“Đừng giả vờ nữa. Cô đến đây là để lấy số tiền tối qua tôi hứa cho cô đúng không. Vào trong đi.”
“...???”
Đỗ Như không hiểu cậu thanh niên trẻ đang nói gì. Bà muốn hỏi nhưng lại bị hắn kéo vào trong.
“Ngồi xuống đây đi, tôi sẽ đưa tiền cho cô.”
Hắn lấy ra một tiền sec rồi viết số tiền đã hứa cho Nhiễm Tranh.
“Cầm lấy, đó là những gì cô đáng nhận.”
Cầm tờ sec trên tay, Đỗ Như căn bản không biết chuyện tối qua mà Mạch Ngạn nói. Bà trả lại tờ sec cho hắn, đứng dậy.
“Tôi đi tìm người, không tìm thứ này.”
“Gì?”
Mạch Ngạn cau mày nhìn Đỗ Như, hắn nghĩ rằng bà đang chê số tiền này ít. Trong lòng có chút tức giận nhưng nghĩ đến biểu cảm hôm qua, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Em không cần tiền, được thôi. Vậy em muốn thứ gì tôi điều cho em nhưng với một điều kiện…em sẽ trở thành nhân tình của tôi.”
“Nhân tình!”
Đỗ Như thốt lên một câu cảm thán. Nhìn Mạch Ngạn đánh giá qua một lượt. Trong lòng bà thầm nghĩ hắn chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi nhưng lại thích lái máy bay.
Ngoài bốn mươi, Đỗ Như không tin rằng bản thân vẫn có sức hút với một đứa trẻ. Thật dở hơi!
“Câu này cậu nên nói với cô gái trẻ, còn tôi đã quá thời rồi.”
Đỗ Như đặt tay lên vai Mạch Ngạn khuyên nhủ. Bà quay người định rời đi nhưng bàn tay rắn chắc của Mạch Ngạn nắm chặt lấy tay bà. Vì hắn dùng lực ở cổ tay khiến Đỗ Như đau đớn hét lên.
“Buông ra! Cậu làm tôi đau đấy.”
Đối mặt với sự khó chịu của Đỗ Như, Mạch Ngạn không hề quan tâm đến. Hắn nhìn vào mắt bà chằm chằm. Ở góc độ gần, Mạch Ngạn nhận ra nét mặt của người phụ nữ trước mặt có chút đứng tuổi nhưng hình ảnh của cô gái hôm qua và người trước mặt có sự tương đồng với nhau. Điều này, hắn rất chắc chắn.
Thấy Đỗ Như không có ý định làm tình nhân của mình, Mạch Ngạn liền dùng chiêu “ép buộc” với bà.
“Những gì mà Mạch Ngạn này muốn không ai có thể từ chối được.”
“Cậu…”
Nghe hắn mạnh miệng tuyên bố khiến Đỗ Như cứng họng không thể nói được gì.
Cứ thế, Đỗ Như bị Mạch Ngạn đưa trở về biệt thự của mình.
Nhiễm Tranh ngồi trong phòng vệ sinh vẫn chưa biết mẹ bị người ta bắt đi. Một hồi lâu, cô mới bình tĩnh trở lại. Bước ra khỏi phòng, lúc này cô mới nhớ đến mẹ. Nhiễm Tranh liền đi tìm chủ quán. Nhưng khi đến nơi thì không còn thấy người đâu. Cô lườm ông chủ quán:
“Mẹ tôi đâu?”
“Sau cô vẫn còn ở đây? Mẹ cô đã rời đi được một lúc rồi còn gì.”
Ông chủ quán nhìn thấy Nhiễm Tranh vô cùng khó chịu. Vừa mới đuổi được bà mẹ đi, giờ đứa con lại đến. Đúng là một ngày xui xẻo của ông mà.
“Nhưng tôi không nhìn thấy bà.”
“Làm sao tôi biết được mẹ cô đi đâu. Tôi không phải là bảo mẫu của hai người. Món nợ của tôi với các người đã giải quyết xong rồi, làm ơn đi giùm cho.”
Ông ta vừa nói vừa đuổi Nhiễm Tranh như đuổi tà.
“Nhưng…”
Lời còn chưa dứt, cô đã bị ông chủ quán đuổi ta khỏi phòng. Đứng bên ngoài cửa, Nhiễm Tranh bất lực. Quay người, cô ra khỏi quán bar.
Không nhìn thấy mẹ, Nhiễm Tranh không biết phải đi tìm bà ở đâu. Trong bế tắc, cô chỉ có thể trở về nhà của mình.
Nhiễm Tranh một mình lên chiếc mô tô MTT Turbine Superbike Y2K. Đây chính là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi của mẹ cô tặng. Loại xe đắt đỏ này chỉ dành cho những người giàu mới có được. Nhưng gia đình cô chỉ thuộc hạng trung bình trong tầng lớp xã hội. Căn nhà mà cô và mẹ đang sống ở tận ngoài vùng ngoại ô. Nhưng đó cũng chỉ là một căn nhà thuê không đáng giá bao nhiêu. Vậy tại sao mẹ cô lại có thể mua được chiếc xe đắt đỏ này. Đó là vì, mẹ con cô chính là một kẻ trộm. Chiếc xe mà cô đang dùng cũng là do mẹ cô đã đánh cắp nó trong một lần làm nhiệm vụ.
Từ khi sinh ra, cô đã là một thành viên trong tổ chức T (T là cách gọi tắt của Thieves, những kẻ trộm). Mẹ cô là một hacker chuyên nghiệp, không có một chiếc máy tính hay món đồ công nghệ nào mà bà không thể xâm nhập được. Ngoài mẹ cô ra, còn có rất nhiều thành viên khác trong tổ chức với khả năng phi thường.
Sống trong một môi trường toàn là người tài giỏi, Nhiễm Tranh không cho phép bản thân thua kém ai. Từ lúc ba tuổi, cô đã bắt đầu học hết kiến thức của học sinh tiểu học. Tiếp đó là cấp hai, cấp ba, đại học..trong thời gian ngắn cô đã hoàn thành chương trình học của mình một cách suôn sẻ. Chưa dừng lại ở đó, ngoài những kiến thức cơ bản cô còn học những thức phức tạp trong tổ chức. Vì đơn giản cô là một thành viên trong tổ chức.
Kétttt…
Chiếc xe dừng lại trước phòng trọ. Nhiễm Tranh với gương mặt ủ rủ bước xuống xe. Cô lấy chìa khóa trong túi định mở cửa phòng. Đột nhiên, Nhiễm Tranh cảm nhận có một bàn tay ở phía sau đang chuẩn bị tóm lấy áo cô. Theo phản xạ, cô cúi người xuống, chân phải tạo thành một góc xoay bốn mươi lăm độ. Người ở phía sau nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công dưới đất của cô.
“Là anh, Thiên Ngôn đây.”
“Thiên Ngôn!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhiễm Tranh ngẩng đầu lên. Biết là người quen, cô vui mừng buông bỏ phòng bị.
“Xin lỗi, em còn tưởng là kẻ xấu nên mới phòng bị.”
“Em không cần phải xin lỗi, là do anh cố ý muốn trêu em một chút thôi.”
Thiên Ngôn cười thân thiện với Nhiễm Tranh. Cậu đi đến ôm cô vào lòng, âu yếm.
“Lâu rồi không gặp, anh nhớ em lắm.”
“Em cũng nhớ anh.”
Nhiễm Tranh đáp trả lại cậu bằng một cái ôm ấm áp.
Thiên Ngôn cũng là một thành viên trong tổ chức. Nhiều lần tiếp xúc trong công việc, bọn cô đã nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng tổ chức lại có một cấm kị chính là các thành viên không được phép yêu đương. Vì vậy, cô và Thiên Ngôn buộc phải lén lút, không để ai phát hiện. Đến nay, cũng đã tròn ba năm.
“Em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
“Là ngày gì?”