Trong ttiểu uyển với đủ loại trúc tía thanh u, nam tử một thân cẩm bào màu đen viền vàng chắp tay sau lưng mà đứng, ánh mắt xa xăm thâm thúy giống như đang ngắm trúc, suy nghĩ thì đã bay đến chín tầng mây.
Hoa văn thêu trên xiêm y làm tăng thêm vài phần thần bí nguy hiểm mà cao quý uy nghiêm, khuôn mặt tuấn mỹ được tạo hóa điêu khắc tỉ mỉ cũng khiến người ta liếc mắt một cái sẽ khó mà dời đi được.
Khí chất lãnh liệt và hơi thở nguy hiểm tùy thời phóng thích loại cảm giác “chớ có lại gần”, kết hợp với bạc môi mỏng mím lại một cách gợi cảm càng lộ ra hương vị lạnh bạc vô tình.
Ai nhìn vào cũng không thể hoài nghi, đây tuyệt đối là một nam nhân mị hoặc lòng người mà nguy hiểm trí mạng, nếu đem so với hoa, hắn nhất định là loại Mạn Châu Sa Hoa kịch độc .
Một trận gió nhẹ thổi tới, tay áo tung bay, nam tử cứ như sẽ theo gió rời đi bất kỳ lúc nào, bóng dáng độc lập tao nhã ấy không biết đã mê mị bao nhiêu ánh mắt trái tim con người.
Lắc mạnh đầu, Ảnh không khỏi âm thầm cười khổ, đã nhìn Vương mười mấy năm vậy mà hắn vẫn thường xuyên nhìn đến thất thần như vậy, chỉ trách Vương thật sự quá hoàn mỹ, ngay cả đại nam nhân như hắn cũng khó chống đỡ nổi.
Bỏ qua cảm xúc trong lòng, thanh thanh cổ họng, nói: “Không nghĩ tới nữ nhân kia có thể tránh được một kiếp này, Vương, có cần thuộc hạ trực tiếp đi ······”
“Tránh được rồi sao? Chưa chắc.” Giọng nói từ tính mang theo thản nhiên, cực kỳ dễ nghe, nhưng âm hàn trong đó lại khiến đáy lòng phát lạnh, “Có đôi khi, chết lại là một loại giải thoát, còn sống, không hẳn đã là ông trời ban ân.
Còn nữa, xem tình hình ngày ấy, Uất Trì Nghiên San hẳn cũng đoán được chuyện đó do nội tặc gây nên, muốn tìm ra hung phạm cũng không khó.
Mà cô vương cũng không cho rằng, Uất Trì Nghiên San sẽ dễ dàng buông tha nàng ta đâu, một khi đã như vậy, giữ mạng tiện nhân lại để nàng xả giận đi.”
Trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt tuyệt sắc kia, đáy mắt thâm thúy toát ra một tia lo lắng ngay cả chính hắn cũng nhận ra.
Đã là lần thứ bao nhiêu nhớ nàng rồi? Kể từ ngày hôm đó, bóng dáng của nàng, nụ cười dung nhan ấy thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn một cách bất ngờ.
Ăn cơm, làm việc, khi ngủ nữa ······
Nàng giống như có mặt ở khắp mọi nơi vậy.
Rất muốn đi gặp nàng, nhưng không biết vì sao hắn lại chẳng thể bước ra, không phải vấn đề tôn nghiêm hay mặt mũi gì hết, mà là một loại tình cảm mâu thuẫn ngay cả bản thân hắn đây cũng không rõ ràng.
Một chính một tà, khí thế ngang nhau, tranh đoạt quyền chủ đạo trong thân thể chính mình.
Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ thở dài: “Bên phía nàng có động tĩnh gì không?”
Ảnh hơi hơi sửng sốt, một hồi mới nghĩ ra “nàng” là ai, “Thuộc hạ nghe nói, Hộ quốc Đại tướng quân đưa thiếp mời tới văn võ bá quan, nói là ngày mai thiết yến trong phủ.
Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, hình như là Uất Trì Đại tiểu thư ······”
“Gọi Vương hậu.” Hoàng Phủ Vũ Trạch khó chịu nhíu mày.
“Là.” Giấu kinh ngạc vào lòng, Ảnh tiếp tục nói: “Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, hình như là Vương hậu đề nghị mở tiệc chiêu đãi Hữu tướng và đám quan viên đã cầu tình giúp Uất Trì Hàm Tranh trên triều, mà Hộ quốc Đại tướng quân không muốn đối xử phân biệt nên đã đưa thiếp tới tất cả văn võ bá quan.”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm mặc, ám quang lóe ra từ ánh mắt, hiển nhiên đang tự hỏi.
Sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Vũ Trạch tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm: “Chuyện này······ cô vương thấy thế nào cũng có vẻ như bão táp đang ập đến thì phải?”
Tuy hắn không biết trong hồ lô của nàng chứa cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn, có lẽ sẽ có động tác lớn rồi đây, lớn đủ để khiếp sợ toàn bộ kinh thành!
Ảnh do dự nói: “Ý Vương là… Yến hội này có biến cố?”
“Nếu cô vương đoán không sai, ngày mai sẽ có trò hay xem đấy.” Bạc môi chậm rãi gợi lên ý cười cổ quái: “Nàng ấy không đơn giản đâu, có khi hiện tại đang âm thầm tính kế ai ý chứ.
Cô vương có nhận được bái thiếp hay không?”
“Nhận ạ, Vương định ······”
“Chuẩn bị lễ đi, ngày mai cùng cô vương xem diễn.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Đúng rồi, Vương, còn có nửa tháng nữa là đến hôn kỳ của ngài và Vương hậu rồi.”
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên nói: “Đợi đến ngày mai hãy thương nghị với Hộ quốc Đại tướng quân sau.”
“Hả?” Ảnh lần này trực tiếp trợn mắt há mồm, Vương luôn luôn bá đạo chuyên chế của bọn họ mà định đi thương nghị trưng cầu ý kiến của người khác á?
Chuyện này ······ Trời đổ hồng vũ à?
Nhưng mà, thiên lôi cuồn cuộn còn chưa đình chỉ.
“Về phần sính lễ, theo quy cách cao nhất, một trăm hai mươi người nâng. Hoàng kim trăm vạn lượng, Thiên tàm ti trăm cuộn, tơ lụa Huỳnh Quang trăm cuộn, trân châu Nam Hải trăm viên, Hãn Huyết bảo mã ngàn con ······ Đúng rồi, thêm cả bộ Nghê Thường vũ y bảy sắc nữa.”
(“Nghê” là cầu vồng. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu.
“Thường” là xiêm, để che phần hạ thân của người.
“Nghê Thường” có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu.
“Vũ y” là áo dệt bằng lông chim. Hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cách chim.
“Nghê Thường vũ y“, ta có thể cho đó là những bộ áo được tạo hình từ lông chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc.
Theo truyền thuyết (sách “Dị văn lục”) thì khúc ca Nghê Thường Vũ Y do Đường Minh Hoàng du Nguyệt điện về chế ra cho những người cung nữ múa hát.
Một đêm Trung Thu, niên hiệu Khai Nguyên đời nhà Đường (713-741), vua Minh Hoàng thấy trăng sáng, mơ ước được đặt chân đến đấy xem chơi. Có đạo sĩ tên La Công Viễn (có sách chép là Diệp Pháp Thiện), người có phép tiên mới dùng giải lụa trắng, hóa thành một chiếc cầu đưa nhà vua đến Nguyệt điện.
Trong điện bấy giờ sáng rực. Tiếng nhạc du dương. Những nàng tiên trong những xiêm y xinh tươi, lộng lẫy, uyển chuyển múa hát như đàn bướm đủ màu tha thướt, bay lượn bên hoa. Đường Minh Hoàng càng nhìn càng thấy say mê, quên cả trời gần sáng, nếu không có La Công Viễn nhắc thì quên trở về.
Nhờ ghi nhớ cách điệu nên khi trở về triều, Đường Minh Hoàng chế thành khúc “Nghê Thường vũ y” để tập cung nữ múa hát. Rồi cứ đến đêm rằm tháng tám, Đường Minh Hoàng cùng với Dương Quý Phi uống rượu dưới trăng, ngắm đoàn cung nữ xiêm y rực rỡ, uyển chuyển múa khúc Nghê Thường để tưởng như sống trong cung Quảng Hàn, điện Nguyệt.) – Theo 4phuong.net
Hoàng Phủ Vũ Trạch mỗi phần sính lễ nói ra, hàm Ảnh mở thêm một phần, đến cuối cùng, cả khuôn mặt tuấn tú đều rút gân biến hình, tâm can đau đớn!
Hắn thật sự rất muốn hỏi một câu: Vương, ngài muốn cưới vợ hay phá sản đấy?
Cho dù bọn họ có đất phong giàu có thì cũng không thể tiêu tiền như nước thế được!
Không nói trăm vạn lượng hoàng kim đã là số lượng xưa nay chưa từng có, đến hai loại bảo bối Thiên tàm ti và tơ lụa Huỳnh Quang hàng năm mới ra mấy chục cuộn, trân châu Nam Hải lại là trân bảo muốn mà không thể cầu, còn có Hãn Huyết bảo mã, cả đất phong tổng cộng không quá năm ngàn con ······
Làm cho hắn kinh ngạc nhất vẫn là bộ Nghê Thường vũ y bảy sắc, sắc màu rực rỡ rạng ngời, lông chim lấy từ đuôi của thần thú phượng hoàng đấy nhé! Nghe nói nó còn ẩn chưa tác dụng nghịch thiên kỳ lạ gì đó nữa······
Ảnh không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, gian nan nuốt nước miếng mở miệng: “Vậy chim nhạn thì sao? Giờ đã là trung tuần tháng chín, chim nhạn đã bay về phía nam ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch khó hiểu nhíu mày, “Vì sao phải là chim nhạn?”
“Ơ ······” Tiếp tục đổ mồ hôi, hóa ra cũng có chuyện Vương nhà hắn không biết này, “Bởi vì chim nhạn đều có đôi có cặp , nếu một con mất, con còn lại sẽ tự sát hoặc đau buồn mà chết theo.
Trong sính lễ thành thân đặt một đôi chim nhạn cũng là do hàm ý tốt đẹp trong đó, đương nhiên, nếu không bắt được chim nhạn thì cũng có thể dùng loài khác thay thế, mà không cần cũng được.”
“Một con mất đi, con còn lại cũng sẽ đi theo sao?” Hoàng Phủ Vũ Trạch vô ý thức nỉ non: “Sống không rời, chết cũng không chia.”
“Vương?” Ảnh chần chừ gọi một tiếng, hắn chưa từng thấy Vương như vậy bao giờ, chẳng lẽ Vương đã thật sự động tâm với Vương hậu rồi sao?
Phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Vũ Trạch phất phất tay: “Ngươi đi xuống phân phó bên đất phong chuẩn bị sính lễ và việc đại hôn đi, về phần chim nhạn······ cô vương tự có chủ trương.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui!”
Trời, dần dần âm trầm xuống, áp lực đến quỷ dị. Một hồi bão táp không người hay biết sắp bộc phát.