Đêm khuya lặng tiếng là lúc một bóng đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng phi vào hậu viện Hộ quốc Đại Tướng quân phủ, rồi rất nhanh lại bay ra.
Tuy trên vai nhiều thêm một vật thể hình người, nhưng kẻ tới vẫn nhẹ nhàng như yến, võ nghệ cao cường đến nỗi không hề phát ra một âm thanh nào, chỉ bay vọt vài cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Tất cả mọi người không hề hay biết, một trận gièm pha sắp oanh động toàn thành đã mở màn như thế.
Dưới một gầm cầu nào đó, đám khất trong thành ban ngày ra ngoài ăn xin, buổi tối về nơi này để ngủ.
Không khác gì ngày thường, bọn họ đều co ro nằm trên đám cỏ dày, dựa sát vào nhau để tìm một chút hơi ấm trên người kẻ bên cạnh.
Bỗng nhiên!
“Bịch” — Tiếng vật nặng bất ngờ rơi xuống đất làm bừng tỉnh mấy tên khó ngủ.
Chúng mơ mơ màng màng nhìn thấy vật thể có vẻ là con người cách đó không xa, trở nên hoảng loạn không thôi.
Lẳng lặng đợi một lúc lâu cũng không thấy có thêm động tĩnh nào, có mấy tên gan hơi lớn một chút bắt đầu nhặt mấy nhánh cây gậy gộc linh tinh gì đó xung quanh lên, từng bước rón rén tiến về phía ấy.
Vừa tiến gần nhìn cái, lập tức phát hiện đó quả nhiên là người, nhưng lại là một nữ nhân yểu điệu!
Tuy không nhìn được diện mạo nhưng nương theo ánh trăng, bọn chúng lại thấy rõ ràng xương quai xanh cùng nửa bộ ngực sữa lõa lồ trước mặt, nội sam mở lớn làm lộ ra cái yếm bên trong.
Cái vẻ “Ôm đàn tỳ bà che nửa mặt” này chọc tâm can mấy tên kia ngứa ngáy không chịu nổi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng “ừng ực”.
Lại lia mắt tới thân dưới mỹ nhân, vừa thấy đã muốn phát điên, chỉ có đúng một tầng lụa mỏng che phủ!
“Tí tách ······ tí tách”
Mấy tên khất cái hàng năm không thể chạm tới ‘thức ăn mặn’ giờ sao còn bảo trì bình tĩnh được nữa chứ? Lục quang trong mắt chúng rạo rực, nước miếng rơi đầy đất, cả đám đều dục hỏa đốt người!
Bàn tay dơ bẩn kìm lòng không nổi mà sờ soạng thân thể linh lung mềm mại kia. Một cái đụng chạm này càng không thể vãn hồi tình thế.
Mấy người cân nhắc, hơn nửa đêm, một cô nương bị quăng đến đây, hẳn là đắc tội người nào đúng không?
Hơn nữa, đã mặc thành như vậy thì nhất định không phải hạng nữ tử đàng hoàng gì chứ đừng nói là một thiên kim tiểu thư. Mấy vị tiểu thư khuê các đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể mặc mấy thứ phục sức lẳng lơ này được?
Bọn chúng càng nghĩ càng thấy chuẩn, mà thân thể chưa chạm tới nữ nhân đã lâu, lần này thì toàn bộ dục vọng xem như đã bộc phát rồi.
Nghĩ rồi lại nghĩ, miễn phí đưa tới tận cửa, không ăn thì để làm gì nữa. Có chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Vì thế, mấy người lập tức đồng lòng nâng tiểu mỹ nhân từ trên trời rơi xuống lên bãi cỏ.
Thuần thục nhanh chóng lột bỏ sạch sẽ xiêm y trên người cô ta, bàn tay dơ bẩn ghê tởm không chút khách khí bắt đầu triển khai “công kích”, một người tiếp một người nhào lên thân mình tuyết trắng xinh đẹp.
Rất nhanh sau đó, mấy tên đang ngủ nghe được tiếng vang, thấy một màn chuyện tốt tày trời như này, cả đám đều tỉnh như sáo sậu, lập tức gia nhập vào hàng ngũ.
Suốt một buổi tối, mười mấy khất cái toàn thân bẩn thỉu hôi hám đều ăn ngấy tư vị tiểu mỹ nhân, các loại tra tấn phát tiết đa dạng mà tới tấp, làm cho người nào đó ẩn nấp trong bóng tối quan sát ghi lại đoạn hình ảnh phấn khích kia phải trợn mắt há hốc mồm.
Sáng sớm hôm sau, Uất Trì Hàm Tranh choáng váng bị thanh âm ồn ào đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa định quát mắng là đám tỳ nữ không có mắt dám quấy rầy mộng đẹp của mình, chợt nhìn đến đám người đông đúc chung quanh, nhất thời ngơ ngẩn.
Sao lại thế này? Sao mình lại ngủ ở bên ngoài?
Gió nhẹ thổi qua, Uất Trì Hàm Tranh thấy cả người lạnh run, định vươn tay kéo xiêm y, không ngờ lại chạm vào da thịt trần trụi của bản thân.
Cúi xuống nhìn lại, đầu Uất Trì Hàm Tranh “ầm” một tiếng, trở nên trống rỗng.
Trên da thịt đáng lẽ phải bóng loáng non mịn phủ đầy dấu hồng hồng ái muội, vết đậm vết nhạt. Người đã trải qua đương nhiên biết đó là cái gì!
Trừ bỏ điều đó, cả người đều có cảm giác rã rời thành từng mảnh, hạ thân lại đau đớn cháy bỏng, không cần mất thời gian nghĩ nhiều, Uất Trì Hàm Tranh cũng có thể đoán được tình huống bản thân hiện tại, rõ ràng là vừa trải qua một trận “tra tấn” kịch liệt!
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao vừa tỉnh lại đã biến thành như vậy? Đêm qua đã xảy ra cái gì rồi?!
“Chậc chậc, thật là không biết xấu hổ, thói đời ngày sau a!”
“Đúng vậy, một nữ tử mà đói khát thành như vậy, thật hạ lưu!”
“Uất Trì gia có một cô nương như vậy, quả là bại hoại thanh danh tám đời.”
“Cũng không sai, đường đường là con nhà Hộ quốc Đại tướng quân mà lại ân ái với nhiều khất cái như vậy cơ đấy, chả khác nào bôi tro trát trấu lên mặt Đại tướng quân a! Một Uất Trì gia trung liệt như thế mà… Gia môn bất hạnh a ······”
Những người khác nói cái gì Uất Trì Hàm Tranh không biết, cô ta chỉ bắt được một câu — ân ái với nhiều khất cái như vậy!
Uất Trì Hàm Tranh chậm rãi quay đầu nhìn bốn phía, đến khi bắt gặp đám khất cái bẩn thỉu nằm bên cạnh mình, nhất thời hét thất thanh một tiếng rồi lao lên quát tháo như phát bệnh thần kinh:
“Ta muốn giết các ngươi! Giết các ngươi! Đám hạ lưu dơ bẩn hạ lưu khốn kiếp!”
Uất Trì Hàm Tranh đứng lên, bất chấp thân thể trần trụi, lập tức vận công lực lao tới triển khai công kích đám khất cái một cách điên cuồng.
Tuy trên tay không có vũ khí, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng là Võ Linh sư, đám khất cái lại toàn những kẻ “phế vật” không thể luyện võ, phải ngăn cản công kích như thế nào chứ?
Không quá một lát đã có vài tên khất cái chết dưới chưởng lực của cô ta, đám còn lại thì kinh hoảng chạy khắp nơi, thậm chí có kẻ bị dọa khóc một phen nước mũi một phen lệ, còn có kẻ mất khống chế cả đại tiểu tiện!
Nhìn bộ dạng ghê tởm xấu xa của chúng, Uất Trì Hàm Tranh càng điên cuồng tấn công.
Chỉ vừa nghĩ đến chính mình bị bọn sâu bọ dơ bẩn ấy xâm phạm, trong lòng đã thấy ghê tởm như nuốt phải phân, dạ dày kịch liệt quay cuồng.
Nhìn cảnh này, dân chúng chung quanh bu lại xem náo nhiệt càng không muốn tản đi, đều đứng lại thưởng thức một màn diễn trăm năm khó gặp, cũng chẳng ai định lên tiếng giúp đám khất cái, nhưng cuối cùng cũng có người hiểu chuyện đi báo quan.
Nhưng đợi đến khi nhóm quan sai đến nơi, khất cái đã bị Uất Trì Hàm Tranh điên cuồng giết sạch, mười mấy kẻ phong lưu một đêm, cuối cùng được “thỏa mãn nguyện vọng” làm quỷ phong lưu.
Thấy Uất Trì Hàm Tranh trần truồng, quần áo đều bị xé rách, tùy ý vứt trên mặt đất, ngay một khối vải che thân cũng không có, quần chúng vây xem lại không ai nguyện ý quăng đồ cho.
Bọn nữ tử vừa hèn mọn phỉ nhổ, vừa tận lực tránh thật xa, chỉ sợ dính dáng tới loại đàn bà lẳng lơ dâm đãng không biết xấu hổ như cô ta.
Cuối cùng, vị bộ đầu kia thật sự không nhìn nổi, bèn tùy ý tới cửa hàng gần đó lấy một bộ xiêm ý phủ cho nàng ta.
Ai ngờ Uất Trì Hàm Tranh lại không biết phân biệt tốt xấu, vung tay liền cho người ta một cái tát, lớn tiếng quát:
“Cút! Bổn tiểu thư là người mà loại sâu bọ hạ lưu như ngươi có thể chạm vào chắc? Cút đi cho ta!”