Từng Lỡ Hẹn Với Thanh Xuân

Từng Lỡ Hẹn Với Thanh Xuân - Chương 32: Chương 32




Mùng một tết ở Hạ Long là một ngày nắng đẹp, khi đặt chân đến khu nghỉ dưỡng mới chỉ hơn hai rưỡi chiều, thời tiết ấm áp, resort nghỉ dưỡng mà “ai kia” đã cất công bao trọn cả khu cũng rất vừa ý mẹ con tôi.



Nhất là Bí Ngô, lần đầu tiên được ở một nơi rộng rãi có núi có biển như thế thì sung sướng hét to:

- Mẹ ơi đẹp quá, bác cả ơi đẹp quá.

- Bí Ngô thích không?

- Thích ạ.

- Thích nhưng giờ phải ăn cơm đã nhé, để bụng đói là không có sức đi tàu điện đâu.

- Vâng ạ.

Resort này tận 5 sao nên dịch vụ không những rất tốt mà thái độ phục vụ của nhân viên còn rất tận tình, tôi thì chưa bao giờ được ở một nơi sang trọng như vậy nên không quen, ăn toàn sơn hào hải vị cũng không quen.



Nhưng anh dường như thấu hiểu được việc này nên không ngại ngần nắm lấy tay tôi ở dưới bàn.

Anh nói:

- Có anh đây rồi, không phải ngại gì cả.

- Đi cùng em thế này có mất mặt anh lắm không?

- Cũng hơi mất mặt, vì vợ đẹp hơn mình.

Tôi phì cười:

- Anh không thấy mấy cô xinh xinh ở đây cứ liếc anh suốt đấy à? Cái mặt này lẽ ra phải để ở nhà, mang ra ngoài dễ bị người khác nhòm ngó.

- Em yên tâm, ai nhòm ngó thì anh cũng không xiêu lòng đâu.



Đàn ông có một vợ một con rồi, phải chung thủy để làm gương cho con chứ.

- Anh có vợ bao giờ?

- Tối nay sẽ nói cho em biết.

Thấy cái tên này gần đây thường gạ gẫm tôi, mà một đêm không chỉ một lần, anh hành hạ tôi đến tận khi tôi mệt quá, phải rên rỉ xin tha mới thôi, cho nên lần này tôi quyết tâm không bị anh dụ nữa.



Tôi kiên định đáp:

- Đừng có mơ.



Tối nay em ngủ với con.

- Em không sợ anh ngủ một mình cô đơn, mấy cô xinh xinh kia lại nhòm ngó anh à?

- Sao anh bảo chung thủy để làm gương cho con?

- Tuy chung thủy thế thôi nhưng anh dễ bị dụ lắm, thế nên em phải sang phòng quản thúc anh đi.

Tôi vừa tức vừa buồn cười nên khẽ véo tay anh một cái, Huy không phản ứng, chỉ yên lặng nắm thật chặt tay tôi.



Ba người chúng tôi ngồi bên nhau vừa ăn vừa trò chuyện, sau đó trời vẫn còn sáng nên Huy đưa hai mẹ con tôi ra khu giải trí để chơi tàu điện.

Bí Ngô ước ao mãi, cuối cùng cũng có ngày được ngồi lên tàu điện hình quả bí ngô luôn.



Con bé cứ chỉ vào cả dãy tàu điện rồi phấn khích reo lên:

- Mẹ ơi, tàu điện hình bí ngô như Bí Ngô này.

Tôi và Huy, kể cả những người xung quanh nghe thế cũng phải bật cười:

- Ừ, tàu điện hình bí ngô như con đấy.





Con thích ngồi khoang nào?

- Con ngồi khoang kia ạ.



Nhưng mẹ ơi, mẹ với bác cả ngồi cùng con được không? Như bạn kia kìa.



Bạn kia có cả bố với mẹ ngồi cùng kìa.

- Được – Được.

Cả tôi và anh đều không hẹn mà cùng trả lời “được” khiến Bí Ngô càng thích thú quay sang nhìn, nó nắm tay mẹ và “bác cả” lên khoang tàu điện, háo hức chờ cả dãy tàu hình bí ngô chạy đi.

Trước giờ, tôi đã đưa con đi chơi vài lần, nhưng chưa có lần nào tôi có cảm giác thế này cả.



Những tiếng nhạc thiếu nhi vang lên, đoàn tàu chạy xình xịch, có con ngồi giữa chúng tôi, hai bàn tay nhỏ bé của Bí Ngô nắm chặt tay tôi và anh, ở phía sau lưng con chúng tôi lại lặng lẽ nắm tay nhau.

Một gia đình nhỏ, hạnh phúc có lẽ chỉ đến thế này mà thôi.



Có Huy và con ở bên tôi, sống một cuộc sống bình dị, chẳng muộn phiền chẳng tranh đấu, cứ thế ngày ngày tháng tháng trôi qua thật yên bình ở bên nhau, với tôi, như thế đã quá đủ rồi, tôi sẽ không mong cầu gì cao sang hơn nữa.

Con nói với tôi:



- Mẹ ơi thích quá, con thích tàu điện, bác cả ơi con thích tàu điện.

- Ừ, cho Bí Ngô đi tàu điện chán thì thôi.

- Bí Ngô muốn ngày mai đi cái đu quay to to kia được không bác cả?

Con bé chỉ vào vòng quay mặt trời của Sungroup cách đó không xa, hào hứng bảo:

- Cái kia kìa.

- Được.

- Yeahhh, yêu bác cả nhất.



Bác cả, ôm, ôm.

- Ừ...!ôm một tý.

Tối hôm đó khi quay về resort, chúng tôi vẫn ngủ riêng phòng, nhưng chỉ được đúng một hôm, đến mùng hai tết, Bí Ngô đi chơi cả ngày mệt quá nên mới 8 giờ đã ngủ say như cún con rồi.



Có tên “bố xấu xa” nào đó nhân lúc con ngủ lại mò sang phòng tôi, bế bằng được tôi sang bên ấy.

Sau một trận kích tình hỗn loạn, khi tôi mệt nhoài nằm úp sấp trên người anh, Huy mới nói với tôi:

- Hai hôm nay ở đây em có thích không?

- Thích.



Anh biết trong ngôn tình có câu nói gì mà em thích nhất không?


- Câu gì thế?

- Lúc còn trẻ, có cảm giác cả thế giới này thuộc về mình vậy.

Tôi khẽ cười, nâng tay lên vuốt ve vòm ngực trần vững chãi của anh:

- Mấy hôm nay cũng thế, em có cảm giác như được quay lại lúc còn trẻ, thấy cả thế giới này thuộc về em.

- Bao gồm cả anh với con à?

- Ừ, hai người là một nửa thế giới của em.

- Nửa thế giới còn lại của em là gì?

- Không nói cho anh biết.

- Có nói không?



Anh vừa nói vừa thò tay xuống bên dưới đùi tôi, ngón tay trêu chọc khiến tôi buồn quá, cứ ngọ ngoạy mãi không yên trên người anh:

- Không nói, bí mật.



Đợi khi nào anh nắm quyền kiểm soát toàn bộ Lạc Thành thì em sẽ nói cho anh biết.

- Chuyện gì mà bí mật thế? Không nói trước cho anh biết được à?

- Không nói trước được.



Còn lâu em mới nói cho anh.

- Không nói thì làm việc khác vậy.

- Việc...!gì? Á...!buồn em, đừng...!buồn em...!á, Huy...

Bố của con tôi đúng là tinh lực dồi dào, quần thảo một trận như vậy rồi mà vẫn không thấy đủ, tiếp tục xốc tôi lên rồi bắt đầu “hiệp thứ hai”, liên tục tấn công đến khi tôi mệt nhoài rồi thiếp đi trong vòng tay anh.



Nhưng thật kỳ lạ, hôm ấy tự nhiên tôi gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy sau khi chúng tôi trở về, Huy phanh phui những việc mà Hải làm khiến cho anh ta bị đuổi khỏi Lạc Thành, bị tước sạch cổ phần.



Phương cũng nhân cơ hội này ly hôn với anh ta, mang cả Jin Jin đi, chỉ trong phút chốc Hải trở thành một kẻ trắng tay, thứ gì cũng không có.

Anh ta rơi vào đường cùng nên đã làm ra một chuyện rất khủng khiếp, đó là bắt cóc Bí Ngô của tôi, đưa nó xa rời tôi, không bao giờ gặp lại được nữa...

Mơ đến đây, tôi sợ đến mức giật mình choàng tỉnh dậy, quay sang vẫn thấy Huy ở bên cạnh, nhưng có lẽ vì ám ảnh bởi vì giấc mơ vừa rồi nên tôi không thể nào chợp mắt tiếp được, đành lặng lẽ xuống giường rồi mặc quần áo lại, mở cửa đi về phòng với con.

May sao, Bí Ngô của tôi lúc ấy vẫn ngủ ngoan trên giường, tôi sợ hãi ôm chặt con vào lòng rồi thức luôn từ đó cho đến sáng.



Ngày hôm sau Huy tỉnh dậy không thấy tôi đâu mới sang phòng đi tìm, vừa thấy hai mẹ con tôi, anh đã tỉnh bơ hỏi một câu:

- Hôm qua Bí Ngô có ngủ ngon không?

- Dạ ngon ạ.



Nhưng lúc con tỉnh dậy lại không thấy mẹ đâu, sáng mai lại thấy mẹ.



Bác cả ơi, hình như đó là con mơ ngủ phải không ạ?

Cả tôi và Huy đều lập tức chột dạ, đúng là có trẻ nhỏ trong nhà, bố mẹ muốn ân ái một chút cũng phải lén la lén lút, thân mật với “bác cả của con mình” thì lại càng phải thận trọng hơn nữa.




Tôi lúng túng nói:

- Ừ, Bí Ngô ngủ mơ đấy, mẹ ở cạnh Bí Ngô cả đêm mà.

- Vâng ạ.



Thế mà con cứ sợ mẹ đi mất.

- Mẹ không đi đâu, mẹ ở bên cạnh Bí Ngô hết đời.

Con bé sung sướng cười tít mắt rồi ôm chặt lấy tôi:

- Bí Ngô cũng ở bên cạnh mẹ hết đời, cả bác cả nữa.

Huy nhìn hai mẹ con tôi, ánh mắt ngời sáng:

- Ngoắc tay.

- Ngoắc tay.



Rời khỏi Hạ Long, chúng tôi quay lại Hà Nội, vẫn còn dư một ngày nên hôm ấy Huy dành thời gian chở mẹ con tôi về nhà cũ chúc tết.



Nhưng anh chỉ ngồi trong xe, không lên cùng.

Tôi biết hiện tại Huy chưa thể cho tôi và Bí Ngô một thân phận đàng hoàng, cho nên việc chúc tết gia đình tôi cũng khiến anh khó xử.



Tôi hiểu nên không trách anh, chỉ bảo:

- Anh ngồi yên ở đây nhé, lát nữa em mang bánh chưng với xôi gà xuống cho ăn.

- Có cả đồ ăn kèm cho tài xế à?

- Có chứ, ai lại để tài xế đói bao giờ.



Anh còn phải giữ sức để tý nữa chở em với Bí Ngô về nữa.

- Em yên tâm, anh nhiều sức lắm.

Tôi phì cười, khẽ vỗ vào bàn tay anh rồi mới ôm con đi vào nhà.



Lần này khác hẳn lần trước anh đưa tôi đến đây, cả buổi tôi cứ thấp tha thấp thỏm chờ làm cơm xong để mang xuống cho anh ăn.

Mẹ tôi thấy tôi đứng ngồi không yên mới bảo:

- Sao thế? Sao mà mày cứ ngóng ra ngóng vào thế?

- À không, tại con lo tài xế đói thôi.

- Sao không bảo người ta lên nhà ăn cơm luôn.

- Anh ấy ngại mà.

- Thế để tao dọn đồ thắp hương xuống rồi mang cho người ta.

- Vâng.

Kết quả là tài xế của tôi hôm ấy chỉ việc ngồi mỗi trên xe thôi mà được ăn bao nhiêu là đồ ngon, tối hôm đó, khi anh chở tôi về nhà xong còn nói “tết năm sau sẽ vào nhà tôi ăn một bữa thật no mới được, mấy món mẹ tôi nấu còn ngon hơn chị Oanh nấu nhiều”.


Tôi nghe anh nói thế thì bật cười, trong lòng trào dâng một sự ấm áp vô bờ bến, giống như trong tim thực sự đã coi anh là chồng tôi, là người trong nhà tôi.



Thế nhưng tôi lại không thể ngờ được rằng ngày xa anh lại tới nhanh đến thế, hy vọng chúng tôi sẽ cưới nhau cũng tan tành như mây khói.



Tất cả đổ vỡ chỉ sau một đêm, vĩnh viễn chẳng thể vãn hồi...

Kết thúc kỳ nghỉ tết thì ông nội của Bí Ngô và gia đình Hải cũng quay về Hà Nội.



Lúc này, chẳng còn phải kiêng dè gì nữa nên Huy đã đưa bố mình đến bệnh viện thăm Tuấn một chuyến, lúc về thì tất cả đồ đạc cao cấp trong nhà bị ông nội của Bí Ngô đập vỡ sạch.

Mọi người trong nhà không một ai biết lý do tại sao ông chủ khi thăm con trai trở về lại đùng đùng nổi giận như vậy, chỉ có tôi là biết rõ và ngóng chờ một kết cục mà mình đã dự liệu trước mà thôi.



Quả nhiên, kết quả không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, chỉ trong tối hôm đó Hải đã bị tước sạch cổ phần và đuổi ra khỏi nhà.

Tôi không được sang biệt thự chính, nhưng đứng bên biệt thự phụ vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng ông ta mắng con trai út của mình:

- Tao không ngờ mày là đứa độc ác như thế, mày dám hại cả anh ruột mày, còn định giết cháu tao.



Mày không phải là người nữa, mày cút khỏi đây nhanh, cút.

- Dù sao con cũng là con của bố, bố không thể cạn tàu ráo máng với con thế được.



Lỗi sai con nhận, bố phạt con cũng được.



Nhưng bố đuổi con đi mà không nghĩ bây giờ bố còn bao nhiêu đứa con lành lặn à? Giờ bố chỉ có con và anh Huy thôi, bố đuổi con thì ai sẽ là người được hưởng toàn bộ tài sản của bố? Kế hoạch này là anh Huy lập ra, anh ấy muốn chiếm hết tài sản nên mới xúi con làm thế.


- Mày câm miệng ngay, mày còn dám đổ lỗi cho anh mày à?

- Bố thử hỏi xem anh ấy đã làm gì? Loại người dám sao chép công nghệ của người khác đem làm thành của mình thì có việc gì không dám làm?

- Sao chép gì?

- Con có tài liệu về việc con trai cả của bố ăn cắp công nghệ của người khác.





Bố đừng tưởng anh ta giỏi, cũng chỉ là đồ ăn cắp thôi.

Lúc này, tôi mới nghe giọng Huy vang lên:

- Bằng chứng nào nói tôi ăn cắp?

- Tôi có bằng chứng? Phương, cô có bản photo thì lấy ra đi.



Lấy ra cho tôi.

Phương bế Jin Jin trên tay, chán nản không muốn nhìn anh ta nữa mà chỉ lạnh nhạt bảo:

- Anh đừng điên nữa, tôi với anh ly hôn đi.

- Cô nói cái gì?

- Tôi nói ly hôn đi.

- Cô, con đ.i.ế.m ch.ó này, mày dám đòi ly hôn à? Mày thích a...

Anh ta còn chưa nói hết câu thì tôi lại nghe một tiếng “Bụp” rất mạnh, nhưng đó là mấy âm thanh giãy giụa và cả tiếng ông nội Bí Ngô quát bảo vệ lôi Hải tống ra khỏi nhà.

Tôi nghĩ đã đến nước này thì mọi chuyện đã gần như sáng tỏ, nên cũng không muốn nghe tiếp nữa mà chỉ lặng lẽ xoay người trở về biệt thự phụ.



Hôm đó, mãi đến gần 2 giờ sáng Huy mới về bên này, nhưng anh không về phòng mình mà lại vào phòng tôi.

Khi ấy, tôi vẫn chờ anh nên chưa ngủ, còn ai đó thì vừa vào tới giường đã vội vã xốc chăn, ôm lấy tôi vào lòng:

- Làm gì còn chưa ngủ?

- Đang chờ anh về để nghe tin tốt đấy.

Anh khẽ cười, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo tôi:

- Tin tốt là tối nay bố vừa ký chuyển nhượng cổ phần lại cho anh rồi.



Số cổ phần của anh bây giờ, nếu gộp cả phần của Bí Ngô nữa là sẽ có 51%, hơn bố 2%, chắc chắn sẽ kiểm soát được Lạc Thành.

- Chúc mừng bố của con tôi nhé.



Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng tâm nguyện của mẹ anh cũng trở thành hiện thực rồi.

- Ừ, đến lúc cho vợ con một thân phận đàng hoàng rồi.

Tôi cũng cười, tôi thực sự đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi, chờ được làm vợ anh, chờ Bí Ngô được công nhận chính thức là con gái của anh...! giờ tâm nguyện sắp thành sự thật, làm sao tôi không vui vẻ được.

Tôi nói:

- Còn Hải thì sao hả anh? Dù sao cũng là con trai ruột của bố anh mà, sao có thể bảo đuổi đi là đuổi hẳn được?

- Bố vẫn để lại cho nó mấy ngôi nhà, tài sản của nó ngoài Lạc Thành ra thì vẫn còn nhiều, đủ ăn tiêu thoải mái cả đời.



Nhưng anh nghĩ bố chỉ đuổi nó đi một thời gian thôi, đợi đến khi bố nguôi giận sẽ cho nó quay lại.



Nhưng sẽ không cho phép nó bước chân vào Lạc Thành nữa.

- Ừ.



Em biết rồi.

- Muộn rồi, mình ngủ thôi.

- Muốn ngủ thì bỏ tay ra.

- Không bỏ.

Hôm ấy, vì đã thành công gần như toàn bộ nên chúng tôi “ăn mừng” một trận đến tận 3 giờ sáng mới xong, ngày hôm sau là cuối tuần nên tôi tự cho phép mình ngủ nướng thêm một chút, còn Huy thì bận việc sang tên cổ phần và giải quyết nốt tàn dư chuyện Hải bị đuổi khỏi Lạc Thành, cho nên mới 6 giờ sáng đã ra khỏi nhà.

Có điều, sau khi anh đi rồi, tôi mới chỉ nằm thêm được một lúc thì bỗng dưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.



Bình thường rất ít người vào phòng tôi, thỉnh thoảng chỉ có chị Oanh cần việc gì đó nên mới gõ cửa.

Lần này, tôi cũng nghĩ là chị Oanh nên chỉ khoác tạm một bộ quần áo ngủ rồi ra mở cửa, không ngờ người đứng bên ngoài lại là một người có thể giật mình khiếp sợ.

Ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn mấy vết hôn xanh tím trên cổ tôi, chậm rãi nói một tiếng:

- Cô với con trai tôi...!từ bao giờ?.