Từng Niên Thiếu

Từng Niên Thiếu - Quyển 1 Chương 4-4: Tuổi thanh xuân (4)




Kỳ tập quân sự kết thúc, hội sinh viên và các loại câu lạc bộ trong trường đều trở nên bận rộn, chuẩn bị việc chiêu sinh cho năm học mới.

Sinh viên trường đại học B có thể nghiêm túc chia làm hai nhóm, một nhóm chăm chỉ học hành không bao giờ dòm ngó những chuyện xảy ra ngoài cuốn sách, đây gọi là nhóm có IQ cao; nhóm còn lai thì vô cùng năng động, họ tỏa sáng rực rỡ trong suốt thời sinh viên, đây gọi là nhóm EQ cao. Cũng có những người cả IQ và EQ đều cao, đối với kiểu người ấy chúng tôi chỉ còn biết phục sát đất. IQ và EQ đều thấp cũng có, đó chính là những kẻ chỉ biết đứng ngoài xem náo nhiệt kiểu như tôi.

Na Na cầm về rất nhiều tờ rơi quảng cáo về phòng, trải đầy bàn chọn từng tờ từng tờ một, ‘Xem ra câu lạc bộ thiên về vận động thì nhiều trai đẹp hơn, nhưng mình lại chẳng giỏi những món ấy. Các cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào?”

“Câu lạc bộ hoạt hình! Các cậu có ai đăng ký cùng mình không? Mình muốn được một lần Cosplay làm Kenshin.”

Từ Lâm hào hứng.

Theo như chúng tôi quan sát, Từ Lâm không chỉ không hứng thú với đàn ông, mà cô ấy hầu như không hứng thú với loài người trong không gian ba chiều mà điên cuồng đam mê không gian hai chiều,, như bị bỏ bùa mê thuốc lú trước những cuốn truyện tranh Nhật Bản. Có điều truyện tranh Shojo thì không bao giờ đọc, cô ấy chỉ thích nhân vật như Hiei trong YuYu hakusho, Kenshin trong Rurouni Kenshin, Akira Sendoh trong Slam Dunk, giường cô ấy dán đầy poster của họ.

“Còn Thiên Hỉ? Cậu định thế nào?” Na Na không hứng thú với gợi ý của Từ Lâm, quay đầu hỏi Thiên Hỉ.

“Mình chưa quyết định, cứ có cảm giác mất thời gian cà ảnh hưởng tới việc học, mọi người đều bảo vào dàn hợp sướng chán ngắt, không thú vị. Mấy hôm trước chủ nhiệm câu lạc bộ kịch đến tìm mình, mời mình vào câu lạc bộ của họ, họ đang đóng vở kịch về cách mạng nước Pháp, muốn mình tham gia.”

“Cậu hợp đấy, không chừng lại được ông bầu nào phát hiện.” Tôi trêu.

“Vớ vẩn. Thế cậu định tham gia câu lạc bộ nào?” Thiên Hỉ hỏi tôi.

“Câu lạc bộ tiếng Anh!” Tôi vui vẻ đáp.

“Tạ Kiều, cậu chăm chỉ thế cơ à?” Na Na kinh ngạc.

“Với khả năng tiếng Anh phập phù của cậu, có được không đấy?” Vương Oánh không cho là thật.

“Thế không cho mình cần cù bù thông minh, nỗ lực nỗ lực à?”

Bọn họ đều không biết, tôi đăng ký vào câu lạc bộ tiếng Anh thực ra là vì, ở đó có anh Tiểu Thuyền.

Khác với Từ Lâm, bộ mâng tôi thích nhất là Itazura na Kiss của Kaoru Tada, tôi luôn có cảm giác Kotoko ngốc nghếch trong đó rất giống mình, vì muốn đuổi kịp bước chân của người mình thích mà phải nổ lực gấp trăm gấp nghìn lần. Kotoko trong truyện manga vì muốn được ở bên Irie Naoki đã đăng ký vào câu lạc bộ tennis. Tôi quyết định dùng chiêu này, mặc dù cứ nghĩ đến tiếng Anh là tôi thấy đau đầu, nhưng vẫn nghiến răng đi đăng kí.

“Haiz! Vương Oánh, còn cậu thì sao?” Na Na lại hỏi Vương Oánh.

“Mình thấy những thứ này chẳng có gì thú vị, gì mà còn có cả câu lạc bộ chủ nghĩa Mac, câu lạc bộ vi điện tử, câu lạc bộ những người yêu thích sinh vật cổ…những câu lạc bộ ấy có người tham gia không? Còn cả câu lạc bộ Long Trung và câu lạc bộ Hồng học <chuyên nghiên cứu về Hồng Lâu Mộng>, trong đó chắc toàn mọt sách. Thật chẳng hiểu sao các cậu lại hào hứng nhiệt tình như thế!” Vương Oánh dè bỉu.

Na Na cười hề hề áp sát vào bàn, “Thế Trừng Trừng của chúng ta đăng ký vào câu lạc bộ nào?”

“Cậu ta? Hình như là câu lạc bộ Sơn Ưng!”

Na Na vô cùng hào hứng, chọn tời rơi của câu lạc bộ Sơn Ưng chạy vọt khỏi phòng.

Từ Lâm cười chế giễu Na Na si tình, còn tôi, tận sâu trong đấy lòng mình, tôi rất hiểu cô ấy.

Điện thoại trong kí túc đổ chuông, tôi bắt máy, là Dương Trừng gọi đến, cậu ta không tìm Vương Oánh mà là Thiên Hỉ. Gần đây cậu ta thường xuyên gọi điện thoại, Thiên Hỉ không có di động, chỉ có một cái máy tính nhắn tin thô sơ của Motorola nhìn như cục gạch, vì cậy muốn tìm cô ấy phải gọi điện thẳng tới phòng. Trong phòng tôi, cô ấy là người có tần suất nhận được điện thoại nhiều nhất.

Có lẽ Dương Trừng rủ cô ấy đi ăn cơm nên Thiên Hỉ chỉnh trang lại một chút rồi chạy xuống dưới. Quan hệ giữa họ khiến một người xưa nay chỉ sống trong thế giới truyện manga như Từ Lâm cũng phải hứng thú, cô ấy tò mò hỏi: “Có phải tiếng triển rồi không? Dương Trừng đã cưa được rồi?”

“Không biết.” Vương Oánh đáp, “Thiên Hỉ không ngốc tới thế chứ.”

“Có khi lần này cậu ta nghiêm túc thì sao?” Tôi không cho rằng trên thế gian có ai đó thật sự là người xấu.

“Không thể nào.” Vương Oánh khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Ngay khi vừa bước chân vào câu lạc bộ tiếng Anh tôi đã bị đánh ngay đòn phủ đầu, bởi khi nói chuyện họ toàn đều dùng tiếng Anh…

Thực ra điểm tốt nghiệp tiếng Anh của tôi cũng không tệ, được hơn 110 điểm, nhưng đó hoàn toànlà thành tích trên giấy tờ, cái gì mà điền từ vào ô trống, đọc hiểu, dù phải viết một đoạn văn dài hai trăm từ với tôi cũng chẳng phải là vấn đề gì, nhưng nếu bảo tôi dùng tiếng Anh để nói chuyện thì tôi lập tức trở về trình độ của một học sinh tiểu học, chỉ biết “How do you do” và “How are you?” thôi.

Anh Tiểu Thuyền nhiệt tình đưa tôi đi giới thiệu với mọi người, họ đều có tên tiếng Anh, người này là Hernry, người kia là Nancy, tôi nghe mà đầu váng mắt hoa, chỉ vừa mỉm cười vừa lí nhí “Hi”. Anh Tiểu Thuyền bảo tôi nên tự tìm cho mình một cái tên tiếng Anh, tên anh là Tim thế mà tôi lại đọc nhầm thành Time. Anh Tiểu Thuyền nói, Kiều Kiều, gọi em là Jane nhé, cái tên này chỉ có bốn chữ cái, dễ viết dễ nhớ. Tôi ra sức gật đầu, cảm động tới phát khóc, vậy là từ đó về sau tên tiếng Anh của tôi là Jane. Nhiều năm sau, khi tiếng Anh của tôi đã trôi chảy thành thạo, có thể thoải mái trò chuyện với người nước ngoài, tôi mới biết thực ra ở phương Tây, rất ít người đặt tên này, họ hỏi tôi tại sao lại tên như thế, tôi chỉ cười đáp: “This is a love story.” Họ còn tưởng tôi đang nói tới cuốn tiểu thuyết nào đó, mà không biết rằng tôi đang nhớ tới anh Tiểu Thuyền của mình.

Anh Tiểu Thuyền an ủi, không sao đâu, tôi chỉ cần vờ tỏ ra thần bí là được, cứ ngồi bên cạnh nghe thôi, khả năng nghe tốt lên thì khẩu ngữ cũng sẽ tốt lên, anh có thể luyện tập cùng tôi. Vậy là mỗi lần có chương trình, tôi sẽ ôm cuốn Harry Potter và hòn đá phù thủy bản tiếng Anh, ngồi bên cạnh nghe họ bắn tiếng Anh như gió, bởi vì từ đầu tới cuối tôi nghe chẳng hiểu gì.

Trò giả thần giả bí này không có tác dụng ở đại học B, khả năng tiếng Anh lẹt đẹt của tôi nhanh chóng bị bóc mẽ. Vẻ mặt cười cợt, chế giễu của mọi người thật sự khiến tôi không đủ can đảm tiếp tục ở lại câu lạc bộ nữa.

Anh Tiểu Thuyền an ủi: “Kiều Kiều, không sao đâu, em ở lại đây cũng chẳng dễ chịu gì, hà tất phải miễn cưỡng bản thân. Muốn học giỏi tiếng Anh vội cũng chẳng được, hằng ngày em cứ bố trí thời gian để học thuộc từ mới, thi qua cấp 4 trước đã. Cho dù lần đầu tiên thi không qua cũng không sao, vẫn còn được thi rất nhiều lần nữa, qua trước khi thi tốt nghiệp là được.”

Nghĩ tới cuộc thi tiếng Anh cấp 4 đáng sợ, tôi lại càng suy sụp hơn. Vương Oánh còn kể, ở đại học B này chưa nghe có ai phải thi tiếng Anh cấp 4 lần thứ hai, khiến tôi sợ tới mức buổi tối đi ngủ còn phải dùng từ điển làm gối để học thuộc từ. Còn anh Tiểu Thuyền mãi vẫn chẳng hiểu, tôi cố gắng nổ lực ở lại câu lạc bộ tiếng Anh, rốt cuộc là vì sao?

“Anh Tiểu Thuyền…”

“Ừ?”

“Không có gì.”

Tôi không thể nói được, giống như nước mới sôi ở 80 độ, không có đủ nhiệt để bốc hơi nghi ngút.

Tôi không trơ mặt được nữa, cuối cùng đành phải rút khỏi câu lạc bộ tiếng Anh.

Từ Lâm cũng là một kẻ thất bại trước môn tiếng Anh đã trượng nghĩa an ủi tôi, cô ấy bảo: “Dựa vào cái gì mà bắt bọn mình phải thi tiếng anh cấp 4, cấp 6, cấp 8, IELTS, TOEFL, GRE chứ! Mẹ kiếp, tiếng Hán mới là ngôn ngữ được sử dụng nhiều nhất trên thế giới được không hả! Cả thế giới này chỉ có 6 tỉ người, thì một phần tư dân số dùng phiên âm tiếng Hán chứ không phải chữ cái tiếng Anh. Sau này cũng nên để đám người nước ngoài đó phải thi tiếng Hán cấp 4, đề sẽ ra thế này: Câu 1: Tiểu Minh nói: Chiếc bút máy này của Tiểu Hồng phải không? Tiểu Cường đáp: Ông nội mày chứ! Của tao! Câu hỏi: Chiếc bút máy của ai? Đáp án: A – Tiểu Minh, B – Tiểu Hồng, C – Tiểu Cường, D – Ông nội.”

Đề thi của Từ Lâm khiến cả phòng chúng tôi cười nghiêng ngả, cô ấy đắc ý nói tiếp: “Thế nào, theo chị vào câu lạc bộ Animation&Comic chứ! Chúng ta phân nhóm ra, một nhóm là Trạch nam, đóng những dạng như Chobits, Shin Seiki Evangelion, Kimagure Orange Road; một nhóm là Ngự tỷ, chúng ta phải kiên trì tạo ra những bộ Dõjinshi, ít nhất thì cũng phải có tinh thần như Jihad – thánh chiến, hoặc cái gì mà biên niên ký X, tuyệt đối không thể tạo ta những nhân vật kiểu Lolita ngực bự. Cậu vào câu lạc bộ, coi như mình có thêm một phiếu.”

“Không vào không vào, mình thích những bộ manga như Shojo, không giống với thứ cậu đang ấp ủ.” Tôi xua tay.

“Hay cậu vào câu lạc bộ kịch của bọn mình, bọn mình muốn đóng một vở về Châu Âu thời trung cổ, nhưng hình như nghe nói sẽ hợp tác với câu lạc bộ tiếng Anh đấy.”

“Thế thì mình càng không vào đâu!” Tôi nằm bò ra bàn, cằm tì lên cuốn từ điển tiếng Anh dày cộp. “Thôi bỏ đi, các cậu để mình tự sinh tự diệt, một người ngay cả tiếng Anh cấp 4 cũng chưa chắc qua được, không nên vào câu lạc bộ nào cả, đặc biệt là câu lạc bộ tiếng Anh.”

Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Vương Oánh ra nghe, sau đó quay lại bảo tôi: “Liều thuốc an ủi tinh thần đến rồi, này, bạn trai cậu.”

Là Tần Xuyên.

Sáng nào không đi học cậu ta đều gọi điện cho tôi, dù tôi giải thích ra sao, những người trong phòng vẫn không tin giữa chúng tôi chỉ có tình bạn cách mạng vĩ đại đơn thuần. Họ cũng cho rằng, không có người nào ở cách cả đại dương xa xôi lại nhớ nhung, lo lắng cho tôi tới vậy, nếu giữa chúng tôi không có gì, dù tôi miêu tả Tần Xuyên thành một người hung hãn, đơn giản, thô bạo, vừa ngu vừa ngốc đi nữa.

Khi ấy tôi cho rằng, chỉ là họ không hiểu chúng tôi mà thôi.

“A lô…”

“Sao thế, nghe chẳng có chút tinh thần nào thế?”

“Món tiếng Anh nát của tôi bị phát hiện rồi, sau đó tôi đã ra khỏi câu lạc bộ.”

“Ha ha ha, tôi đã nói mà! Coi như câu lạc bộ của trường đại học B cũng có chút thực lực!” Tần Xuyên lập tức vui mừng hớn hở.

“Cút!” Tôi tức giận, “Cái loại ở Canada mà chỉ có thể nói tiếng Trung, chỉ biết bán thân để sống như cậu có tư cách gì mà cười nhạo tôi!”

“Ông cậu chứ!”

Tôi chợt nhớ tới đề thi tiếng Hán của Từ Lâm, khôngnhịn được bật cười, tôi còn kể cho Tần Xuyên nghe, khiến cậu ta cũng phải cười ngặt nghẽo.

Cứ thế tôi và Tần Xuyên bắt đầu tán gẫu, từ chuyện đám sinh viên phát cuồng vì học ở đại học B, đến chuyện những đứa béo phì vô vị ở Canada; kể ký túc cá không có máy sười ấm vào mùa thu Bắc Kinh, kể Vancouver vừa báo tuyết rơi là tuyết rơi; chuyện ngân hạnh vào mùa thu, sắc đỏ của cây silver maple; kể về Tiểu Thuyền về Trần Bảo Gia.

Đây chính là người bạn thân nhất của tôi và quãng thời gian này tôi thấy lòng bình an nhất, cuộc đời dài như vậy, bao nhiêu điều khó chịu buồn khổ, thực ra không cần an ủi, chỉ cần bầu bạn.

Ra khỏi câu lạc bộ tiếng Anh tôi trở thành người rảnh rỗi nhất trong phòng. Cuộc chiến tranh đoạt manga của Từ Lâm đã đến thời khắc quan trọng nhất, mặc dù đều là manga của Clamp, nhưng hai phe Shirou Kamui và Chobits lại tranh cải tới mức không thể thương lượng. Cuối cùng, Vương Oánh chọn vào hội sinh viên, khoa quả nhiên rất quan tâm tới cô ấy, nên mọi việc của cô ấy đều thuận buồm xuôi gió, đúng kiểu sinh ra là để làm quan. Na Na bắt đầu những tuần luyện tập cơ bản trong Sơn Ưng, đương nhiên việc quan trọng nhất vẫn là theo sát Dương Trừng. Cô ấy kể, Dương Trừng đã hỏi lấy số điện thoại của cô ấy, thậm chí vì muốn “vô tình” gặp cô ấy vào giờ ăn trưa, đã chạy từ nhà ăn số 2 sang nhà ăn số 3. Na Na cho rằng đây mới là tình yêu thật sự, còn về Thiên Hỉ, đó chẳng qua chỉ là hoa đẹp nở nhất thời mà thôi. Thiên Hỉ hoàn toàn không bận tâm, vở kịch mà họ đang đóng là Chiếc vòng tay bị nguyền rủa, moột ở kịch mang màu sắc tôn giáo, vì lời thoại đều bằng tiếng Anh nên họ mời tạm thời anh Tiểu Thuyền về diễn cùng. Trong hai câu lạc bộ, tiếng Anh của anh Tiểu Thuyền tốt nhất, khí chất lại rất hợp với vai nam chính. Vì chuyện đó mà tôi có chút hối hận, biết thế nghe lời Thiên Hỉ vào câu lạc bộ kịch làm chân tạp vụ, như vậy ngày ngày đều có thể ở lại xem bọn họ diễn tập.

Họ thường xuyên tập tới rất muộn, thỉnh thoảng tôi cũng đến xem. Trong phòng học dùng làm phòng tập đó treo một chiếc đèn neon dài, từ trong tấm gương lớn sát tường, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của mình. Họ đứng trước mặt tôi diễn một vở kịch bi hoan ly hợp thuộc thời trung cổ, giọng London bay qua lượn lại, mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn thấy hay. Ánh sáng trắng chói mắt nhìn có chút thê lương, nhưng anh Tiểu Thuyền đứng giữa sân khấu vẫn dung hợp được với ánh sáng toát ra từ chính bản thân anh. Trong toàn bộ vở diễn có một cảnh, đó là nhân vật thị vệ do anh Tiểu Thuyền đóng hôn lên má vị tiểu thư anh yêu, anh cuối đầu xuống, dịu dàng và kiềm chế nâng má Thiên Hỉ lên, nhẹ nhàng đặt môi hôn. Tôi nhìn rất kỹ, thấy anh hôn lên mu bàn tay của mình.

Thế là tôi chợt nghĩ đến vở kịch Công chúa Bạch Tuyết mà chúng tôi cùng diễn hồi nhỏ, khi tôi nhắm mắt chờ đợi, tất cả đột nhiên như dừng lại, cho tới tận ngày hôm nay, vẫn ở trong tình trạng lơ lửng như thế. Thật đúng là một mối tình căm lặng dài đăng đẵng, tôi thở dài thường thượt.

Thời gian không ngừng ấp ủ lên men mối tình bí mật ấy. Đứng ở góc phòng tập, cuối cùng tôi cũng dừng lại để nghĩ, tôi nên làm thế nào. Tôi vẫn luôn theo sát từng bước chân của anh Tiểu Thuyền, bắt đầu từ ngày anh chuyển đi, tôi đã loạng choạng hấp tấp đuổi theo anh từ viện tử của chúng tôi đến tận đại học B. Mỗi lần mệt mỏi thở hồng hộc, anh đều quay đầu lại, giơ tay ra và mỉm cười với tôi. Đôi bàn tay mà tôi chưa từng một lần được nắm ấy, trở thành niềm mong ngóng của tôi. Còn anh nghĩ thế nào về tôi? Khi tôi gào khóc muốn được ở bên anh, khi tôi khẩn cầu anh đợi tôi, khi anh là người đầu tiên tôi cho xem thông báo trúng tuyển, khi tôi uy hiếp anh không được có bạn gái, anh nghĩ thế nào? Coi tôi là một cô em gái nhõng nhẽo, hay…hay là một chút run động bị vùi lấp bởi năm tháng?

Tôi mải miết nghĩ, lúc thì mặt đỏ bừng, lúc lại trắng bệch. Tôi luôn muốn tưởng tượng hi vọng mọi thứ phát triển theo chiều hướng tích cực, tôi băn khoăn phân tích từng lời nói, từng hàng động của anh. Luôn băn khoăn xem nhiệt độ ở lòng bàn tay anh khi vuốt tóc tôi có nóng hơn 36 độ không, băng khoăn việc từ nhỏ anh luôn bao bọc bảo vệ tôi có phải vì anh xem tôi là người đặc biệt, thắc mắc không biết có phải anh chỉ nghiêm túc tuân thủ và thực hiện mọi lời hứa của mình với riêng tôi không, và có phải, chỉ khi nhìn về phía tôi anh mới nở nụ cười rạng rỡ như thế không.

Tất cả những kẻ yêu thầm đều là những tiểu thuyết gia cực giỏi, trong đầu tôi có lẽ đã phát thảo ra một câu chuyện tình yêu với vô số các phiên bản khác nhau, tôi từng tưởng tượng về những cái kết đẹp, nhưng mỗi khi cảnh tượng tôi thích thú nhất chuẩn bị xuất hiện, tôi lại bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu phủ định, bắt đầu sợ hãi.

Diễn tập kết thúc, điện tắt tối om, còn tôi cũng dập tăt giấc mộng phức tạp của mình.

Yêu thầm như chiếc hộp Pandora, bên trong chứa đựng những thứ thú vị nhất, hấp dẫn nhất nhưng cũng có cả những thứ bất hạnh nhất. Nó chỉ tốt đẹp trước khi được mở ra mà thôi.

Thiên Hỉ bảo, thích ai đó thì phải nói ra, yêu thầm, đối với mình với người đều là một kiểu tự hủy diệt.

Giữa thu, đại học B bắt đầu bước vào quãng thời gian mà tôi thích nhất, tôi cùng Thiên Hỉ bước song song, cô ấy đi nhanh hơn tôi nửa bước, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêng nghiêng ấy, tóc buộc đuôi ngựa, đầu ngẩng cao, tràn đầy sinh lực và dũng khí.

“Kiều Kiều, đời người ta có thể sai, nhưng không được hối hận. Cuộc đời dài như thế, sai thì sai chứ sao, ai có thể sống đúng mãi nào? Nhưng hối hận thì không được, cậu không bao giờ có thể làm lại một lần nữa.”

“Nhưng, ngộ nhỡ bị từ chối thì sao?”

“Thế thì cũng là một cách để nói lời từ biệt, trên thế giới này làm gì có chuyện nào chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công, cũng không có từ nào là từ chín nghìn chín trăm chín mươi chín phần vạn cả, chúng ta chỉ nói “vạn nhất” mà thôi. Tất cả những kẻ nhát gan không phải là sợ hãi đối mặt với người khác, mà là không thể chấp nhận bản thân mình. Cậu sợ bị từ chối, chẳng qua cậu lo cậu sẽ đau lòng, sẽ nhếch nhác, lo lắng sau này. Nhưng nếu thật sự không thích, vậy thì không thích, không đau lòng, không suy sụp đều là giả tạo, và căng bản cũng chẳng có sau này.”

Thiên Hỉ đột nhiên tháo găng tay màu đỏ của mình ra, nắm lấy tay tôi, “Ấm không?”

Tôi ngẩn người gật gật đầu.

“Thế này thì sao?” Cô ấy giật lùi một bước, vẫn giữ tư thế đang nắm tay, nhưng bàn tay đã rời khỏi lòng bàn tay tôi.

Tôi lắc đầu.

“Cậu thấy đấy, cho dù có ấm áp tới đâu, nếu không truyền đạt thì sẽ không thể đến được, đáng tiếc biết bao.”

Tôi cảm kích nhìn Thiên Hỉ, cho dù rất nhiều đạo lý, nếu áp dụng với cô ấy thì thuận lợi hanh thông, còn áp dụng với tôi lại gặp trăm ngàn cách trở.

Tôi nghĩ, nhất định là có ai đó đã thổ lộ với cô ấy những lời tỏ tình cảm động, nên cô ấy mới kiêu ngạo, mới thoải mái, mới xinh đẹp như thế. Tôi không thể bắt chước dáng vẻ của Thiên Hỉ, nhưng trong cuộc đời nhỏ bé của mình, tôi vẫn nên đưa ra quyết định.

Tôi phải cho Hà Tiểu Chu biết, tôi thích anh.

Kết quả thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận, bởi vì làm vậy tôi sẽ có được đáp án, để trả lời tôi – người mang trong mình những ký ức từ thuở xa xưa; trả lời tôi – người đã lẫm chẫm bước từng bước tiễn anh ra tận đầu ngõ; trả lời tôi – người đã từng coi anh là niềm tin là hy vọng khi bị bắt nạt, ức hiếp hồi cấp II; trả lời tôi – người đến tận lúc này đã yêu anh bao nhiêu năm dài đằng đẵng.