Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 36: Đường đi Kiếm Trủng




Trong địa lao, hai cơ thể lạnh run cuộn mình vào một chỗ, quần áo trên người rách nát dơ bẩn, tóc tai rối tung như hai kẻ điên.

Thiên Thanh Hoàng một thân áo trắng đi đến, dung mạo tuyệt mỹ khiến Dạ Minh Châu mất đi ánh sáng; mấy nam nhân nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng đi vào, cung kính đứng một bên, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng: “Chủ thượng!”

“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu đi vào nhà giam, mùi khó chịu xông thẳng vào mũi khiến nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng trên hai kẻ phía trước, trong lòng không có lấy nửa điểm gợn sóng, một người là thành chủ phu nhân từng phong cảnh vô hạn, một người là đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn giờ như hai mụ điên cuộn mình ở khắp ngõ ngách. Có lẽ trước đây có nằm mơ cũng không thể nghĩ mình có ngày chật vật như hôm nay.

“Thiên… Thiên Thanh Hoàng…” Một người phát hiện ra Thiên Thanh Hoàng, đột nhiên nổi điên lao về phía cửa, khuôn mặt trắng bệch, tóc đen hỗn độn, quần áo không đủ che, đây là bộ dạng hiện tại của Tô Như Tuyết!

“Thiên Thanh Hoàng, ta sai rồi, ngươi thả ta ra được không? Ta sai rồi! Ta sai rồi!” Nước mắt ướt đẫm mặt, chỉ một ngày một đêm tra tấn, Tô Như Tuyết đã phát hoảng, không chỉ là thân thể mà còn là tinh thần, nữ nhi của chính mình ở ngay trước mặt mình bị người khác phá hư mà chỉ biết bất lực trơ mắt, lúc ấy bà ta rốt cục đã biết vì sao Thiên Thanh Hoàng không lập tức giết bọn họ!

“Ta sai rồi… Tha cho ta đi… Ta sai rồi… Ô ô ô…” Tô Như Tuyết dựa vào cửa lao gào khóc, mới có chút thời gian ấy thôi cũng đủ khiến bà ta hỏng rồi.

“Ta tha cho ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tha cho bọn họ?” Thiên Thanh Hoàng mâu quang lạnh như băng. Tha? Nghĩ nàng là thánh mẫu sao? Nhìn thấy kẻ thù đáng thương nên tha cho bọn họ, cuối cùng tự đâm sau lưng mình một đao? Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, nàng đã sớm nói, nàng không có thiện tâm!

“Thiên Thanh Hoàng! Ta hận ngươi!” Thu Nhược Yên không biết đứng lên khi nào, bộ dáng chật vật như cũ, khuôn mặt sớm bị hận ý làm cho vặn vẹo không còn tư thái Đệ nhất mỹ nhân; bởi vì cơ thể suy yếu nên chỉ có thể đỡ tường lại gần, nếu là trước đây còn làm người ta thương tiếc một nữ nhân nhu nhược, nhưng hiện tại chỉ khiến người ta buồn nôn.

“Thiên Thanh Hoàng, ngươi cướp đi tất cả của ta, ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!” Thu Nhược Yên lao mạnh vào cửa lao, hai mắt phiếm hồng trừng to nhìn Thiên Thanh Hoàng, loại hận ý thấu xương này khiến người khác kinh hãi, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại thản nhiên nhìn không chớp mắt.

“Hiện tại ngoại trừ nguyền rủa ta, ngươi còn biết làm gì khác sao?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ngươi dùng Nhiếp Hồn Thuật để Hoan Lạc tới giết ta, sau đó tìm người giết người của Thanh Hoàng sơn trang, không thể không nói ngươi đã thành công, cũng quả thật làm ta thương tâm, nhưng chỉ bằng chút thủ đoạn ấy mà muốn đấu với ta thì quá non rồi! Muốn nguyền rủa ta sao? Thiên Thanh Hoàng ta cho tới bây giờ chưa từng sợ mấy thứ này! Nhưng ta tuyệt đối sẽ làm ba chữ ‘Thiên Thanh Hoàng’ trở thành ác mộng của các ngươi, cho dù có thành ma cũng phải kinh sợ!”

“Không được… Van cầu ngươi, tha cho ta…” Tô Như Tuyết ôm cột không ngừng khẩn cầu.

“Nương! Ngươi không được cầu xin nàng ta!” Thu Nhược Yên ngạo khí muốn kéo Tô Như Tuyết về, nhưng khí lực lực hiện tại của nàng ta còn đứng không vững, kết quả cuối cùng là cả hai cùng ngã nhào.

Thiên Thanh Hoàng nhìn Thu Nhược Yên đau đến nhíu mày và Tô Như Tuyết khóc lóc cầu xin, vẻ mặt đạm mạc: “Thu Nhược Yên, nếu các ngươi còn một chút gọi là tôn nghiêm và cao ngạo thì tự sát đi!”

Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng xoay người rời đi, nàng làm vậy đã quá nhân từ rồi!

Thiên Thanh Hoàng từ địa lao tới thẳng cửa trước, Hiên Viên Tuyệt đã ở trong xe ngựa đợi nàng, hiện giờ bọn họ sẽ khởi hành tới Kiếm Trủng, Kiếm Linh hình như hơi sợ Hiên Viên Tuyệt nên lôi kéo Kiếm Vũ cùng cưỡi ngựa. Hiên Viên Tuyệt nhìn vậy rất vừa lòng.

Thiên Thanh Hoàng vừa lên xe liền bị ôm lấy, hơi ngẩng đầu: “Chàng ngủ một chút đi, đường còn dài.”

“Không cần!” Hiên Viên Tuyệt tựa cằm lên đỉnh đầu nàng: “Nàng không có gì muốn hỏi?”

Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu: “Chàng muốn ta hỏi cái gì?”

Hiên Viên Tuyệt nhướn môi, vô cùng thân thiết nhéo mũi Thiên Thanh Hoàng: “Nàng thật sự không biết ta nói cái gì sao?”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày cười khẽ: “Thỉnh hoàng đế đại nhân chỉ dạy!”

Ách! Cho tới bây giờ chưa thấy qua Thiên Thanh Hoàng như vậy, Hiên Viên Tuyệt lập tức ngây người, bừng tỉnh cười nhẹ: “Hoàng Nhi! Cuộc đời này ta có nàng là may mắn lớn nhất!”

Thiên Thanh Hoàng đỏ mặt, vỗ vỗ hai má hắn: “Ta thấy chàng vẫn luôn rất may mắn!”

Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng, ngẫm lại rồi nói: “Ta không nghĩ sẽ nhanh lấy đủ năm khối kiếm lệnh như vậy, ta nghĩ với năng lực của mình thì ít nhất cũng phải vài năm, không nói hai khối không biết kia, ba khối còn lại cũng không dễ dàng; nhưng thật không ngờ nhờ Hoàng Nhi mà ta lại lấy được tất cả. Thật sự mọi chuyện đều là công của nàng!”

“Chàng vì thần binh kia sao?” Nếu như muốn vũ khí thì một khối kiếm lệnh là đủ rồi, nhưng hắn lại muốn năm khối, khẳng định là hướng về thần binh kia.

Hiên Viên Tuyệt gật đầu: “Trên gia phả Hiên Viên gia chúng ta có nhắc đến một loại thần binh, đó là thanh Phương Thiên Họa Kích, nhưng nó không phải của Hiên Viên gia mà là binh khí do Kiếm tổ Kiếm Trủng tạo ra, khi thần binh xuất hiện ánh sáng tím đầy trời, có thể khiến người sử dụng bách chiến bách thắng!”

“Một vũ khí tuyệt thế tất nhiên sẽ bị tứ phương tranh đoạt, cho nên Kiếm Trủng triển khai một hồi chém giết các thế lực lớn, thi hoành khắp nơi, máu tươi chảy thành sông tới họa kích, họa kích nhiễm máu tươi không sạch sẽ, hoa quang dần phai nhạt, cuối cùng biến thành một loại vũ khí bình thường!”

“Sau trận tranh đoạt này, các đại môn phái võ lâm đại thương nguyên khí, Kiếm Trủng cũng bởi vậy mà ẩn lui võ lâm, rất ít có người biết bọn họ tồn tại, mà người duy nhất có thể đi vào là người giữ kiếm lệnh.”

“Họa kích đã mất sức mạnh, trở thành một binh khí bình thường, vậy chẳng lẽ còn thứ gì đó có thể khiến nó khôi phục thần khí?” Nếu chỉ muốn đoạt binh khí bình thường thì không cần tốn sức như vậy.

“Đương nhiên!” Hiên Viên Tuyệt khẳng định nói: “Năm đó Kiếm Tổ thương tâm dùng ngũ hành trận phong bế họa kích, mà chìa khóa chính là năm khối kiếm lệnh, chỉ cần lấy đủ năm khối thì sẽ mở được ngũ hành trận, nhưng bên trong lại còn trận pháp khác, muốn lấy được họa kích cũng không dễ như vậy, về phần cách khôi phục họa kích thì tới lúc đó nàng sẽ biết!”

Hiên Viên Tuyệt không nói, Thiên Thanh Hoàng cũng không hỏi, tựa vào lòng hắn lẳng lặng nghe tiếng tim đập.

“Tỷ tỷ!” Kiếm Linh đột nhiên vén màn xe lên, mắt môi cười trộm nhìn hai người ôm nhau, sau đó đưa bố bao trong tay tới: “Đây là dã quả chúng ta vừa đi hái, rất ngọt a, tỷ tỷ mếm thử đi, sau đó… cái kia… ta không quấy rầy nữa…”

Nhìn tiểu nha đầu cười xấu xa biến mất, Thiên Thanh Hoàng không biết nói gì cho phải, đứng dậy nhìn trái cây vừa đưa đến, là một loại quả màu tím không biết tên, chỉ lớn bằng ngón tay cái; cầm một quả bỏ vào miệng, hương vị trong veo ngập tràn: “Rất ngọt!”

Chọn một quả to đưa đến bên miệng Hiên Viên Tuyệt: “Nếm thử đi, so với hoa quả bình thường ngon hơn nhiều!”

Hiên Viên Tuyệt mỉm cười mở miệng cắn một miếng, cánh môi và đầu lưỡi lơ đãng xẹt qua ngón tay của Thiên Thanh Hoàng làm nàng mất tự nhiên run lên, sau đó nhanh chóng thu lại.

Mà bên ngoài Kiếm Linh cùng Kiếm Vũ sóng vai cưỡi ngựa, đem chuyện vừa mới nhìn kể cho hắn nghe, nói ra thật mi phi sắc vũ, mà Kiếm Vũ vẫn sủng nịch cười, bất quá hơi toan chát trong lòng…

Một đường đi thẳng hơn mười ngày, ban đầu Kiếm Linh và Kiếm Vũ còn tinh thần cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi. Kiếm Vũ chạy tới lái xe, Kiếm Linh cùng hắn ngồi trên xa viên, mệt mỏi liền đi vào tìm chỗ ngủ. Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt lại rất kiên nhẫn, một người đọc sách, một người an ổn dựa vào người kia.

Mới đầu Kiếm Linh còn bát quái một chút, nhưng về sau cũng miễn dịch, tự tìm chỗ làm một bé con ngoan ngoãn ngủ say.

“Hu!” Kiếm Vũ dừng xe ngựa, Kiếm Linh xốc màn xe lên, vừa vặn thấy phía trước có một đống người gánh nặng chen chúc ở cửa thành, binh lính thủ thành dùng không xuyên ngăn cản bọn họ.

Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt nhìn nhau, buông sách trên tay xuống xe, Kiếm Linh nhảy xuống trái nhìn phải xem một lát, vẻ mặt tò mò; Kiếm Vũ đi tìm người hỏi, lúc trở về thì sắc mặt hơi ngưng trọng: “Bọn họ là người ở biên giới Đông Hán, một tháng trước Đông Hán bắt đầu đóng quân tại biên giới nên những người này đều bị đuổi đi, bất đắc dĩ mới phải tới Nam Phong, nhưng lại bị Nam Phong chắn ngoài cửa thành, rất nhiều người đã đứng đây mấy ngày.”

Sắc mặt của Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt cũng trở nên không tốt, một quốc gia không có khả năng vô cớ đóng quân, nay lại đem quân đội kéo đến xung quanh biên giới thì rõ ràng là muốn phát động chiến tranh, nếu Đông Hán thật sự phát binh thì có khả năng nhất là nhằm vào Tây Hạ; phát binh cần lý do, công chúa Đông Hán chết ở Tây Hạ là lý do tốt nhất, xem ra Tư Đồ Dực vẫn không chấn áp được.

“Tỷ tỷ! Giờ phải làm sao?” Vừa nghe đến đánh trận, mặt Kiếm Linh liền nhíu lại.

Thiên Thanh Hoàng bình tĩnh quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Chúng ta đi nhanh tới Kiếm Trủng một chút, hi vọng kịp thời trở lại.”

Hiên Viên Tuyệt gật đầu: “Đông Hán điều binh lớn chắc chắn Chung Hách sẽ phát hiện, hắn sẽ phòng bị!”

“Đi thôi!” Nói đi là đi, bốn người bỏ lại xe ngựa, đổi thành mấy con ngựa, bắt đầu chạy về phía Kiếm Trủng.

Khi bọn họ đến bên ngoài Kiếm Trủng, Kiếm Linh đã kiệt sức, nếu không có Thiên Thanh Hoàng truyền nội lực duy trì thì đã sớm không chịu nổi, Kiếm Vũ cũng mặt trắng bệch, cõng Kiếm Linh đi vào bên trong.

Kiếm Trủng ở trong khe sâu, bên ngoài là rừng trúc rậm rạp, trong rừng quái thạch lởm chởm, ngẫu nhiên còn có sương khói, nếu người không biết trận pháp đi vào thì tuyệt đối chỉ có đường chết, hơn nữa nơi này có kiếm trận, bước sai một bước cũng là vạn kiếm xuyên tim, thần tiên không cứu được.

“Là kẻ nào!” Mất nửa canh giờ mới ra khỏi trận pháp, chợt nghe thủ vệ rống lên; Kiếm Linh ở trên lưng Kiếm Vũ ngẩng đầu, tức giận mắng: “Đồ mắt mù kia, ngay cả bổn tiểu thư cũng không biết?”

“Đại… Đại tiểu thư…” Người nọ có chút không xác định hỏi, hiện thân vừa thấy là Kiếm Linh cùng Kiếm Vũ, nhất thời sợ tới mức quỳ xuống: “Thuộc hạ tham gia đại tiểu thư!”

Kiếm Linh vô lực vẫy tay: “Bổn tiểu thư đang khó chịu, nhanh tránh ra!”

“Dạ!” Người nọ quả nhiên tránh ra, lại nhìn đến Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt thì lập tức sửng sốt.

Hiên Viên Tuyệt kéo tay Thiên Thanh Hoàng đi vào, nhanh chóng lướt qua người nọ, sắc mặt lãnh trầm, ánh mắt của tên kia khiến hắn không thoải mái.

Kiếm Vũ cõng Kiếm Linh đi nghỉ ngơi, Thiên Thanh Hoàng trực tiếp mang theo Hiên Viên Tuyệt tới đỉnh núi phía Đông Nam, vừa đến nơi liền cảm giác được một cỗ hơi thở mãnh liệt, sau đó là tiếng quát trung khí mười phần: “Kẻ nào dám xông vào cấm địa!”

Thiên Thanh Hoàng kéo Hiên Viên Tuyệt dừng trên một khoảng trống, không ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt một lão nhân hơn bảy mươi tuổi, tóc râu hoa râm, đôi mắt mang vẻ uy nghiêm cùng ánh sáng lạnh, sắc mặt không tốt nhìn hai người, nhưng trong mắt cũng hiện lên một tia tán thưởng, không chỉ vì bộ dáng bên ngoài mà quan trọng là công lực không phải cao bình thường.

“Đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng!” Thiên Thanh Hoàng nhìn lão già, cười yếu ớt nói.

“Ngươi là?” Giọng nói và thần thái quen thuộc khiến lão nhân chấn động, nhưng khuôn mặt này lão nghĩ không ra…

“Không nhận ra sao?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, ngoại trừ khuôn mặt thì hình như nàng không thay đổi cái gì khác…

“Ngươi là… nha đầu Thanh Hoàng kia?” Thấy Thiên Thanh Hoàng gật đầu xác thực phán đoán của lão, khuôn mặt vừa mới phụng phịu uy nghiêm nhất thời cười lớn hòa ái, bất quá mới cười được một nửa lập tức bị lão thu lại, cố gắng bày ra một bộ giáo huấn: “Cái nha đầu chết tiệt nhà ngươi kia, chuyển không bảo khố của lão đi còn dám trở về, lá gan thật không nhỏ a!”

“Mà bộ dáng hiện tại là sao? Người bên cạnh là ai?” Lão nhân cực lực muốn bày ra bộ dáng uy nghiêm nhưng vẫn không che giấu được vui sướng nơi đáy mắt cùng sự thưởng thức với Hiên Viên Tuyệt.

“Tiền bối! Vãn bối là Hiên Viên Tuyệt, phu quân của Thanh Hoàng!” Hiên Viên Tuyệt biết người trước mắt chính là tiền bối Kiếm Kha nên lúc nói chuyện cũng mang theo vẻ tôn kính. Hơn nữa Kiếm Kha rất thích Thiên Thanh Hoàng, mà Thiên Thanh Hoàng cũng cực kỳ tôn kính ông.

“Phu quân?” Kiếm Kha tự do dừng ánh mắt lên hai người hồi lâu, thấy Thiên Thanh Hoàng không đổi sắc mặt mới cười: “Tốt lắm! Nha đầu kia, ngươi lập gia đình mà dám gạt ta, bất quá ánh mắt không tệ, tiểu tử này không phải là tiểu hoàng đế Tây Hạ chứ? Ai ai, nha đầu nhà ta thật tinh mắt!”

Kiếm Kha cười, uy nghiêm thật vất vả mới tạo được tất cả biến thành hiền lành, không che giấu thưởng thức với Hiên Viên Tuyệt, bất quá một câu ‘tiểu hoàng đế Tây Hạ’ kia làm Thiên Thanh Hoàng muốn nhìn Hiên Viên Tuyệt một cái, thấy hắn rất thản nhiên tiếp nhận xưng hô này mới thở ra, nhưng Kiếm Kha nói cũng không sai, hơn hai mươi tuổi trong mắt lão quả thật là một tiểu tử!

Thiên Thanh Hoàng quyết định không rối rắm nửa, nói thẳng ý mình đến: “Lão già, ta thật sự muốn vào cấm địa!”

Kiếm Kha nghe vậy hơi cứng đờ một chút, lập tức xụ mặt, tức giận run râu: “Nha đầu kia, ngươi không thể ngoan ngoãn chút sao?”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ tiến lên hai bước đứng trước mặt Kiếm Kha, ôn nhu cười: “Ta không gọi là sư phụ vì ta không thích xưng hô này, đối với ta lão là trưởng bối ta tôn kính, mà ta cũng không lớn hơn Kiếm Linh là bao, nếu có thể, ta gọi một tiếng gia gia được chứ?”

Nghe vậy, Kiếm Kha vểnh râu, cuối cùng nhịn không được bật cười: “Nha đầu hư hỏng nhà ngươi, sao không nói sớm!”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ không đáp, Kiếm Kha có ân cứu mạng với nàng, hơn nữa luôn thật tình đối xử với nàng, tâm nàng không phải bằng đá, sao có thể không có lấy chút cảm giác? Kiếm Kha yêu thương nàng có thừa, hơn nữa có phần dung túng hơn cháu gái duy nhất Kiếm Linh, mà nàng lần đầu tiên được nhận sự quan tâm của trưởng bối như vậy, cho nên đã sớm coi Kiếm Kha như gia gia; trước kia nàng không thể đối mặt với bản thân chân thật cho nên cũng không muốn nói gì.

“Nha đầu, ngươi thật sự muốn vào sao?” Kiếm Kha vừa vui vẻ xong lại lập tức thay nàng lo lắng.

“Gia gia! Ta muốn vào!” Một tiếng gia gia của Thiên Thanh Hoàng làm Kiếm Kha có rất nhiều cảm xúc trong lòng, xoay người chỉ ra phía sau núi: “Các ngươi nhìn xem có gì khác thường không?”

Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt đồng thời ngẩng đầu nhìn, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên thấy ở đó tản ra vầng sáng màu tím.

“Chuyện gì vậy?” Sao lại có ánh sáng tím?

“Kia là ánh sáng thần khí, tuy rất mơ hồ nhưng là thật, nửa tháng trước ta đã phát hiện, đợi những người khác phát hiện thì chỉ sợ Kiếm Trủng không còn yên bình!” Kiếm Kha bất đắc dĩ thở dài.

“Các ngươi muốn vào cũng được, tốt nhất là trước khi vầng sáng trở nên nồng đậm lấy được rồi nhanh chóng rời đi!” Kiếm Kha quay đầu nhìn về phía dãy núi bên kia Kiếm Trủng: “Kiếm Trủng mất trăm năm mới ổn định, không thể dậy sóng một lần nữa!”

Nói đến đây, Thiên Thanh Hoàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng, cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào bọn họ. Thiên Thanh Hoàng nhìn Kiếm Kha: “Gia gia, chúng ta đi đây!”

Kiếm Kha bất đắc dĩ gật đầu, nhìn thật sâu hai người một cái: “Cẩn thận!”

“Dạ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, cùng Hiên Viên Tuyệt đi về phía sau núi.

Hai người nhanh chóng đi tới một vách núi đen, hai bên vách núi có một tảng đá lớn, mặt trên viết hai chữ to: Cấm địa!

“Sao nàng lại vào được Kiếm Trủng?” Hiên Viên Tuyệt bỗng nhiên hỏi.

Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn hắn một cái: “Lúc đó ta vô ý nghe nói đến thần khí nên muốn đi xem, năm đó ta bảo Hoa Úc đi đoạt kiếm lệnh, sau đó một mình độc sấm Kiếm Trủng, cuối cùng không cẩn thận đi tới phía sau núi, xông thẳng vào Ngũ Hành trận, thiếu chút nữa bị thiêu chết. Lúc ấy là gia gia đã cứu ta, giúp ta chữa thương, ta ở Kiếm Trủng ba tháng, gia gia dạy ta rất nhiều võ công, ông muốn nhận ta làm đồ đệ nhưng ta không đồng ý, trước khi ta đi ông dẫn ta tới binh khố chọn binh khí, kết quả chàng cũng biết, ta đem binh khố của ông chuyển không; mà nơi này trước kia là chỗ ta luyện công.”

Thiên Thanh Hoàng nói xong đi tới tảng đá viết cấm địa, dùng một chưởng đánh vỡ tảng đá kia, dưới lớp đá vụn là Lưu Ly đài được điêu khắc từ một khối Lưu Ly chỉnh thể, có chút giống Thạch bàn, trên mặt bàn có năm vết trũng giống kiếm lệnh.

“Không nghĩ tới cơ quan này lại ở đây!” Hiên Viên Tuyệt sợ hãi than, trong sử sách của Hiên Viên hoàng thất không nhắc đến điều này, cho nên dù có là ai tới cũng chỉ sợ không biết cơ quan này ở đâu. Lấy được kiếm lệnh đã khó, đi vào càng không dễ!

“Cái này là khi ta luyện công phát hiện ra, lúc ấy ta chỉ cảm thấy tảng đá này không bình thường chứ cũng không nghĩ nhiều, nhưng có một ngày ta nghe thấy bên trong có tiếng nước nên đoán vậy!” Thiên Thanh Hoàng nói: “Được rồi, mau đặt kiếm lệnh vào!”

Hiên Viên Tuyệt sủng nịch cười, không biết nên cảm thán vận khí của Hoàng Nhi tốt hay là nên nói Hoàng Nhi quá thông minh đây. Đặt năm khối kiếm lệnh vào Lưu Ly đài, cảnh tượng trước mắt liền mơ hồ, bạch quang chợt lóe, lúc sương khói biến mất bọn họ đã ở trong một sơn động.

“Đây là phía dưới cấm địa, chúng ta đã qua Ngũ Hành trận!” Thiên Thanh Hoàng có chút may mắn nói, uy lực của Ngũ Hành trận nàng đã tự thể nghiệm qua, có thể tránh được trận pháp kia thì xem như nàng rất may, bằng không vừa tới cửa thứ nhất đã mất mạng.

“Hoàng Nhi cẩn thận!” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên bảo vệ Thiên Thanh Hoàng sau lưng, trong nháy mắt vô số thanh kiếm hình Kiếm Long lao về phía hai người, Hiên Viên Tuyệt không ngừng tránh nhưng Kiếm Long dày đặc, cho dù hắn có võ công cao cường cũng bị cứa vài nhát.

Chóp mũi ẩn ẩn mùi máu tươi, Thiên Thanh Hoàng biết Hiên Viên Tuyệt bị thương, nhưng nàng không thể sốt ruột, vừa vào đã gặp kiếm trận như vậy, nàng phải phá thế nào đây…

Thiên Thanh Hoàng nhìn xuyên qua cánh tay của Hiên Viên Tuyệt, kiếm long dày thế này dù nhãn lực tinh tường hơn cũng không thấu! Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp kia!

Thiên Thanh Hoàng dựa vào lưng Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt! Ta đếm một hai ba, chàng không cần lo kiếm vũ, trực tiếp xoay người ôm ta ra phía trước, giao tất cả cho ta!”

“Được!” Hiên Viên Tuyệt trả lời không chút do dự, bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều, tất cả chỉ dựa vào sự ăn ý của hai người…

“Một…”

“Hai…”

“Ba!” Thiên Thanh Hoàng vừa dứt lời, Hiên Viên Tuyệt lập tức thu tay ôm nàng xoay người. Thiên Thanh Hoàng dùng ánh lửa trong tay hòa tan kiếm long thành nước thép, một đường đi về phía trước rốt cục cũng tìm được mắt trận, Hiên Viên Tuyệt dùng chưởng phá hủy, kiếm vũ lập tức dừng lại.

“Hô…” Hai người đồng thời thở ra, vừa nãy thật mạo hiểm, nếu Hiên Viên Tuyệt do dự hoặc Thiên Thanh Hoàng không ra tay nhanh thì dù có tuyệt thế võ công cũng biến thành nhím.

“Thành công rồi!” Thiên Thanh Hoàng nhoẻn miệng cười, không thể hạ khóe môi. Điệu bộ này làm người trước mắt xem đến ngây ngốc, chỉ là hiện tại không phải lúc…

“Đi thôi!” Mắt thấy nước thép dần thành hư ảo, Thiên Thanh Hoàng xoay người đi về phía trước, đương nhiên còn không quên đưa ngọc bích hoàn cho Hiên Viên Tuyệt, vết thương trên đùi hắn rất nghiêm trọng a!

Hiên Viên Tuyệt nắm ngọc bích hoàn trong tay, cũng không nuốt vào, nhìn vết máu loang lổ ở ống quần lo lắng xem có nên nói cho Hoàng Nhi biết thương thế này đã tốt lên rồi không? Hắn còn cảm giác miệng vết thương đang kết vảy và bong ra a… Ngẫm lại vẫn là quên đi, đem ngọc bích hoàn thu hồi, đuổi theo cước bộ của nàng.

Hai người nhanh chóng đi tới phía trước một cửa đá, Thiên Thanh Hoàng dùng sức đẩy ra, bên trong là một sơn động trống không, nhưng không phát hiện ra vật thể gì sáng lên.

“Giống như không nguy hiểm a!” Thiên Thanh Hoàng cảnh giác nhìn hồi lâu, nhưng khi nàng xoay người lại lại thấy một màn khiếp sợ; cái người cao ngạo như Hiên Viên Tuyệt giờ phút này lại quỳ trên mặt đất, hai mắt phiếm đỏ đậm, một giọt máu chói mắt rơi xuống đất, trên mặt còn lưu lại một đường vệt máu ghê người.

“Tuyệt, chàng sao vậy?” Thiên Thanh Hoàng muốn lau máu cho Hiên Viên Tuyệt nhưng lau mãi không xong, muốn dìu hắn đứng lên lại thấy cơ thể hắn như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhúc nhích.

“Tuyệt! Rốt cuộc là chàng làm sao vậy? Chàng đừng dọa ta!” Nhìn Hiên Viên Tuyệt như vậy, Thiên Thanh Hoàng lần đầu tiên biết cảm giác trái tim bị nhéo vài cái.

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng xem xét xung quanh, nhưng ngoại trừ nơi này hơi quỷ dị ra thì không có cái gì khác.

Đột nhiên, hồng quang trên cánh tay chợt lóe, một vật thể màu đỏ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, hỏa mị quay đầu đáng yêu nháy mắt với Thiên Thanh Hoàng mấy cái, sau đó đi tới bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, cuối cùng biến mất trong cơ thể hắn, mà Thiên Thanh Hoàng trong hoảng hốt bỗng nghe thấy hai thanh âm: “Hỏa mị, hỗn đản nhà ngươi đi vào đây làm cái gì!”

“Long Vực, nếu ta không vào thì ngươi cứ chờ hồn phi phách tán đi!”

“Hừ, ta không cần ngươi cứu!”

“Mẹ nó! Ngươi nghĩ ta muốn cứu ngươi sao? Nếu không phải sợ Hoàng Nhi thương tâm thì ta sẽ mặc kệ nhà ngươi!”

“…” Hai thanh âm ầm ỹ xong liền thấy trên người Hiên Viên Tuyệt lóe hồng quang, huyết lệ lập tức biến mất, ý thức của Hiên Viên Tuyệt cũng đã tỉnh, nhưng Thiên Thanh Hoàng rất rõ ràng cảm giác được Hiên Viên Tuyệt như thay đổi thành một người khác, trong lòng cả kinh: “Ngươi là ai?”

‘Hiên Viên Tuyệt’ nhướn môi một cái: “Hoàng Nhi vẫn luôn mẫn cảm như vậy, vừa nhìn đã biết ta khác hắn!”

Thiên Thanh Hoàng lui về phía sau hai bước, sắc mặt lạnh như hàn băng: “Nhanh ra khỏi cơ thể hắn!”

‘Hiên Viên Tuyệt’ tự giễu cười: “Hoàng Nhi muốn hắn mà không cần ta?” Tuy vẫn là cùng linh hồn, nhưng Long Vực không thể không ghen, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng có chút hoảng hốt, đã bao lâu rồi hắn không được thấy khuôn mặt này? Thật sự rất giống… ngay cả ấn ký hỏa diễm cũng giống…

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Dứt lời, lập tức nắm chặt bên hông, nơi đó đặt huyền thiết chủy thủ.

“Hoàng Nhi động sát ý với ta?” Long Vực nhìn tay Thiên Thanh Hoàng, thanh âm lộ ra cảm giác mất mát, nàng coi hắn là địch nhân… nhưng cuối cùng vẫn giải thích: “Ta và Hiên Viên Tuyệt là cùng một người, chẳng qua hồn phách của chúng ta bị chia đôi, nơi này là trận pháp của một linh hồn Thần Tộc lưu lại nên đã đánh sâu vào linh hồn hắn, tạo thành bộ dáng ban nãy, mà ta cũng bị áp chế không thể đi ra khỏi cơ thể hắn, cũng may trên người nàng mang theo hồ ly thối kia, nó có thể phóng thích hồn phách để ta đi ra, linh hồn áp chế chỉ nhằm vào một cái nên ta không có chuyện gì, chỉ cần ra khỏi nơi này rồi để hắn nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”

“Vì sao ta không sao?” Thiên Thanh Hoàng nửa tin nửa nghi, tuy chuyện linh hồn này nọ có chút quỷ dị nhưng chính bản thân nàng không thể không tin.

“Bởi vì linh hồn của nàng không thuộc nơi này nên không bị áp chế!” Long Vực giải thích.

Thiên Thanh Hoàng nhìn Long Vực, khuôn mặt quen thuộc lại mang biểu tình xa lạ, nàng thấy rất quái dị: “Ngươi có thế để hắn trở về sao?”

Long Vực gật đầu: “Rời khỏi nơi này, không tới hai ngày hắn sẽ trở về!”

Thiên Thanh Hoàng biết hiện tại cho dù nàng không tin hắn cũng không thể hủy cơ thể Hiên Viên Tuyệt, quay đầu nhìn khoảng không trước mắt: “Nếu ngươi đã biết nơi này là đâu thì nhanh tìm cửa ra đi.”

Biết hắn không phải Hiên Viên Tuyệt, khẩu khí của nàng cũng không còn khách khí, trong lòng Long Vực không biết có tư vị gì: “Đi thôi!” Tiến lên muốn nắm tay Thiên Thanh Hoàng, lại bị nàng lập tức tránh thoát: “Ngươi không phải hắn!”

Ngươi không phải hắn! Bốn chữ này khiến tâm Long Vực rơi vào đáy cốc, rõ ràng là một người, nhưng mà…

Long Vực thu tay cầm quyền, cứng ngắc thân mình đi về phía trước, khi tới giữa đại điện, tay hắn đột nhiên đánh vào không trung, nhất thời có thể thấy rõ không khí dao động, sau đó tay hắn đập vào nhau, Thiên Thanh Hoàng như nghe được một tiếng hét thảm, toàn bộ địa phương nhất thời ám xuống, ánh sáng duy nhất trong bóng đêm là ở trên tay Long Vực, một vòng lửa oánh bạch!

Long Vực dùng chi hỏa linh hồn chiếu sáng, xoay người đi tới một bên, thanh âm lạnh như băng: “Đi thôi!”

Thiên Thanh Hoàng biết hắn tức giận, nhưng có thể cảm giác được hắn không có ác ý, chỉ là nghĩ đến việc hắn ở trong cơ thể Hiên Viên Tuyệt nên không thoải mái, tuy rằng hắn nói bọn họ là cùng một người…

Vì có Long Vực nên trận pháp nhanh chóng được hóa giải, Thiên Thanh Hoàng chỉ cần đi theo sau hắn là được.

Ở nơi cuối cùng là một đại điện rộng lớn, hai mặt đặt rất nhiều kiếm, kiếm quang sáng ngời đâm vào mắt; mà ở giữa đại điện là một cái hòm rộng hơn hai thước, bên trên có điêu khắc kiếm văn cùng rất nhiều văn tự cổ xưa. Những chữ này Thiên Thanh Hoàng cũng không biết, nhưng nàng có thể khẳng định bên trong là thần khí! Bởi vì cái hòm kia đột nhiên phát tử quang mãnh liệt, một đạo vầng sáng tản ra ngoài rồi tiêu thất.

Long Vực muốn mở nó ra nhưng bị Thiên Thanh Hoàng ngăn cản: “Đừng mở, chúng ta mang nó ra ngoài!” Kiếm Kha gia gia đã nói Kiếm Trủng không chịu nổi trận đại nạn này, mà nàng cũng không muốn gây rắc rối cho Kiếm Trủng.

Long Vực nghe vậy lập tức vung tay lên, cái hòm trước mặt liền không thấy, Thiên Thanh Hoàng biết hắn đã cất đi nên cũng không nói nhiều, hai người cùng nhau đi ra ngoài, giờ nàng muốn về hoàng cung…

“Đi thôi!” Long Vực vốn muốn nắm tay Thiên Thanh Hoàng, nhưng mới vươn ra đã nháy mắt bị hắn đánh chết ngăn cản, Hoàng Nhi đang bài xích hắn, hắn không thể làm nàng càng chán ghét mình.

“Ừ.” Thiên Thanh Hoàng gật đầu.

Ở bên ngoài cấm địa Kiếm Trủng, Kiếm Kha thấy vầng sáng màu tím kia đã biến mất, trên mặt không có chút biểu tình, nàng làm được, nàng không lập tức mở ra quả thật đã tránh cho Kiếm Trủng đại nạn, nhưng lại đưa một đại nạn khác tới đại lục… Thiên hạ yên bình này rốt cục sắp loạn rồi!

Kiếm Linh tiểu kịch trường:

“Người đâu! Thả ta ra ngoài! Hỗn đản…” Kiếm Linh không ngừng đập cửa kêu gào, từ sau khi nàng trở về đã lập tức bị phụ thân không lưu tình nhốt vào đây.

Tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng vẫn làm cho người ta khó chịu a! ”Thả ta ra ngoài! Sư huynh… Ô ô…”

Vốn tưởng dẫn theo tỷ tỷ trở về kết quả sẽ tốt hơn chút, vậy mà tỷ tỷ không biết đi từ khi nào, bỏ nàng ở đây một mình, ngay cả Kiếm Vũ cũng không thấy đến, nàng rất đau lòng a.

Mà Kiếm Linh thần kinh thô sơ căn bản không biết, có một nam tử vì dung túng nàng mà thay nàng nhận mọi trừng phạt…

“Ba ba ba…” Mặt trời chói chan chiếu vào đại địa, một nam tử áo xanh quỳ gối trên đá, một lão nhân cầm trong tay cây mã tiên liên tiếp đánh trên người hắn, quần áo sau lưng đã đầm đìa máu tươi, hai đấm nắm chặt, gân xanh nổi lên nhưng không nghe thấy một tiếng than nhẹ.

“Hỗn đản, sao ta lại có một đồ đệ như ngươi chứ, ngươi có biết Kiếm Linh đối với Kiếm Trủng quan trọng như thế nào không? Nó là tiểu thư! Là chủ tử của ngươi! Ta để ngươi ở bên cạnh nó là để ngươi coi chừng không cho nó chạy lung tung, vậy mà nghiệt đồ ngươi lại dám một mình mang tiểu thư đi ngoài Kiếm Trủng! Ta dạy ngươi bao thứ như vậy ngươi rốt cuộc có nghe không!” Lão nhân chỉ vào Kiếm Vũ, hai mắt trừng trừng, có thể thấy đang rất giận.

Kiếm Vũ nghe ông nói cũng không dao động cảm xúc quá lớn, cho dù trên người rất đau nhưng chỉ cần nghĩ tới người kia, hắn sẽ thấy yên ổn… Hiện tại nàng hẳn nhất định đang ở trong phòng cãi lộn rồi trách hắn không tới thả nàng ra đi…