editor: Vân Phiêu
Mọi người trong khách điếm còn đang ngủ, thì Cổ Hân lại không ngủ được. Đêm nay Nhã nhi thật sự rất kỳ quái, vài lần đều cố ý ngăn hắn đi ra ngoài. Hắn cũng không biết Cổ tuyết Nhi bí mật nói với Hàn Nhã phải canh chừng hắn, phòng ngừa bị Mộ Dung Tiểu Tiểu dụ dỗ.
Không ngủ được, Cổ Hân mặc kệ Hàn Nhã khuyên nhủ đi ra ngoài dạo bộ, mũi đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Cổ Hân quay đầu, phát hiện mùi từ phòng bên cạnh tràn ra, đó là phòng của Hàn Tĩnh!
Cổ Hân sợ hãi gõ cửa, cũng không có ai ra mở cửa, tâm hắn vô cùng lo lắng, bất an vô cùng, nhấc chân mạnh mẽ đạp cửa phòng, liền nhìn thấy hai thi thể trần truồng máu chảy đầm đìa, hạ thân còn gắt gao dây dưa một chỗ, trên lưng nam nhân cắm một thanh chủy thủ, chính giữ trái tim nữ nhân cũng cắm một con dao! Cổ Hân liếc mắt một cái liền thấy mặt hai người, một là Hàn Tĩnh, một là muội tử nhà mình, hắn bỗng bạo phát, “Tuyết Nhi, Tuyết nhi!”
Trong khách điếm lúc này đều náo loạn cả lên, dù sao đây cũng là mạng người, ai còn dám ngủ? Lúc này chỉ có Mộ Dung Tiểu Tiểu còn nằm gọn trong ổ chăn, không chút để ý đến chuyện bên ngoài.
“A…” Cổ Hân phẫn nộ gào thét, tất cả mọi người hầu nh đều chạy đến xem, chỉ thấy dưới chăn có người, xem ra, chết liên tục hai người. Mọi người đều bất an, không biết có chuyện gì xảy ra, lại thấy mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, ở dưới sàn cũng đầy máu.
“Là nàng, là nàng giết, là nữ nhân kia giết người!” Hàn Nhã đồng thời bước vào thấy được thảm cảnh của hai người, nàng ta không muốn tin đại ca cuồng bạo Tuyết nhi, sau đó bị Tuyết nhi phẫn nộ giết chết, sau đó đại ca lại hạ đọc thủ với Tuyết nhi, không, nàng ta không tin, vốn Tuyết nhi và đại ca sắp thành thân mà!
“Nhã nhi, không được nói bừa!” Cổ Hân nhìn hàn Nhã điên cuồng, trong lòng cũng bi phẫn không thôi, thân muội muội của mình lại bị đại ca của nương tử cường bạo rồi giết chết, hắn bây giờ phải đối mặt với nương tử thế nào đây? Từ nhỏ đến lớn hắn đều vô cùng sủng ái Tuyết nhi, không ngờ, tuổi còn trẻ mà…..
Hắn biết Nhã nhi nghi ngờ Tiểu tiểu, tuy rằng ban ngày mọi người cũng có chút xích mích, nhưng sự thật ngay trước mắt. Hàn Tĩnh là bị đâm sau lưng, chắc hẳn tuyết Nhi ở đằng sau vươn tay lên, rồi sau đó Hàn Tĩnh cùng lấy dao đâm Tuyết nhi! Hắn thật không ngờ tên cầm thú đó lại dám một đao giết chết tuyết Nhi! Đâm giữa tim! Làm sao hắn dám!
Hắn nhìn người bê cạnh còn đang nháo đòi tìm Tiểu tiểu trả thù, hắn giận dữ quát, “Ngươi bình tĩnh chút đi, không nhìn rõ tình huống hả?!” Không có chứng cứ lại đi đổ tội cho người khác, thật sự là người điên! Dám nói là Tiểu Tiểu, hung thủ còn không phải là huynh trưởng của nàng ta sao!
Cổ Hân không đi quấy rầy Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn hiện tại phải gọi người thu dọn phòng này, trời, cũng sắp sáng.
Ngày kế tiếp Mộ Dung Tiểu Tiểu lên đường mới phát hiện khách điếm có chút không bình thường, kéo Tiểu ngư đến bên cạnh hỏi mới biết Hàn tĩnh và Cổ Tuyết Nhi đã chết. Nhìn thấy hai thi thể nị nâng ra ngoài, lông mi hơn nhăn lại, cũng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại khôi phục bộ dạng chuyện không liên quan đến mình.
Mắt thấy Cổ Thân đang đi tới bên cạnh nữ nhân kia, cả người Hàn Nhã tức giận vô cùng, “Cái tiện nhân kia! Ta giết ngươi, là ngươi giết đại ca ta, là ngươi!”
Mộ Dung Tiểu Tiểu mím môi cười lạnh, “Đừng nói người do ta giết, dù có phải, ngươi có năng lực làm ta bị thương?” Nàng nhìn Hàn Nhã vô cùng khinh thường, nàng muốn giết người, cần gì thừa thãi đến vậy?
“Ba…” Âm thanh bàn tay va chạm với da mặt vang lên ở cửa khách điếm, Cổ Hân thất vọng nói, “Lại lên cơn cái gì, trở về phòng đi!”
Cổ Hân nhìn Hàn Tĩnh đang điên cuồng bất lực lắc đầu, khuôn mặt hướng tới Mộ Dung Tiểu Tiểu, khuyên nhủ, “Tiểu Tiểu, ngươi đừng để ý. Ta biết ngươi đến kinh thành làm gì, nhưng ta muốn khuyên ngươi không nên đi thì hơn, người kia đã không giống lúc trước.” Lời nói này của Cổ Hân có chút trầm trọng, vài năm trước hắn từng gặp người nọ một lần, nhưng mà bộ dạng kia, làm cho hắn nhìn một chút cũng thấy vô cùng run sợ, hiện tại Tiểu Tiểu đi tìm hắn ta, kết quả chắc chắn sẽ không tốt!
“Tướng công, nàng thừa nhận nàng giết người! Là nàng ta giết!” Hàn Nhã kêu gào hướng đến cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mũi kiếm của Tần Thương chỉ thẳng vào Hàn Nhã, nàng ta sợ hãi lui về đằng sau, nếu không có Cổ Hân đỡ đằng sau nàng ta đã sớm ngã!
Tiểu Ngư trừng mắt nhìn lại, nàng ta cũng muốn đi tới bóp chết cái nữ nhân ngu xuẩn kia rồi!
“Đa tạ Cổ công tử đã khuyên, nhưng ta vẫn phải đi một chuyến!”
Cổ Hân nhìn bóng dáng Mộ Dung Tiểu Tiểu không chút lưu luyến dời đi, trong lòng cũng không biết vị gì, hắn và nàng quả thật, không có khả năng sao? Sáu năm trước cũng thế, mà bây giờ vẫn vậy…..
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa híp đôi mắt hạnh, Cổ Hân nói những lời như vậy là có ý gì, không giống trước kia? Là sao? Chẳng lẽ trong sáu năm nàng biến mất sư huynh đã xảy ra chuyện?
Như vậy, nàng càng phải đi xác nhận một lần!
Xe ngựa chậm rãi đi vào kinh thành, trực tiếp đi về cứ điểm của Lam Y giáo. Lúc trước Mộ Dung Tiểu Tiểu tiếp nhận Lam y giáo căn bản cũng chưa tìm hiểu rõ kết cấu bên trong, [email protected]%&^^*&uy*(*)donn sáu năm nàng ở trong cốc chân chính chỉ có rèn luyện tăng cường thực lực, đến tận khi bắt đầu sắp xếp lại giáo phái nàng mới phát hiện nãi nãi là cho nàng cả một cái kim khố!
Ngoài việc không có kỹ viện, khách điếm, tửu lâu, sòng bạc, hiệu cầm đồ,….tất cả cửa hàng đều trải dài ở cả Bắc Địch và Nam Dục, chỉ cần là địa phương có thành trấn, bên ngoài lại có ký hiệu hoa sen, không cần hoài nghi đó chính là cứ điểm của Lam y giáo!
Nàng có hỏi qua Tiểu Ngư, lam y giáo là do Y Na cùng trượng phu của bà là Lam Chấn Hiên cùng nhau gây dựng, khi đó Y Na nổi danh trong giang hồ, bởi thần phong cốc tiền nhiệm cũng là tiếng tăm lẫy lừng, đến khi bọn họ vừa ra khỏi giang hồ lại bị truy kích, nên mới có chuyện như ngày hôm nay, mà qua bao nhiêu năm, không ngờ lại đến tay nàng!
Hai ngày sau, Ly vương đại hôn.
Hoàng tử được quốc vương Nam Dục sủng ái nhất thành hôn với thiên kim tướng quân, không nghi ngờ gì đây là đám cưới được vạn người mong đợi! Mười dặm kinh thành đều trải thảm đỏ thẫm, nghi thức Bách Lý, dân chúng bên đường hoan hô, người người đi lại tấp nập, náo nhiệt chưa từng thấy.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn cảnh này, nội tâm có chút đau đớn, nàng nâng cánh tay như ngọc, che đi ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, mắt hạnh nheo lại, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn, vụt qua mái hiên, lẩm ẩm nói, “Sư huynh, Tiểu Tiểu đến đây, ngươi có còn đợi ta?”
Phủ Ly vương, một mảng đỏ chói mắt. Giờ lành đã đến, tân nương chầm chậm kéo vạt áo bước xuống, ánh mặt trời dừng trên hỷ bao của tân nương, đỏ chói như ánh lửa, làm người ta thấy kỳ lạ là tân nương đã đến, sao tân lang còn chưa ra đón?
Thư phòng.
“Vương gia, giờ lành đã tới.” Thị vệ thấp giọng thông báo nhìn chủ tử nhà mình có chút giật mình.
“Ừ, đi thôi.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng ở mái hiên cách đó không xa, khuôn mặt không chút thay đổi lẳng lặng đứng chờ.
“Vương gia tới…” Xung quanh đột nhiên yên lặng!
Chỉ thấy nam tử mặc hoa phục đen như mực, khí chất lạnh lẽo phát ra quanh thân, rõ rằng là ngày nắng to, nhưng lại làm cho ngươi ta thấy vô cùng giá lạnh, tóc đen dài thả xuống thắt lưng, ngũ quan tuấn lãnh vô cùng, bạc môi khẽ nhếch, cái mũi cao thẳng, thu hút thất là hai tròng mắt lạnh lẽo lại nhiếm màu đỏ thị huyết!
Thân mình mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu run lên, có chút đứng không vững, hai bàn tay trắng nõn ôm lấy ngực, đôi mắt tràn đầy không dám tin, đôi mát của sư huynh? Tất cả suy nghĩ lúc trước đều biến mất hoàn toàn, nàng cỉ cảm thấy hô hấp vô cùng đau đớn, hốc mắt cũng dần mơ hồ, điều hiện tại nàng muốn làm, chính là liều lĩnh chạy tới bên cạnh người kia!
Vương gia làm mọi người sợ hãi lúc này lại có chút ngây ngốc, nhìn bóng trắng giống như tiên nữ từ trên trời hạ phàm kia, tà áo lụa trắng tung bay, mái tóc đen dài chỉ buộc duy nhất mảnh tử lụa làm tóc đen bay tán loạn trong gió, đúng lúc đó chớp mắt một cái nữ tử đã chạm đất. Nàng có một mảnh lụa che mặt, chỉ lộ một đôi mắt trong suốt lung linh bên ngoài, đứng cách nam tử kia ba bước, nàng khẽ nói, “Ta đã về….”
Lời nói vừa dứt, mọi người đột nhiên bừng tỉnh, hiện trường xôn xao vô cùng, thị vệ rối loạn, toàn bộ vương phủ nháy mắt hỗn loạn không chịu nổi!
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn nam tử phía trước thật sâu, tiếng động ầm ỹ xung quanh không thể xem vào thế giới của nàng một chút nào, ánh mắt của nàng chỉ nhìn người đối diện. Sáu năm không thấy, hắn vẫn tuấn mỹ như cũ, trước sau như một đều làm nàng động tâm. Chỉ là, hắn có vẻ lạnh hơn so với trước kia, bạch y chưa bao giờ thay đổi nay lai mặc một thân màu đen, cặp mắt tối tăm kia của hắn cũng làm nàng vô cùng đau lòng….
Thân hình cao lớn của Dạ Nguyệt Ly nhè nhẹ run lên, hai tay trong tay áo cơ hồ đều xiết chặt, nội tâm hắn run rẩy kịch liệt, chân hắn thậm chí không thể di động, hắn không thể tin được vào mắt mình, tai hắn cũng vậy, hắn sợ, sợ giống như ảo ảnh ngày nào cũng xảy ra trong sáu năm qua…
Nàng chạm rãi đi tới trước mặt hắn, mỗi bước đi đều như đạp lên trái tim hắn, nhìn ngón tay nàng run rẩy, cảm giác hơi lạnh lẽo kia đang xoa lên đôi mắt hắn, tất cả chuyện này, đều chân thực đến vậy, cảm xúc chân thật, tiêu nha đầu cũng chân thật!
Lần đầu tiên nàng bị thương nàng đã thấy huyết mâu của hắn, bây giờ là lần thứ hai!
“Sư huynh.” Nàng nhẹ nhàng kêu lên.
Cái khăn che mặt đột nhiên bị hắn giật xuống! Thân hình nhỏ nhắn đột nhiên bị hắn kéo vào trong lòng, tâm, hung hăng bị đánh vào, cả cơ thể cũng bị ôm đến phát đau, hai tay ôm chặt như muốn cắt đứt vòng eo của nàng, cả người hắn giống như muốn ôm nàng khảm vào cả huyết nhục, DLQ_Donnngay cả linh hồn hắn bây giờ cũng chỉ muốn cùng nàng một chỗ, như vậy lại làm nàng cảm thấy thỏa mãn! Thế giới này, còn cái gì có thể quan trọng hơn hắn!
“Nha đầu….nha đầu…nha đầu…” Thanh âm của hắn nỉ non, hắn vẫn thấp thỏm lo âu, hắn sợ nàng lại biến mất mãi mãi không bao giờ trở về, sợ hãi hôm nay lại không đợi được nàng, đôi huyết mâu tràn đầy sợ hãi này cũng làm nàng sợ! Sáu năm trời, tâm hồn thiếu sót của hắn, bây giờ cuối cùng cũng được nàng bổ khuyết!
“Đừng rời khỏi ta nữa, nha đầu….” Hắn buông bỏ tất cả tôn nghiêm, hắn câu xin, hèn mọn cầu xin!
Nàng im lặng không tiếng động đem nước mắt lau hết lên y bào của hắn, từ trong lòng hắn khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, hai tay lại nâng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn cười tủm tỉm nói, “Ừ, lần sau có đuổi cũng không đi, cả đời này nhất định phải bám lấy ngươi!”
Dạ Nguyệt Ly đi từ trong vui sướng bình ổn lại, hắn nhìn đôi mắt mờ hơi nước mông lung kia, bóng hình Mộ Dung Tiểu Tiểu đang phản chiếu trong đôi huyết mâu, thể xác và tinh thần nàng như bị hút vào trong đó, không cách nào kiềm chế được.
Đôi môi hắn nhẹ nhàng hạ xuống…..
“Vương gia!” Một tiếng kêu khẽ đánh gãy giờ phút tốt đẹp này, cũng làm chúng đại thần là thị vệ bừng tỉnh!
Toàn thân Triệu Thi Nhân run rẩy, khăn voan đã lật lên từ lâu, khuôn mặt đỏ bừng không biết vì vẽ quá nhiều son hay là bị tức giận, nàng ta phẫn nộ nhìn người chuẩn bị làm trượng phu của mình, giờ phút này đang ôm một nữ tử khác, chính vào ngày thành thân của họ, cũng chính trước mắt dân chúng, quả nhiên là không để ý đến thể diện của nàng ta mà!
Ánh mắt phẫn hận nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng ta rốt cuộc là ai, cả Nam Dục quốc đều biết vương gia không gần nữ sắc, từng có lần cò bị người hoài nghi là đoạn tay áo! (VP *Cười gian*…moa ahaah…đoạn í a tay áo í a…..) Không nghĩ tới lúc này lại có ngoại lệ, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Đột nhiên xuất hiện ở đây có mục đích gì?