“Làm sao cô biết được điều này? Cô có chắc chắn những gì mình nói là thật không? Ông chủ đã từng ra luật không được yêu trong tổ chức, cô biết chứ?”
Hinh Khê nhìn Song khuê cười nhẹ.
“Đương nhiên là tôi không quên rồi. Chính vì điều đó mà tôi mới căm ghét Nhiễm Tranh. Nếu như không bị cô ta cản trở có lẽ bây giờ tôi đã có thể tham gia các nhiệm vụ hạng A, hạng S nhưng cô ta đã phá hủy mọi thứ. Ngay từ đầu gặp cô ta tôi đã có một dự cảm không tốt.”
“Gì chứ! Chẳng lẽ bao lâu nay cô chỉ đang diễn kịch trước mặt cô ta?”
Ả gật đầu với Song Khuê.
“Vậy bây giờ cô muốn gì?”
“Tôi muốn tôi và cô cùng tham gia nhiệm vụ lần này mà không có Nhiễm Tranh, cô thấy thế nào?”
Hinh Khê đưa chìa khóa về phía Song Khuê. Cô ta liền cầm lấy chìa khóa, thở mạnh.
“Vậy thì không được rồi. Ông chủ sẽ không cho chúng ta tham gia đâu. Tôi vừa mới từ trong đó đi ra, muốn tham gia còn phải đợi Nhiễm Tranh hoàn thành 50 nhiệm vụ nữa. Đến lúc đó, may ra chúng ta còn có cơ hội đi theo bảo vệ cô ta.”
“Chậc chậc chậc…hạn hẹp!”
Song Khuê chau mày nhìn ả.
“Hạn hẹp? Cô đang nói tôi à!”
“Đúng.”
“Cô…”
“Đừng vội tức giận. Tại sao tôi lại nói cô nghe chuyện của ông chủ? Đó là vì chúng ta có thể dùng chuyện này để uy hiếp ông chủ. Cũng không hẳn là uy hiếp mà là thương lượng. Đến lúc đó, ông chủ sẽ sợ mẹ con Nhiễm Tranh bị người khác nói ra nói vào liền cho chúng ta tham gia nhiệm vụ lần này. Khi chúng ta thành công trở về, cô nói xem tương lai của chúng ta có khác không. Đến lúc đó, chúng ta còn có thể nhận nhiệm vụ từ bên ngoài mà không cần ông chủ phải giao phó. Một mũi tên trúng hai đích.”
Song Khuê nắm chặt chìa khóa trong tay, dã tâm hiện rõ trong con ngươi của cô ta.
“Cô nói đúng. Chúng ta là người tài giỏi thì không nên để kẻ yếu cản chân mình.”
“Ha…”
Buổi tối ở nhà hàng Knight.
Mạch Ngạn một mình lái con xe thể thao đến điểm hẹn. Ông chủ Điền đã có mặt trong phòng vip, nhìn thấy Mạch Ngạn đi vào. Ông ta vui vẻ ra tiếp đón.
“Chủ tịch Tô, may quá tôi không phải đi về bằng tay không.”
“Tôi cũng đang mong chờ khi bước chân ra khỏi đây không phải thất vọng.”
“Nhất định không thất vọng rồi. Ông chủ Tô cứ yên tâm ở tôi. Vụ này đảm bảo chỉ có ngon.”
Hắn nhếch môi.
“”Ngon” chưa chắc khiến tôi hài lòng.”
“Ha ha ha…uống chút rượu cho ấm lòng nào.”
Ông chủ Điền rót ly rượu vang mời Mạch Ngạn. Chưa dừng lại ở đó, ông ta vỗ tay một cái mấy cô gái chân dài liền xuất hiện. Người nào cũng là mỹ nhân với bộ trang phục quyến rũ.
Mấy cô gái theo sự chỉ dẫn của ông chủ Điền đi đến phục vụ Mạch Ngạn.
“Anh chủ để chúng em phục vụ cho anh nhé.”
Một cô gái trong số đó hôn lên má hắn.
“Dừng lại!”
Mạch Ngạn đẩy mấy cô gái ra. Nếu thường ngày hắn sẽ không từ chối nhưng bây giờ thì khác. Từ khi biết người ngủ cùng mình ở trong quán bar hôm đó là một người phụ nữ đã có gia đình và một đứa con gái. Hắn cảm thấy ghê tởm và không muốn đụng chạm đến bất kỳ cô gái nào. Da gà da vịt nổi khắp người hắn.
“Chủ tịch Tô sao vậy. Mọi khi cậu rất thích điều này mà.”
“Hôm nay tôi không khỏe được không!”
“Đương nhiên là được rồi. Mấy cô mau lui ra đi.”
Ông chủ Điền liền đuổi mấy cô gái đi. Trong phòng trở lại yên tĩnh.
Hắn thở dài, uống hết ngụm rượu.
“Ông chủ Điền nên đi thẳng vào vấn đề. Tôi nghĩ mình sẽ quay trở về trong vài phút nữa.”
“Ơ...để tôi nói đã.”
Nghe thấy Mạch Ngạn muốn quay trở về ông ta gấp gáp.
“Bên Vương Quốc Anh có một đợt giao dịch về đá quý. Nghe nói bên trong đó có một viên đá xanh viên dương, nó đã xuất hiện từ thời khai thông lập địa. Giá trị của nó là cả thế giới này, nhiều nhà khoa học muốn đem nó về nghiên cứu. Còn có một truyền thuyết nói rằng sâu bên trong viên đá đó có ẩn giấu khoa báu của thời cổ đại. Cậu thấy thế nào?”
“Để tôi suy nghĩ.”
“Được được, cậu cứ nghĩ đi.”
Ông chủ Điền cười nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ ngợi.
Mạch Ngạn chỉ là một cậu nhóc chân ướt chân ráo bước vào đời, rồi lạc vào giới hắc đạo. Tuy thời gian hoạt động không nhiều nhưng sự kiêu ngạo của hắn thì có thừa. Chẳng hiểu sao những tên khép tiếng trong hắc bang luôn kính nể và tôn trọng hắn.
Mạch Ngạn là một tên kiêu ngạo, ngông cuồng. Mỗi lần có cuộc giao dịch nào muốn hợp tác với hắn, ông ta điều là người dưới cơ. Hơn nữa, còn phải theo tâm trạng của hắn để hành xử. Nếu Mạch Ngạn thấy không hài lòng có thể bỏ về bất cứ lúc nào hoặc là quá ba mươi phút không thấy hắn đến thì biết cuộc giao dịch này thất bại. Hắn không bao giờ từ chối một cuộc giao dịch nào trực tiếp, chỉ đợi khi người khác mất thời gian hắn mới hủy bỏ giao dịch.
Tên khốn Mạch Ngạn này nếu chỉ là một người bình thường thì ông ta đã dạy dỗ cho hắn một trận.
“Ba, bảy thấy sao?”
“Tôi…”
“Ông ba, tôi bảy. Được thì chốt không thì hủy.”
Mạch Ngạn thẳng thắn nói ý muốn của mình.
“Được được. Có ba còn đỡ hơn không.”
Ông chủ Điền nghiến răng nói nhỏ đủ một mình ông ta nghe. Trong một cuộc giao dịch, Mạch Ngạn cho đối phương ba đã là quá nhiều và rộng lượng lắm rồi. Những người hợp tác trước đó, phần trăm không quá hai.
“Nói xong rồi thì tôi về trước đây. Khi nào xuất phát thì ông nhớ nhắn thời gian cho tôi là được.”
Mạch Ngạn đứng dậy chỉnh lại quần áo chuẩn bị ra về.
“Chờ đã chủ tịch Tô! Có chuyện này tôi muốn nói với cậu, không biết cậu đã biết chưa.”
“Nói đi.”
“Chủ tịch Hàn…ông ấy đã chết. Cậu có biết chuyện này không?”
Hắn gật đầu nói:
“Biết. Vừa mới nghe ông nói đấy ông chủ Điền.”
“Hả! Cậu không hề ngạc nhiên hay sao? Cái chết của chủ tịch Hàn.”
“Có chứ. Nhờ ông gợi ý nên tôi có chút tò mò. Tại sao ông ta chết vậy?”
Tuy hỏi nhưng Mạch Ngạn lại không có ý muốn nghe. Hắn chỉ quan tâm đến những gì liên quan đến hắn. Nếu không liên quan, nghe cho biết cũng không phải là không thể.
Ông chủ Điền đảo mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ thần bí. Ông ta ghé sát vào tai Mạch Ngạn nói nhỏ. Chẳng biết ông ta đã nói điều gì khiến hắn nghe xong lại nở nụ cười tà ác.
“Thì ra là thế.”