Tung Hoành Nam Hạ

Tung Hoành Nam Hạ - Quyển 2 Chương 20: Bước đầu thao luyện




Tất cả dân chúng ở vùng biển này đều biết tin: mọi người cùng nhau đánh đuổi hung nô. Tin tức đó lan truyền khắp một vùng phía đông của Đại Nam, làm bầu nhiệt huyết của một số người dâng trào. Những người có tinh thần yêu nước, đều ào ạt đến vùng biển đông mà gia nhập. Có những người không góp sức nhưng góp công, họ mang lương thực, vải vóc, vàng bạc… những thứ cần thiết đến ủng hộ cho dân chúng. Vùng biển phía đông bây giờ rất ồn ào, tất bật, không khí như đang xảy ra chiến tranh vậy.



Đông Phương giáo.

Phùng Thế Thanh bẩm báo:

“Giáo chủ, ngư dân cùng Kình Ngư bang đang kêu gọi mọi người gia nhập, chống hung nô. Việc này làm náo loạn cả một vùng phía đông này.”

Khương Khiếu Thông gật đầu, lão hỏi:

“Mọi người thấy thế nào?”

Tôn Sơn nói:

“Theo thuộc hạ thấy. Chúng ta nên phái người đến trợ giúp người dân. Khi nhắc đến phía đông ai cũng biết ở đó có Đông Phương giáo ta. Nếu không giúp một tay, bọn giang hồ lại có dịp bêu xấu chúng ta.”

Lê Hoành lắc đầu nói:

“Tôn hộ pháp nói sai rồi. Chúng ta là người trong giang hồ. Chuyện đánh đuổi hung nô là việc của bọn triều đình chó má kia. Huống hồ giáo ta vừa trải qua đại nạn, nguyên khí tổn thất trầm trọng. Bây giờ còn phái người đi làm chuyện nhảm nhí đó làm gì?”

Tôn Sơn trừng mắt với Lê Hoành:

“Lê Hoành, ngươi không phải con dân Đại Nam hay sao? Làm sao ngươi có thể tụ thủ bàng quang như thế? Huống hồ Đông Phương giáo ta được cho là lá cờ đầu ở phía đông này. Nếu…”

Khương Khiếu Thông ngắt lời, lão hỏi:

“Khương hộ pháp và Phùng hộ pháp thấy thế nào?”



Khương Vũ nói:

“Danh tiếng tuy quan trọng, nhưng việc chấn hưng bổn giáo là việc cấp bách lúc này. Nếu Vạn Độc môn lại thừa dịp chúng ta giúp ngư dân đánh hung nô mà tấn công, bổn giáo sẽ lại lâm vào hiểm cảnh. Chúng ta không thể nào giúp ngư dân được.”

Phùng Thế Thanh nói:

“Bẩm giáo chủ, Đông Phương giáo ta đã tổn thất về nhân sự rất lớn, đang dùng tiền bạc kêu gọi mọi người gia nhập để mau chóng phục hồi nguyên khí. Tuy nhiên, hiện giờ dân chúng gia nhập quân chống hung nô ở vùng biển khá nhiều. Bọn họ không có tâm trí nào gia nhập giáo của ta. Theo thuộc hạ thấy, nếu chúng ta cho người đi giúp dân chúng đánh hung nô thì cái lợi cho giáo ta là nhiều không đếm xuể.”

Khương Khiếu Thông gật đầu. Lão nói:

“Lời Phùng hộ pháp rất hợp ý ta. Lê hộ pháp và Phùng hộ pháp nghe đây. Hai vị dẫn theo hai mươi người đến trợ giúp ngư dân.”

Lê Hoành quỳ xuống nói:

“Giáo chủ, thuộc hạ sẽ không bao giờ rời khỏi giáo nửa bước. Thuộc hạ muốn ở lại hộ giáo. Xin giáo chủ xem xét.”

Khương Khiếu Thông trong lòng rất vui vì lòng trung thành của Lê Hoành, tuy nhiên lão vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. Lão nói:



“Vậy cũng được. Chuyện đánh hung nô, ta giao toàn quyền Phùng hộ pháp. Khương hộ pháp và Tôn hộ pháp tiếp tục chiêu dụ dân chúng nhập giáo. Chúng ta phải mau chóng gây dựng lại thực lực lúc trước.”

Bốn vị hộ pháp tuân lệnh, lập tức thi hành mệnh lệnh.



Nam Hạ.

Trong một khách điếm.

Hoàng Lam hỏi:

“Tỷ tỷ nói sao? Bạch đại ca đang ở Đông Phương giáo ư?”

Kiều Tam Nương gật đầu, nàng hỏi:


“Vụ án của Bạch Vân đã điều tra đến đâu rồi?”

Đỗ Hoàng lắc đầu nói:

“Không điều ta được gì cả.”

Kiều Tam Nương nhíu mày nói:

“Sao lại như thế?”

Đỗ Hoàng nhăn mặt nói:

“Tất cả tin tức về vụ án đều bị người của Anh Hùng hội phong tỏa, ngay cả quan phủ cũng chỉ biết: phải bắt Bạch Vân về quy án. Bọn họ rất mơ hồ về vụ án này.”

Kiều Tam Nương lại hỏi:

“Ngươi có đến Lâm gia chưa?”

Thấy Đỗ Hoàng lắc đầu, Kiều Tam Nương đứng lên nói:

“Ta đi gặp Lâm Bích Ngọc điều tra rõ ngọn nguồn. Ngươi ở lại đây chờ ta. Khi về, ta có việc cần nhờ ngươi giúp.”



Đỗ Hoàng thấy Kiều Tam Nương có việc nhờ vả mình liền thập phần vui vẻ, hắn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc vậy. Hoàng Lam bỗng nhiên lên tiếng:

“Kiều tỷ tỷ và Đỗ đại ca xin bảo trọng. Muội muốn đi Đông Phương giáo tìm Bạch đại ca.”

Kiều, Đỗ nhìn nhau. Kiều Tam Nương quan tâm hỏi:

“Muội tự lo ình được chứ?”


Hoàng Lam cắn môi, gật đầu.

Đỗ Hoàng nói:

“Giang hồ hiểm ác, muội một thân một mình rong ruổi làm ta không yên tâm chút nào. Muội chờ chúng ta giải quyết một số chuyện ở đây. Chúng ta sẽ dẫn muội đi tìm Bạch Vân, được không?”

Hoàng Lam đang suy nghĩ thì nghe Kiều Tam Nương nói:

“Được rồi. Ta đi Lâm gia về, sẽ dẫn muội đi tìm Bạch Vân.”

Hoàng Lam vui lắm, nàng nói:

“Đa tạ Kiều tỷ tỷ.”



Phía đông.

Bờ biển.

Bạch Vân đứng trước một đám đông hơn ngàn người. Gã nói lớn:

“Ai biết bắn cung hay thấy mình có khả năng bắn cung tốt, hãy đứng sang một bên. Đao cũng vậy.”

Sau khi mọi người chia ra đứng, Bạch Vân nói với Long Phi Long:

“Long bang chủ. Phiền bang chủ phân công người: chỉ dạy bọn họ cách sử đao, bắn cung. Phải tập thật nhuần nhuyễn, độ chính xác phải ới gọi là thành công.”

Long Phi Long cười:

“Yên tâm. Ta sẽ không để Bạch huynh đệ phải thất vọng đâu.”


Bạch Vân nói với đám người còn lại:

“Mọi người cùng nhau xây dựng hai chòi canh ở ven bờ. Đêm đến cũng phải đốt đuốc mà làm, phải hoàn thành càng nhanh càng tốt. Khi có chòi canh rồi, chúng ta mới có thể yên tâm mà thao luyện.”

Bạch Vân xem xét sơ qua việc xây chòi canh rồi đến chỗ của Long Phi Long. Gã thấy mọi người dàn hàng ngang, nhắm tấm bia phía trước mà bắn liền nói với Long Phi Long:

“Long bang chủ, cách này không mang lại hiệu quả tốt nhất đâu.”

Long Phi Long nói:

“Ta muốn nghe cao kiến của Bạch huynh đệ.”

Bạch Vân nói:

“Những người đã biết bắn cung, nên cho họ xuống biển bắn ngược trở lên. Sóng to vỗ vào người mà bọn họ vẫn có thể bắn trúng hồng tâm thì mới tốt.”




Thấy Long Phi Long sáng mắt lên, gã tiếp:

“Những người chưa biết gì, nên cho họ tập cách lắp tên, giương cung cho thật thành thạo. Các bước ấy phải thật nhuần nhuyễn hãy tập bắn.”

Long Phi Long lại hỏi:

“Thế đao thì phải luyện tập thế nào?”

Bạch Vân cười nói:

“Cách thức ta sẽ chỉ dạy mọi người. Long bang chủ chỉ cần trông chừng những người lường biếng mà thôi.”

Bấy giờ Phùng quản gia và Phạm Kiều Như đã đến bên cạnh. Bạch Vân thấy họ liền dặn dò:

“Hai người phụ trách việc rất quan trọng. Ta muốn phải mau chóng hoàn thành. Có biết không?”

Phùng quản gia hỏi:

“Bạch công tử muốn lão làm việc gì?”

Bạch Vân nói:

“Nhờ Phùng bá đi mua vũ khí về đây.”

Phùng quản gia vừa đi. Bạch Vân nhìn Phạm Kiều Như nói:

“Muội cùng một nhóm người: dùng tre đan thành những quả cầu lớn. Nhớ kỹ: quả cầu phải kín bên ngoài nhưng rỗng bên trong, có thể cho bỏ đá vào. Hoàn thành càng nhanh càng tốt.”

Phạm Kiều Như hỏi:

“Lớn thế nào thì được? Số lượng bao nhiêu?”

Bạch Vân nói:

“Cỡ một vòng tay là được. Số lượng càng nhiều càng tốt.”

Phạm Kiều Như đáp dạ rời đi. Bạch Vân liền thở một hơi thật dài. Chỉ trong một ngày mà có quá nhiều việc phải làm. Hiện giờ đã gần hoàng hôn, Bạch Vân đến chỗ Phạm Công đang trông coi việc xây quán ăn năm lầu. Phạm Hiếu cũng ở trong số người xây quán ăn, hắn là người làm việc nhiệt tình nhất. Bạch Vân thấy vậy liền dặn dò:

“Đệ bảo mọi người phải toàn lực mà làm, ngày đêm xây cho xong cái quán ăn này.”

Nói đến đây, Bạch Vân thấp giọng:

“Còn nữa, đệ hãy quan sát: ai có lòng dạ trung thực. Hãy chiêu dụ họ vào làm việc trong quán ăn của chúng ta.”