Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 43: Linh hồn hiến tế sinh




“Hoàng Nhi!” Xa ở biên thành, Hiên Viên Tuyệt đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau tới mức hít thở không thông.

“Hoàng Thượng! Người làm sao vậy?” Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh phát hiện hắn có chút khác thường, muốn tới gần lại bị cự tuyệt: “Không sao!”

“Mau, truyền quân y!” Thấy tay Hiên Viên Tuyệt ôm tim, Hàn Vân Phi sợ hãi lập tức hét lớn ra phía ngoài.

“Hoàng Thượng! Người làm sao vậy? Là đau tim sao?”

“Đủ rồi! Đi ra ngoài hết cho trẫm!” Hiên Viên Tuyệt trầm mặt xuống, ném hết mọi thứ trên bàn xuống đất: “Đi ra ngoài!”

“Thần cáo lui!” Lãnh Nguyệt cùng Hàn Vân Phi hai mặt nhìn nhau một hồi, rốt cục vẫn nhanh chóng đi ra ngoài; mà Hiên Viên Tuyệt cũng trong nháy mắt này không còn thấy quá đau nữa, dần dần cảm xúc cũng tiêu thất, nhưng cảm giác tê tâm vẫn lắng đọng không thôi, ánh mắt nhìn về phía phương xa: “Hoàng Nhi! Vì sao nàng lại đau lòng như vậy?”

Hoặc là… Vì ai lại khiến nàng đau như thế?

Bởi vì thân thể hư thoát, Thiên Thanh Hoàng nghỉ ngơi thật lâu mới hồi phục lại, sau đó bắt đầu đi sâu vào bên trong, bên cạnh nàng đã không còn Hoa Úc làm bạn, ngược lại trên đầu vai có thêm một con hồ ly, chuẩn xác mà nói là một con hồ ly điên!

“Hoàng Nhi! Muội có ghét bỏ dáng vẻ hồ ly bây giờ của ta không?”

“Không!”

“Hoàng Nhi! Tại sao ta có thể là hồ ly chứ?”

“Cái này ta không rõ!”

“Hoàng Nhi! Vì sao ta lại biến thành hồ ly?”

“Ta thật sự không biết!”

“Hoàng Nhi! Ta muốn biến thành người, ta không muốn làm hồ ly!”

“…”

“Hoàng Nhi, sao muội lại không nói nữa a?”

Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng không ngừng run rẩy: “Ta nói này, huynh nén bi thương đi!” Sự thật vốn tàn khốc a!

“A a a a a…” Hoa Úc tự nổi điên một trận, sau đó lại hỏi: “Hoàng Nhi! Nàng sẽ không ghét bỏ hồ ly ta đây chứ?”

Thiên Thanh Hoàng: “…” Tuy rằng vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng Thiên Thanh Hoàng cũng rất vui vẻ, ít nhất Hoa Úc còn sống, thật may mắn.

“Hoàng Nhi…” Hoa Úc lại gọi, Thiên Thanh Hoàng rất kiên nhẫn nghe, nàng còn tưởng Hoa Úc lại tiếp tục chủ đề kia thì hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Kỳ thật ta cảm thấy làm hồ ly cũng tốt lắm!”

Thiên Thanh Hoàng sửng sốt: “Là ta đang bị ảo giác sao?”

Hoa Úc hồ ly cáu: “Hoàng Nhi, ngươi nói xem vì sao ta vẫn là hồ ly a?”

Thiên Thanh Hoàng hoàn hồn: “Thật là ảo giác rồi!”

Hoa Úc nghiêng đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng, kỳ thật hắn rất muốn nói câu nói kia, kỳ thật làm hồ ly cũng tốt lắm, ít nhất… Hắn không cần ép mình mang bộ dáng ngả ngớn đến gần nàng, hắn có thể an tĩnh ghé trên đầu vai nàng, lẳng lặng hưởng thụ nhiệt độ cơ thể của nàng, còn có cả hơi thở mê muội kia nữa.

“Hoa Úc!” Giọng của Thiên Thanh Hoàng khiến Hoa Úc hoàn hồn từ trong suy nghĩ: “Hoàng Nhi muốn nói cái gì?”

Thiên Thanh Hoàng đột nhiên dừng chân, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Hoa Úc! Ta muốn huynh sống thật tốt!” Nàng không muốn bất kỳ ai chết vì nàng, cho dù bị thương cũng không thể, bởi vì… nàng không đáng!

Hoa Úc không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt, trước mắt hiện lên một khắc kia, khi Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn mở mắt bằng vẻ mặt kinh hỉ, mà trên khuôn mặt ấy, lại là huyết lệ thương tâm cực điểm…

Hoa Úc nâng nâng chân trước: “Hoàng Nhi đừng lo, ta nhất định sẽ sống thật tốt!” Vì nàng, ta sẽ sống thật tốt, giống như mười vạn năm trước, ta đã từng vì nàng mà sống!

Nghe được đáp án của Hoa Úc, Thiên Thanh Hoàng mới an tâm, một đường đi thẳng vẫn là rừng ngô đồng rộng lớn, không hề có bất cứ nguy hiểm nào, cũng không có cái gì xuất hiện.

Đột nhiên, Hoa Úc đứng trên đầu vai Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi, ta ngửi thấy mùi của cái tên kia!”

“Thật sao?” Thiên Thanh Hoàng lập tức đề phòng.

Hoa Úc nghiêm túc chú ý một hồi mới nhẹ nhàng thở ra: “Nhưng hình như đi rồi nên chỉ còn mùi!”

Hô! Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng thở hắt, không ở đây là tốt rồi, hoàn cảnh bây giờ không thích hợp.

Nhanh chóng đi qua một đoạn đường dài, Thiên Thanh Hoàng chợt nghe một trận tiếng nước ‘ào ào’, sau đó liền bị cảnh sắc trước mặt dọa ngây người!

Phi lưu thẳng hạ tam thiên xích, nghi là ngân hà lạc cửu thiên chính là chỉ khung cảnh trước mặt đi; thác nước cao mấy trục mễ như bạc bố đổ xuống hồ nước hơn năm mơi mễ, vô cùng đồ sộ, tiếng nước rít gào đinh tai nhức óc khiến người ta có thể cảm giác nó rất lớn mạnh.

“Đẹp quá!” Hoa Úc cũng sợ hãi than, làm như vô tình sát người lại gần Thiên Thanh Hoàng, khi chạm đến da thịt của nàng thì trong lòng không ngừng cười trộm.

Mà Thiên Thanh Hoàng cũng bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn nên không có tâm tư quản hắn.

“Chỗ này đã không còn đường ra, ngô đồng lâm không phải ở sau thác nước này chứ?” Thiên Thanh Hoàng hoàn hồn lại nhất thời nghi hoặc, người của ngô đồng lâm ở trong Thủy Liêm động sao?

Ý nghĩ này mới xuất hiện đã bị nàng lập tức phủ định, chỉ thấy có chút lạ, vì sao nàng đi tới đây rồi mà không thấy ai xuất hiện? Xích và Đẳng Xà đánh nhau kịch liệt như vậy cũng không bị phát giác sao?

“Hoàng Nhi! Nơi đó!” Hoa Úc rốt cục cũng ăn đậu hủ xong để tập trung, dơ chân trước chỉ vào thác nước mà suýt nữa bị tuột xuống khỏi vai Thiên Thanh Hoàng. Hắn vẫn chưa thích ứng được với cơ thể hồ ly này a!

Thiên Thanh Hoàng không biết suy nghĩ của hắn, theo hướng chỉ nhìn qua, quả nhiên thấy có chỗ lạ, giữa thác nước có mỏm đá nhô ra, tuy bị nước phủ không thấy nhưng không làm khó được nàng, mà bãi đá này không ngừng hướng lên trên, cho nên trong lòng đã hiểu rõ.

“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng ôm Hoa Úc vào trong lòng, vận khinh công bay lên, mũi chân điểm nhẹ đạp qua nước mà đi, chớp mắt đã lên tới đỉnh. Nhưng khi nhìn rõ cảnh vật trước mắt thì nàng còn tưởng mình tới nhầm động rắn.

Phía trước trăm mét là một vách núi thẳng hình chữ U, ba mặt phía trên vách núi đều tạc rất nhiều động lớn động nhỏ, cửa động cao hai thước, tính ra cũng rất lớn.

Phía dưới toà thạch bích không biết chảy đâu ra nhiều nước như vậy, giống hệt trạm thủy điện ở hiện đại. Có thể sống ở nơi như vậy quả không hổ là Ngô đồng lâm quỷ dị nhất! Nơi này người bình thường tuyệt đối không trụ được, nhất là phương thức phòng ở kia!

Thiên Thanh Hoàng đứng hồi lâu mà không thấy ai xuất hiện, nàng cũng không cảm thấy có hơi thở sống cho nên nghi hoặc càng nhiều. Phi thân tới một cửa động gần nhất, sau khi nhìn thấy rõ bên trong thì thật không biết nói gì! Đen đủi thế nào mà đạp trúng phải nhà xí!

Thiên Thanh Hoàng lại bay đi, tìm một nơi sạch sẽ một chút dừng lại, dơ chân đạp cửa, đợi tới khi bụt đá tan biến mới thấy rõ tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ gia cụ và giường chiếu thì chẳng còn gì nữa, ngay cả góc áo cũng không chừa, hệt như cảnh vườn không nhà trống!

“Nơi như vậy mà cũng có người ở được sao?” Hoa Úc mở to mắt nhìn ngó, xem như đại khai nhãn giới; toàn bộ đều đào đá mà ra, trừ cửa ra vào thì không có cửa sổ, tứ phía là vách tường, ngay cả cái gọi là giường cũng là một khối đá đặt vào; hơn nữa nhìn số lượng thì chỗ này có rất nhiều người.

Thiên Thanh Hoàng đi ra, nhất thời dừng lại: “Hoa Úc, ta bảo huynh điều tra Thu Triển Hạo có thu được gì thêm không?”

Hoa Úc gật đầu: “Có, tiểu tử kia không có gì đặc biệt, duy nhất chỉ là hắn sinh vào ngày âm niên âm nguyệt* sinh quỷ, nếu dựa theo quỷ thần cách nói thì máu và hồn phách của hắn là thuốc bổ tốt nhất cho ma quỷ!” Nếu chủ nhân của đống phòng ốc này là yêu ma thì Thu Triển Hạo thảm rồi.

*âm niên âm nguyện: năm âm tháng âm

Sắc mặt của Thiên Thanh Hoàng có chút ngưng trọng, cho dù thiếu hồn phách hay máu thì hắn cũng chết không nghi ngờ, thêm vào Vụ lại nói hắn sắp chết, cho nên thật sự đã có người xuống tay sao?

Thiên Thanh Hoàng càng nghĩ càng giận, bộc phát nội lực, oanh oanh chấn chấn đánh sập toàn bộ cửa động. Hoa Úc nhìn một màn này thấy thật kinh người, ngay cả khi hắn còn là người cũng không thể làm được, xem ra gần đây vì những truyện này mà công lực của Thiên Thanh Hoàng đã tăng lên đáng kể.

Cửa động đã vỡ, Thiên Thanh Hoàng chăm chú tìm kiếm, nhưng đã nhìn hết rồi mà ngay cả một bóng người cũng không thấy nói chi là Thu Triển Hạo.

Thiên Thanh Hoàng vẫn kiên nhẫn tìm tới tận lúc trăng lên vẫn không thu được kết quả, cuối cùng đành bỏ cuộc. Vụ không thể lừa nàng, như vậy thì rốt cuộc Thu Triển Hạo bị giấu ở đâu?

Đang lúc Thiên Thanh Hoàng nhìn thạch bích suy tư thì bỗng có một chuyện quỷ dị xảy ra, ở giữa thạch bích, phần phía trên bị vây giữa nước sông đột nhiên biến mất hình hành hình dáng hai khe sâu vuông góc làm Thiên Thanh Hoàng cùng Hoa Úc căng thẳng ánh mắt.

“Thật đồ sộ! Cũng thật quỷ dị!” Hoa Úc cọ cọ trên mặt Thiên Thanh Hoàng.

Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa vặn thấy một vầng trăng rằm không sai không lệch chiếu giữa khe động, mà dưới thạch bích  là một mảnh rừng cây tối đen, bên trong lại như đang có ý đó lóe lên, thâm sâu mời gọi nàng.

“Hoàng Nhi! Đừng đi!” Hoa Úc theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, tất cả mọi thứ ở nơi này đều rất quái dị, nhưng Thiên Thanh Hoàng không để ý tới hắn, trực tiếp ôm hắn nhảy vào thế giới màu đen kia.

Thiên Thanh Hoàng dừng trước mặt rừng cây quỷ dị, bọn chúng như những vật thể sống tự động dạt sang hai bên để lộ ra một đường cho nàng đi vào, hơn nữa còn trực tiếp thông đến ánh sáng lóe trắng kia. Thiên Thanh Hoàng chậm rãi tới gần, trước mặt là một loạt dây leo quấn quanh một cái cây, ánh sáng chính là phát ra từ đây.

Thiên Thanh Hoàng tới gần, xuyên qua khe hở rốt cuộc cũng thấy rõ vật thể đang sáng lên, đó là một hồn phách, một hồn phách trong suốt không ngừng phát ra ánh sáng oánh bạch trắng bóng. Mà cái hồn phách kia chính là Thu Triển Hạo! Cả người hắn xích lõa như trẻ con nhắm mắt cuộn người như đang ngủ bình thường.

“Chủ nhân! Là quỷ!” Giọng của Xích có chút suy yếu truyền đến.

“Quỷ? Hồn phách của hắn sao lại ở đây?” Không phải nói hồn phách và máu đều là thứ ma quỷ thích nhất sao? Vì sao lại ra tay với cơ thể của hắn rồi nhốt hồn phách ở đây?

“Ta nghe nói trong quỷ giới, đứa nhỏ âm niên âm nguyệt được gọi là con của quỷ giới, sinh ở giữa sông Vong Xuyên, làm bạn với bỉ ngạn hoa, từ nhỏ đã có quỷ khí kinh thiên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ trở thành kẻ đứng đầu quỷ giới, Quỷ vương!”

“Không có gì bất ngờ xảy ra? Vậy có bất ngờ sao?” Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc.

“Có! Bỉ ngạn sinh cùng đế thì sẽ xuất hiện hai quỷ giới con, tất nhiên là một sinh một tử; mà hắn, là một trong đó, nhưng không biết vì sao không bị hôi phi yên diệt* mà lại chuyển hồn phách đến đây. Còn có những cây cổ thụ ngoài kia đều do quỷ hồn hóa thành để bảo vệ hắn!”

*hôi phi yên diệt: chết vĩnh viễn, không thể siêu sinh, không thể sống lại.

Hắn nói như vậy thì Thiên Thanh Hoàng mới biết chuyện của Thu Triển Hạo còn như thế!

“Hoàng Nhi! Hoàng Nhi?” Hoa Úc la lên kéo Thiên Thanh Hoàng hoàn hồn, lại nhìn thấy khuôn mặt hồ ly của hắn mà cười ra tiếng, tuy rằng đã cố nhịn nhưng đột nhiên nhìn thấy thì thật không nhịn được.

Mà Hoa Úc đương nhiên biết Thiên Thanh Hoàng cười cái gì, trong lòng buồn bực một hồi.

Nhìn mặt Hoa Úc ảm đạm, Thiên Thanh Hoàng có chút không đành lòng: “Hoa Úc! Thực xin lỗi, ta không cố ý!”

Hoa Úc tựa đầu cọ cọ vào cổ Thiên Thanh Hoàng, tranh thủ ăn chút đậu hủ nói: “Ta không trách Hoàng Nhi, ai bảo ta thật sự là một con hồ ly đâu!”

Ha ha! Thiên Thanh Hoàng còn muốn cười nhưng phải cố gắng đè nén. Mà đúng lúc này Thu Triển Hạo đang nằm bên trong chậm rãi mở mắt, sau đó đứng lên đi về phía Thiên Thanh Hoàng…

“Hoàng Nhi đừng nhìn!” Hoa Úc lập tức nhảy lên đầu Thiên Thanh Hoàng, dùng móng vuốt và cái đuôi để cản trở tầm mắt của nàng.

Thiên Thanh Hoàng không nói gì, kéo Hoa Úc xuống ôm vào ngực: “Huynh đừng làm mò!” Nói xong ngẩng đầu, mà Thu Triển Hạo đã tới gần, ánh mắt mê ly và mờ mịt, nhẹ nhàng mấp máy môi, có chút trúc trắc gọi ra hai chữ: “Tỷ… Tỷ…”

“Đệ nhớ ta sao?” Mắt Thiên Thanh Hoàng sáng ngời, hồn phách của hắn còn có ý thức.

“Tỷ… Tỷ…”

“Tỷ… Tỷ…!” Thu Triển Hạo chỉ biết gọi như thế, sau đó nâng tay về phía nàng, một luồng ánh sáng trắng phát ra đánh thẳng về phía trái tim của Thiên Thanh Hoàng. Thật ra nàng cũng không có cảm giác gì, chỉ là hình như có chút liên hệ gì đó với Thu Triển Hạo, giống như nàng có thể cảm nhận được hắn mê mang.

Sau đó dưới chân nàng đột nhiên xuất hiện bát quái đồ, có rất nhiều ký tự khác nhau và khó hiểu, Thiên Thanh Hoàng đứng ở trong một vòng tròn, còn Thu Triển Hạo lại đứng trong một vòng tròn khác.

“Chủ nhân! Đây là linh hồn hiến tế!” Xích vô cùng giật mình nói.

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Cái gì?”

Xích có chút kích động giải thích: “Linh hồn của quỷ là thứ thuốc bổ tốt nhất với yêu ma, nhưng cách nhận được sẽ có hai loại, một là ý thức của quỷ tự nguyện hiến tế linh hồn của mình, một là cướp đoạt mà có, dùng sức mạnh để ép linh hồn của quỷ. Nhưng cướp đoạt cũng có hạn chế, nếu quỷ đã muốn dâng hiến cho người khác thì dù có khả năng lớn thế nào cũng vô dụng; mà quỷ chỉ có một cơ hội hiến tế, giờ hắn đang hiến tế cho người, ý của hắn là trước khi chết muốn hiến tế linh hồn cho người! Người có được linh hồn quỷ thì sẽ trường sinh bất lão và có được sức mạnh của hắn…”

“Vậy hắn thì sao? Sẽ biến mất sao?” Xích chưa nói xong đã bị Thiên Thanh Hoàng dồn dập đánh gãy, mà Thiên Thanh Hoàng nói ra một câu này làm lòng Hoa Úc tràn đầy nghi hoặc.

“Đúng vậy, hiến tế tất cả cho người. Nhưng nếu người không muốn hắn biến mất thì có để đổi hiến tế thành khế ước, chỉ có người mới có thể!” Xích biết Thiên Thanh Hoàng không muốn hắn chết, cho nên nói.

“Đổi như thế nào?” Thiên Thanh Hoàng nhìn ánh sáng dưới chân càng ngày càng rộng, càng ngày càng sốt ruột.

“Máu!” Xích vừa thốt ra, Thiên Thanh Hoàng đã lập tức cắt tay nhỏ máu. Máu vừa rơi thì ở trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều thứ làm đầu nàng trướng đau, cuối cùng trong đầu xuất hiện một cái phù chú theo ý niệm của Thiên Thanh Hoàng đi ra, sau đó đồ văn dưới chân hai người bắt đầu thay đổi, biến thành hai đồ án phượng hoàng, mà thân ảnh của Thu Triển Hạo cũng dần trở nên chân thực, cuối cùng biết thành thật thể, hồn phách hóa tụ ở phía sau rồi biến mất, hóa thành y phục màu trắng xuất hiện trên người Thu Triển Hạo.

Thiên Thanh Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật… Mà điều này ở trong lòng Hoa Úc lại làm xuất hiện trong đầu rất nhiều thứ, rất lạ mà cũng rất quen!

“Tỷ tỷ!” Thật thể ngưng tụ thành Thu Triển Hạo rất giống với trước kia, nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng thì vô cùng vui vẻ ôm chầm lấy nàng. Nhưng Thu Triển Hạo thì vui vẻ còn Hoa Úc rất bi thương, thiếu chút nữa hắn đã bị đè bẹp rồi.

“Triển Hạo!” Thiên Thanh Hoàng cũng vui vẻ, nhưng không quên nghiêng người để chỗ cho Hoa Úc thở.

“Tỷ tỷ! Ta không phải là Triển Hạo, ta là Sinh!” Thu Triển Hạo nghiêm túc sửa đúng.

“Sinh? Sao lại vậy?”

“Sinh tử vốn là cùng nhau, cũng như đế song sinh chia làm hai phần, một người quản sinh, một người quản tử, cho nên ta gọi là Sinh!” Thu Triển Hạo kiên nhẫn giải thích.

“Không thích nghe!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Ta thấy cái tên Triển Hạo dễ nghe hơn!”

Hắn nghe vậy rối rắm một hồi rốt cục vẫn đồng ý với lời của Thiên Thanh Hoàng: “Tỷ tỷ muốn gọi thì cứ như vậy đi! Ta gọi là Triển Hạo!”

“Tên như vậy mới phù hợp với đệ chứ không phải cái Sinh gì đó đông cứng như vậy!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, lập tức vang lên tiếng hừ nhẹ của một tên vẫn trầm mặc hồi lâu, quay đầu vừa vặn thấy vẻ mặt của Hoa Úc đang hồ ly căm tức nhìn nàng: “Hoa Úc, làm sao vậy?”

Hoa Úc ngạo khí xoay ngoắt cái đầu hồ ly! Làm bộ không cần nàng quan tâm chọc cười Thiên Thanh Hoàng.

Triển Hạo nhìn Hoa Úc, hắn nhận ra được hắn: “Hoa Úc ca ca sao lại biến thành cái bộ dạng này?”

Thiên Thanh Hoàng cùng Hoa Úc đồng thời nhìn về phía hắn: “Đệ nhìn được sao?”

Triển Hạo thành thật gật đầu: “Ta chưởng quản sinh hồn phách nên nên đương nhiên có thể thấy!”

“Ta thì sao?” Thiên Thanh Hoàng rất muốn biết hắn có nhận ra được nàng không.

“Đương nhiên thấy, hồn phách của tỷ tỷ rất giống bộ dáng này!” Triển Hạo thật tình ca ngợi.

Hồn phách rất giống với bộ dáng này sao? Không phải nàng xuyên không tới đây sao? Tại sao có thể giống? Tuy vậy nhưng Thiên Thanh Hoàng cũng không suy nghĩ nhiều.

“Được rồi! Đi ra ngoài đã rồi có gì nói sau!” Nơi này rất quỷ dị, nàng vô cùng không thích.”Tỷ tỷ muốn về Tây Hạ sao?” Thu Triển Hạo hỏi.

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Vốn Xích có thể đưa chúng ta về nhưng giờ nó đang bị thương, cho nên chỉ có thể tự thân vận động!”

“Vậy chúng ta đi thôi!” Triển Hạo xoay người liền đi ra phía ngoài.

Thiên Thanh Hoàng nhận thấy rõ hắn đã thay đổi một chút, bỗng nhớ tới lời của Thu Thủy Ly, tâm tình có chút phức tạp: “Triển Hạo! Đệ không muốn về Tử Hà thành xem một chút sao?”

Nghe vậy, Triển Hạo dừng bước, xoay người nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Ở Thu gia đã không còn gì cho ta lưu luyến. Giờ tỷ tỷ là chủ của ta, về sau ta sẽ đi theo tỷ, trở thành kiếm của tỷ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!”

“Triển Hạo!” Loại này tuyên thệ này làm cho Thiên Thanh Hoàng cả kinh, nhưng: “Ngươi không phải Sinh sao? Người quản sinh sao lại giết người?”

Triển Hạo đi đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, thanh âm mềm nhẹ kiên quyết: “Sinh tử gắn bó, ta có thể cho sinh thì sao không thể cho tử, vì tỷ tỷ, giết người thì sao!”

“Đứa ngốc!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, nàng thật sự cảm động vì phần phân tâm này, đây chính là nguyên nhân nàng nguyện vì bọn họ mà trả giá. Cho dù là Hoan Hỷ hay là Hoan Lạc, Hoa Úc, Qua Nhã, Phù Linh, còn có cả đám người Thất Tinh, hiện tại thêm vào Thu Triển Hạo. Tâm ý của bọn họ nàng làm cảm động nên nàng mới muốn bảo vệ hết thảy.

“Được rồi! Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ đầu Triển Hạo, giờ không biết chiến sự biên quan như thế nào.

“Vâng!” Triển Hạo gật đầu, đi lên trước dẫn đường.

Nhanh chóng đi ra ngoài, Thiên Thanh Hoàng mới nhớ tới một việc: “Triển Hạo, đệ còn nhớ chuyện mình đến đây như thế nào không?”

Triển Hạo không quay đầu, trực tiếp đáp: “Nhớ, ngày đó khi cùng Hoan Hỷ bọn họ quay về, thì trên đường gặp một đám người dùng thuốc khiến chúng ta hôn mê, lúc ta tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng tối đen, nói là nhà tù nhưng cũng là cung điện!”

“Cung điện?”

“Đúng vậy, cung điện, nhưng không ở trong này. Nếu nhớ không lầm thì ở dưới mặt nước, nhưng giờ đã không thấy rồi!”

“Ở dưới mặt nước?” Thiên Thanh Hoàng nhìn nước sông chảy xuôi, ánh mắt lãnh trầm.

“Cung điện kia rất lớn nhưng cũng chỉ thấy hơn mười người, ngoại trừ chủ nhân của nó thì những người khác ta đã gặp qua rồi. Mỗi ngày đều có một người khác nhau đến lấy máu của ta, tổng cộng mười hai ngày cho nên bọn họ có mười hai người. Bọn họ lấy máu xong rồi đi, lấy cho tới khi cạn kiệt.”

“Bọn họ dùng sức mạnh đặc thù để duy trì mạng sống của ta, cho tới khi hết máu mới nghĩ tới linh hồn hiến tế, nhưng khi phát hiện linh hồn của ta đã muốn hiến tế cho người khác thì sắc mặt rất khó coi!” Nói tới đây, trên mặt Triển Hạo có ý cười đắc ý.

Thiên Thanh Hoàng cảm giác có cái gì đó bị chặn ở yết hầu, nàng không ngờ hắn lại phải trải qua những ngày như vậy, muốn chết cũng không chết được, mỗi ngày phải nhìn máu của mình từ từ bị rút khỏi cơ thể, loại cảm giác giày vò này… Hắn mới chỉ là một đứa nhỏ, sẽ đau khổ như thế nào! Nếu nàng tới cứu hắn sớm hơn, có phải sẽ…

Cảm nhận được cảm xúc giao động của Thiên Thanh Hoàng, Triển Hạo cười khẽ: “Tỷ tỷ đừng buồn, kỳ thực cũng không phải khó khăn như vậy, bởi vì không có ai nói chuyện nên ta sẽ nghĩ tới những chuyện trước kia, lúc đó ta mới biết tất cả trong ký ức đều là về tỷ. Từ lúc gặp nhau, sau đó ngồi chung xe ngựa, rồi gặp lại ở phủ thành chủ… Nhớ bộ dáng của tỷ, nhớ lúc tỷ cười, tỷ ôn nhu… tất cả, tất cả… nghĩ xong, ta sẽ không thấy cô độc nữa, đau khổ cũng tan biến!”

Là vì đau đến chết lặng đi! Thiên Thanh Hoàng chỉ có thể nghĩ như vậy. Nàng không dám nhìn đôi mắt rực rỡ kia của Triển Hạo, bởi vì so với bất kỳ ai, nàng hiểu cảm giác ấy hơn cả.

Đã từng, nàng cũng đã từng bị ngược đãi tàn nhẫn như vậy, cho dù là cơ thể hay là tinh thần, nàng đều bị người gọi là phụ thân kia giam giữ ngược đại. Ngay cả chết, cũng là chết trong hình phòng. Cái thời điểm ấy, nàng có thể chịu đựng 7 ngày hoàn toàn là vì ý chí của nàng. Đó là hận thù mãnh liệt!

“Đừng nói nữa! Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng không muốn nghĩ nữa.

“Tỷ tỷ không muốn biết người bên trong là loại gì sao?” Triển Hạo không di động cước bộ, ngược lại hỏi, mà Thiên Thanh Hoàng cũng thành công bị hấp dẫn, bởi vì nàng rất muốn biết mọi chuyện.

“Là ma! Ma màu đen!” Không đợi Thiên Thanh Hoàng hỏi, Triển Hạo đã tự nói.

“Toàn thân họ đều màu đen, lúc xuất hiện đầu tiên là một đám mây đen rồi mới biến thành bộ dáng con người. Mỗi ngày, người đến hôm nay so với hôm trước lại cường đại hơn. Nhưng chắc chắn là bị thương nên mới cần máu để chữa trị!” Triển Hạo giải thích.

“Ma…” Thiên Thanh Hoàng biết Triển Hạo nói thật, bởi vì khi Vụ xuất hiện trước mắt nàng cũng chính là như vậy, tuy lúc đó vẫn hoài nghi nhưng khi xác định được thân phận, Thiên Thanh Hoàng vẫn thấy kinh ngạc. Ma… là sự tồn tại rất giống thần thánh! “Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng ôm Hoa Úc đi phía trước, không muốn tiếp tục nữa.

Bây giờ bọn họ biến mất thì cũng chỉ biến mất trước mặt nàng mà thôi. Vụ nói chỉ tạm thời thu tay, nhất định sẽ lại xuất hiện. Mà điều nàng phải làm bây giờ, chính là trở nên mạnh mẽ hơn…