Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 47




CHUYỂN NGỮ: NHIÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT


Lại một ngày nữa, tại quán cà phê.

Lục Diệp Minh hờ hững nhìn Tô Trản, giống như nhớ lại lúc Tô Minh Triều vừa mới qua đời, ánh mắt trống rỗng, không tức giận, cảm giác vô lực lần nữa dội vào toàn thân, làm anh không nhịn được nắm chặt ly.

Anh nói: “Tôi mời luật sư. Nếu cô muốn lật án, bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể đến cục cảnh sát.”

Cô cứ ngồi đó như vậy, tay nắm ly, coi trời bằng vung, không bày tỏ thái độ.

Lòng Lục Diệp Minh thắt chặt. Anh sợ nhất chính là cô như vậy, như thể mình không tồn tại.

Hồi lâu, cô cười khổ lắc đầu một cái.

Lục Diệp Minh mắng thầm, cắn răng nghiến lợi nói: “Súc sinh.”

Anh quay đầu đi. Một lúc sau, như nghĩ tới cái gì đó, chợt xoay lại, trong mắt ánh lên tia sáng: “Đem video công bố đi, để cho dư luận giải quyết.”

Mấy năm gần đây, sự việc bắt nạt học sinh đưa tới sự chú ý rộng rãi của xã hội. Nếu bây giờ cho cái điển hình này xuất hiện, quả thật Từ Quốc Chương có thể sẽ bị đưa lên đỉnh cao của làn sóng dư luận.

Lục Diệp Minh ngẫm lại đều thấy dễ chịu.

Có thể Tô Trản không phát biểu ý kiến, lúc ấy anh vẫn không rõ, cho đến khi xem một tin.

— CPL cuối cùng cũng tới trận chung kết, Pot có thể lấy Đại Mãn Quán không, chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ!

Lục Diệp Minh dựa vào ghế sa lon nhìn cái tin tức này, đốt điếu thuốc, trong lòng đau nhói từng cơn. Dồn sức hút hai cái, chưa hết giận, ngược lại càng bực bội. Con mẹ nó thật muốn cùng anh ta đánh một trận f*ck.

Anh giận dỗi đạp chân bàn, “Bành –” một tiếng, không lung lay, ngược lại anh đau đến mức ngồi xổm xuống chửi rủa, vẫn là không có cách hoá giải sự bực bội trong lòng kia.

Anh thật là muốn moi tim người đàn bà đó coi thử rốt cuộc là làm từ cái gì! Thật là so với hầm cầu hố đá còn cứng rắn hơn!

Chết tiệt.

Anh lại đá chân vào TV.

“Ahh!!! Đau!!”



Trận chung kết CPL sắp tới, cả ngày Từ Gia Diễn bận bịu huấn luyện, hai người có một giai đoạn không thấy mặt nhau. Không phải anh về, cô đã ngủ thì cũng là lúc cô tỉnh, anh đi rồi, ngay cả đối mặt cũng không. Có lúc huấn luyện muộn, đến cả nhà cũng không trở về, trực tiếp ngủ ở căn cứ, mỗi thành viên trong đội đều tiến hành tập huấn kiểu mẫu giống trận năm đó ở nước Mỹ.

Trên web, tiếng tung hô mong đợi rất cao. Cách trận chung kết còn một tuần, các blog về trận chung kết CPL hấp dẫn cũng nổ tung.

ESport phân tích thế cục lần này, còn có người mong đợi sau trận chung kết sẽ diễn ra trận thi đấu solo lớn, NET bên Mỹ còn phát động tiền đặt cược, hạ thấp Trung Quốc để tâng bốc chiến đội của mình.

Fan não tàn của TED nửa đêm trèo tường ra ngoài cùng fan quậy nháo.

Hai phe chiến đấu kịch liệt, so tài còn chưa bắt đầu thì người hâm mộ đã đánh trước tiên.

Cách trận đấu còn năm ngày, Tô Trản mang âu phục mới làm xong tới căn cứ tìm Từ Gia Diễn.

Đây là lần đầu tiên cô tới, cũng có thể là lần cuối cùng.

Cô đứng ở cửa nhìn quanh.

Đại Minh phát hiện cô đầu tiên, từ vị trí đứng lên, hướng cô đi tới, “Tô tiểu muội, em tìm lão đại à?”

Tô Trản nhìn quanh một vòng, “Người khác đâu?”

Đại Minh nói: “Ở bên trong ngủ bù, đã mấy ngày không ngủ rồi.”

“Các anh huấn luyện cũng phải chú ý đến thân thể.” Cô nói.

Đại Minh cười khà khà, gãi gãi đầu, “Thân thể còn khoẻ lắm. Em vào xem lão đại đi, nhìn thấy em tới, chắc anh ấy sẽ vui vẻ lắm.”

Nói xong, Đại Minh dẫn cô đi vào, xuyên qua phòng trước, ngừng lại trước một cánh cửa màu đen. Đại Minh đi vào trong chỉ, “Lão đại ngủ ở bên trong, em vào đi, anh đi huấn luyện.”

Tô Trản gật đầu, đẩy cửa ra, đi vào.

Căn phòng mười bốn mét vuông, không lớn không nhỏ, trang trí đơn giản. Ở giữa là cái ghế sa lon ngăn cách hai bên, phía sau là một tấm bàn họp dài, bên cạnh cửa là một khay trà, còn có một cái TV treo trên tường.

Rèm cửa sổ đóng rất chặt, trong phòng ánh sáng lờ mờ.

Người co ro trên ghế sa lon, giống như một con tôm lớn cong cong, chăn rơi trên mặt đất cũng không có cảm giác gì.

Anh ngủ sâu, giống như là mệt mỏi cực độ. Tiếng mở cửa có chút quấy rối đến anh nhưng cũng chỉ là hơi nhíu mày, lại không có sức mở mắt đi xem người đến là ai.

Tô Trản rón rén đi tới, đem túi âu phục đặt trên bàn uống trà nhỏ, nhặt chăn rơi trên đất, cúi người giúp anh đắp lại. Lần này, anh tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, anh đã trực tiếp cầm tay cô, để ở trước ngực, thanh âm tràn đầy tràn đầy sự lười biếng khi vừa tỉnh ngủ cũng mỏng manh, “Sao anh lại tới đây?”

Tô Trản kinh ngạc, “Làm sao anh biết là em?”

Anh nhắm mắt, đem tay cô ôm vào ngực, an tâm nói, “Trừ em, nơi này không có ai giúp anh đắp chăn.”

Tô Trản ngơ ngẩn, hốc mắt nóng lên.

Không phát hiện động tĩnh, lúc này Từ Gia Diễn mới mở mắt nhìn cô. Tô Trản khom người trước mặt anh, tay bị anh giữ vững vàng trong ngực, hốc mắt lại hồng hồng.

Một giây kế tiếp, nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh, nóng.

Anh hoàn toàn không còn buồn ngủ, chống người từ trên ghế sa lon ngồi dậy, nhìn cô: “Sao vậy?”

Trước tiên Từ Gia Diễn nhớ lại trong khoảng thời gian này có phải mình đã quá bỏ rơi cô không, hay là cô bé này ở bên ngoài đã phải chịu tổn thương gì?

Anh đổi thành ngồi trên ghế sa lon, đem Tô Trản bế ngồi lên trên đùi, hỏi: “Ai bắt nạt em?”

Nhất định là như vậy, nếu không làm sao có thể đến nơi này mà khóc chứ?

Tô Trản lắc đầu một cái, kéo cổ anh, ôm chặt, “Hạt cát bay vào mắt, anh tin không?”

Không phải bị người khác bắt nạt, vậy thì chính là khoảng thời gian này anh quá lạnh lùng bỏ rơi cô. Quả thật, tinh lực hàng đầu anh đều dùng cho cuộc so tài, hai người ngay cả ăn một bữa cơm thật ngon, cơ hội ngồi nói chuyện trời đất cũng không có, cô gái nhỏ này mới chạy đến đây để làm nũng với anh. Vì vậy, anh hỏi cô: “Vậy anh là hạt cát kia sao?”

Tô Trản không nói lời nào.

Từ Gia Diễn cho là cô ngầm đồng ý, tay vịn eo cô, đem cô đặt trước ngực mình, thấp giọng dụ dỗ: “Đợi thêm mấy ngày đi.”

Anh đã tính xong, chờ trận chung kết kết thúc sẽ đưa cô ra ngoài chơi hai ngày, vé máy bay cũng đã đặt xong.

“Có thể dành riêng cho em một ngày không?” Mặc dù Tô Trản biết kết quả, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.

“Hửm?” Từ Gia Diễn phát hiện hôm nay cô có chút không thoải mái, vô cùng bám dính, “Em có chuyện gì à?”

“Được không?” Cô lại mềm giọng hỏi lần nữa.

Trong phòng ánh sáng quá mờ nhạt, hai người không nhìn rõ mặt đối phương. Ai cũng theo đuổi tâm tư của mình, mỗi người một suy nghĩ riêng.

Từ Gia Diễn dựa vào ghế sa lon, xoa xoa xương cổ, có chút lười nhác nói: “Gần đây thật sự không có thời gian.”

Hồi lâu,

Trên người anh, cô cúi đầu xuống, trầm muộn nói: “Ừ, em biết rồi.”

Từ Gia Diễn đưa tay xoa tóc cô, kéo cô xuống, hôn môi cô một cái, “Nghe lời, sau này, không có tranh giải, chỉ có anh với em.”

Vốn dĩ mấy lời này anh không muốn nói quá sớm với cô, nhưng cô gái nhỏ này hình như hơi nóng vội, có chút cảm giác không an toàn, phải trấn an một lát.

Tô Trản ngồi trên đùi  anh, xoay qua chỗ khác ôm lấy anh, đầu chôn trên vai anh.

Dần dần, Từ Gia Diễn cảm thấy ở cổ có chút ướt át.

Chao ôi — Chuyện gì xảy ra?

Đầu anh đặt lên vai cô, có chút bất đắc dĩ cười, “Người em làm bằng nước sao? Sao hôm nay cứ khóc hoài thế?”

“…” Tô Trản dứt khoát buông anh ra khóc, nước mắt nước mũi tràn ra.

Anh không biết phải làm sao cho tốt. Anh sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, ngay cả lời an ủi cũng trở nên vô lực, “Đừng khóc…”

“…” Tô Trản lấy quần áo của anh lau nước mắt.

Anh nói: “… Mọi người đều nhìn đấy.”

Cửa phòng hợp của căn phòng này làm bằng tấm thuỷ tinh trong suốt, kéo cửa thông gió. Sau khi Tô Trản vào, Đại Minh quay về nói với đồng đội, cô gái kia nhất định là vợ của lão đại, bọn họ quyết địn gọi là đại tẩu —

Một đám chừng hai mươi thanh niên, ai nấy cũng tò mò nhoài người đến khe hở cửa sổ, muốn nhìn chính xác đại tẩu một chút, ai ngờ rằng lại gặp đúng lúc một màn bốc lửa như vậy.

Lão đại ôm đại tẩu, để cô ngồi trên đùi anh. Mặc dù không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hai người, tình cảm thật tốt — Lão đại cưng chiều người vợ này thật đúng làm người ta khó tin. Lạnh lùng như vậy, cường thế như vậy, được bọn họ tôn sùng là một người đàn ông đáng kính của Thần, lại có lúc ôn nhu và tay chân luống cuống đến thế.

Anh dỗ Tô Trản một hồi, trong mắt ánh lên vẻ ôn nhu. Có thể khi nghe cô khóc, tay chân anh lại luống cuống cả lên.

Tô Trản nghe nói như vậy, chợt quay đầu liếc nhìn bên kia cửa sổ. Mấy người bị sợ đến mức rút đầu lại.

Một giây sau đó, cửa phòng làm việc mở ra. Lão đại lãnh đạm xuất hiện ở cửa, nghiêm mặt hỏi: “Nhìn đẹp không?”

Mọi người:…

Gãi gãi đầu, bọn họ nhìn trời một chút, một giây kế tiếp, lập tức chim muông bay tản ra.

“Ơ, cây bút sao rớt tới đó vậy.”

“Con chuột của em đâu…”

“Em đi hoạt động gân cốt một chút, tiếp tục đi đánh đây…”

“…”

Từ Gia Diễn đóng cửa lại lần nữa. Tô Trản đã đứng lên, nhàn nhạt nói: “Anh ngủ tiếp đi, em về đây.”

Anh nheo mi, “Không khóc nhè?”

“Không khóc.” Cô đến chết cũng không nhận, “Mau mở cửa ra, em phải về.”

Anh ngăn cửa lại, khoanh tay, trên cao nhìn xuống cô, “Tô Trản.”

Cô đứng không nhúc nhích.

Một giây sau, bị anh cầm tay kéo vào ngực. Một tay ôm eo cô, một tay còn lại đè sau gáy cô, “Chờ anh một chút, trận chung kết xong rồi, thời gian sau này của anh đều là của em.”

Tô Trản nằm trong ngực anh, không biết nghe lọt hay không, lầm bầm nói, “Em mua cho anh một bộ âu phục, cố ý tìm người may theo số đo của anh, đặt ở trên bàn uống trà nhỏ. Rảnh thì anh mặc đi, không rảnh cũng không sao, sau này mặc, dù sao cũng có thời gian.”

“Được.”

“Từ trước đến giờ hình như anh chưa nói thích em.”

“…”

“Nói một chút đi.”

Nói xong, cô vừa cười, vừa lắc lắc đầu, “Thôi quên đi.”

Biết rõ anh không phải là người thích đem tình yêu treo trên môi, còn cố ý làm khó làm dễ, mà thôi.

Đều là giả.

Có yêu hay không, gì gì đó.

Đều là giả.

Anh phải có một trận thi đấu tốt.

Những gì còn lại hãy để cho cô.



Cách trận chung kết CPL hai ngày, Tô Trản tìm được Từ Quốc Chương.

Địa chỉ của Từ Quốc Chương do Lục Diệp Minh đưa cho cô. Anh ta muốn đi cùng cô, bị Tô Trản cự tuyệt, Lục Diệp Minh không ép được cô, than thở, đem cô đến gặp Từ Quốc Chương ở ngay dưới khu nhà tên: “Người Làm Vườn”.

Các toà nhà dân cư rất cũ, được xây khoảng mười năm, bên trong đều là giáo viên của trường cấp 1, cấp 3, do nhà trường bố trí, gọi là “Người Làm Vườn”.

Tô Trản ngồi trong xe, nhìn ba chữ to đỏ thẫm kia, “Người Làm Vườn”, phá lệ châm chọc.

Cô có chút giễu cợt hỏi Lục Diệp Minh, “Bây giờ không phải là người nào cũng có thể làm thầy à?”

Lục Diệp Minh hút thuốc, miệng nhả ra làn khói mù, “Đúng vậy đấy, ngay cả cầm thú cũng xứng.”

Tô Trản nhìn vào cửa toà nhà, nhìn đến xuất thần, “Có điều tôi phải cảm kích ông ta, ít nhất ông ta sinh ra Từ Gia DIễn.”

Lục Diệp Minh “Hừ” một cái, “Cô chưa trải đời, so với anh ta thì đàn ông tốt còn nhiều mà.”

Tô Trản nhàn nhạt lắc đầu, kiên định nói: “Sẽ không có, cũng không gặp được nữa.”

Con mẹ nó anh như bị dội nước sôi vào!

Ngu đếch chịu được!

Quả thật là ngu quá mà!

Mấy phút sau, có người đi xuống, Từ Quốc Chương xách một túi rác tới. Con ngươi Tô Trản chợt sít chặt lại, nhanh chóng đẩy cửa xe đi ra.

Từ Quốc Chương nhìn thấy một cô gái từ xa hướng ông đến, thời trang mỹ lệ, khí chất trong sạch. Bóng người từ mơ mơ hồ hồ dần dần đã đến trước mặt ông rõ ràng.

“Tôi là bạn gái Từ Gia Diễn, chị gái của Tô Hạm, Tô Trản.”

Tô Trản nói lời mở đầu, ngay cả hàn huyên khách sáo cũng tiết kiệm. Đây cũng là lần đầu tiên cô chào hỏi không lễ phép với cha của người cô yêu nhất.

Từ Quốc Chương rõ ràng sửng sốt một hồi.

Tô Trản duy trì lễ phép mỉm cười, “Ông còn nhớ Tô Hạm không?”

“…”

“Tô Hạm lớp 7, là học sinh lớp ông, cũng là em gái của tôi, ông có nhớ không?”

“Ba –” Một âm thanh vang lên, túi rác đổ xuống, bên trong rác rưới rớt đầy đất. Lõi giấy hột táo lăn đến trước mũi chân Tô Trản, cô cúi đầu liếc mắt nhìn, không thèm để ý một chút nào.

Con ngươi Từ Quốc Chương dần dần lớn hơn, sắc mặt suy sụp, đầu nổ ầm ầm thành từng mảnh. Cô gái bé nhỏ trước mặt đang cười, không để lộ một sơ hở nào, càng làm ông hoảng hốt.

“Cô đến gần con trai tôi làm gì?”

Tô Trản nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, nhưng vạn lần cũng không nghĩ rằng ông ấy lại phản ứng thế này.

Cô cố ý nói: “Ông nói sao?”

Ánh mắt Từ Quốc Chương trở nên ác liệt, ông vểnh môi giống như kiềm chế cơn giận cực lớn, mặt mũi trở nên dữ tợn, dùng giọng cảnh cáo: “Cô tránh xa con trai tôi một chút!”

Ông ta mất khống chế trước Tô Trản xem ra là một loại chột dạ, nhưng mà, cô thì càng trở nên thản nhiên.

“Tại sao ông cảm thấy tôi sẽ tổn thương con của ông? Ông chột dạ cái gì?”

Trong tiểu khu trồng hoa hải đường đỏ rực, gặp gió đong đưa, một mảnh cánh hoa cũng không rơi xuống, bền bỉ giống như tâm tình của cô giờ khắc này.

Từ Quốc Chương bị cô nói đến nghẹn không nói nên lời.

Bầu không khí căng thẳng nửa giây, gió thổi lên tóc của Tô Trản, cô lấy tay vén tóc, mở miệng một lần nữa: “Em gái tôi chết như thế nào, hẳn ông rõ hơn tôi nhiều. Nếu ông không đẩy nó xuống, tấn công, đánh đập một đứa bé bị trầm cảm, mấy năm nay ông thật sự không gặp ác mộng sao?”

Từ Quốc Chương vẫn không nói lời nào.

Tô Trản cười nhạt, “Không cảm thấy áy náy phải không?”

Thầy đánh học sinh, trường hợp xử phạt học sinh về thể xác không hiếm thấy, các trường học lạc hậu quả thật sùng bái loại này — Không đánh không nhớ được, gậy gộc giáo dục ra hiếu tử.

Từ Quốc Chương chính là điển hình.

Thuở thơ ấu, ông liều mạng đánh Từ Gia Diễn, chính là vì mong anh lớn lên sau này có thể hiếu thuận một chút. Đánh học sinh, ông hy vọng anh ta cô ta có thể có tiền đồ. Hiển nhiên, bây giờ mỗi đứa trẻ đều có khả năng chịu đựng trong lòng, thiết lập này, đã lạc hậu quá rồi.

Từ Quốc Chương một mực giữ vững đề tài, “Tại sao cô lại đến gần con trai tôi?”

“Ông còn coi anh ấy là con trai sao?” Cô nói, “Ông có yêu thương anh ấy không? Ông biết anh ấy là thiên tài ở lĩnh vực nào không? Ông biết mọi người đều tôn sùng, ngưỡng mộ, thần tượng anh ấy như thế nào không? Ông biết anh ấy mỗi ngày vì để chứng minh cho các người –” Cô dừng lại một chút, dùng sức nói tiếp, “Các người nhìn đi, anh ấy thức đêm luyện tập đến mấy giờ? Ông biết xương cổ anh ấy không tốt không? Ông biết buổi sáng xương cổ anh ấy cứng đờ lại không?”

“Các người chỉ biết kỳ thị nghề nghiệp của anh ấy, kỳ thị anh ấy không hướng tới những kỳ vọng mà ông gọi là những lĩnh vực phát triển thành công. Những người thân kia ở sau lưng giễu cợt anh ấy, ông đang làm gì? Có phải cảm thấy con trai mình thật là vô dụng, đặc biệt không có tiền đồ, giống như một phế vật?”

“Ông chưa từng có một lần từ đáy lòng mà chân chính tìm hiểu anh ấy sao? Không vui thì chửi, làm sai thì đánh, ông xứng đáng làm một người cha sao?”

Tô Trản không định mắng một người không có lương tâm như vậy tỉnh ngộ.

Những lời đó là cô thay Từ Gia Diễn nói lên trong suốt nhiều năm tủi khổ.

Ông biết không, cô thậm chí nghĩ tới.

Cô từng nghĩ cho anh ấy, bỏ qua Tiểu Hạm mà tiếp nhận ông. Nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ tới việc phải gọi tên súc sinh như ông một tiếng “cha”, cô hận không thể giết chính mình.

Không còn lời muốn nói, cô xoay người rời đi. Lúc gần đi, đưa lưng về phía ông, bỏ lại một câu:

“Thứ bảy, CPL eSport thi đấu kết hợp, có thể lên Internet tìm kiếm, có trực tiếp.”

“Đây là lần tranh giải cuối cùng của anh ấy, nếu có hứng thú thì ông xem qua một chút.”

Vừa định rời khỏi.

Vẫn phải dừng lại, xoay qua chỗ khác, liếc mắt nhìn thấy thím nhỏ đứng ở phía sau, cô giễu cợt cười cười, hời hợt nói: “Phiền các người đối với anh ấy tốt hơn.”

Nói xong những điều này, cô đạp tuyết rời đi, gió cát bỏ lại phía sau. Hoa hải đường sau lưng vẫn diễm lệ như cũ, cây cối vẫn giương cao như cũ, hết thảy không có gì thay đổi.

Cô biết rõ, cũng sẽ không vì việc này mà thay đổi.



Chớp mắt, ngày chung kết CPL đã tới.

Từ Gia Diễn mua vé máy bay cho cô, Tô Trản cùng đi theo lên máy bay. Lúc này người trong đội đã gần như thầm chấp nhận đại tẩu, mặc dù chưa chính thức công khai nhưng trình độ ân ái của hai người đã để cho một đám đội viên nhìn đỏ mắt.

Thật ra thì nhìn kỹ một chút, phát hiện Tô Trản càng ngày càng cưng chiều Từ Gia Diễn.

Trên đường đi hai người đều nắm tay nhau, không hề buông lỏng. Lão đại ngủ lệch, đại tẩu sẽ chỉnh sửa tư thế ngủ giúp anh, hoặc sẽ lót dưới gáy anh một tấm đệm để anh thoải mái một chút.

Trong lúc lão đại ngủ, đại tẩu sẽ xem sách, hoặc có lúc cùng nữ tiếp viên hàng không cầm một ly nước, chờ lão đại tỉnh, cô liền đưa nước tới, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nhìn lão đại uống vào.

Các đội viên phát hiện lão đại ở cùng đại tẩu thật giống như một đứa trẻ.

Đại tẩu vừa xinh đẹp, vừa có dáng người đẹp, còn thân thiện như vậy. Lão đại tính tình thối tha, quả thật giống nhặt được báu vật.

Trên máy bay, mười hai giờ.

Mười hai giờ cả bọn ăn thức ăn cho chó.

Khi xuống máy bay, là như thế này đây.

Từ Gia Diễn dắt Tô Trản, quay đầu lại hỏi đội viên: “Đi ra ngoài ăn chút gì.”

Mọi người: “No rồi no rồi…”

“Trên máy bay ăn rồi?” Anh ngủ bảy tám giờ, dĩ nhiên không biết.

Mọi người: “Ăn rồi, thức ăn cho chó.”

“…”

Ngày cuối cùng, trận chung kết là một sự kiện quan trọng làm chấn động eSport.

Toàn bộ hành trình truyền trực tiếp internet, thêm blog trực tiếp, còn có kênh truyền hình về game tiếp sóng.

Tới nơi trực tiếp, người hâm mộ rất đông. Thời điểm vào sân, Tô Trản theo đội ngũ sau cùng đi vào lối đi nhỏ có hai bên lan can ở trên. Người hâm mộ Trung Quốc chiếm đa số. Bọn họ mặc quần áo thống nhất, giơ đèn bài cùng huỳnh quang ca tụng, trên mặt dán sticker, vẫy công cụ trong tay, kêu gào thét chói tai, toàn bộ tình cảnh thật không thể dùng từ nóng như lửa để hình dung.

Đại Minh bị cấm cuộc so tài đội viên, chỉ có thể theo Tô Trản xem một bên. Khi vào sân vẫn bị sự nhiệt tình của người hâm mộ làm cho hoảng sợ, bước vào nơi đợi lên sân khấu liền trực tiếp oa oa gào lên, “Các cô ấy điên rồi à? Chưa từng thấy fan nào điên cuồng như vậy. Con mẹ nó quá đáng sợ mà!”

Mạnh Thần đang hoạt động gân cốt, ngoảnh mặt sang người bên cạnh đang lười biếng dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ Từ Gia Diễn một cái, nói: “Có anh ấy ở đây, tình cảnh cũng chẳng có gì lạ.”

Đại Minh ở bên cạnh không nói lời nào, nhìn Tô Trản nói, “Em coi chừng, anh ấy là một người trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Từ Gia Diễn trực tiếp trở mình một cái, lười để ý anh ta, ngủ tiếp.

Mạnh Thần vỗ vỗ anh, “Được rồi, đừng ngủ nữa, ra sân thôi!”

Mọi người làm nóng người để đợi lên sân khấu. Tô Trản cùng Đại Minh ngồi nhìn màn ảnh, người dẫn chương trình cắt bỏ bớt, sau khi giới thiệu, không chịu được fan nhiệt tình, trực tiếp mời Ted ra sân.

Mạnh Thần vội vàng vỗ vào Từ Gia Diễn, “Chúng ta lão đại ơi!!!”

Lúc này, Từ Gia Diễn mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn Tô Trản một cái, xoay người lên đài.

Giới thiệu hai đội viên chủ lực xong, tranh giải chính thức bắt đầu, đội nước Mỹ vs đội Trung Quốc.

Đây là một trận tranh giải quốc tế, vinh dự cũng là vì quốc gia, quan hệ đến Đại Mãn Quán của Pot, cũng liên quan tới xu hướng tương lai của eSport Trung Quốc. Một trận chiến quyết tử bắt đầu.

Thật ra thì không có thay đổi gì, Tô Trản vẫn là xem không hiểu nội dung trò chơi.

Đại Minh trả lời theo vậy, dùng từ ngữ thông dụng dễ hiểu nói với cô, giữ nhiệm vụ giải thích toàn bộ hành trình.

“Hank  giống lão đại vậy, lối đánh tương tự, hoặc nói là Hank từ lúc xuất đạo đã bắt đầu bắt chước lối đánh của lão đại. Anh hùng đơn gank, đánh tiền vàng, khi đánh trang bị những thủ pháp này cũng tương tự lão đại, tác phong giết người, lối đánh ưu việt, hẳn anh ta đã xem qua không ít trận lão đại tranh giải. Nhưng mà vẫn thiếu chút chuyên nghiệp và linh hoạt như lão đại. Cuộc tranh tài này còn có người đặt tiền cược, xem ai thắng màn đầu tiên.”

Trò chơi tiến hành được bốn phút, Pot thắng màn đầu tiên.

“Hank không thắng lão đại, rốt cuộc vẫn là mở đầu trung đan, trung đan đụng vào Pot chỉ có nước chết.”

Nhưng cũng không thể khinh thường Hank được. Mặc dù không áp chế được Pot nhưng kéo mở rộng Ted và những đội viên khác. Ánh sáng Pot đầy đủ, còn lại mấy người bị anh ta áp chế không lên cấp nổi, điểm kinh nghiệm không kéo ra, trước mắt hai đội đang ở trình độ  tương đương nhau.

Nếu như Hank không nhanh chóng từ trong vùng tiến lên phía trước, chờ Pot ra sáu thần trang bị, trò chơi kia lập tức — gameover.

Hiển nhiên Hank cũng ý thức được nhược điểm này, anh ta vội vã lăn lộn kinh nghiệm, đuổi Pot sáu thần trang, kết quả phía dưới bị Mạnh Thần thừa cơ chui vào, trực tiếp đập sào huyệt của anh ta, tháp nhà phòng ngự bị đẩy ngã.

Ted bắt được ván đầu tiên.

Một cuộc tranh tài nhìn tới lui còn thấy thật khẩn trương, không chỉ Đại Minh mà ngay cả Tô Trản cũng đổ mồ hôi lạnh người.

Ván thứ hai, bởi vì phía dưới mở rộng bất lợi, Mạnh Thần thất thủ, bị Hank bắt lại một máu.

Vào phút thứ hai mươi chín, anh Ken gank sai lầm, đưa đến đối phương từ bên dưới xông thẳng tới, Pot xoay chuyển mấy vòng, sau cùng thất thủ, dừng lại 1:1 bằng nhau.

Đại Minh nói: “F*ck, hai người muốn chết sao? Thời khắc mấu chốt thì rơi dây chuyền?”

Ván thứ ba, Tô Trản có chút không dám nhìn. Đại Minh an ủi cô, “Lão đại nhất định có thể thắng, anh ấy xứng đáng.”

Đúng vậy, cô cũng cảm thấy.

Vinh dự to lớn này, anh ấy xứng đáng có được.

Nhưng cô vẫn là lo lắng không dám nhìn, bắt đầu soàn soạt điện thoại di động phân tán sự chú ý, luôn hỏi Đại Minh: “Thế nào?”

Đại Minh nhìn nhập thần, nói: “Ổn mà, ổn mà.”

Nhưng tới lúc này, lòng bàn tay anh ta đang run rẩy, luôn cảm thấy lão đại hôm nay phát huy có chút bất thường, lại để cho người đoàn tiêu diệt, trước kia cho tới bây giờ không hề có chuyện này xảy ra.

Anh an ủi Tô Trản, cũng an ủi mình, “Nhất định có thể thắng.”

Trò chơi tiến hành được bốn mươi phút.

Cơ bản đến lúc này, mọi người cấp bậc trang bị cũng xong hết rồi, chính là cướp thời gian và thao tác, xem ai đi vị trí cùng dự trù chính xác hơn, có thể lấy điểm kỹ năng làm thời gian trôi chậm hòng tiêu diệt đối phương.

Đại Minh nóng nảy không ngừng nắm tóc, trong miệng lảm nhảm: “Lại không đến giây! Không nên, sai lầm loại này lão đại sao có thể có?”

Lòng Tô Trản xoắn lại thành một.

Trò chơi vào phút thứ bốn mươi lăm.

Hank bên dưới thất thủ, bị Pot dẫn đội cho diệt đoàn, một giây trực tiếp phòng ngự tháp.

Ở mặt tiếp xúc u tối rơi trong nháy mắt đó, toàn bộ bùng nổ một trận thét chói tai. Đại Minh nắm quyền gầm thét: “F*ck!!!!! Thắng!!! Lão đại thắng!!!!!!!!!”

Tô Trản rốt cuộc cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn về phía Đại Minh.

Hốc mắt Đại Minh đỏ lên, sau đó ôm đầu khóc. Thắng lợi này, bọn họ chờ thật sự đã quá lâu…

Đại Minh lại che mặt đau khổ. Nếu như giờ phút này, anh đứng ở trên đài thì tốt biết bao…

Tô Trản hiểu tâm tình của anh, an ủi vỗ vai anh một cái.

Cuộc tranh tài này không riêng gì lòng người đánh mệt mỏi mà ngay cả người xem cũng thay bọn họ lau mồ hôi. Từ Gia Diễn đem tai nghe tháo ra, vứt trên bàn. Mặc dù thắng nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác vắng vẻ.

Dưới đài, fan nhốn nháo cả lên.

Thét chói tai, gầm thét, điên cuồng, nước mắt vui mừng.

Không ai ở trong đó, các người không thể nào hiểu được mơ ước cùng thực tế xen lẫn. Một khắc kia, cảm xúc mãnh liệt của mọi người cũng bị đốt!

Có fan khóc.

Sau đó TY giải thích cũng nghẹn ngào, “Thắng lợi này trông đợi quá lâu. Khi anh ấy chính xác hạ xuống, tôi bỗng nhiên không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Cảm ơn đội trưởng Pot, cảm ơn Ted, cũng cảm ơn chiến đội đã mang đến cho chúng ta một trận đấu tranh giải đặc sắc như vậy. Có lẽ chỉ có người hâm mộ không biết, bởi vì CPL thi đấu liên hợp đã sớm ngừng tổ chức, đây là chiến đội Trung Quốc đầu tiên thi đấu ở giải liên hợp CPL giành giải nhất. Đồng thời, cũng chúc mừng đội trưởng Pot của chúng ta, vị trí thứ nhất eSport Trung Quốc, chủ nhân của Đại Mãn Quán…”

Nói đến phần sau, fan khóc đồng loạt.

Tô Trản đứng ở phía sau đài lẳng lặng nhìn trong hình kia, từng tờ một kích động, mặt đỏ bừng, tất cả đều là nước mắt, tất cả đều là mồ hôi.

Trên sân khấu, đội viên nắm tay, đi tới Pot giải thích, nói: “Tôi cùng Pot là bạn tốt âm thầm. Anh ấy nói với tôi rất nhiều lần, khi anh ấy trên đài không muốn tôi phỏng vấn anh ấy, bởi vì anh ấy chỉ chuyên chú với cuộc thi so tài. Hôm nay, so tài xong rồi, tôi bất chấp nguy hiểm bị liên luỵ, quyết định giúp các người phỏng vấn một lần.”

“Nói chút gì đi, có lẽ với anh là lần cuối cùng.”

Ty nói những lời này để cho fan khóc càng khủng khiếp hơn nữa.

Thật giống như không có tâm tình gì. Anh thắng tranh giải, ngay cả fan cũng kích động, nhưng trên gương mặt đó lãnh đạm giống lúc ban đầu. Anh nhìn Ty một cái, tiếp lời.

“Cảm ơn hai người, một người là T.O, một người là… em.”

Ty giúp anh giải thích, “Cảm ơn một người là T.O, một người khác là cảm ơn người hâm mộ đúng không?”

Cười cười, không nói lời nào.

Không sao, cô hiểu là được.

Fan phát cuồng, gân giọng kêu: “Chúng em vĩnh viễn yêu anh!!!”

Đại Minh chọc chọc bên người Tô Trản nói, “Trước kia cảm thấy Ty thật là một tiểu tử thông minh, bây giờ lại cảm thấy anh ta chính là một người ngu ngốc, từ người hâm mộ có thể dùng sao?”

Tô Trản hỏi: “Người hâm mộ cái gì?”

Đại Minh đương nhiên biểu tình: “Các người đấy.” Ngay sau đó ghé vào bên tai cô nói, “Lão đại đang cùng em bày tỏ trá hình, con mẹ nó lòng thiếu nữ muốn nổ tung là thế nào?”

“…”

Trên màn ảnh, anh phá lệ hăng hái, ngũ quan mắt đẹp làm người ta tức lộn ruột. Chuyên viên quay phim quay cảnh gần, có thể thấy rõ lông mi anh hơi cuộn tròn, cặp mắt đào hoa nhìn rõ hơn. so với tiểu thịt tươi đều phải thượng kính.

Tiếp theo là nghi thức ban thưởng.

Chiến đội Ted năm người đứng lên nhận thưởng trong tích tắc. Dưới đài lại sôi trào, giờ khắc này, thật là chờ quá lâu quá lâu…

Tô Trản lặng lẽ nhìn màn ảnh, tầm mắt toàn ở trên người một người.

Nhìn anh khom người, cúi đầu đeo huy chương, nhìn anh bình thường trên mặt lãnh đạm, khi thời káắc năm sao cờ đỏ giương cao, quốc ca tấu vang lên thì lộ vẻ xúc động, ánh mắt lạnh lùng ánh lên tia sáng.

Nhất làm người ta phấn chấn,

Đại khái chính là toàn bộ hát theo quốc ca, âm vang có lực, tất cả mọi người mắt chứa lệ nóng.

Về giấc mộng eSport.

Rốt cuộc vào hôm nay, ở vào giờ phút này, một người đàn ông tên là Pot, tốt đẹp.

Mà cô lại may mắn biết bao khi chứng kiến anh vinh dự cả đời.

Cô không tiếc nuối.

Thật.

Xin anh cũng đừng tiếc nuối.



Hai ngày sau, chiến đội Ted bận tiếp các loại truyền thông. Tô Trản như cũ vẫn không thấy được Từ Gia Diễn.

Duy nhất có thể thấy là sức nặng của huy chương vàng.

Ngày đó, sau khi so tài xong, Từ Gia Diễn trở lại phía sau đài, trước tiên đem huy chương vàng từ trên cổ tháo xuống, sau đó đeo lên cổ Tô Trản, anh nói: “Tặng em.”

Các đội viên rối rít trố mắt nhìn nhau, cảm động nước mắt nước mũi giàn giụa, phát hiện lão đại lãng mạn thật đúng làm người ta không theo kịp, lại còn bày tỏ là đưa huy chương vàng nữa!!

Buổi tối hôm đó, Pot ở giữa công chúng trên sân thượng tuyên bố giải nghệ, lại dâng lên một trận phong ba không nhỏ.

So với năm đó T.O giải nghệ còn ầm ĩ hơn, các câu lạc bộ thi đấu thể thao điện tử cùng các đại thần rối rít tranh nhau phát sóng.

Thẩm Tinh Châu giúp anh chọn quán rượu, tiến hành tiệc rượu giải nghệ.

Định từ chối nhưng nhìn ánh mắt kích động đầy trông đợi của những đứa trẻ, anh gắng gượng đồng ý. Khá tốt, Thẩm Tinh Châu mời không nhiều người, cũng coi là cho bọn họ thả lỏng.

Tiệc rượu Ted đặt vào buổi tối sau khi bàn bạc kết thúc.

Tô Trản thay quần áo xong đứng ở trước gương, trong phòng ánh sáng mờ tối.

Chọn nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định mặc cái này lên người. Lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể, dưới cổ áo sơ mi trắng, váy đen ôm sát hông, lộ ra xương quai xanh cùng vai đẹp đẽ thanh tú, thiết kế sát ngực làm độ cong hết sức đầy đặn cùng mượt mà, váy lại vừa vặn tôn lên eo nhỏ, mông vểnh, chân dài, xinh đẹp mà không kém trang nhã, dáng vẻ tốt đều hiện ra hết.

Da cô vốn trắng, mặc cái này đặc biệt rạng rỡ. Cô thả tóc xuống, để nó nhàn rỗi nằm ở sau lưng, nhặt túi và áo khoác trên ghế sa lon, sau đó đi ra cửa.

Tô Trản đến đúng lúc mọi người đã đến đầy đủ. Thịnh Thiên Vi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, quan sát cô cả người, ở bên tai nói: “Bây giờ bà thật là đẹp.”

Tô Trản cười cười, nhìn thấy ở cửa có một tốp nam sinh đi vào, bọn họ vừa cười vừa nói, xô xô đẩy đây, trên mặt hiện lên nét cười, dáng vẻ hăm hở.

Liếc mắt một cái liền thấy người cao nhất lười biếng nhất đó.

Bộ dáng anh lười biếng như thế, mọi người đều thích vây quanh anh.

Ba ngày trước, hai người đã làm ầm lên một trận, đến nay vẫn còn đang giữa chiến tran lạnh, tính toán một chút, ba ngày, hai người đến đối mặt cũng vẫn không nói câu nào, không ai chịu khuất phục.

Ngày đó, Tô Trản về đến nhà trước, anh về sau, sau đó không lâu Từ Mậu tới, chỉ vào Tô Trản chửi ầm lên, lời khó nghe gì cũng nhảy ra ngoài.

“Đồ kỹ nữ thối tha, con mẹ nó! Dựa vào cái gì nhốt lão tử mười lăm ngày! Lão tử đánh đánh bài thua tiền lơ là một tí là nhốt, đồ thối tha.” Thím nhỏ liền vào kéo con trai mình, một bên giả bộ ngượng ngùng xin lỗi hai người bọn họ, “Con trai tôi không hiểu chuyện, Tô tiểu thư đừng trách nó.”

Từ Gia Diễn trực tiếp kéo Tô Trản ra phía sau mình, một chút mặt mũi cũng không chừa cho thím nhỏ, nói thẳng: “Cút ra ngoài.”

Từ Mậu nổi giận, “Từ Gia Diễn, anh đang nói chuyện với mẹ tôi đó, anh có còn chút lễ phép với văn hoá không thế? Mẹ tôi là trưởng bối mà anh bảo cút ra ngoài?! Con mẹ nó tôi nói cho anh biết, anh ngu đếch tả được, khó trách người ta cắm sừng cho anh?!”

Thím nhỏ rốt cuộc vẫn có chút kiêng kỵ Tô Trản, cưỡng ép lôi con trai ra ngoài, “Được rồi, theo mẹ về nhà.” Sau đó xin lỗi Tô Trản, “Xin lỗi, Tô tiểu thư. Con trai tôi uống say thì cứ nói nhảm như vậy, cô ngàn vạn lần đừng trách nó.”

Từ Mậu: “Mẹ! Cô ta cho người nhốt con mười ngày!!! Mười ngày!! Mẹ nghĩ con làm sao sống đây?!! Mẹ lại còn nói giúp cô ta!?!”

Thím nhỏ kéo anh ta đi, có điều Từ Mậu quá mạnh.

Chuyện này nói tới nói lui phải trách chính bà. Nếu không phải hôm nay lắm mồm cùng chị dâu nói chuyện này, cũng sẽ không để cho Từ Mậu nghe được. Con người Từ Mậu chính là nếu biết ai làm gì ở sau lưng anh ta, một phút cũng không nhịn được mà xông lên cùng người đó đánh nhau, chưa kể là do một người phụ nữ gây ra.

Anh ta liền lập tức từ nhà lao ra muốn tìm Tô Trản tính sổ.

Từ Mậu cười nhạt, nhìn Từ Gia Diễn nói: “Anh biết cô ta có bạn trai không? Cô ta nói một tiếng là anh ta đem nhốt tôi mười ngày! Cô ta có bạn trai gì đó rất lợi hại, tên Lục gì đó? Dưới chân thiên tử, dưới móng Hoàng thành! Nghe nói là cho anh hả giận phải không? Thế nào cũng muốn mẹ tôi áy náy mới chịu để tôi ra ngoài? Anh nói có còn luật pháp không?”

Cả người Tô Trản phát run lên.

Cuối cùng vẫn là thím nhỏ cho con trai bà ta một cái tát, lôi đi.

Hai người còn lại đứng tại chỗ, cửa cũng không một ai đóng. Gió từ ngoài tràn vào, tựa như mặt hồ bình lặng không sóng nước bỗng nhiên bị một viên đá lớn rơi xuống, dâng lên một trận sóng lớn, tựa gió lớn mưa rào cuốn qua.

Cô từng nghĩ tới phải kết thúc như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ phải lấy cái kết thảm thiết như vậy làm cách kết thúc.

Tô Trản định kéo tay Từ Gia Diễn, bị anh tránh né, Tô Trản nhìn chằm chằm tay anh, ngạc nhiên một chút, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.

Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. Bình thường cặp mắt đó đẹp đến mức người ta tê dại, giờ phút này không có bất kỳ ưu tư, khiến người ta không thăm dò được gì.

“Lục Diệp Minh sao?”

Tô Trản một chữ cũng không nói được, muốn nói cô cùng anh ta không có gì.

Nhưng suy nghĩ một chút, giải thích cái gì chứ? Dù sao đều phải kết thúc, không bằng lấy loại phương thức này để kết thúc đi.

Cô không lên tiếng.

Thật ra thì trong lòng Từ Gia Diễn đã rõ.

Tô Trản yêu anh biết bao, chuyện của Lục Diệp Minh nhất định là hiểu lầm.

Vì giúp anh hả giận nên đi tìm một người đàn ông khác.

Loại hành động này vẫn làm tổn thương lòng tự ái của anh, huống chi anh là một người cao ngạo như vậy, là người mà cúi đầu cũng phải suy nghĩ, làm sao có thể sẽ thích cô làm như vậy chứ?

Vì vậy anh lạnh nhạt với cô ba ngày.



Tô Trản và Thịnh Thiên Vi, còn có chiến đội của Ted cùng Thẩm Tinh Châu và những người khác ngồi bàn chính

Tô Trản tối nay đặc biệt đẹp, mọi người tới đều không từ chối, ai kính rượu cô, cô đều uống, hơn nữa còn là uống hết. Tửu lượng của cô tốt, tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng không phải uống theo cách này.

Từ Gia Diễn cởi áo khoác, dựa vào ghế, cầm điếu thuốc, ở xa quan sát cô.

Cô uống đặc biệt dứt khoát, giống như cố ý mua say.

Cô uống rượu dễ dàng biểu hiện lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má hồng hồng, nhìn qua đặc biệt mê người.

Bữa tiệc linh đình.

Thẩm Tinh Châu cầm ly rượu lên, lặp đi lặp lại, “Vì quan hệ rạng rỡ lâu dài, các đồng chí cùng nâng ly nào.”

Mọi người còn nghi ngờ đâu —

Chần chờ bưng ly lên.

Thẩm Tinh Châu cầm ly rượu, dùng ngón tay trỏ chỉ Tô Trản: “Tiểu cô nương này từ chức, chúng ta kính cô ấy.”

Từ Gia Diễn vốn đang ngậm điếu thuốc, nghe nói như vậy, ngẩng đầu nhìn Tô Trản, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.

Tin tức này Tô Trản không nói với ai, ngay cả Thịnh Thiên Vi cũng không nói, chỉ có Thẩm Tinh Châu biết. Trước đây không lâu cô mới đánh đơn từ chức, thủ tục còn chưa làm.

Tất cả mọi người xôn xao.

Rối rít hỏi: “Tại sao vậy? Làm tốt như vậy, tại sao phải đi?”

Ánh mắt Thịnh Thiên Vi đỏ lên, một mực bóp eo cô, “Tại sao bà từ chức? Bà muốn bỏ lại tôi một mình sao?”

Thẩm Thiên Vi xuống tay hết mức, Tô Trản bị cô ta bóp hiện lên đau nhức, bận cầu xin tha thứ: “Eo bị bà bấm đứt rồi còn đâu, từ chức còn có lí do gì, chỉ là không muốn làm nữa.”

Thịnh Thiên Vi vẫn không buông tha cô, vẫn còn không thuận theo không buông tha. Tô Trản địch không lại, chỉ có thể tìm cái cớ trốn đi vào tolet.

Tầng này được Thẩm Tinh Châu bao hết, trống trơn, rộng rãi, cơ hồ không có ai.

Tô Trản vào tolet xong đi ra đã nhìn thấy Từ Gia Diễn đang dựa vào bệ kính bồn rửa tay hút thuốc. Trong gương phản chiếu gò má nguội lạnh của anh.

Trên người anh mỗi một chỗ đều rất tốt, không nhiều không ít, mỗi một đường cong, thật giống như Thượng Đế từng đao từng đao gọt nên hàng thủ công hoàn mỹ. Bồn rửa tay bị cô chỉnh khói mù lượn lờ.

Tô Trản không hiểu thanh sắc đi tới. Thời điểm khi đứng trước mặt anh, Từ Gia Diễn tắt điếu thuốc trên bệ, kéo tay cô.

“Tô Trản.” Anh gọi cô.

Tô Trản mang giày cao gót mười xăng-ti-mét, người dừng lại, nhưng không nhìn anh.

Là không dám nhìn.

Một chút cũng không dám.

Sợ nhìn gương mặt anh một cái, nước mắt lập tức chảy xuống.

Anh cúi đầu, “Anh sai rồi.”

Anh thua, nội tâm bức bách sợ hãi, cúi thấp đầu.

Một khắc đó,

Tô Trản rốt cuộc hiểu rõ Đại Minh đã từng nói một câu.

— Anh ta là một người kiêu ngạo như vậy, nếu cúi đầu trước mỹ nhân, tôi tình nguyện bị cấm thi đấu vĩnh viễn.

— Tôi quyết không cho phép anh ta cúi đầu trước bất kỳ người nào.

Một giây kế tiếp, Từ Gia Diễn kéo cô vào trong ngực, gần như thầm thì: “Từ chức tại sao không nói với anh?”

“…” Từ đầu đến cuối Tô Trản không mở miệng.

Anh còn nói: “Cũng tốt. Vậy thì ở nhà đi, anh nuôi em.”

Tô Trản nghe không vô, lại không muốn nói với anh nữa, “Từ Gia Diễn, mai em bay đến Singapore.”

Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó nói tiếp: “Cùng đi chứ, anh có kỳ nghỉ dài đằng đẵng mà.”

“Không phải. Em nói là, có thể sẽ không trở lại, cũng có thể sẽ trở lại, không nhất định.”

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ ý của câu nói đó.

“Muốn chia tay sao?”

“Ừ.” Cô nghẹn ngào.

“Bởi vì anh lạnh nhạt với em ba ngày?”

Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa tin, cảm thấy cô đang đùa. Anh không nghĩ rằng, cô thật sự sẽ rời khỏi mình.

“Không phải, đã quyết định lâu rồi. Nhà em đã trả, thủ tục từ chức không xử lý xong thì em để cho Thẩm tổng giúp em làm. Huy chương vàng của anh, em để lại ở ô vuông bên trong, dấu vân tay của em ở nhà anh cũng đã xoá. Còn bộ âu phục đó, anh thích thì giữ lại, không thích — ném cũng được.”

Thì ra anh mới rời khỏi cô ba ngày, cô đã làm nhiều chuyện như vậy.

“Tô Trản, đừng đùa nữa. Ngày mai em phải rời đi nên bây giờ nói chia tay? Em dựa vào cái gì cho rằng anh sẽ đồng ý?” Anh đem cô vòng ở giữa bồn rửa tay. Dừng một chút, ánh mắt dần dần tức giận, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Anh cảm thấy điều này rất hoang đường. Buồn cười, lại không thể cười nổi.

Hô hấp của anh rơi xuống tai cô, sợi tóc nhẹ nhàng tung lên.

Tô Trản khẽ nâng cằm, hờ hững nhìn anh, nói: “Yêu thì ở chung một chỗ, không yêu thì tách ra, vấn đề này rất khó giải quyết sao?”

Từ Gia Diễn tựa như cảm thấy rất buồn cười, mắt rũ xuống nhìn cô, “Không yêu? Bây giờ em nói không yêu?”

“Đúng –”

Chỉ mới nói một nửa, môi đã bị anh hôn.

Từ Gia Diễn đặt cô ở bồn rửa tay, một tay ôm eo cô, một tay giữ gáy cô, ép cô vào mình, cúi đầu hôn cô. Anh chưa từng dùng sức hôn cô như vậy, cơ hồ là gặm cắn môi cô, trực tiếp cạy môi cô ra, đầu lưỡi trơn trợt đi vào, bá đạo đi thẳng vào cổ họng cô, dường như để chứng minh cái gì.

Một giây kế tiếp, lại dời đi, đến mắt, mũi, tai, cổ…

Mỗi cái đều khiến cô khẽ run lên.

Anh đỏ mắt, luôn miệng hỏi, giọng cũng đã thay đổi, “Không yêu?”

“…”

“Em nói đây chính là không yêu?”

Tô Trản ngước đầu, lãnh đạm nói: “Anh luôn muốn, lúc nào cũng chỉ muốn, thế coi là yêu sao?”

Anh bỗng nhiên dừng lại, kéo cô từ trong lồng ngực ra ngoài, cố gắng bình phục cơn giận của mình, dùng giọng ôn hoà hết mức nói, “Chia tay không được, cái khác anh sẽ đồng ý.”

“Ngoài chia tay ra không có cách khác.”

Cả người cô toát ra sự lạnh lùng, cùng với dáng vẻ tình triều vừa nãy, tựa như là hai người.

Anh hoàn toàn buông cô ra, cắn môi trên dưới, thả ra, lại cắn. Cuối cùng, tựa hồ ở một thời khắc, thanh âm ưu tư đến tận cùng, “Chia tay, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục lại nữa, em chắc chắn sao?”

Tô Trản gật đầu, “Ừ.”

Anh là một người thu xếp nỗi buồn rất nhanh.

Anh lùi về sau một bước, chầm chậm gật đầu: “Vậy thì như em mong muốn.”

Từ Gia Diễn xoay người rời đi.

Cô nhìn bóng lưng thon dài của anh vừa rời đi, sống lưng cao ngất như thanh tùng, kiêu ngạo như cũ.

Trong lòng cô, sự căng thẳng rốt cuộc vỡ, cô thống khổ che mặt.

Rất tốt.

Nên là như vậy, đây mới là anh.

Không nên cúi đầu.

Không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai.

Bao gồm cả em.

Câu chuyện rất dài,

Cuộc đời còn lại rất ngắn.

Vì anh, em tự nguyện rời đi.



Lúc Tô Trản đi không nói với ai cả.

Giống như lúc cô trở lại vậy, cũng chưa từng nói với ai.

Ngồi cạnh là một phụ nữ Singapore chừng ba mươi tuổi, mang theo một đứa trẻ.

Đứa trẻ thắt bím tóc sừng dê hai bên, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nghỉ, bi bô nói: “Mẹ, con nhớ Gia Viễn ca.”

Tô Trản nghe lầm, trong lòng cô cho là cái tên đó, xoay qua nhìn một cái.

Đứa trẻ còn nói: “Mẹ, lớn lên con muốn cùng Gia Viễn ca ca kết hôn.”

Người mẹ cốc vào đầu nó, cười nói: “Con biết cái gì là kết hôn sao?”

Đứa trẻ nói: “Con biết, kết hôn chính là tìm một người yêu, sau đó đi đâu cũng ở chung một chỗ.”

“Vậy con yêu Gia Viễn ca ca sao?”

Đứa trẻ hỏi ngược lại: “Làm sao biết chắc chắn có yêu hay không chứ?”

Có lẽ đã thấy ánh mắt của Tô Trản, nhìn cô cười hoà nhã một tiếng, giải thích nói: “Trẻ con hơi ồn ào.”

Tô Trản cười nói: “Rất đáng yêu.”

Đứa trẻ chỉ tay về phía cô, “Chị, chị có người yêu không?”

Tô Trản ngẩn người.

Người mẹ có thể lúng túng, cốc cốc đứa trẻ, “Không lễ phép.”

Hồi lâu, Tô Trản cúi đầu xuống, cười: “Có.”

Cô có người yêu.

Cách đây nơi xa xa.

Xin phù hộ anh an khang.