Tung Hoành

Tung Hoành - Chương 16: kịch chiến xà vương.




“Về thôi.”

Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mình. Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng động phá tan sự tập trung của cô.

Rầm!!!

“Cảnh sát đây! Tất cả đứng im giơ tay lên đầu.”

Một đội quân cảnh sát phá hỏng cánh cửa phòng xông vào. Mấy tên vệ sĩ liền đứng ra chặn trước mặt, họ lấy súng ra sẵn sàng chiến đấu với cảnh sát vì ông chủ.

“Cảnh sát! Tại sao cảnh sát lại có mặt ở đây?”

Khi cánh cửa buổi tiệc đóng lại. Tên đầu bếp trưởng tự đắc rút súng ra chuẩn bị dọn dẹp buổi tiệc. Đột nhiên, một vị khách trong đó lao đến tóm lấy ông ta.

“Cảnh sát đây! Giơ tay lên đầu.”

“Tôi đầu hàng.”

Tên bếp trưởng hoảng hốt giơ tay lên đặt ra phía sau đầu. Lúc này, ông ta nhận ra một số vị khách trong buổi tiệc có cảnh sát cải trang. Rất nhanh sau đó, tên bếp trưởng cùng với đồng bọn bị bắt giữ đưa đi. Một số còn lại trang bị vũ khí chuẩn bị đột nhập vào hang ở của chủ tịch Hàn.

Chủ tịch Hàn tái mét mặt mày, vội cất tờ séc vào trong túi mình. Ông ta lập tức ra lệnh cho vệ sĩ ngăn cảnh sát lại, còn ông ta thì chùn đi.

“Không được để tên cảnh sát nào rời khỏi đây.”

Hai bên bắt đầu nổ súng kịch liệt. Mạch Ngạn nhanh chóng kéo Nhiễm Tranh vào một góc khuất tránh đạn. Khi cả hai bên đang chiến đấu, Nhiễm Tranh nhìn thấy chủ tịch Hàn chạy đi bằng cửa sau. Cô liền nói chuyện này với Mạch Ngạn.

“Anh trai, đi ra cửa đó chúng ta có thể thoát khỏi đây.”

Mạch Ngạn liền nhìn theo hướng của cô nói. Sau đó, quan sát tình hình hiện tại. Đám vệ sĩ và cảnh sát vẫn không ngừng nổ súng, nhưng có vẻ những tên vệ sĩ không còn trụ được lâu. Hắn nắm chặt lấy tay cô.

“Hãy đi theo sát tôi.”



Lợi dụng những khe hở đạn bay, Mạch Ngạn kéo cô chạy đến cánh cửa sau. Cả ba người cùng thoát ra bên ngoài. Khi cánh cửa đã ở trước mắt, đột nhiên một tiếng động vang lên gần đó. Tiếng những bức tường bị nứt ra tạo một đường dài. Tiếp đó, bị tách ra làm hai. Chấn động đã khiến cho căn biệt thự bị sụp đỗ hoàn toàn. Từ bên trên, một tảng đá bất ngờ rơi xuống chặn cửa ra.

“Cẩn thận!”

Mạch Ngạn kéo Nhiễm Tranh ra phía sau.

“Tảng đá đã chặn lối ra, chúng ta phải quay lại chỗ cũ thôi.”

Sở Trạch dẫn đầu, cậu ta chạy trước. Mạch Ngạn cùng với Nhiễm Tranh chạy theo sau. Nhưng hai người lại không được may mắn. Một cục đá đột ngột rơi xuống chặn ngang lối của hắn và cô. Còn Sở Trạch thì may mắn thoát ra được.

“Nhiễm Tranh! Cô có sao không?”

Đứng ở bên ngoài, Sở Trạch không ngừng gọi tên cô.

“Tôi không sao, nhưng bây giờ tôi không còn đường để ra ngoài được.”

Nhiễm Tranh thông qua khẽ hở của cục đá để đáp lại lời của Sở Trạch.

“Cô ở đó đợi tôi, tôi sẽ tìm người đến cứu cô. Nhớ đợi tôi đấy!”

“Tôi biết rồi.”

Sở Trạch gấp rút chạy ra ngoài mong tìm người đến giúp. Nhưng cậu ta còn chưa đi được xa, những cục đá từ bên trên lại tiếp tục ra xuống. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mọi thứ đều bị đè bẹp.

Lúc này, chủ tịch Hàn ở trên chiếc tàu cười lớn.

“Ha ha ha…Tô Mạch Ngạn, ngươi đừng có trách ta. Tất cả là tại sự kiêu ngạo, không kính nể người lớn mới có kết cục như thế thôi. Ta công nhận ngươi giỏi nhưng ngươi lại không biết điều thì đừng mong có chỗ đứng trong thế giới ngầm này được.”

“Thưa ông chủ, tất cả bom đã được kích hoạt. Chưa tới một phút, hòn đảo này sẽ bị phá hủy hoàn toàn.”



“Làm tốt lắm.”

Từ phía xa, ông ta nhìn thấy tàu của cảnh sát đang đến liền nhăn mặt.

“Chỗ này không ở lâu được, mau rời cho thuyền rời khỏi đây.”

“Dạ thưa ông chủ.”

Con tàu vừa rời đi vài giây, dưới mặt nước nổi lên những bọt bóng. Những cơn sóng đột ngột xuất hiện khiến cho con tàu của cảnh sát không thể đến gần. Mực nước dâng cao, nhấn chìm hòn đảo trước mắt vào trong lòng đại dương mênh mông.

“Đang yên đang lành sao hòn đảo đó lại chìm xuống được chứ?”

“Không đâu. Là do có kẻ khác nhúng tay vào.”

Thiên Ngôn nhìn hòn đảo đang biến mất trong mắt mình, từ bên dưới mặt nước nổi lên những vật dụng cá nhân của con người. Cậu ta lập tức phái một nhóm người thợ lặn xuống tìm những đồng đội bị mắc kẹt trong căn biệt thự. Chẳng hiểu sao, trong lòng Thiên Ngôn lại có một nổi lo lắng bất an. Mí mắt trái cậu cứ giật liên tục. Bất giác, cậu nắm chặt tay quan sát động tĩnh bên dưới nước.

Hòn đảo vẫn đang chìm xuống đáy biển. Mạch Ngạn và Nhiễm Tranh bị mắc kẹt lại trong đảo họ không có cách nào thoát ra được. Nước biển từ bên ngoài theo khe hở tràn vào bên trong họ.

“Nước? Tại sao lại có nước ở đây?”

Nhiễm Tranh ngạc nhiên, cô nhìn qua khe hở để quan sát bên ngoài nhưng lại không thấy được gì. Nước càng ngày càng tràn vào bên trong một nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng bị chết ngạt.

“Anh trai, chúng ta phải làm gì bây giờ. Tôi không muốn chết ở đây đâu.”

Cô ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ.

“Khóc cái gì mà cái. Chưa chết được đâu.”

“Chưa chết chứ không phải là không chết. Rồi sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”

“Cô đừng khóc nữa, phiền chết đi được.”