Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 47-1: Trở lại hiện đại báo thù hay là buông 1




Thiên Thanh Hoàng mặc kệ chuyện của Tô Như Mộng bọn họ, kỳ thật nàng cũng không thời gian quản, bởi vì công hàm từ Đông Hán đã đến, mấy quốc gia khác phái người tới cũng lần lượt cùng đến hết, Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt đều bận muốn chết, chỉ có thời gian buổi tối để nghỉ ngơi mới có chút không gian riêng.

“Haa!” Hiên Viên Tuyệt còn ở trong ngự thư phòng, Thiên Thanh Hoàng thật sự chịu không nổi đi ra hít thở không khí, tự cảm thấy trong khoảng thời gian này thật nhiều việc, ngày thanh nhàn trước kia đã bỏ nàng đi xa quá rồi.

“Tiểu thư! Nếu mệt người ngồi xuống ta xoa bóp cho được không?” Nhìn Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt mỏi mệt, Hoan Hỷ đau lòng vô cùng.

“Được!” Thiên Thanh Hoàng đi đến một bên lương đình ngồi xuống, chờ Hoan Hỷ mát xa, bởi vì Thiên Thanh Hoàng thích, Hoan Hỷ và Hoan Lạc đều đặc biệt học qua cách xoa bóp, chỉ là trước kia toàn do Hoan Lạc mát xa cho nàng, nhớ tới Hoan Lạc không biết giờ ở phương nào, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cảm thấy rầu rĩ.

“Hoan Hỷ, ngươi có nhớ Hoan Lạc không?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên hỏi.

Hoan Hỷ nghiêng đầu một chút: “Tiểu thư nhớ nàng sao?”

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Rất nhớ, ta thích nhất là ngày ngày được thấy tỷ muội các ngươi ở bên ta!”

“Nếu Hoan Lạc biết tiểu thư nhớ nàng thì nhất định sẽ rất vui vẻ!” Bởi vì nàng cũng rất nhớ tiểu thư.

“Thật không? Rất khó tưởng tượng bộ dáng khi Hoan Lạc vui vẻ, bình thường nha đầu ấy chỉ biết cười nhẹ, nhã nhặn hơn so với ngươi!” Hoan Lạc cho dù rất vui vẻ, cũng cười thật sự nhã nhặn.

“Tiểu thư đang ghét bỏ ta sao?” Hoan Hỷ chu môi, mắt to tròn lóe bi thương.

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng quay đầu xoa nắn khuôn mặt bánh bao của nàng: “Sao ta nỡ ghét bỏ ngươi chứ, yêu thương còn không kịp.”

Nghe vậy, Hoan Hỷ lập tức sáng lạn mặt mày: “Ta chỉ biết tiểu thư tốt nhất!”

Ngay lúc chủ tớ đang ấm áp vô cùng, một thanh âm truyền đến: “Hoàng hậu nương nương thật có nhã hứng a!”

Thiên Thanh Hoàng sắc mặt hơi biến, nâng mắt nhìn lại: “Hằng Vương tâm tình cũng thật tốt, đã trễ thế này còn đi dạo hoàng cung!”

Đông Phương Hằng trên mặt lộ ý cười, không chút khách khí ngồi bên cạnh Thiên Thanh Hoàng: “Bổn vương là đặc biệt đến xem hoàng hậu nương nương, từ biệt ở Tử Hà thành, phong thái của nương nương vẫn khiến cho bổn vương ấn tượng sâu trong ký ức, vẫn mong khi nào thì có thể lại thấy phong thái ấy, nhìn mọi người đều đến đây, bổn vương cũng đến góp chút náo nhiệt!”

Thiên Thanh Hoàng nheo mắt: “Nếu bản cung không nhớ lầm thì hiện tại Hằng Vương với cháu ngươi thủy hỏa bất dung, ngươi chạy tới nơi này không sợ hắn phái binh đánh tới chân tường nhà ngươi sao?”

Đông Phương Hằng vẫn cười như trước: “Đa tạ nương nương quan tâm, điểm ấy bổn vương tự biết!”

Thiên Thanh Hoàng mi khẽ nhúc nhích,  Đông Phương Hằng này khiến nàng cảm giác như một con sói, nguy hiểm tà ác, so với Triệu Duệ thì nàng thật ra cảm thấy  Đông Phương Hằng xuất sắc hơn rất nhiều.

“Lần này Hoàng Thượng có thể an tâm tấn công Đông Hán, công lao của nương nương cũng rất lớn a!” Lời của Đông Phương Hằng làm cho Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, nhưng vẫn không nói lại hắn, nhiều ngày qua nàng đã có đủ phiền, vô tâm mặc kệ hắn.

“Muội muội!” Một thanh âm đột nhiên vang lên, Thiên Thanh Hoàng nao nao, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một thân lam y của Đông Phương Mạc, hắn không còn bộ dáng bất cần đời như trước mà trở nên trầm tĩnh rất nhiều, giống như trở thành một người khác, bất quá Thiên Thanh Hoàng biết hắn vẫn là Đông Phương.

“Đông Phương!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, tâm tình bởi vì nhìn thấy Đông Phương Mạc mà trở nên tốt hơn: “Sao huynh lại tới đây?”

“Tứ Hoàng đệ cùng hoàng hậu nương nương quen nhau sao?” Nghe được cách xưng hộ có chút kỳ quái, Đông Phương Hằng nhíu mày.

“Hoàng huynh!” Đông Phương Mạc gật đầu đối với Đông Phương Hằng, sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh Thiên Thanh Hoàng: “Lần này ta cùng sứ thần Nam Phong đến, ta đã về Đông Hoa sơn một chuyến, sư phụ cũng đem sự tình nói cho ta biết, cho nên ta nghĩ nên đến gặp muội!”

Đông Phương Hằng rõ ràng biết mình bị bỏ qua, bất quá đối với Hoàng đệ rời cung mười năm này hắn cũng không có bao nhiêu hiểu biết, chỉ biết là có một người như vậy mà thôi.

“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng nâng mắt cười nhẹ: “Ta không quan tâm sư phụ nói với huynh điều gì, ta đã nói rồi, huynh là huynh trưởng của ta, vĩnh viễn là huynh trưởng!”

Đông Phương Mạc cười khẽ, không ai thấy đáy con ngươi hắn hiện lên chua sót: “Ừm!” Vĩnh viễn là huynh trưởng, nếu như thân phận này có thể để ta gần nàng một chút, huynh trưởng thì huynh trưởng vậy, ít nhất là một sự tồn tại đặc biệt với nàng.

Khi Đông Phương Mạc trở lại Đông Hoa sơn, cũng đã nghĩ tới tất cả, nhìn nơi quen thuộc ấy, ngày cùng Hoàng Nhi ở đây đều hiện lên trước mắt, còn cả tình ý kia vừa mới nảy sinh đã bị chôn kín trong lòng… Ngày Hoàng Nhi đại hôn, Đông Phương Mạc đã chết, hiện tại chỉ có huynh trưởng của Hoàng Nhi huynh còn sống.

“Hoàng hậu nương nương! Có thể thay bản vương giải thích nghi hoặc không?” Đông Phương Hằng phe phẩy cây quạt, con ngươi mang ý cười nhìn hai người nói qua nói lại.

Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nâng mâu: “Không thể!”

Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng trực tiếp đứng lên, nhìn về phía Đông Phương Mạc: “Ta đi về trước, có chuyện gì thì tới Tê Phượng Cung tìm ta!”

“Ừm!” Đông Phương Mạc cười nhẹ gật đầu, sau đó nhìn nàng rời đi.

Đông Phương Hằng thu lại ánh mắt nhìn theo bóng dáng kia biến mất, nhìn người phía bên cạnh, nói một câu ý tứ hàm xúc không rõ: “Hoàng đệ và hoàng hậu nương nương lúc đó thật sự khiến bổn vương hâm mộ!”

Đông Phương Mạc cười lạnh, quay đầu nhìn hoàng huynh duy nhất của mình: “Hoàng huynh vẫn nên quản lại tâm tư, nàng không phải người có thể mơ ước!”

Đông Phương Hằng như trước vẫn cười, bất quá giọng nói mang theo một chút âm ngoan: “Chuyện đó bổn vương biết, nhưng bổn vương cũng biết là tâm tư của Hoàng đệ đối với nàng chỉ sợ không đơn thuần như vậy!”

Mắt Đông Phương Mạc hiện lên một chút đau xót: “Tâm tư của ta, nàng thấy rõ hơn bất cứ ai, nhưng nàng lựa chọn không nói, vẫn xem ta là huynh trưởng, nàng có thể vì ta thương tâm, vì ta liều mạng, nhưng nàng không thể yêu ta! Mà ta cũng đã sớm thấy rõ ràng, cho nên hiện tại ta chỉ cần đứng ở vị trí này, nhìn nàng hạnh phúc là tốt rồi!” Dứt lời, Đông Phương Mạc cảm giác trong lòng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không có chuyện gì không bỏ xuống được, chỉ cần ngươi nguyện ý, không chiếm được vậy thì chúc phúc đi!

Đông Phương Hằng mím môi không nói, hắn không hiểu, rõ ràng đối mặt với người mình yêu, sao có thể đứng nhìn nàng với người khác hạnh phúc, mà mình còn chúc phúc cho nàng; nhưng nhìn bộ dáng Đông Phương Mạc hiện tại, chỉ sợ đây là kết cục tốt nhất đi! Dù sao bóng hình người kia chói mắt đến vậy, có thể khiến nam nhân trên thế gian lâm vào điên cuồng, chỉ có đế vương như Hiên Viên Tuyệt mới xứng đôi với nàng, có đôi khi chính hắn cũng có một chút xúc động khâm phục, nữ tử như vậy không phải là ai cũng có tư cách có được.

“Hoàng huynh thật sự muốn đối nghịch với Vô Dật sao?” Thu hồi suy nghĩ, Đông Phương Mạc ngược lại hỏi.

Đông Phương Hằng cười khẽ: “Không phải bổn vương muốn coi hắn là địch, là hắn coi bổn vương là địch!”

“Hoàng huynh biết rõ lần này những người khác có âm mưu, vì sao không ngăn cản, không phải muốn Nam Phong tứ phân ngũ liệt sao?” Giọng Đông Phương Mạc không gấp gáp, Nam Phong đối với hắn mà nói chỉ là nơi sinh ra, cho nên điều duy nhất khiến hắn nhớ nhung vướng bận là mẫu phi trong Hoàng Lăng; nếu lần này trở về không phải Đông Phương Vô Dật cầu hắn, hắn cũng không quản việc này.

“Thế nhân đều biết chuyện này, Hoàng đệ hỏi nhiều làm gì!” Đông Phương Hằng hơi lạnh giọng, thế nhân đều nói hắn vì một nữ tử mà vuột mất ngôi vị hoàng đế, bởi vậy hắn hận mẫu tử Đông Phương Vô Dật, nên mới đối địch với bọn họ ở khắp nơi, ủng binh tự trọng, cầm giữ triều chính, độc đoán chuyên quyền, dốc lòng làm một nịnh thần.

“Vậy sao?” Người trong thiên hạ đều biết, nhưng có vài phần thực lại có vài phần giả. Đông Phương Hằng sẽ vì một nữ tử mà buông tha ngôi vị hoàng đế?

“Tiểu thư! Sư thúc và Hằng Vương là huynh đệ, vì sao bộ dạng không giống nhau?” Hoan Hỷ nghiêng đầu hỏi Thiên Thanh Hoàng.

Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu lặng lẽ nói: “Vấn đề này ngươi hỏi ta? Nghĩ tiểu thư nhà ngươi là vạn năng sao!”

“Tiểu thư trong lòng ta chính là không gì không hiểu được!” Hoan Hỷ không chút do dự trả lời làm cho Thiên Thanh Hoàng dở khóc dở cười: “Người ngoài làm sao mà biết, ngươi đi hỏi Hiên Viên Địch xem, hắn và hoàng huynh của hắn cũng không có một chút tương tự nào đâu!”

Nghe vậy, Hoan Hỷ nhất thời tìm được phương hướng, thật sự là đến cái móng tay cũng không giống.

Nhìn Hoan Hỷ đi tìm Hiên Viên Địch, Thiên Thanh Hoàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết Hoan Hỷ nghe ra vấn đề sẽ biểu tình thế nào.

Bởi vì thời gian còn sớm, chắc hẳn Hiên Viên Tuyệt còn chưa về, Thiên Thanh Hoàng ngồi một mình ở Tê Phượng Cung, nhìn đám mây phương xa, trước mắt đột nhiên hiện lên một khuôn mặt oa nhi, trong lòng nhất thời thắt lại: “Hoan Lạc, ngươi đang ở đâu?”

Lúc trước nàng tỉnh lại thì nha đầu ấy đã đi rồi, nàng biết Hiên Viên Tuyệt để cho nàng ấy biến mất, nhưng cũng do nha đầu kia ngầm đồng ý bởi vì nàng biết trong lòng Hoan Lạc mình quan trọng bao nhiêu; khi Hoan Lạc tỉnh táo lại biết mình đả thương nàng thì khẳng định sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp mặt nàng, sau đó sẽ nghĩ đến cái chết; nàng ấy không muốn mang gánh nặng cho nàng, nên cam chịu để Hiên Viên Tuyệt phái đi nằm vùng, chỉ cần cảm thấy mình còn quan trọng thì sẽ hảo hảo sống sót, nhưng lúc này thật sự đã lâu quá rồi, nàng rất nhớ Hoan Lạc!

“Tiểu thư…” Cảm giác được trong không khí dị động, còn một tiếng gọi nhẹ nhàng, Thiên Thanh Hoàng nghĩ mình gặp ảo giác, khi nàng ngửi thấy chút mùi máu tươi thì lập tức thanh tỉnh, xoay người nhanh chóng tới gần, ôm lấy thân người sắp muốn ngã xuống kia, cảm giác ướt át trên tay nhắc nhở nàng bị thương rất nặng, nhìn gương mặt quen thuộc, Thiên Thanh Hoàng có chút nghẹn ngào: “Hoan Lạc…”

“Tiểu thư…” Hoan Lạc miễn cưỡng cười: “Tiểu thư, ta đã trở về!”

“Ta biết!” Thiên Thanh Hoàng trong lòng vui sướng lại lo lắng, đem Hoan Lạc ôm đến giường, không nói hai lời cởi quần áo nàng ra, lúc nhìn trên người kia đầy thương tích, miệng vết thương còn phiếm màu đen mà trong ngực một trận co rút đau đớn: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Lãnh ý trên người Thiên Thanh Hoàng tăng lên một chút, người nàng không nỡ thương tổn một sợi tóc mà ai dám khiến Hoan Lạc bị thương thành cái dạng này?

“Tiểu thư!” Hoan Lạc biết tiểu thư lo lắng cho mình, nhịn đau xuống mở miệng: “Tiểu thư, ta bị bọn họ phát hiện, bọn họ muốn giết ta, là Triển Hạo đã cứu ta, giờ hắn đã bị bọn họ bắt, còn ta trốn được về đây!”

“Triển Hạo?” Thiên Thanh Hoàng mày hơi nhíu, không ngờ Triển Hạo bị bắt, bất quá bọn họ có liên hệ với nhau nên Thiên Thanh Hoàng biết Triển Hạo còn sống, cho nên không quá lo, ngược lại giờ Hoan Lạc một thân thương thế lại khiến nàng đau lòng: “Ngươi đừng nói nữa, ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương trước!”

“Không cần…” Giọng Hoan Lạc trở nên vô lực, cố gắng nâng tay lên cầm tay Thiên Thanh Hoàng, yếu ớt cười: “Ta có thể sống trở về gặp tiểu thư đã là ông trời ban ân, ta là dược nhân, tự mình còn không thể chữa khỏi, người khác tất trị không hết, tiểu thư không cần lo lắng cho ta!”

“Đứa ngốc, ngươi nói cái gì, ta không thể cho ngươi rời ta đi đâu!” Thiên Thanh Hoàng nhịn xuống chút trách cứ trong mắt, nâng tay kia vuốt ve mặt Hoan Lạc: “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!”

“Vâng! Ta tin tưởng tiểu thư!” Hoan Lạc mím môi gật đầu, hai giọt nước mắt chảy xuống, nàng tin tưởng tiểu thư, vẫn luôn tin: “Tiểu thư! Thực xin lỗi!”

“Ngươi không nên xin lỗi ta, là ta khiến ngươi chịu khổ!” Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng lau giọt lệ, thanh âm mềm nhẹ vô cùng: “Bây giờ trở về thì đừng đi nữa, được không, ta nhớ ngươi, rất nhớ ngày ngươi cùng Hoan Hỷ ở bên cạnh ta!”

“Tiểu thư…” Hoan Lạc đột nhiên cảm thấy nghẹn ở yết hầu, nắm chặt tay Thiên Thanh Hoàng không buông, tơ vương trong lòng gỡ ra, nàng cũng nhớ tiểu thư a, rất nhớ rất nhớ: “Được!”

Thiên Thanh Hoàng nghe vậy nở nụ cười, đem một đóa Thánh Thủy Liên ra, ngắt hai phiến đưa tới miệng Hoan Lạc: “Ăn nó đi, ăn xong ngươi sẽ tốt hơn!”

Hoan Lạc nhu thuận ăn vào, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng nàng biết tiểu thư nhất định sẽ không hại nàng; nhìn nàng ăn, Thiên Thanh Hoàng đưa tay để lên bụng nàng, vòng tay tản ra vầng sáng màu vàng, không lâu sau, trên người Hoan Lạc hiện lên vầng trắng sáng, sau đó màu đen trên miệng vết thương dần dần biến mất, lộ ra da thịt trắng nõn, nhìn miệng vết thương dần dần mờ đi, Thiên Thanh Hoàng mới yên tâm một chút.

“Tiểu thư…” Hoan Lạc cảm giác thấy miệng vết thương đang biến mất, cảm giác sắp mất đi sinh mệnh cũng không còn, nhất thời kích động nói không ra lời, sau khi làm miệng vết thương cuối biến mất, nàng rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong lòng Thiên Thanh Hoàng, không giữ hình tượng khóc lên: “Tiểu thư…”

Thiên Thanh Hoàng gắt gao ôm nàng, đã lâu không có ôm nàng, tiểu nha đầu này a! Rõ ràng nàng ấy với nàng mà nói là thuộc hạ, nhưng từ khi nào so với thân nhân còn quan trọng hơn, khiến nàng vướng bận, khiến nàng không buông xuống được!

“Tiểu thư!” Hoan Hỷ vui vẻ nhảy nhót trở về, lại nhìn đến người đang cùng Thiên Thanh Hoàng ôm nhau thân mật, nhất thời trợn to mắt: “Hoan Lạc…”

Hoan Lạc ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn qua một bên, mà Hoan Hỷ mạnh mẽ phi tới: “Hoan Lạc! Thật sự là ngươi đã trở lại! Ô ô, thật tốt quá!” Dứt lời, trực tiếp gục xuống ôm Hoan Lạc.

“Hoan Hỷ, ngươi đứng lên đi!” Giọng Hoan Lạc mang theo chút ảo não vang lên, bất quá Hoan Hỷ không để ý tới nàng, mặc nàng nằm ở trên giường hung hăng ôm, chết cũng không chịu buông tay.

Thiên Thanh Hoàng nhìn hai tỷ muội này cảm tình tốt, trong lòng cũng ấm áp.

Hồi lâu, Hoan Lạc rốt cục cũng tránh thoát khỏi ma trảo của Hoan Hỷ, sau đó thay một thân quần áo giống y Hoan Hỷ; nhìn tới cảnh này, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được nhớ tới cái sân viện trước kia.

“Tiểu thư!” Hoan Lạc trở lại bộ dáng trước kia, bất quá mỗi khi nhìn đến ngực của Thiên Thanh Hoàng, nàng đều có cảm giác tội lỗi, bởi vì nàng từng dùng kiếm đâm vào ngực tiểu thư, tuy rằng lúc đó nàng không có ý thức, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thể tha thứ: “Tiểu thư, có đau lắm hay không?”

“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng biết Hoan Lạc suy nghĩ cái gì, nàng biết chuyện đã qua không thể thay đổi, nhưng nàng thật sự không nghĩ sẽ giận: “Nếu như ta chịu thương có thể đem Hoan Lạc trở về, thương tổn này ta nhận thực đáng giá, ta hi vọng ta có thể dùng mạng mình đổi về một Hoan Lạc trước kia chứ không phải một Hoan Lạc chỉ biết tự trách, tinh thần sa sút!”

Hoan Lạc cắn răng gắt gao, cố gắng không để mình khóc đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng: “Tiểu thư, ta biết, ta biết rồi!”

Hoan Hỷ đem khuôn mặt bánh bao trừng mắt nhìn hai người: “Tiểu thư, ta ghen tị, ta cũng muốn!” Dứt lời, hai tay dang ra, cùng ôm lấy Thiên Thanh Hoàng và Hoan Lạc.

“Ha ha a!” Hoan Lạc bị Hoan Hỷ chọc cười, u ám trong lòng tan thành mây khói, hết thảy lại trở lại.

“Được rồi! Về là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy!” Thiên Thanh Hoàng một tay vuốt đầu hai người, xong mới hỏi: “Triển Hạo cứu ngươi ở nơi nào?”

“Đông Nam!” Nói xong Hoan Lạc cũng ngưng trọng: “Tiểu thư, bọn họ hình như là đi Lai Tiên đảo!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng biến sắc: “Lai Tiên đảo!”

“Ta không biết vì sao phải tới đó, nhưng Triển Hạo muốn ta nói cho tiểu thư biết, ở Lai Tiên đảo có cái gì đó bọn họ cần!” Hoan Lạc nghĩ đến Triển Hạo vì nàng bị bắt lại, trong lòng cũng lo lắng.

“Lai Tiên đảo gì đó, ngoại trừ vài cái lão già kia với Thạch Bàn thì còn có cái gì!” Thiên Thanh Hoàng biểu tình lạnh xuống.

“Đổi cho ta bộ quần áo khác!” Thiên Thanh Hoàng thả hai tay ra, sau khi Hoan Lạc Hoan Hỷ cùng nhau giúp nàng thay quần áo thì đi thẳng đến ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng, Hiên Viên Tuyệt còn đang cùng sứ thần Đông Hán thương nghị, đại quân của Tây Hạ đang dừng ở biên giới, Đông Hán tạm thời muốn hòa bình chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của Tây Hạ.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Thiên Thanh Hoàng rảo bước tiến vào, khi nhìn thấy sứ thần Đông Hán thì có chút ngoài ý muốn, nàng không quan tâm hỏi đến nên không nghĩ tới sứ thần lại là Thiên Thanh Thần, bất quá Thiên Thanh Hoàng lập tức mặc kệ hắn, người này với nàng vốn đã không còn liên can gì.

“Hoàng Nhi!” Nhìn Thiên Thanh Hoàng lại gần, Hiên Viên Tuyệt buông bút trong tay, dọn dẹp vị trí bên cạnh, kéo Thiên Thanh Hoàng ngồi xuống, trong mắt nhu tình như nước: “Sao nàng lại tới đây!”

“Ta có chuyện tìm chàng, thấy chàng còn chưa về nên tới đây!” Thiên Thanh Hoàng nhìn một phòng đầy người, sắc mặt không tốt lắm.

Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt nâng mắt, ánh mắt nhất thời trở nên lãnh đạm: “Hôm nay thương nghị đến đây thôi, còn chuyện gì thì đi tìm Diệp Thừa tướng! An công công, tiễn khách!” Không chút khách khí đuổi người.

Ánh mắt của Thiên Thanh Thần thâm trầm nhìn Thiên Thanh Hoàng, bất quá vẫn không thể tin được người này lại muội muội của hắn, tuy rằng Thượng Quan Hồng trở về đã nói cho bọn họ biết, nhưng hắn vẫn không nghĩ tới nàng lại đẹp đến như vậy.

“Thần cáo lui!” Diệp Tuế Hàn bình tĩnh chắp tay với Hiên Viên Tuyệt, sau đó dẫn đầu rời đi, từ khi Hiên Viên Tuyệt trở về chuyện như vậy đã không phải ngày đầu tiên; nếu như đổi lại là một nữ nhân khác được Hiên Viên Tuyệt sủng ái như vậy khẳng định hắn sẽ bất mãn, nhưng nếu người này là Thiên Thanh Hoàng, hắn tuyệt không hai lời, bởi vì thế gian này chỉ có nàng là một nữ tử đáng giá để Hiên Viên Tuyệt sủng ái như vậy.

Đến khi tất cả mọi người rời đi, Hiên Viên Tuyệt trực tiếp ôm lấy Thiên Thanh Hoàng  ngồi lên trên đùi mình, hai tay giữ thắt lưng nàng để nàng dán vào mình: “Hoàng Nhi có thể nói chưa?”

Thiên Thanh Hoàng giữ lại cái tay đang làm loạn ở bên hông nàng, phẫn nộ nói với hắn: “Ta nói chính sự!”

Hiên Viên Tuyệt sủng nịch cười, quy củ dừng tay lại, ánh mắt không rời nàng: “Nàng nói đi!”

“Tuyệt có biết Lai Tiên đảo không?”

“Tiên đảo trong thất thế lực lớn nhất, thần bí nhất – Lai Tiên đảo, biết, nhưng biết cũng không nhiều!” Bàn tay to lớn của Hiên Viên Tuyệt vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của Thiên Thanh Hoàng: “Sao Hoàng Nhi hỏi cái này?”

Thiên Thanh Hoàng cầm tay Hiên Viên Tuyệt: “Ta có một chuyện phải nói cho chàng biết!”

“Nàng nói đi, ta nghe!” Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng nghiêm túc, dịu dàng chờ đợi câu sau của nàng.

Thiên Thanh Hoàng sửa sang lại suy nghĩ một, nói: “Kẻ địch của chúng ta không phải Ngô Đồng Lâm, chuẩn xác mà nói, địch nhân của chúng ta vốn không phải người, bọn họ là ma, đám ma cường đại, Ngô Đồng Lâm đã trống rỗng, những người đó lúc ta rời đi thì cũng đã đi hết, Hoan Lạc mới trở về nói cho ta biết bọn chúng đang tới Lai Tiên đảo, bởi vì trên cái đảo kia có thứ chúng muốn!”