Tung Hoành

Tung Hoành - Chương 11: sóng gió.




“Giết người rồi!”

Trước sự sợ hãi của mọi người, tên đầu bếp trưởng lại ung dung nói:

“Đây chính là hình phạt dành cho những người không chịu ăn hoặc chống đối lại chúng tôi.”

“Chúng ta phải rời khỏi nơi này. Hắn ta là một tên giết người!”

Những người kinh doanh đương nhiên không chấp nhận cái chết. Ai nấy đều lấy điện thoại ra gọi cho người đến đón mình. Chẳng mấy chốc, buổi tiệc trở nên hỗn loạn.

Mạch Ngạn ngồi ở đầu bàn nhìn thấy cảnh này, hắn chẳng thốt lên lời nào. Ánh mắt vẫn luôn quan sát tình hình.

“Một tên ham sống thích sự giàu sang như chủ tịch Hàn mà lại dám chơi lớn thế này không giống với ông ta thường ngày. Hẳn là phía sau ông ta còn có ai đó đang chống lưng.”

Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú, cầm lấy tờ giấy lên xem.

Nội dung:Có tất cả mười hai ô vuông, thả một viên kim cương vào ô đầu tiên. Sau đó bỏ vào ô thứ hai hai viên kim cương, ô phía sau gấp đôi ô phía trước, cho đến khi đủ mười hai ô vuông. Mỗi bàn sẽ có mười người, trong vòng một phút hỏi số viên kim cương có tất cả là bao nhiêu?

Nụ cười dần hiện ra trên gương mặt Mạch Ngạn. Hắn sớm đã biết đáp án của câu hỏi này, nhưng không trả lời. Nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống bàn, tiếp tục xem kịch.

Lúc này, mọi người đều đang tình cách quay trở lại bờ. Không ai quan tâm đến nội dung bên trong của tờ giấy. Tên đầu bếp trưởng thấy vậy thì nói:

“Các vị không cần phải gọi nữa. Tàu thuyền sẽ không đến được đây đâu. Tất cả phương tiện có thể đến được đây đều bị chủ tịch Hàn chặn lại.”

“Cái gì? Sao ông ta lại làm như vậy?”

Nghe thấy thông tin này, mọi người càng sốc hơn. Tên bếp trưởng nhân cơ hội lại nói tiếp:

“Cách tốt nhất để mọi người rời khỏi đây chính là ăn món ăn trên bàn. Đến lúc đó, tự động sẽ có người đến đón mọi người.”

“Ngươi có giỏi thì tự mà ăn đi, còn bọn tôi không muốn.”

Một cậu thanh niên trong buổi tiệc phát hiện căn phòng được bao bọc bởi một lớp kín. Hắn ta liều lĩnh chạy đến muốn phá vỡ lớp kín để thoát ra ngoài.

“Graaa…”

Ầm!

Dù dùng hết sức lực cậu thanh niên vẫn không thể đập vỡ tấm kín đó ra.

Tên đầu bếp nhìn thấy hành động của cậu, ông ta rút khẩu súng đã giấu trong người từ trước ra. Không một chút nhân nhượng, bóp cò.



Đoàng!

Viên đạn bay xuyên qua đầu của cậu thanh niên, hắn ta ngay lập tức ngã ra đất. Mọi người lại một lần nữa run sợ trước sự hung ác của tên đầu bếp trưởng.

“Tôi đã nói rồi, nếu các người cố tìm cách để chống đối thì kết cục sẽ như cậu ta. Còn nữa, không cần phải cố phá vỡ lớp kín đó làm gì. Bởi nó không dễ dàng bị phá vỡ vì con người.”

Thấy tình hình trở nên hỗn loạn, một người liền dùng sự giàu có của mình để cầu xin tên đầu bếp trưởng thả hắn ta rời đi.

“Này anh đầu bếp, tôi có rất nhiều tiền chỉ cần anh thả tôi đi anh cần bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh.”

“Tiền? Ông chủ tôi còn có tiền nhiều hơn cậu.”

Tên đầu bếp cười một cách khinh bỉ nhìn cậu thanh niên kia.

“Chuyện cần nói cũng đã nói, thứ cần xem cũng đã xem. Bây giờ chính là nhiệm vụ của mọi người.”

Tiếng vỗ tay của tên đầu bếp trưởng, một người phục vụ liền đem ra chiếc đồng hồ bấm thời gian. Bên trên đã cài sẵn một phút.

“Tôi đếm từ một đến ba thời gian sẽ bắt đầu chạy. Những ai không có được đáp án sẽ nhận một hình phạt thích đáng.”

“...”

“1..2…3…”

Tút!

Tên đầu bếp trưởng nhấn vào nút đỏ trên đồng hồ, thời gian bắt đầu đếm ngược.

Mấy vị khách có mặt trên đảo trở nên hốt hoảng. Ai nấy đều giành giật tờ giấy để tính số kim cương của câu hỏi đặt ra. Vì quá căng thẳng khiến họ không thể nào tính được số kim cương có được trong câu hỏi. Cho đến khi thời gian một phút trôi qua, chỉ có duy nhất một người đưa ra đáp án.

“4095!”

Sở Trạch nhanh nhẹn đứng lên đọc đáp án của mình. Vừa hay, thời gian một phút cũng vừa kết thúc.

Tên đầu bếp trưởng nhìn nhướn mày nhìn Sở Trạch, khẽ gật đầu đồng ý.

Mạch Ngạn ngồi bên cạnh lại cười nhẹ. Hắn ngã người về sau ghế, tiếp tục xem kịch.

“Được sống rồi! Mình được sống rồi!”



Mọi người nghe thấy đáp án của Sở Trạch thì mừng đến phát khóc. Có được đáp án, như vậy họ cũng không phải sợ bị giết.

Ấy vậy, tên bếp trưởng bật cười thành tiếng khiến mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“Ai nói các người sẽ được sống. Chỉ có cậu thanh niên này trả lời còn các người thì không. Không làm mà muốn hưởng, tôi cực ghét cái thể loại như thế.”

“Nhưng lúc đầu anh không hề nói như vậy.”

Đoàng!

Một phát súng liền tiễn người đàn ông kia đi chầu trời.

Trong nhà vệ sinh, Nhiễm Tranh đi qua đi lại chờ đợi buổi tiệc kết thúc cô mới dám đi ra ngoài. Đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Mặc dù âm thanh không được rõ nhưng với kinh nghiệm trong “ngành” cô có thể dễ dàng nhận ra đó là tiếng súng.

Tại sao lại có tiếng súng?

Một buổi tiệc sang trọng, cao quý như thế này cũng xảy ra xung đột sao. Nhiễm Tranh thấy tình hình không ổn. Cô liền chạy ra khỏi nhà vệ sinh đi đến sảnh chính mà quên mất bản thân đang trốn tránh Mạch Ngạn.

Đợi đến khi cô chạy đến nơi thì thấy tên đầu bếp trưởng đang cầm cây súng chĩa về phía mọi người. Bất giác cô thốt lên:

“Chuyện gì vậy?”

“Hửm!”

Nghe thấy tiếng của Nhiễm Tranh, tên bếp trưởng nhíu mày quay lại. Ông ta có chút ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của cô.

“Cô là ai?”

“Tôi…”

Câu hỏi đột ngột của tên bếp trưởng nhất thời Nhiễm Tranh không biết trả lời thế nào. Cô ngập ngừng.

Mạch Ngạn ngồi cách đó không xa nhìn thấy Nhiễm Tranh, hắn mơ mơ màng màng cảm thấy gương mặt ấy thật quen thuộc. Hình như hắn đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó rồi. Vẻ mặt trở nên trầm tư ngắm nhìn cô gái, gợi nhớ.

“Cô gái này…mình đã gặp ở đâu nhỉ?”

Nhiễm Tranh đột nhiên bị hai người đầu bếp nắm giữ lại.

“Ơ..”

“Các người đang làm gì vậy?”