Từng Niên Thiếu

Từng Niên Thiếu - Quyển 1 Chương 2-6: Chồi non (6)




Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lưu Văn Văn, tôi ngẩn người dắt xe mãi chẳng đi, Tần Xuyên thì đang mãi mê nói gì đó với cô ta, chỉ có Đại Long là ra sức vẫy tay khi nhìn thấy tôi, tôi đành chậm rãi đi về phía họ. Và người lên tiếng chào hỏi tôi đầu tiên, lại là Lưu Văn Văn.



“Tạ kiều, cậu đi lấy xe lấu thế, bọn mình đợi cậu cả nửa ngày rồi đấy!”



Cô ta tít mắt nói cười như trước khi tan học, hai chúng tôi còn vừa cùng nhau làm xong bài tập, sau đó hẹn sẽ về cùng, lát nữa gặp nhau ở cổng trường ấy. Có điều trên thực tế, trong trường Lưu Văn Văn chưa từng nói với tôi một câu nào!



“Ờ.” Tôi cúi đầu, né tránh khuôn mặt cười ấy, quay người ném cặp cho Đại Long, “Chúng ta đi thôi, nhanh lên, hôm nay tôi phải về sớm.”



“Nhưng bọn mình phải đưa Lưu Văn Văn ra bến xe trước đã.” Đại Long chỉ bến xe bus ở đầu đường.



“Hả?!” Tôi kinh ngạc nhìn Lưu Văn Văn.



Cô ấy vẫn cười rất tươi, giải thích: “Mình sợ bọn Lý Cường lại đến gây chuyện, nhưng đi cùng Tần Xuyên thì sẽ không phải sợ gì nữa.”



Dáng điệu khi nói câu đó của cô ta trông vô cùng đáng yêu, đầu nghiêng nghiêng, cả người như dựa vào Tần Xuyên, cảm giác như rất ngưỡng mộ cậu ta, còn cái tên ngốc Tần Xuyên lại tưởng thật, giơ tay lên xoa xoa đầu, nghĩ mình biến thành đại thần vạn năng cơ đấy.



“Các cậu đi đi, tôi về trước!” Tôi nhấn pê đan đạp xe đi.



“Đợi một lát! Tôi về cùng cậu, Đại Long mày đưa Lưu Văn Văn ra bến xe bus!” Tần Xuyên nhanh nhẹn giật lại hai cái cặp sách của chúng tôi từ chỗ Đại Long.



“Hả? Nhưng…Lưu Văn Văn có lẽ không ngờ sự việc lại biến chuyển như thế, đôi lông mày thanh tú cau chặt, vẻ mặt thất vọng.



“Không sao đâu, Lý Cường hôm qua được tôi “dạy dỗ”, hôm nay không dám làm gì đâu.” Tần Xuyên phi lên xe, kéo chuông in ỏi, quay lại nói với tôi: “Đi không hả, cậu không vội nữa à?”



“Ừ! Đi!” Tôi lúc này mới giật mình bừng tỉnh, phóng chân đạp theo, Lưu Văn Văn và Đại Long bị chúng tôi vứt lại phía sau. Lưu Văn Văn hình như vẫn đang hét theo nói gì đó, nhưng cả tôi lẫn Tần Xuyên đều không có ý định dừng lại.



“Sớm thế này về nhà làm gì?” Tần Xuyên băn khoăn hỏi.



“Hôm nay bà tôi làm món mì trộn nước sốt, tôi đói rồi.” Tôi tiện miệng đáp bừa.





“Chỉ thế thôi à! Cho cậu chết đói mới phải!” Tần Xuyên gào lên bực bội.



Tôi không đáp lại, Tần Xuyên còn tưởng tôi giận, lại nhăn nhở, “Mì trộn nước sốt bà cậu làm không ngon bằng mì xào nước tương bà tôi nấu, thịt thái hạt lựu, còn rau….”



Tần Xuyên xuýt xoa nuốt nước bọt ừng ực trêu tôi, nhắc đến lại khiến tôi nhớ món mì xào nước tương mà bà Tần làm, rồi nhớ những ngày cùng nhau trong viện tử, nhớ anh Tiểu Thuyền.



Đó là những ký ức quý giá nhất của tôi, còn “thằng nhóc” đang bô lô ba la bên cạnh là người bạn “bảo bối” nhất của tôi, tôi thận trọng đóng gói họ vào kết giới trong suốt mà người khác không thể nhìn thấy được, giữ gìn cẩn mật.



Nhưng không biết tại sao, tôi luôn có một dự cảm không lành rằng, kết giới kiên cố đó, hình như có một vết nứt.




Hôm sau, trên đường đi học tôi lại gặp Lưu Văn Văn. Tôi vốn tưởng rằng sau tình hình ngày hôm qua, lần này cô ta ít nhiều cũng phải tỏ ra lấy lòng tôi, nhưng cô ta vẫn giống trước kia như không nhìn thấy tôi, đi cùng vào bạn gái nữa, nói nói cười cười lướt qua tôi. Tôi không hiểu rốt cuộc cô ta có ý gì, nhưng có một điểm tôi có thể khẳng định, cô ta thật sự ghét tôi, giống như tôi rất ghét cô ta vậy.



Lúc tan học, khi tôi lại lần nữa thấy Lưu Văn Văn, Tần Xuyên và Đại Long đứng cùng nhau, tôi không còn kinh ngạc nữa. Tôi nghĩ, tôi cần phải nói thẳng cho cô ta biết, tôi không giỏi như cô ta, trong chớp mắt có thể chuyển thù thành bạn, bóng gió xa xôi không được thì tôi đành nói toạc ra vậy.



“Tạ Kiều, cho cậu này.” Lưu Văn Văn đưa cho tôi một cáu kem Wall’s, tôi thấy bọn Tần Xuyên mỗi người đang cầm một cái, cái của Đại Long bị chảy, cậu ta còn đang mãi liếm kem.



Tôi không nhận cái kem ấy, chỉ nhìn Lưu Văn Văn, nhưng đôi mắt xinh đẹp của Lưu Văn Văn không hề né tránh. Vài giây sau, mọi người đều cảm nhận thấy sự khác lạ.



Đại Long huých tôi, “Kiều Kiều, cầm lấy đi.”



Tôi vẫn nhìn Lưu Văn Văn không nói gì, lúc này, Lưu Văn Văn tỏ ra bối rối không hiểu vì sao, rụt rè lên tiếng: “Không sao, có lẽ bạn ấy không thích vị dưa vàng.”



“Tạ Kiều, cậu làm sao thế, bà dì lại đến à? Không đúng, tôi nhớ không phải ngày này mà! Cậu không ăn là tôi ăn đấy!” Tần Xuyên cầm lấy cây kem trong tay Lưu Văn Văn, giải vây cho cô ta, Lưu Văn Văn nhìn Tần Xuyên đầy cảm kích.



Người ngay cả kỳ kinh nguyệt của tôi cũng biết lại có thể phối hợp ăn ý với kẻ khác như vậy, lửa giận trong tôi được châm ngòi, tôi giật lấy cái kem của Tần Xuyên, ném lại vào người Lưu Văn Văn, “Lưu Văn Văn, đừng vờ vịt nữa. Cậu nói xem rốt cuộc cậu có ý gì?”



“Tạ Kiều, cậu…cậu làm sao thế, mình chỉ muốn mời mọi người cùng ăn kem thôi mà.” Lưu Văn Văn trông rất tủi thân.




“Đúng thế đúng thế, cậu không ăn thì để bọn tôi ăn, đều là bạn bè cả, giận dỗi gì chứ.” Đại Long vội giàn hòa.



“Ai là bạn với cô ta!”



“Xin lỗi, mình tưởng, xin lỗi…” Lưu Văn Văn lí nhí giật lùi lại phía sau, nhìn như sắp khóc đến nơi.



“Các cậu hỏi cô ta xem, ở trong trường cô ta có nói với tôi câu nào bao giờ không? Đi lướt qua tôi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn tôi một cái! Có người bạn nào như thế không?”



“Tạ Kiều, xin lỗi, mình chỉ là không biết phải nói gì với cậu, mình có thể cảm nhận được, cậu không thích mình. Vì vậy mình…Tạ Kiều, mình thật sự xin lỗi.” Vẻ mặt Lưu Văn Văn vô cùng thành khẩn.



“Được rồi được rồi, tính khí ngang ngạnh của cậu tôi còn không biết sao, chết cũng không nhúng nhường. Không chừng trong lớp mặt cậu lúc nào cũng xầm xầm xì xì, như thế thì ai dám chủ động bắt chuyện với cậu! Con gái các cậu cũng thật phiền phức, chuyện nhỏ như mắt muỗi, về sau gặp nhau Hello một câu là được rồi, đi thôi đi thôi, đưa Lưu Văn Văn ra bến xe.” Tần Xuyên dùng cánh tay kẹp cổ tôi lôi đi.



“Còn đưa cô ta?” Tôi hỏi lại bằng giọng không vui.



“Văn Văn nói hôm qua hai cậu vừa đi thì cô ấy gặp bọn Lý Cường ở bến xe khiến cô ấy sợ mất mật. Vậy nên chúng ta cùng đưa cô ấy râ bến xe cho chắc!”



Đại Long mở miệng ra là Văn Văn, nghe mà tôi muốn nổi da gà. Lưu Văn Văn vô cùng cảm kích, cảm ơn liên tục, lẳng lặng đi bên cạnh Tần Xuyên. Trên đường ra bến xe, cô ta luôn im lặng, xe bus tới thì lên xe rồi vẫy tay chào bọn tôi qua cửa kính.



“Còn bĩu môi nữa, Kiều Kiều, cậu đừng nhỏ mọn thế đi.” Tần Xuyên trêu tôi.




“Cậu tránh ra!” Tôi đẩy cậu ta.



“Lưu Văn Văn cũng chẳng có ý xấu gì.”



“Xì, ăn cây kem mà đã đổi giọng rồi.”



“Hay là cậu mời tôi ăn một que, tôi sẽ mãi mãi trung thành với cậu, không bao giờ làm phản.” Tần Xuyên nhăn nhăn nhở nhở làm bộ tuyên thệ.




“Nằm mơ!”



Tôi lên xe, đạp rất nhanh. Ánh mặt trời rực rỡ giữa hè đổ cái nóng hừng hực xuống dòng người, cảnh tượng hai bên đường không ngừng lùi lại phía sau, người con trai bên cạnh rõ ràng đang vừa đuổi vừa hét gọi tên tôi, nhưng tôi cảm giác như có gì đó đang rời bỏ tôi mà đi.Tôi nghĩ, liệu có phải tôi hiểu lầm Lưu Văn Văn thật hay không, có điều trong lòng vẫn thấy có chút khó chịu. Chắc là do tôi nhỏ nhen, dù cô ta tốt thật, tôi cũng không muốn chia sẻ bạn tôi và cái thế giới nhỏ trong kết giới trong suốt kia của tôi với cô ta.



Lưu Văn Văn rất nghe lời Tần Xuyên, từ đó về sau, hễ gặp tôi quả nhiên cô ta bật chào “Hello”, nhưng ngoài từ đó ra, cô ta vẫn không nói với tôi thêm bất kỳ từ nào khác. Còn tôi cũng lịch sự “Hi” một tiếng đáp lại, chỉ thế mà thôi.



Hằng ngày, mỗi khi tiếng chuông tan học vang lên, công tắc phép thuật giữa tôi và Lưu Văn Văn như được khởi động, từ hai người có mối quan hệ nhạt như nước ốc vào ban ngày trở thành thân thiết “không gì không nói” vào buổi tối. Tôi thật sự không biết làm sao mà cô ta có thể thay đổi một trăm tám mươi độ được như vậy, tôi từng ca cẩm với bọn Tần Xuyên, nhưng Tần Xuyên cho rằng con gái bọn tôi hay suy nghĩ vớ vẩn, cậu ta không bận tâm. Thế là, tôi đành trở thành bảo mẫu của Lưu Văn Văn một cách không tình nguyện, mỗi ngày hộ tống cô ta một đoạn đường mà trong mắt tôi chẳng có chút nguy hiểm nào đáng kể.



Dù tôi có khó chịu không vui tới đâu, thì Lưu Văn Văn cũng đã chui vào thế giới của tôi qua khe nứt trên kết giới trong suốt kia.



Cùng tan học với chúng tôi, cùng đi ăn vặt, cùng chơi bi-a, cùng lang thang với chúng tôi khắp đường phố, trải qua nhiều thời gian bên nhau. Và cứ thế, không biết từ bao giờ tôi đã chậm hơn Lưu Văn Văn một bước, bây giờ, trước mắt tôi là hình ảnh cô ta và Tần Xuyên sánh vai bên nhau, cảnh tượng ấy, khiến tôi thấy buồn.



Trước khi nghỉ hè bọn tôi cùng đi Bắc Hải chơi, lúc đạp vịt, Lưu Văn Văn và Tần Xuyên ngồi một bên còn tôi và Đại Long ngồi một bên. Lưu Văn Văn mang theo máy mp3, bên trong là những bài hát mới của Trương Tín Triết.



Thời ấy nữ sinh rất thích nghe nhạc của Trương Tín Triết, nếu có ai đó không thích Jeff, không thể ngâm nga nổi vài câu hát của Jeff thì chắc chắn sẽ trở nên lạc lõng. Tôi gào lên đòi nghe, Tần Xuyên liền cười cướp tai nghe của tôi.



“Người này hát ẽo à ẽo ợt như đàn bà, để tôi nghe xem có đáng nghe không!”



“Trả tôi! Tôi không cho phép cậu mắng A Triết!” Tôi đứng dậy giằng lại, thuyền dập dềnh chao đảo, Đại Long vội kéo tôi ngồi xuống.



Tần Xuyên nhét tai nghe vào tai, rất tự nhiên đưa bên còn lại cho Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn nhận lấy, nhét vào tai mình. Trong mắt tôi lúc này, hai người bọn họ, một thiếu niên ngông nghênh và một thiếu nữ xinh đẹp được gắn kết với nhau bởi sợi dây dài.



Làn gió ấm áp nhè nhẹ thổi qua, mặt biển cuộn sóng dập dềnh, khiến những sợi nắng vương trên người họ vỡ vụn, cảnh tượng ấy, quả thật vô cùng đẹp. Nhưng, một cảnh tượng đẹp đến thế, lại đột nhiên khiến tôi chua xót tới không chịu nổi.



Tôi cũng không rõ vì sao lại thấy chua xót, cảm giác giống như khi bà nội, người vẫn luôn thương yêu tôi nhất đặt tôi xuống để bế em gái Tiểu Du; giống như hồi nhỏ bị Tần Xuyên cướp mất cục tẩy có mùi vị mà tôi rất thích; giống như thanh sô-cô-la Magnum tôi phải dành dụm rất lâu mới mua được lại bị Đại Long giật lấy cắn miếng đầu tiên vậy; giống như tổng hợp của tất cả những chuyện không vui mà tôi có thể nghĩ ra được, nhưng hình như lại không giống thế chút nào. Tóm lại, tôi thật sự không muốn thời gian cứ dừng lại mãi ở giây phút này, tôi cố tình vọc nước té lên người họ, Lưu Văn Văn kêu lên kinh hãi, Tần Xuyên giật phăng tai nghe, cởi áo T-shirt ra bắt đầu phản kích, con thuyền nhỏ của chúng tôi chao đảo, khoan thuyền đầy nước.



.