Từng Niên Thiếu

Từng Niên Thiếu - Quyển 2 Chương 5-15: Cuộc đời tươi sáng (15)




Ở bên Dương Trừng lâu như thế, anh dạy tôi rất nhiều điều. Tình yêu không thuần khiết như thủa ban đầu tôi vẫn nghĩ, không phải cả đời chỉ yêu một người. Trong cuộc đời mình, chúng ta sẽ yêu rất nhiều người, chỉ cần đảm bảo khi đang yêu ai đó, chỉ chung thủy yêu một mình người ấy là được. Tình yêu không nhất thiết phải xuất phát từ sự tốt đẹp, cho dù ban đầu chỉ vì giận dỗi, hư vinh hoặc bất kỳ nguyên nhân nào khác chẳng liên quan tới từ “yêu”, cuối cùng đều vẫn nảy sinh tình cảm. Còn trong tình yêu, chỉ có sự phản bội thật sự chứ không bao giờ có tha thứ thật sự, chỉ cần vẫn còn yêu, dù không thể khoan dung, dù đó chỉ là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, là sự bất cam trên danh nghĩa của chữ yêu.

Dương Trừng và tôi cùng xuống xe, Tần Xuyên và Vương Oánh đang ngồi xa xa đứng bật dậy, Dương Trừng cười gọi họ: “Được rồi, cùng đến phố Quỹ ăn gì đó đi.”

“Mau đi thôi, chần chừ nữa tôi đói chết mất, muỗi thì chết vì no.” Vương Oánh thở dài.

Tần Xuyên nghi hoặc nhìn tôi, tôi cúi đầu đứng trong cái bóng của Dương Trừng.

Không có sự bảo vệ của Tần Xuyên, tôi chỉ là một con bé nhát gan yếu đuối, tự sinh tự diệt.

Tối hôm đó bốn người chúng tôi uống say khướt. Đó không giống hòa giải mà giống sự thỏa hiệp bất đắc dĩ. Cuối cùng tôi cũng òa lên khóc nức nở, nguyên nhân khiến tôi khóc thì quá nhiều, những ấm ức bị đè nén trong suốt mấy ngày qua, quan niệm về tình yêu bị đảo lộn, sự thất vọng chán nản đối với Dương Trừng, không còn được tiếp tục dựa dẫm Tần Xuyên… tôi khóc xé gan xé phổi, khóc thê thảm nhếch nhác.

Tần Xuyên vẫn đánh Dương Trừng, lúc tôi đau đớn khóc, Tần Xuyên đã túm cổ áo xách Dương Trừng lên, mắt cậu ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Kiều tốt thế nào mày biết không hả? Mày căn bản không xứng với cô ấy biết không hả?”

“Tần Xuyên, tôi luôn nể mặt Tạ Kiều nên mới không chấp cậu, cậu đừng chọc cho tôi điên lên. Chuyện của tôi và Tạ Kiều không cần cậu phải quản!” Dương Trừng giữ chặt tay Tần Xuyên.

“Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tao! Mẹ kiếp, tao muốn quản cả đời đấy mày định làm gì?” Tần Xuyên tung cú đấm.

Vương Oánh lao vào sống chết giữ chặt Tần Xuyên, “Làm gì thế? Điên rồi à?”

“Tạ Kiều là gì của mày? Mày dựa vào cái gì chứ?” Dương Trừng đập vỡ một cái cốc.

“Tạ Kiều… Tạ Kiều là… là người bạn quan trọng quan trọng nhất của tao.” Tần Xuyên nói từng từ một. “Mày phải đối tốt với cô ấy, nếu mày làm chuyện có lỗi với cô ấy tao sẽ giết mày.”

Lúc này tôi đã uống say mềm nhũn gục xuống bàn, nghe thấy vậy càng khóc hăng hơn, tôi nghẹn ngào, nôn ồng ộc.

Bữa cơm khủng khiếp kết thúc ở đấy, chúng tôi loạng choạng đi về trong màn đêm đầu hạ của Bắc Kinh, ai cũng mang trong lòng một nỗi khổ không thể nói ra, một nỗi đau ẩn giấu, sự lạc lõng bơ vơ, và ai cũng hoang mang.

Sáng sớm tôi tỉnh rượu, nằm trên chiếc giường lớn không biết là của khách sạn nào, Dương Trừng ở ngay bên cạnh tôi. Anh vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ của khách sạn, ngồi tựa bên giường. Tôi mơ mơ màng màng bò dậy, Dương Trừng đưa cho tôi chai nước, “Ổn không? Có muốn nôn không?”

“Không sao. Chỉ đau đầu thôi.” Tôi ấn huyệt thái dương, lượng cồn còn lưu lại vẫn khiến nó giật giật nhức nhối.

“Đi tắm đi, trong phòng còn một bộ đồ đấy.”

“Ừm…”

Bước vào phòng tắm rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi còn chưa biết phải nói chuyện với Dương Trừng thế nào, xảy ra chuyện như vậy, xét cho cùng giữa chúng tôi không còn được như trước nữa. Tắm xong tôi do dự, bởi vì chán ghét chiếc áo T-shirt đầy mùi rượu, nên tôi vẫn mặc bộ đồ của khách sạn, đứng trước gương buộc dây lưng.

Dương Trừng vẫn dựa vào giường, tôi đi đến, ngồi xuống sofa đặt bên cạnh. Dương Trừng khẽ thở dài, anh đi đến bên tôi, giơ tay kéo tôi vào lòng. Giống như băng tuyết đột nhiên ập tới, người tôi cứng lại. Dương Trừng vỗ vỗ lưng tôi, khẽ gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều.”

Giọng anh rất dịu dàng, tôi chậm rãi nhắm mắt, vô thức dựa về phía anh. Hai ngày này thật quá mức mệt mỏi, khiến tôi vô cùng thèm khát cảm giác dịu dàng ấm áp. Dương Trừng bắt đầu hôn tôi, hôn rất tỉ mỉ, hôn từ ghế sofa lên trên giường, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm thấy nụ hôn lần này không giống với những lần trước. Dương Trừng, men theo cổ tôi hôn xuống, anh chạm môi lên da tôi như những ngón tay lướt trên các phím đàn, khiến tôi vừa buồn vừa căng thẳng. Tôi đột nhiên có cảm giác, có lẽ, giữa chúng tôi sắp xảy ra chuyện gì đó, thế là tôi càng căng thẳng hơn.

Khi ấy, tôi căn bản chẳng hiểu chuyện nam nữ, ở phòng ký túc, chúng tôi cũng từng bàn tán về vấn đề thần bí này, nhưng vì chẳng ai có kinh nghiệm thực tế mà chỉ toàn đoán mò đoán bừa. Hồi đó có một truyền thuyết, nói nếu con gái đi đường mà hai đùi không khép chặt thì không còn là gái trinh nữa. Do vậy, đám con trai trong lớp xì xào đoán rằng Từ Lâm không còn trinh, khiến cô ấy tức tới mức giậm chân chửi bới, bảo rằng từ khi sinh ra tới giờ đã đi khệnh khạng khuềnh khoàng, hai chân không thể khép chặt, phương pháp kiểm định đó đúng là vớ vẩn. Còn có một kiểu nói khác, nếu như cùi chỏ tay trái của con trai có đường chỉ đỏ thì người đó là trai tân, tôi từng ôm cánh tay Tần Xuyên quan sát cả nửa ngày mà chẳng phát hiện ra đường chỉ đỏ nào, chính vì nguyên nhân ấy cậu ta tự nhiên bị tôi mắng là lưu manh suốt mấy ngày.

Cuối cùng, vẫn là Na Na thần thông quảng đại khai sáng cho chúng tôi, không biết cô ấy tìm đâu được một loạt “phim tình cảm” của Shimizu Yuka, chúng tôi ngồi vây quanh máy laptop của Vương Oánh với thái độ vô cùng nghiêm túc, xem được hai mươi phút, đầu tiên cảm thán diễn viên nữ vừa xinh đẹp ngực vừa to, sau đó lại cảm thán nam diễn viên ưu tú tới không chịu nổi. Khi xem đến đoạn anh ta xxx, chúng tôi không ai nói được lời nào, trước đó, khái niệm của tôi về bộ phận quan trọng của người đàn ông chỉ dừng lại ở cảnh Nobita cởi phăng quần sịp trong Doraemon, giờ được chứng kiến người thật việc thật tôi vẫn khá bất ngờ.

“Phía sau… cái hòn kia là gì?” Tôi chỉ vào vật thể đang lắc lư trên màn hình.

“Đó chắc là tinh hoàn.” Thiên Hỉ thật thà bảo.

Hai người trong phim bán sức thử đủ mọi tư thế, tiếng nữ diễn viên chính rên rỉ cao vút khiến chúng tôi không ngừng phải vặn nhỏ volum, Na Na bảo: “Nghe nói rên trên giường có một bí quyết gọi là Room.”

“Tại sao lại là Room?” Vương Oánh cũng không hiểu.

“Bởi chỉ cần phát ra bốn âm r, o, o, m là đủ rồi, chẳng phải Room thì là gì?” Na Na phát ra bốn âm đó như đang dạy học.

Mấy đứa chúng tôi quay sang nhìn nhau, sau đó phá lên cười, không ai còn muốn xem kiểu vận động như đang thi đẩy piton đó nữa, Từ Lâm phản ứng mạnh nhất, buổi tối cô ấy không ăn cơm nói là nghĩ đến lại buồn nôn.

Tôi thì không buồn nôn, nhưng không bao giờ nghĩ có ngày nào đó mình sẽ cùng người nào đấy làm như vậy.

Tay Dương Trừng kéo phăng sợi dây lưng tôi buộc chặt trên eo ra, tôi cảm thấy có thứ gì đó rất cứng đâm vào đùi mình, tôi vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, kháng cự kêu tên Dương Trừng, nhưng anh không trả lời tôi, tôi đành dùng sức giữ tay anh lại.

“Sao thế?” Anh khẽ thở dốc.

“Đợi… đợi một lát.” Tôi giãy ra.

“Kiều Kiều, anh yêu em.” Dương Trừng chống người lên, cúi xuống hôn tôi.

“Em… em chưa chuẩn bị tâm lý xong…” Tôi ấp a ấp úng né tránh.

“Cho anh nhé.” Dương Trừng khẽ vuốt tóc tôi.

“Em hơi sợ…”

“Không sao đâu…”

“Em chưa từng…”

“Anh biết.”

“Thế còn anh?”

“Sao cơ?”

“Anh cũng là lần đầu tiên à?”

Cuối cùng Dương Trừng cũng dừng lại, tôi mở to mắt nhìn anh, anh chầm chậm quay mặt đi. Áp lực luôn khiến tôi thấy nặng nề kia dần dần biến mất, anh lật người nằm sấp xuống cạnh tôi, hai chúng tôi im lặng, không khí trong phòng như ngưng đọng. Tôi đã biết đáp án rồi, anh ấy không phải lần đầu tiên. Nhưng tôi không muốn hỏi anh đã làm việc đó với ai, cũng không muốn biết trước tôi từng có bao nhiêu người con gái thân mật như thế này với anh, lòng tôi lạnh lẽo, không giận không ngạc nhiên, ngược lại có chút bối rối, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

“Em… em nên về ký túc thôi, đã hai ngày rồi chưa thay quần áo.” Tôi lắp ba lắp bắp.

“Ừ.” Dương Trừng bình thản, “Anh tiễn em.”

“Không cần đâu! Anh ngủ thêm lát nữa đi!” Tôi vừa nói vừa ôm quần áo chạy vào nhà tắm, vội vàng khóa trái cửa lại.

Thay đồ xong tôi thận trọng đi ra, Dương Trừng vẫn nằm trên giường đắp chăn, anh quay lưng về phía tôi, tôi yếu ớt nói: “Vậy… em đi trước đây.”

“Ừ.” Anh khẽ đáp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi phòng không chút do dự, lúc vào thang máy, tim vẫn còn đập thình thịch.

Thoát khỏi kiếp nạn ấy, tôi chợt phát hiện ra, mình không hề muốn cùng Dương Trừng làm chuyện đó chút nào.

Thang máy nhanh chóng xuống tầng một, đại sảnh khách sạn ồn ào hỗn tạp, chỗ lễ tân vọng tới những tiếng mắng chửi ồ ạt, tôi tò mò liếc nhìn, và lập tức sững lại. Tôi thấy Tần Xuyên đang đập bàn điên cuồng gào lên với lễ tân khách sạn.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc các cô có kiểm tra hay không hả? Dương, họ Dương, Trừng, là từ Đăng trong Đăng Sơn có ba chấm thủy, tôi không tin không tìm được số phòng của cậu ta!”

“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tùy tiện cung cấp thông tin về khách hàng.” Nhân viên lễ tân của khách sạn năm sao rất lịch sự, nhã nhặn giải thích với Tần Xuyên.

“Tôi là bạn cậu ta! Tôi tìm cậu ta có việc gấp!”

“Xin lỗi, anh hãy liên hệ với anh ấy trước!”

“Liên hệ được thì tôi còn tìm các cô làm gì? Xảy ra chuyện các cô có gánh nổi trách nhiệm không? Không cho tôi biết, có tin tôi đi gõ cửa từng phòng không?”

“Thưa anh, nếu anh còn làm loạn ảnh hưởng tới công việc làm ăn của chúng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Được lắm! Báo đi! Cảnh sát đến sẽ gọi Dương Trừng xuống cho tôi! Mau báo đi! Mau báo ngay đi! Tôi giúp cô báo cảnh sát.”

Tần Xuyên giật điện thoại từ tay lễ tân, tôi đi đến sau lưng cậu ta, hầm hè vỗ vai cậu ta, nhưng cậu ta chẳng buồn quay đầu lại, vẫn cố chấp bấm số, tôi đành ra sức kéo mạnh cậu ta một cái.

“Mẹ kiếp…” Tần Xuyên quay người nhìn thấy tôi, mắt như phát sáng, “Kiều Kiều?!”

“Cậu tìm Dương Trừng làm gì?” Tôi sầm mặt hỏi.

“Tôi tìm cậu ta làm gì? Tôi tìm cậu!” Tần Xuyên ném điện thoại xuống, giữ chặt vai tôi quan sát từ đầu tới chân, vẻ mặt lo lắng, “Cậu không sao chứ?”

“Tôi làm sao?” Tôi buồn bã hỏi.

“Tên khốn đó không làm gì cậu chứ?” Tần Xuyên cuống lên không buồn lựa chọn từ ngữ cho phù hợp.

Mặt tôi lập tức đỏ dừ, qua khóe mắt tôi liếc thấy những nhân viên phục vụ và bảo vệ xung quanh đang nhìn về phía chúng tôi bàn tán, tôi tức tối gạt phăng tay Tần Xuyên ra, “Cậu nghĩ gì thế? Sao có thể?”

“Sao không thể? Đừng có không biết tốt xấu! Lúc tỉnh rượu không thấy cậu đâu, tôi gọi điện cho Vương Oánh, cô ấy bảo Dương Trừng đưa cậu đến khách sạn Hữu Nghị rồi, tôi lập tức lao tới đây! Chỉ sợ cậu ta làm gì cậu!” Tần Xuyên cũng đỏ mặt.

“Cậu không thấy phiền à! Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc! Mau đi thôi! Mất mặt chết đi được! Tôi muốn ăn sáng!” Tôi kéo Tần Xuyên đi ra ngoài.

“Giống tôi đã tốt!” Tần Xuyên không phục.

“Giống cậu thì tôi đập đầu vào tường mà chết!”

Tần Xuyên hiếm khi lại chịu nhường nhịn, chỉ thở dài thườn thượt, “Không sao thì tốt rồi.”

“Không biết cậu lo lắng vớ vẩn gì nữa.” Tôi hừ một tiếng.

“Kiều Kiều, có những chuyện, tôi cũng biết sợ.” Tần Xuyên không nhìn tôi, cậu ta nhìn xa xăm nói.