Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 15: Vạn tự đêm trước đại hôn




Khi Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại đã là chạng vạng, nghĩ đến đến chuyện bản thân lại không khống chế được mà nhíu mày…

“Xèo xèo…” Trên tay chợt lóe hồng quang, tiểu tử đỏ lửa nằm úp sấp bên cạnh đầu Thiên Thanh Hoàng, đôi mắt đen thui lộ ra lo lắng khiến nàng vô cùng ấm áp.

“Ta không sao, ngươi đừng lo.”

“Xèo xèo…” Tiểu tử kia dùng đầu cọ cọ mặt Thiên Thanh Hoàng, hồng quang toàn thân phát ra, thân mình vốn trong suốt dần dần biến thành thật thể. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà kinh hỉ: “Ngươi có thể thực thể hóa linh hồn!”

“Xèo xèo…” Tiểu tử kia đắc ý ngẩng đầu tiến vào trong lòng Thiên Thanh Hoàng, làm cho nàng chân thật cảm giác nó tồn tại.

Thiên Thanh Hoàng vuốt ve lông mao lửa đỏ, cảm giác thật mềm mại, tuy cơ thể nó vẫn chưa có độ ấm, nhưng khi ôm lại cực kỳ dễ chịu.

“Tiểu tử, tuy ngươi có thể thực thể hóa, nhưng trăm ngàn lần đừng để người khác thấy được, biết không?” Linh hồn này thứ huyền huyễn, nếu để con người thấy được thì rất phiền toái.

“Xèo xèo…” Tiểu tử kia kêu lên hai tiếng tỏ vẻ đáp ứng, vô cùng thân thiết cọ cọ Thiên Thanh Hoàng, cảm giác bên ngoài đang có người đến, lập tức hóa thành hồng quang chui vào cánh tay nàng.

“Tỉnh?” Hiên Viên Tuyệt vén rèm che lên, đi đến bên giường Thiên Thanh Hoàng, con ngươi sâu thẳm tràn đầy ôn nhu, tựa như muốn bao phủ Thiên Thanh Hoàng ở bên trong; ánh mắt lơ đãng đảo quanh phòng, nhưng lại không phát hiện có gì bất thường, áp chế nghi hoặc trong lòng, bàn tay rộng lớn áp lên hai má nàng.

“Ta…” Thiên Thanh Hoàng vừa mới muốn giải thích, lại bị Hiên Viên Tuyệt ngăn cản: “Cứ chờ tới khi nàng thật sự muốn nói đi. Ta không muốn nghe đáp án có lệ.”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng mím môi gật đầu, nàng quả thật còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào: “Cảm ơn chàng!”

“Ta không muốn nghe nàng cảm ơn!” Hiên Viên Tuyệt nói, trong mắt hiện lên một chút u ám. Thiên Thanh Hoàng bỗng nghĩ tới lúc hắn là Phượng Huyết, quan hệ của bọn họ vẫn mơ hồ là bằng hữu với người xa lạ, nhưng lại rất thưởng thức nhau, đôi khi hắn còn có thể trêu chọc nàng hai câu…

“Chàng muốn cái gì?” Lời nói vừa khỏi miệng, Thiên Thanh Hoàng liền dừng lại, bởi vì Hiên Viên Tuyệt đã trực tiếp sát mặt lại gần, ý tứ rất rõ ràng.

Mím môi, Thiên Thanh Hoàng lấy tay ôm cổ Hiên Viên Tuyệt, không khách khí ở trên mặt hắn chụt một tiếng vang dội. Đang lúc muốn chạy, Hiên Viên Tuyệt lại đột nhiên quay đầu, một tay ôm thắt lưng không cho nàng lui về phía sau, một tay đỡ lấy đầu nàng, dán môi lên.

Cánh môi mỏng manh, mềm mại mê người, vị ngọt thoang thoảng lan tới tận tủy, đã nghĩ muốn cả một ngày, giờ phút này rốt cục cũng được chạm vào, hắn sao có thể dễ dàng buông ra; cái lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, vọt vào khoang miệng nàng, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.

“Ân…” Một tiếng rên rỉ không tự giác tràn ra bên môi Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt nghe được mà lâng lâng, thật vất vả buông môi Thiên Thanh Hoàng ra, cảm giác dưới thân trướng đau mà bất đắc dĩ cười khổ: “Tiểu yêu tinh!”

Thiên Thanh Hoàng thực oan uổng, nàng vì chảy nước miếng nên mới không tự giác rên rỉ a, hắn nghĩ đi đâu thế?

“Tiểu thư! Còn đau không? Uống bát nước đường đỏ đi.” Hoan Lạc bưng một chén nước đường đỏ đi vào, thấy tiểu thư nhà mình cùng cô gia ân ái như vậy, lại thay tiểu thư vô cùng cao hứng!

Hiên Viên Tuyệt tiếp nhận cái bát từ tay Hoan Lạc, đưa tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng: “Uống cái này vào sẽ thoải mái hơn.”

“A.” Thiên Thanh Hoàng cũng không nói thêm nữa, trực tiếp đón lấy, uống một hơi cạn sạch, hương vị ngọt ngấy làm nàng nhịn không được nhíu mày, Hoan Lạc biết Thiên Thanh Hoàng không thích ngọt ngấy, lập tức đưa một chén nước qua: “Tiểu thư, tráng miệng.”

Thiên Thanh Hoàng lập tức uống tiếp, vừa lòng nhìn Hoan Lạc: “Hoan Lạc sắp trở thành con giun trong bụng ta rồi!”

Hoan Lạc nhăn mặt: “Tiểu thư đừng đem ta so sánh với thứ kinh dị đó!”

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng nghe vậy nở nụ cười, nắng ý làm nàng thoạt nhìn đẹp hơn vài phần.

“Đúng rồi!” Hoan Lạc đột nhiên nhớ tới chuyện Goyard nhờ nhắn: “Goyard tiểu thư nói hôm nay nàng không về hoàng cung, Hoa công tử đã phái người an bài chỗ ở cho nàng, hai ngày nữa sẽ lên đài biểu diễn, bảo tiểu thư không cần lo lắng.”

“Ta mới không thèm lo lắng.” Thiên Thanh Hoàng nửa điểm cũng không để ý: “Bất quá nàng thật sự chuẩn bị làm hoa khôi à?”

“Nàng ấy cảm thấy thích, dù sao cũng không ai làm gì được.” Hoan Lạc cũng không để ý chuyện của Goyard.

“Đúng vậy. Chỉ nhìn cái đống sâu nhúc nhích kia cũng đủ để khối người sợ chạy.” Nghĩ đến sâu, thân mình Thiên Thanh Hoàng không tự chủ được run lên, toàn thân đều nổi gà da; bộ dạng này dừng trong ánh mắt Hiên Viên Tuyệt, ý cười lại càng thêm thâm sâu.



“Khụ khụ khụ…” Một trận khói đặc từ trong phòng bếp bốc lên, Hoan Hỷ cầm quạt chạy vội ra, ôm ngực ho mãnh liệt, ngay cả nước mắt cũng tuôn trào.

Ngay sau đó, bên trong sương khói lại có một người nữa nhảy ra, khuôn mặt tuấn tú bị nhiễm khói bụi đen tuyền, trực tiếp nằm úp sấp lên lan can ho sặc sụa.

“Khụ khụ… Hỗn đản nhà ngươi… Khụ khụ, ngươi rốt cuộc có biết nhóm lửa không a?” Hoan Hỷ vẻ mặt phẫn nộ, nàng thật sự không nên trông cậy vào hắn.

Hiên Viên Địch thực ủy khuất: “Ta chưa làm qua bao giờ, đây là lần đầu tiên!”

“Chưa làm qua bao giờ ngươi còn tới làm gì?” Hoan Hỷ chán nản, hắn muốn ép chết nàng sao.

“Ta chỉ muốn giúp Hoàng tẩu làm chút chuyện thôi a, nhưng ai biết nhóm lửa lại phiền toái như vậy?!” Cái này không thể trách hắn được không?

Hoan Hỷ trừng to mắt, không biết nói gì với cái người này.

Ngay tại thời điểm hai người ở bên ngoài khắc khẩu, một tiểu nha đầu lén lút từ cửa sổ đi vào phòng bếp, trong lớp khói dày đặc tìm được bình sắc dược, lập tực lấy lọ sứ trong lòng ra, đổ một chút bột trắng vào, bột phấn nhanh chóng hòa tan, không ai phát hiện ra.

Nghe bên ngoài có thanh âm, nàng ta chạy nhanh thu dọn mọi thứ, lại từ cửa sổ đi ra ngoài, nếu có người thấy mặt nàng ta, nhất định sẽ phát hiện đó là công chúa Triệu Phi Tuyết!

Triệu Phi Tuyết vốn muốn gọi người bên cạnh đến kê đơn, nhưng lại cảm thấy lo lắng, vì thế muốn tự mình đến, chỉ khi xác định dược đã bị hạ thuốc, nàng ta mới có thể an tâm! Đứng cách đó không xa nhìn Hoan Hỷ đổ dược ra rồi bê đi, bên môi Triệu Phi Tuyết hiện lên một chút tươi cười quỷ dị, trong bát dược kia nàng ta đã cho thêm vài vị thuốc khác, rút ngắn bảy ngày xuống còn ba ngày, đúng lúc đại hôn tân nương sẽ chết, xem ngươi còn làm hoàng hậu thế nào!

“Tiểu thư! Dược đến đây!” Hoan Hỷ đặt bát dược vào trong tay Hoan Lạc, cười hì hì nhảy đến bên giường Thiên Thanh Hoàng, độc chiếm vị trí bên cạnh nàng: “Tiểu thư đau nhiều không?”

Thiên Thanh Hoàng xoa bóp khuôn mặt bánh bao, xúc cảm vẫn rất tốt như vậy: “Không sao. Không cần lo lắng.”

“Ân! Tiểu thư uống thuốc sẽ tốt hơn!” Hoan Hỷ cười hì hì nói, trong lòng thực vui vẻ, tiểu thư đã lâu không có xoa mặt nàng, nàng còn nghĩ tiểu thư không còn thích nàng nữa, nhưng hiện tại tiểu thư lại nhéo, sao nàng có thể không vui a?

Hiên Viên Tuyệt nhăn mày, nhìn đôi song bào thai tỷ muội này khăng khít ở chung với Thiên Thanh Hoàng, hắn cảm thấy cổ họng hơi chua chua.

“Tiểu thư! Uống dược trước đi, để lạnh không tốt lắm!” Hoan Lạc đem bát dược đã thổi nguội đưa qua; Thiên Thanh Hoàng đang vui cười nháy mắt ngưng đọng, đồng thời cảm giác được một đạo ánh mắt âm trầm.

Hơi thở quanh thân Hiên Viên Tuyệt trầm xuống, hiển nhiên cũng phát giác trong phòng có thêm một người. Thiên Thanh Hoàng cầm tay ngăn cản hắn, bất động sinh sắc uống một hơi cạn sạch, đợi khi nàng buông bát, hơi thở của người nọ lập tức biến mất.

“Mau nôn ra!” Hiên Viên Tuyệt lập tức điểm trụ hai huyệt chính trên người Thiên Thanh Hoàng, mà nàng một chữ cũng chưa kịp nói đã bổ nhào vào bên giường phun dược vừa nuốt vào ra.

“Là thất nhật tán!” Hoan Lạc cầm lấy bát xem xét một lát, khẳng định nói. Thất nhật tán vô sắc vô vị, nhưng cũng không phải không tra được.

“Tiểu thư!” Hoan Hỷ mặt bánh bao nhíu lại, dược kia là nàng bưng lên, không tránh được có lỗi.

“Không sao.” Thiên Thanh Hoàng xoa xoa đầu Hoan Hỷ: “Không liên quan đến Hoan Hỷ, lần sau cẩn thận một chút sẽ tốt hơn!”

“Ngô!” Hoan Hỷ rầu rĩ gật đầu, nàng biết tiểu thư sẽ nói như vậy.

“Tiểu thư! Ăn nó trước.” Hoan Hỷ lấy một viên thuốc màu trắng đưa tới: “Thất nhật tán chỉ là độc dược bình thường, Bạch ngọc hoàn có thể giải.”

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Hiên Viên Tuyệt đau lòng vô cùng, tự đút viên thuốc cho nàng ăn, yêu thương kéo vào trong lòng.

“Nàng biết người kia?” Vừa nãy nàng ngăn cản hắn động thủ, hiển nhiên là có mục đích.

“Không biết, nhưng cho dù chàng ra tay nhiều nhất cũng chỉ làm hắn bị thương chứ không bắt được.” Cái loại võ công quỷ dị này, chỉ cần không chết, người bình thường không ai bắt được.

“Hắn có điểm giống cái vu nữ kia!” Hiên Viên Tuyệt biết điều Thiên Thanh Hoàng nói là sự thật, loại võ công này hắn đã lãnh giáo qua trên người Goyard, một chút hàn quang hiện lên trong mắt, lãnh lệ kinh người.

“Hừ! Ta muốn nhìn xem là lá gan ai lớn như vậy!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Hoan Lạc! Phái người đi giám thị trở về, túm cả Goyard về luôn cho ta!”

“Dạ!” Hoan Lạc cũng rất tức giận, khuôn mặt vẫn ổn trầm càng thêm thâm trầm.

“Không cần ta hỗ trợ?” Hiên Viên Tuyệt biết nữ nhân trong lòng không đơn giản, tuy cũng rất muốn xử lý, nhưng hắn lại hi vọng nàng vui vẻ hơn.

Thiên Thanh Hoàng mềm mại tựa vào lòng hắn: “Khi nào cần chàng hỗ trợ ta tự nhiên sẽ nói, những người này không đáng.”

“Ân!” Hiên Viên Tuyệt không nhiều lời nữa, nhưng lại âm thầm làm thủ thế bảo ám vệ đi thăm dò, tuy Thiên Thanh Hoàng nói nàng có thể xử lý, nhưng hắn cũng tuyệt không bỏ qua!

Bên kia, Triệu Phi Tuyết vẫn còn đang ảo tưởng Thiên Thanh Hoàng đã chết, nàng ta trở thành hoàng hậu, lại không biết tử thần đang dần vươn cánh tay về phía mình…



Mà trong dịch quán, Tư Đồ Văn Thiên cũng gấp đến độ đi lại không ngừng, nàng ta muốn kê đơn với Hiên Viên Tuyệt, nhưng lại vẫn chưa tìm thấy cơ hội, hôm nay lấy cớ tiến cung gặp Thiên Thanh Hoàng, lại phát hiện Thiên Thanh Hoàng không có ở đó, ngay cả Hiên Viên Tuyệt cũng không thấy bóng dáng. Thời gian càng ngày càng gần, nếu để lỡ mất thì sau này phải làm thế nào?

Tư Đồ Văn Thiên đang lo lắng, không chú ý tới một đôi ánh mắt thèm thuồng đang nhìn chằm chằm thân thể nàng ta, bất quá rất nhanh nàng ta đã phát hiện, bởi vì người nọ khi phi tới trước mặt nàng ta đã liền điểm huyệt đạo.

“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Tư Đồ Văn Thiên sợ tới mức đông cứng, đôi mắt mở to hoảng sợ, người này vào bằng cách nào? Vì sao nàng ta không biết? Người bên ngoài đâu?

“Công chúa có thể lớn tiếng kêu một chút, bất quá hậu quả sẽ tự chịu.” Vẻ mặt cười dâm đãng, ánh mắt ở trên người Tư Đồ Văn Thiên không kiêng nể đánh giá. Ngày đó khi Tư Đồ Văn Thiên khiêu vũ hắn cũng thấy, cho nên lập tức đã bị mê hoặc; dung mạo lại không kém Triệu Phi Tuyết là mấy, nhưng Triệu Phi Tuyết lại quá âm độc, còn người trước mắt vừa là mỹ nhân nóng bỏng, vừa hợp khẩu vị hơn Triệu Phi Tuyết.

“Ngươi muốn làm gì?” Tư Đồ Văn Thiên chỉ có thể động mắt cùng miệng, tuy rất muốn kêu to, nhưng lời vừa nãy lại làm nàng ta không dám hé miệng, bởi vì theo bản năng nàng ta cảm giác được nguy hiểm.

“Ta muốn làm gì? Hắc hắc…” Sau khi cười dâm đãng xong, hắn nhét một viên thuốc vào miệng Tư Đồ Văn Thiên: “Ngươi rất nhanh sẽ biết!”

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Tư Đồ Văn Thiên sợ hãi trừng to mắt, sau đó lập tức biết cái kia là cái gì, bởi vì thân thể đang dần dần trở nên khô nóng, miệng khô lưỡi khô, cảm giác khiến nàng ta cực kỳ khó chịu; tuy chưa trải qua, nhưng không phải không biết đây là mị dược!

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao…” Tư Đồ Văn Thiên cắn răng, lửa giận mãnh liệt phun ra.

Không thèm để ý, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt hồng hào vì mị dược phát tác, dục vọng càng thêm mãnh liệt. Thân thủ giải huyệt đạo của Tư Đồ Văn Thiên xong, không để nàng ta kịp phản ứng đã lại điểm á huyệt. Nàng ta chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn, thân mình muốn động, lại mệt mỏi không dậy nổi chút khí lực, ngay cả đứng lên cũng không làm được.

Hận ý trong mắt Tư Đồ Văn Thiên dần dần bị thay thế bằng khát vọng, nhưng nàng ta vẫn cường lực giãy dụa. Chỉ tiếc nuốt kính mị dược vào thì cho dù là tiên nữ cũng trở thành dâm nữ.

Cuối cùng, nhìn ánh mắt Tư Đồ Văn Thiên đã trở nên mê mang nóng rực, hắn vừa lòng nở nụ cười: Mặc kệ ngươi là công chúa hay không phải công chúa, cuối cùng cũng đều ở trong lòng bàn tay ta thôi!

Thấy Tư Đồ Văn Thiên vô ý thức tự xé rách y phục, ý cười càng sâu, hắn kéo thân thể Tư Đồ Văn Thiên nóng bỏng lại gần, ép nàng ta phủ phục trên đùi, hai ngón tay nâng cằm, cười đến vô cùng tà ác: “Muốn sao?”

“Ân!” Tư Đồ Văn Thiên đã mất đi thần trí làm sao còn biết người trước mắt là ai, chỉ biết thân mình rất khó chịu, mà độ ấm truyền qua đầu ngón tay kia làm cho nàng ta phi thường thoải mái; không thể động thủ, chỉ nhướn thân hình non mềm lên…

“A…” Buổi sáng ngày hôm sau, trong trạm dịch phát ra tiếng kiêu kinh thiên…

Nhìn cả người xanh tím, Tư Đồ Văn Thiên biết mình xong rồi, đêm qua tuy nàng ta mất đi thần trí, nhưng cảm giác kia vẫn còn nhớ rất rõ. Lại nghĩ đến mình đã mất đi trong sạch, cảm giác tuyệt vọng lập tức lan tràn.

Nhớ tới đêm qua mình cư nhiên trao thân cho một tên nam nhân đen nhánh ghê tởm, Tư Đồ Văn Thiên nhịn không được nằm úp sấp bên giường nôn ra…



Được đền bù như mong muốn, hắn cảm thấy mỹ mãn đi về chỗ ở, nhưng lại không thể ngờ hết thảy đã bị người khác thu vào đáy mắt, ở thời điểm hắn rời đi liền về cung báo cáo.

Không kịp trở về chỗ Triệu Phi Tuyết, trước mắt hắn đã tối sầm, vì sao ngất xỉu cũng không biết.

Trong hoàng cung, Thiên Thanh Hoàng nghe Hoan Lạc hội báo xong, mày đẹp nhăn lại: “Trong sạch của Tư Đồ Văn Thiên không ngờ lại trao cho một xúc sinh như vậy.”

Tuy nàng không thích Tư Đồ Văn Thiên, nhưng dù sao cũng là nữ tử xuân xanh tươi đẹp, trong sạch không minh bạch bị chiếm đoạt như vậy khiến nàng vẫn thấy có chút tiếc hận.

“Nha đầu, bảo Hoan Lạc kéo ta về làm gì?” Thanh âm của Goyard từ cửa truyền tới, rất nhanh, một thân đỏ tươi phong tình vạn chủng đi đến, phong tao vung tóc, Thiên Thanh Hoàng nhìn mà giật mí mắt.

“Ngươi làm hoa khôi đến nghiện rồi à?” Đi đến đâu cũng vậy là sao =.=!

“Đương nhiên!” Goyard cười đắc ý: “Hiện tại ta là Đệ nhất hoa khôi của Mị Âm các nha!”

“Nói chính sự!” Thiên Thanh Hoàng không còn cách gì với người này nữa!

“Nói đi!” Goyard vung làn váy ngồi vào chỗ bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, cặp đùi tuyết trắng lộ a lộ làm Thiên Thanh Hoàng hoa mắt.

“Võ công của ngươi còn có ai giống vậy không?” Thiên Thanh Hoàng đem ánh mắt từ đùi chuyển lên mặt nàng.

Nghe vậy, Goyard một bộ biểu tình ngươi ngốc sao: “Những người khác? Ngươi không phải cũng thế à?”

Thiên Thanh Hoàng thực hối hận, sao nàng lại quên mất bản thân a? “Ý ta là trừ ta!”

“A!” Goyard tỏ vẻ đã hiểu, ngẫm lại nói: “Hình như có bảy, Tộc trưởng Vu tộc, Nhị tộc trưởng, con của Đại tộc trưởng, ba vị chấp pháp trưởng lão và ta.”

“Chỉ ít như vậy?” Thiên Thanh Hoàng có chút không tin.

Goyard liếc mắt một cái: “Đây là công pháp bí mật của Vu tộc, bảy người đã là nhiều rồi, bởi vì thân phận nên mới được học, chứ ngươi thấy ai đem võ công bí tịch ra cho tất cả học không?”

Nói xong, Goyard vẻ mặt hiếu kỳ: “Ta thật sự rất muốn biết sao ngươi lại học được?! Nếu không phải biết tư tâm của những người đó, ta còn nghi ngờ ngươi là đệ tử đóng cửa trong phòng của họ nha.”

Thiên Thanh Hoàng tự động xem nhẹ những lời này: “Nếu để ngươi gặp một người, ngươi có thể nhận ra không?”

“A? Ai a?”

“Rất nhanh ngươi sẽ biết!”

“Sao phải thần bí như vậy?” Goyard bất mãn bĩu môi. Ngay sau đó, người nọ liền bị hai hắc y nhân khiêng vào, như bao bố bị ném xuống đất, hắn đã trúng dược, giờ phút này còn hôn mê.

Hoan Hỷ nhét vào miệng hắn một viên dược, hắn liền mơ hồ tỉnh, sau khi thấy rõ ràng được cảnh tượng trước mắt, lập tức sợ tới mức thanh tỉnh, ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào ánh mắt Goyard mới quay qua. Hai người nhất thời kinh ngạc há mồm, trăm miệng một lời: “Là ngươi?”

Thấy vậy, Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Xem ra là quen.”

Mà Goyard lúc này rốt cuộc không giữ được bộ dáng ban nãy, hai mắt chứa đầy hận ý, khuôn mặt trở nên dữ tợn, dù là Thiên Thanh Hoàng cũng bị dọa sợ: “Goyard, ngươi sao vậy?”

“Ngươi chưa chết?” Goyard nổi giận, vẫy tay một chưởng đánh lên, Thiên Thanh Hoàng cũng không ngăn cản, mà hắn muốn né tránh, lại phát hiện không thể làm gì, ngay cả võ công cũng không dùng được.

“Đừng! Đừng…” Tử thần ở ngay trước mắt, hắn lập tức cầu xin tha thứ, nhưng Goyard đang phẫn nộ không quan tâm, toàn lực một chưởng hạ xuống, hắn lập tức bay ra ngoài.

“Phốc…” Một ngụm máu tươi phun ra, Hoan Lạc lập tức kéo màn che trùm lên, miễn cho máu tươi dơ bẩn bắn tung tóe lên người tiểu thư nhà mình.

“A…” Goyard còn muốn động thủ, lại bị Thiên Thanh Hoàng ngăn cản: “Goyard, đừng xúc động!”

Goyard bị Thiên Thanh Hoàng ôm lấy, không ngừng giãy dụa: “Tránh ra… Ta muốn giết hắn… đồ súc sinh… Ta muốn giết hắn…”

“Goyard…” Thiên Thanh Hoàng nhìn bộ dáng Goyard, khiếp sợ cùnh đau lòng. Đây là Goyard nàng quen sao? Nàng nhớ Goyard nàng quen vô cùng xinh đẹp tự tin, vô tâm vô phế lại vô cùng tốt. Goyard nàng quen vĩnh viễn điều tươi cười mị hoặc, có thể câu hồn đoạt phách!

Người trước mắt tuyệt vọng cùng hận thù không ngừng rơi nước mắt này, là Goyard nàng quen sao?

“Nha đầu, để ta giết tên súc sinh ấy…” Nói tới đây, thanh âm của Goyard đã nghẹn ngào, thân mình không ngừng run rẩy.

Thiên Thanh Hoàng ôm nàng vào trong lòng, một tay vỗ vỗ sau lưng trấn an: “Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi chúng ta cùng trừng phạt hắn.”

“Ô ô…” Goyard vùi đầu vào lòng Thiên Thanh Hoàng khóc lớn: “Nha đầu, ta thật sự khó chịu a!”

“Không sao đâu!” Thiên Thanh Hoàng không biết nên nói gì cho phải, một tay vỗ vỗ sau lưng nàng, ánh mắt hàn quang dừng trên người kẻ đã bị đánh ngất…

Toàn bộ cung điện một mảnh an tĩnh, Thiên Thanh Hoàng không nói lời nào, Hoan Lạc cũng bảo trì trầm mặc, duy nhất chỉ có thanh âm Goyard nức nở. Sau khi khóc đủ, Goyard mới ngẩng đầu, thân mình mềm yếu tựa vào đầu vai Thiên Thanh Hoàng, hai mắt trở nên mê mang: “Hắn không phải một trong bảy người ta nói. Hắn là đường đệ của cha ta, con trai của Chấp Pháp đường đại trưởng lão!”

“Lúc ta mười tuổi, hắn thừa lúc cha ta bế quan luyện công vụng trộm lẻn vào nhà ta, ý đồ với mẫu thân. Mẫu thân ta tuy rằng rất am hiểu độc dược, nhưng võ công rất kém, không thể làm đối thủ của hắn…” Goyard nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: “Hắn kéo mẫu thân ta vào trong phòng, mẫu thân liều chết không theo, súc sinh kia… súc sinh kia cư nhiên giết chết bà… Nhưng cuối cùng, ngay cả thi thể cũng đều…”

“Đừng nói nữa!” Thiên Thanh Hoàng lập tức nắm tay nàng, trong lòng tràn đầy đau lòng, đứa nhỏ vô tâm vô phế này cũng không giống bề ngoài, mỗi người đều có một ký ức đau thương riêng…

“Khi cha ta xuất quan chính là thấy thi thể mẫu thân hoàn toàn thay đổi, ông ấy nổi giận muốn giết chết tên súc sinh ấy, nhưng các trưởng lão lại can thiệp, Chấp Pháp đường như phụ thân của cha ta, dù không chịu cũng đành phải nhẫn nhịn xúc động.”

“Sau đó, Chấp Pháp đường cũng phán hắn án tử hình, bắt hắn tới Cổ Vương, nhưng… nhưng hắn cư nhiên còn sống…” Goyard thật sự hận, phụ thân bao năm qua còn vì bọn họ công bằng trừng phạt mà trung thành tận tâm với tộc trưởng, nhưng thì ra tất cả đều do bọn họ tính kế!

“Goyard! Ngươi biết không? Thủ đoạn đối phó với người lợi hại nhất không phải giết hắn, chết thì quá dễ dàng, chỉ sợ chính là sống không bằng chết! Ngươi một chưởng giết hắn như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao?” Hơi thở của Thiên Thanh Hoàng chợt lạnh.

“Ách…” Cho dù bi thương trong lòng, nhưng Goyard cũng bị Thiên Thanh Hoàng dọa sợ, nàng rõ ràng đang cười, nhưng lại âm lãnh như địa ngục.

“Ta nhớ địa lao của Hoa Úc có rất nhiều thứ để giày vò, ngươi có thể cho hắn thử một chút!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh vẫy tay: “Dẫn đi cho ta!”

Dứt lời, hai bóng đen lập tức xuất hiện, kéo người trên đất biến mất!

“Nha đầu…” Goyard nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hai người kia cư nhiên có võ công giống nàng, hơn nữa bọn họ ở đây khi nào? Vì sao nàng không biết?

“Hoan Lạc! Đem tin hắn ở Mị Âm các truyền ra!” Thiên Thanh Hoàng không nghĩ cùng Goyard giải thích, trực tiếp ra lệnh.

“Nha đầu, đừng! Đại trưởng lão cùng Chấp Pháp đường không thể chọc vào a, võ công cùng cổ thuật của bọn họ tuyệt đối trên ta!” Goyard chưa lau khô nước mắt, trong ánh mắt cừu hận càng thêm lo lắng, thấy vậy, tâm Thiên Thanh Hoàng ấm lên một chút.

Vươn tay lau đi giọt lệ còn vương, ánh mắt nàng kiên định: “Goyard! Bằng hữu của ta không phải ai cũng có thể làm, làm bằng hữu của ta, chính là vô điều kiện tín nhiệm, mà ta sẽ khuynh tẫn hết thảy báo đáp phần tín nhiệm này; nếu đó là ác mộng của ngươi, như vậy ta sẽ phá hủy nó, chẳng màng dùng hết tất cả mọi thứ ta có!”

“Nha đầu…” Goyard lại rơi nước mắt, không phải vì thương tâm, mà là vì cảm động. Thì ra nàng được nha đầu coi trọng như thế!

Hoan Lạc nhìn Goyard khóc còn lợi hại hơn ban nãy mà nở nụ cười, đây chính là mị lực của tiểu thư nhà nàng, làm cho người ta không thể kháng cự. Chỉ cần cho nàng một viên chân thành tâm, nàng sẽ vì ngươi đảo điên hết thảy. Ngược lại, chỉ cần có một chút thương tổn đến chuyện nàng để ý, thì cứ chờ sống không bằng chết đi!

Nhìn Goyard chân thành, Hoan Lạc cuối cùng cũng chấp nhận vị bằng hữu này. Hơn nữa nàng khẳng định người trước mắt tuyệt đối sẽ không phản bội tiểu thư!

“Goyard! Ngươi có biết làm thế nào để liên hệ với phụ thân ngươi không? Gọi ông ấy đến đây đi! Người mang hận nhất chính là ông ấy, bởi vậy hãy để ông tự tay chấm dứt này hết thảy!” Không thể tự tay giết chết kẻ thù, nam nhân kia thương tâm cỡ nào a…

“Ngô…” Goyard gật gật đầu, lần này khóc xong ngay cả nói chuyện cũng không thể. Nàng biết phụ thân có một khúc mắc, đó chính là không thể tự tay giết chết tên súc sinh kia, vậy mà vừa nãy nàng không nghĩ tới, may là còn có Thiên Thanh Hoàng.

“Tiểu thư!” Hoan Hỷ từ ngoài cửa chạy vào, nhìn Goyard khóc như mưa cũng không hỏi nhiều, trực tiếp báo cáo: “Tiểu thư! Đã tra ra được, là Triệu Phi Tuyết cải trang thành cung nữ đi hạ độc, hiện tại nàng ta chỉ sợ còn nghĩ tiểu thư đã chết để làm hoàng hậu!”

Hoan Hỷ vẻ mặt phẫn hận, kẻ này thiếu chút nữa đã mượn tay nàng để hại tiểu thư, nàng sao có thể không giận!

“Ân! Trước mắt không cần để ý nàng ta, tiếp tục giám thị, đợi khi nàng ra trở về Tây Lương thì động thủ.” Tuy nàng rất muốn giết ả, nhưng nàng không thể khiến Hiên Viên Tuyệt gặp phiền phức.

“Dạ!” Hoan Hỷ gật đầu.

“Hoàng Nhi… Hoàng Nhi…” Tiếng gọi lo lắng ầm ĩ truyền đến, làm cho Thiên Thanh Hoàng kinh ngạc: “Tên yêu nghiệt này sao lại đến đây?”

Hồng y chợt lóe, một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở cửa cung, chưa để Thiên Thanh Hoàng nghĩ nhiều, người nọ đã bay nhanh vọt vào, không chút thương tiếc đẩy Goyard ra, ôm cổ Thiên Thanh Hoàng, thân mình run nhè nhẹ: “Hoàng Nhi, ngươi làm ta sợ muốn chết!”

“Ta không sao, chút thủ đoạn ấy không làm gì được ta!” Thiên Thanh Hoàng biết hắn lo lắng, ngữ khí cũng thoáng mềm mại.

Hoa Úc hơi buông Thiên Thanh Hoàng ra, ánh mắt phong tình vô cùng bất mãn: “Hoàng Nhi xảy ra chuyện không báo cho ta đầu tiên! Ta rất đau lòng a…”

Thiên Thanh Hoàng nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt yêu nghiệt: “Ta biết ngươi lo lắng, lần sau sẽ không vậy nữa.”

“Ha ha…” Có lời cam đoan này, Hoa Úc vui vẻ ra mặt.

Goyard bị bỏ rơi vừa còn oán giận người này không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng ngay sau đó thấy hắn khẩn trương vì Thiên Thanh Hoàng như thế, không khỏi lắc đầu: Người này không phải không biết, mà là mọi chú ý của hắn đã dành cho Thiên Thanh Hoàng. Bộ dáng khẩn trương kia không chỉ đơn giản là bằng hữu, nhưng cặp con ngươi không tạp chất của hai người kia lại làm nàng không hiểu gì cả.

Lại nghĩ tới cái hoàng đế kia, trong lòng thực buồn cười: Nha đầu, ngươi tự cầu phúc đi! Hai nam nhân yêu ngươi như thế, về sau không biết đau đầu đến mức nào!

Hoa Úc bỗng giảo hoạt: “Hoàng Nhi! Vừa nãy ta thấy Tư Đồ Văn Thiên tiến cung, phương hướng hình như là Ngự thư phòng…”

“Ngự thư phòng? Nàng ta đi gặp Hiên Viên Tuyệt?” Nàng ta không phải đêm qua bị kẻ khác đoạt mất đêm đầu tiên sao? Đi gặp Hiên Viên Tuyệt làm gì?

“Hoàng Nhi! Chúng ta đi nhìn một chút được không?” Hoa Úc làm một bộ ‘chúng ta đi bắt kẻ thông dâm’ khiến Thiên Thanh Hoàng cảm thấy buồn cười: “Hiên Viên Tuyệt không phải người như ngươi nghĩ.”

“Đi thôi đi thôi!” Dù sao cũng phải đi xem diễn, hắn là người thế nào cũng không quan trọng.

Không lay chuyển được hắn, Thiên Thanh Hoàng chỉ đành đi theo tới Ngự thư phòng, Hoan Lạc cùng Hoan Hỷ tất nhiên cũng đi theo, còn Goyard thì tâm tình cũng bị hắn nháo loạn trở nên vui vẻ, thấy hấp dẫn nên tính bát quái lại nổ lớn.

“Nói!” Còn chưa đi đến Ngự thư phòng đã nghe thấy một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền ra, là Hiên Viên Tuyệt!

Hoa Úc mếu máo, xem ra muốn bắt kẻ thông dâm cũng không dễ!

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” An công công thấy Thiên Thanh Hoàng, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, tuy Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt chưa đại hôn, nhưng hắn biết rõ người trước mắt không thể nghi ngờ chính là Hoàng hậu tương lai!

“Ta muốn đi vào gặp hắn!” Thiên Thanh Hoàng nói thẳng ý đồ mình đến.

“Hoàng Nhi vào đi!” Không đợi An công công trả lời, bên trong đã truyền ra thanh âm của Hiên Viên Tuyệt.

An công công cũng không ngoài ý muốn, đứng dậy mở của cho Thiên Thanh Hoàng.

Trong phòng, Hiên Viên Tuyệt ngang tàng ngồi sau án bàn, Tư Đồ Văn Thiên đứng dưới mặt, thấy mấy người Thiên Thanh Hoàng tiến vào liền bắn ra hận ý.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt nhìn Hoa Úc, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tia khó chịu, thân mình như gió đi đến bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, kéo nàng vào trong lòng. Hoa Úc phản xạ muốn kéo Thiên Thanh Hoàng trở về, nhưng ngẫm lại vẫn không ra tay, hắn không muốn Hoàng Nhi mất hứng.

Tuy rằng đau lòng vì Hoàng Nhi, nhưng hắn đối với Hiên Viên Tuyệt cũng không có hoà nhã, hai ánh mắt đối diện lập tức bùm bùm hoa hỏa. Goyard nhìn mà muốn bò ra cười, đây chính là tình cảnh hai tình địch gặp mặt a!

“Hoàng Nhi sao lại tới đây?” Hiên Viên Tuyệt âu yếm ôm người trong lòng, tuy rằng vẫn đối địch với Hoa Úc, nhưng sẽ không giống ngày đó. Bởi vì Hoàng Nhi đang ở trong lòng hắn, hắn sẽ không lo lắng như vậy nữa.

“Không có gì. Nghe nói Tư Đồ Văn Thiên đến nên qua xem một chút.” Thiên Thanh Hoàng trượng nghĩa không khai ra Hoa Úc.

“Nàng ta?” Hiên Viên Tuyệt lúc này mới nhớ trong phòng còn một người khác, nhìn cũng không nhìn một cái đã trực tiếp lạnh lùng nói: “Còn chưa cút?”

Tư Đồ Văn Thiên khó thở, nàng ta còn chưa nói gì mà đã bị đuổi đi? Cái xấu nữ kia có điểm gì tốt? Vì sao người người đều duy hộ nàng như vậy?

“Ngươi tới đây làm gì?” Thiên Thanh Hoàng nhìn Tư Đồ Văn Thiên, trải qua một đêm, nàng ta đã từ một cô gái biến thành nữ nhân chân chính, thần sắc cũng thành thục quyến rũ hơn.

“Thiên Thanh Hoàng! Tại sao ngươi phải đối địch với ta ở khắp nơi như vậy?” Ủy khuất cùng hận ý khiến nàng ta không thể khống chế chính mình, trải qua đêm qua, nàng ta thật sự sắp hỏng rồi.

“Đối nghịch?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Hình như ngươi đã quên, ta chưa bao giờ đụng vào ngươi nửa phần, cho tới bây giờ đều là ngươi tự tìm ta gây sự! Ngươi vì Thiên Thanh Tuyết mà muốn ta biến mất; vì Hiên Viên Tuyệt lãnh huyết thô bạo mà bắt ta làm kẻ thế thân cho ngươi xuất giá, nhưng sau khi gặp Hiên Viên Tuyệt lại lập tức đổi ý, nghĩ rằng ta đoạt mọi thứ của ngươi?”

Thiên Thanh Hoàng bước từng bước đến gần Tư Đồ Văn Thiên: “Ngươi nghĩ ngươi cao quý hơn ta rất nhiều? Ngươi nghĩ phụ hoàng ngươi có quyền lực cao nhất? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta muốn, Đông Hán của ngươi trong nháy mắt sẽ bị giết sạch! Làm một nô vong quốc, ngươi nghĩ cái thân phận công chúa kia có thể làm được gì!”

Lời này của Thiên Thanh Hoàng tuyệt đối không ai dám hoài nghi, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc vốn tuyệt đối tín nhiệm tiểu thư nhà mình, mà Hoa Úc cũng vậy, bất quá hắn nghĩ cho dù Hoàng Nhi không động thủ, hắn cũng có thể làm được.

“Thiên Thanh Hoàng! Khá khen cho cái khẩu khí lớn! Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi nghĩ gả cho Hiên Viên Tuyệt là có thể thành phượng hoàng bay cao? Ngươi không phải cũng chỉ ỷ vào Hiên Viên Tuyệt thôi sao?” Tư Đồ Văn Thiên thật sự bị Thiên Thanh Hoàng chọc giận.

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng không phản bác, ngược lại cười khẽ: “Cho dù là như vậy, ta đây còn có Hiên Viên Tuyệt làm chỗ dựa, nhưng ngươi thì sao? Ở Tây Hạ này, ngươi có chết cũng chỉ sợ không được chôn cất tử tế!”

Thiên Thanh Hoàng nói xong, Hiên Viên Tuyệt lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng đã thừa nhận hắn rồi! Mà Hoa Úc lại không cam lòng: “Công chúa đừng quên còn Mị Âm uyển nguyện vì Hoàng Nhi trung thành! Tuy bản sự không lớn, nhưng muốn tiêu diệt một quốc gia cũng quá dễ dàng!”

Nghe vậy, Tư Đồ Văn Thiên thiếu chút nữa không còn khí lực ngất xỉu: “Ta là Đông Hán công chúa, nếu ta chết ở Tây Hạ, ngươi không sợ phụ hoàng sẽ phát binh tấn công?”

“Đi theo đội ngũ chỉ có nữ quan Tư Đồ Văn Thiên, không có công chúa nào cả!” Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng làm Tư Đồ Văn Thiên tâm ngã xuống đáy cốc, giờ khắc này rốt cục cũng thấy rõ nam nhân này tuyệt tình đến mức nào! Hắn đang dung túng Thiên Thanh Hoàng giết nàng ta!

“Thiên Thanh Hoàng, ta hận ngươi! Đều là ngươi, là ngươi mê hoặc Hiên Viên Tuyệt, là ngươi yêu ngôn hoặc chúng, đồ yêu nữ…” Tư Đồ Văn Thiên phẫn nộ nhằm về phía Thiên Thanh Hoàng, không đợi nàng ta đến gần, bốn đạo chưởng đã đồng thời đánh lên thân thể nàng ta, Hiên Viên Tuyệt, Hoa Úc, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc, bốn người đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta. Goyard tuy không ra tay, nhưng ánh mắt lại nói lên tất cả.

“Phốc…” Một ngụm máu tươi phun ra, Tư Đồ Văn Thiên chỉ có thể phủ phục trên đất, hoảng sợ nhìn mấy người, trong nháy mắt kia, nàng ta rõ ràng cảm giác được cái chết đang tới gần: “Không… Các ngươi không thể giết ta…”

Lúc này nàng ta vô cùng sợ hãi, đột nhiên nhớ tới thứ mẫu hậu đưa cho, liền ở trên người sờ soạng một hồi, rốt cục tìm được khối Mộc bài: “Ta có này, các ngươi không thể giết ta!”

“Kiếm lệnh?” Thiên Thanh Hoàng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới có một khối kiếm lệnh ở trên người Tư Đồ Văn Thiên, phản xạ quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, thấy mặt hắn không đổi sắc, tựa như đối với kiếm lệnh nửa điểm cũng không cần.

Thấy thần sắc của Thiên Thanh Hoàng, Tư Đồ Văn Thiên biết mình đã có lợi, lập tức đắc ý: “Ta lệnh cho các ngươi lập tức thả ta đi!” ( Mịa nó. Nghĩ mình là ai chứ. Công ty môi trường đâu rồi?? >o<)

Dứt lời, lập tức thấy mấy người toàn bộ lấy biểu tình ngu ngốc nhìn nàng ta, rốt cục vẫn là Goyard nhịn không được phun trào: “Ta nói này đồ công chúa ngu ngốc, thời điểm ngươi lấy cái này nọ gì đó ra để áp chế người khác, cũng phải biết trước cái đó là cái gì chứ?”

“Kiếm lệnh tuy là thứ người người trong thiên hạ đều truy đuổi, nhưng cho dù lấy được kiếm trủng, nếu ngươi không có đủ thực lực, kiếm trủng cũng sẽ tự loại bỏ ngươi!”

Nghe vậy, Tư Đồ Văn Thiên cũng biết chuyện mình làm có bao nhiêu ngu ngốc, nhưng nghĩa khác của câu Goyard nói ‘Người người trong thiên hạ đều truy đuổi’ ấy, là đồ trong tay này giá trị rất xa xỉ?

Quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, ánh mắt nóng rực: “Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ cho ngươi!”

Ánh mắt Hiên Viên Tuyệt không có chút chớp động, lạnh lùng nói: “Không cần!”

“Ngươi…” Tư Đồ Văn Thiên không ngờ hắn cư nhiên không cần suy nghĩ đã cự tuyệt!

“Hoan Hỷ! Ngươi còn nhớ tiểu thư ta mang các ngươi đi kiếm tiền như thế nào không?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên tâm tình rất tốt hỏi.

Tuy không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi như vậy, nhưng mọi người vẫn mở lớn lỗ tai lắng nghe; chỉ thấy Hoan Hỷ vẻ mặt đắc ý cùng tự hào: “Hắc hắc! Tiền tiêu của tiểu thư, Hoan Lạc cùng ta, chính là cướp sạch một sơn tặc gần kinh thành, sau đó giết — người — bịt — miệng!”

Nghe vậy, Goyard thiếu chút nữa ngã quỵ, trong lòng càng thêm bội phục Thiên Thanh Hoàng, đồng thời càng bội phục Hoan Hỷ, có thể đem chuyện giết người cướp của nói đắc ý cùng tự hào như vậy, thật sự cũng chỉ có người này!

Mà Hiên Viên Tuyệt cùng Hoa Úc hai người lại vẻ mặt sủng nịch cùng bất đắc dĩ nhìn Thiên Thanh Hoàng.

“Công chúa ngươi cảm thấy ta sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà chịu bị áp chế sao?” Thiên Thanh Hoàng cười tà tới gần Tư Đồ Văn Thiên: “Tuy thứ này quả thật có chút giá trị, nhưng với ta mà nói lại không đáng một đồng, huống hồ nếu muốn lấy, thì chỉ cần giết ngươi, thứ này sẽ ở trong tay ta, ngươi nghĩ mình còn tư cách cùng ta nói điều kiện?”

“…” Tư Đồ Văn Thiên sợ tới mức nói không ra lời.

Thiên Thanh Hoàng cầm lấy kiếm lệnh từ tay Tư Đồ Văn Thiên, ở thời điểm nàng ta nghĩ nàng muốn động thủ lại nói: “Tuy rằng cướp của thì phải giết người, nhưng ta lại không thích đổ máu. Nếu như ngươi muốn sống thì lập tức cút, bằng không đừng trách ta xuống tay vô tình!”

Nghe vậy, Tư Đồ Văn Thiên như được đặc xá, kéo thân mình trọng thương lảo đảo chạy đi, cước bộ dồn dập như phía sau có mãnh thú đuổi theo.

Thiên Thanh Hoàng quăng kiếm lệnh cho Hiên Viên Tuyệt, thanh âm lạnh lùng lộ ra thị huyết: “Phái người giám sát nàng ta, nếu có chút dị động, giết!”