Tung Hoành Nam Hạ

Tung Hoành Nam Hạ - Quyển 2 Chương 2: Gặp lại




Sắc trời buổi chiều tà rất thanh bình. Đây là lúc muôn loài quay về bên tổ ấm. Bạch Vân cùng Khương Vũ cưỡi ngựa, đi thẳng hướng đông. Cả hai đều muốn sớm đến Đông Phương giáo nên thúc ngựa chạy rất nhanh.

Hơi thở của Bạch Vân đã đều đặn trở lại nhưng kinh mạch vẫn còn bị tổn thương. Ngoại thương của gã cũng vậy, phải mất ít nhất ba tháng mới có thể khôi phục được tình trạng như ban đầu. Trên đường đi, tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng tâm trạng của gã lại vui vẻ bội phần, cả người cứ thấp thỏm không yên. Kiếm và ngựa của Nguyễn Thanh Trúc đều bị thất lạc ở Mai Hoa cung nhưng gã lại không thấy tiếc nuối chi cả, được gặp lại nàng mới là điều quan trọng nhất.

Bạch, Khương hai người dừng chân nghỉ ngơi trong một vách động. Ban đêm trời rất lạnh, không thể cứ phóng ngựa chạy mãi được. Người không mệt nhưng ngựa cũng cần phải dưỡng sức. Nhóm đống lửa nhỏ, cùng nhau ăn mấy miếng lương khô. Khương Vũ hỏi:

“Bạch hiền điệt, Liên Phong Thất Kiếm đã luyện đến đâu rồi?”

Bạch Vân nghe Khương Vũ xưng hô thân thiết như vậy liền cảm thấy lâng lâng trong lòng. Gã đáp:

“Vãn bối ngu muội, chỉ mới luyện đến chiêu thứ ba thôi.”

Khương Vũ cười:

“Cứ gọi Khương bá bá là được.”



Bạch Vân mỉm cười đáp dạ một tiếng, rồi nghe lão nói:

“Ba chiêu… Như vậy cũng không thể xem là quá tệ. Bạch hiền điệt đã thuộc hết tất cả khẩu quyết chưa?”

Thấy Bạch Vân gật đầu, Khương Vũ tiếp:

“Kiếm phổ ta phải mang về. Đây là võ công độc môn của bổn giáo, đáng lẽ không nên truyền cho người ngoài. Lúc ấy Khương đệ bị cảm tính lấn át, mới giao kiếm phổ cho hiền điệt.”

Bạch Vân vội nói:

“Kiếm pháp trân quý như vậy, nên hoàn lại bổn giáo là tốt nhất.”



Khương Vũ gật đầu:

“Hiền điệt hiểu được việc này thì rất tốt.”

Cả hai trao đổi thêm vài câu rồi Bạch Vân lại vận công liệu thương. Khương Vũ cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi. Một đêm bình lặng đã trôi qua rất nhanh.



Đông Phương giáo.

Bạch Vân theo sau Khương Vũ. Cảnh sắc nơi đây làm gã phải xúc động không ngừng. Phía bên trái của lối đi là một rừng trúc xanh thẳm, rất rộng lớn. Bên phải có một thác nước dựng đứng trông rất hùng vĩ. Vừa đi vừa thưởng thức nét đẹp xung quanh, Bạch Vân than thở:

“Nơi đây đẹp quá.”

Khương Vũ cười nói:

“Rất yên tĩnh phải không. Ở đây luyện võ sẽ tiến bộ hơn bên ngoài đấy.”

Bạch Vân không đáp. Gã cảm thấy thật buồn cười: nơi đẹp thế này mà kêu luyện võ, những người già thật cổ hũ mà. Đi lên các bậc thang dẫn lên núi, Bạch Vân thấy hai bên lối đi cỏ cây rất xanh tươi, hiển nhiên được chăm sóc rất chu đáo. Phía trước có hai cây cột to bằng đá, có khắc hình rồng uốn lượn. Trên hai cây cột có một tấm thiết bảng màu đen rất to, khắc ba chữ Đông Phương giáo.



Vừa đến khoảng sân phía trong. Có một tên thuộc hạ chạy đến bên Khương Vũ:

“Bẩm Khương hộ pháp, giáo chủ muốn gặp.”

Khương Vũ gật đầu nói:


“Ngươi thu xếp một nơi cho Bạch hiền điệt nghỉ ngơi đi.”

Rồi lão quay sang nói với Bạch Vân:

“Ta có việc, hiền điệt cứ nghỉ ngơi trước.”

Bạch Vân được tên thuộc hạ dẫn đường. Gã được mời vào một căn phòng khá trang nhã. Bạch Vân quan sát mọi thứ trong phòng xong lại nhìn quang cảnh ở bên ngoài. Đây là một dãy nhà riêng biệt, phải đi qua một khuôn viên mới đến được nơi đây. Gã vội đánh một giấc để lấy sức, gã không muốn Thanh Trúc gặp mình trong tình trạng như thế này.



Bạch Vân lờ mờ thức giấc. Cảm thấy trong người vẫn còn mệt mỏi, gã muốn nằm thêm một lúc nữa. Nhưng những tiếng bước chân dồn dập làm gã phải bật dậy. “Chuyện gì thế nhỉ?”, Bạch Vân đẩy cửa phòng ra liền thấy một toán người đang chạy ra ngoài. Nhìn sắc phục của bọn chúng rất giống với tên thuộc hạ lúc trưa, Bạch Vân tò mò đi theo phía sau. Càng đi càng nghe tiếng huyên náo lớn dần. Những tiếng binh khí va vào nhau cùng những tiếng la hét không ngừng vang lên. Bạch Vân chỉ dám đứng ở phía xa nghe ngóng, gã nhíu mày: “Đông Phương giáo xảy ra chuyện rồi chăng?” Một lúc sau, tiếng huyên náo bớt hẳn. Rồi như nhớ đến chuyện gì, Bạch Vân vội lao về phía đó. Khi đến nơi, gã thấy xác chết nằm ngổn ngang. Một bên là người của Đông Phương giáo, họ chết mà sắc mặt tím đen trong rất quái dị. Một bên thì gã không nhận biết được. Chỉ thấy bọn chúng mặc y phục có thêu hình rắn thè lưỡi trên lưng áo, trông rất gớm ghiếc. Bạch Vân sợ Thanh Trúc đang gặp nguy hiểm, vội nhặt một thanh kiếm dưới đất, gã chạy thẳng vào tòa nhà lớn phía trước. Bạch Vân thấy bên trong đang tụ tập rất nhiều người, vội nép vào cửa nghe ngóng. Bên trong có người nói:

“Khương giáo chủ, làm phiền giáo chủ ra mặt nghênh đón, thật ngại quá.”

Bạch Vân nghe lời này liền nhớ lại bóng dáng của người mà ngày trước mang Thanh Trúc đi.


“Các ngươi tự tiện xông vào đây, lại giết chết nhiều thủ hạ của lão phu. Các ngươi đừng mong toàn mạng mà rời khỏi.”

Có người trả lời:

“Khà khà, tứ đại hộ pháp không có mặt ở đây. Khương giáo chủ dù có ba đầu, sáu tay cũng khó mà bảo toàn tính mạng đó.”

Bạch Vân than thầm trong lòng: “hắn nói thật đúng. Có câu mãnh hổ nan địch quần hồ, Khương giáo chủ võ công thâm hậu đến đâu cũng khó mà lấy ít thắng nhiều được. Ta có nên xông vào giúp đỡ một phen không nhỉ?” Gã suy nghĩ như vậy nhưng lại chưa xông vào, gã muốn xem tình hình mới ra tay. Lúc này có giọng nói quen thuộc vang lên làm Bạch Vân thấp thỏm không yên.

“Nói nhiều quá. Chúng ta cùng lên, tránh đêm dài lắm mộng.”



Hahahaha, Khương Khiếu Thông cười một tràng. Giọng cười của lão làm chấn động cả mái nhà, những hạt bụi từ trên rơi vãi xuống không ít. Ánh mắt lão lấp lánh hàn quang:

“Tốt. Các ngươi cùng lên đi.”

Hơn hai mươi tên thuộc hạ phe bên này nghe lão cười đều lui lại mấy bước, không tự chủ được mà giơ tay ôm ngực. Sáu tên đứng đầu đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh sợ trong mắt đối phương. Thấy Khương Khiếu Thông đang đi về phía này, bọn chúng liền cắn răng, vung binh khí ra tấn công. Một người vung kiếm ra tấn công trước nhưng chỉ thấy kiếm của mình đâm vào khoảng không. Người này không hoảng, tay kia lại vung một kiếm khác ra múa tít trước ngực, phòng thủ những nơi yếu hại. Năm tên kia thấy vậy cũng cùng nhau tấn công, nhưng vừa lao đến lại thấy một luồng chân khí mạnh mẽ đang ào tới. Năm người vội thi triển khinh công tránh né, luồng chân khí này lao thẳng đến bọn thủ hạ phía sau làm kẻ chết người bị thương, nằm lăn lộn dưới đất.

Bạch Vân lúc này đã trà trộn vào trong đám người mặc y phục quái dị kia. Gã thấy một người mặc áo xanh lục đang vung song kiếm đánh với Khương Khiếu Thông liền thấy kì quái: “Kiều tỷ tỷ sao lại đến đây?” Trong lòng đang tràn đầy nghi hoặc thì thấy không ổn, gã liền phóng người tránh đi. Nghe ầm một tiếng vang dội, Bạch Vân nhìn lại đám người lúc nãy. Bọn chúng nằm rên rỉ, máu me chảy khắp người…

Lúc Khương Khiếu Thông cười, đã ngầm vận chân khí, lão xuất một chưởng toàn lực nhằm giảm nhuệ khí của đối phương, tạo uy phong ình. Chiêu này uy mãnh vô cùng, nhưng cũng làm chân khí của lão bị tổn hao. Vừa ra một chiêu đó, lão đuổi theo cái tên lúc nãy nói: “hôm nay lão khó mà toàn mạng.” Vừa đến, lão phóng một chưởng ngay trán của hắn. Tên đó sau khi né tránh một chưởng đầu, còn đang kinh hãi về uy lực của nó thì một chưởng sau đã đến trước mặt. Phát hiện đã muộn, một chưởng của Khương Khiếu Thông làm hắn chết tốt, không cảm thấy đau đớn gì cả. Bốn tên còn lại gầm lên, lao đến vây công lão. Kiều Tam Nương cũng xông đến nhưng không còn lơ là như trước, mỗi kiếm đều chừa đường lui ình.

Bình, bình, bình… những tiếng nổ vang lên khắp nơi. Bấy giờ thuộc hạ của Đông Phương giáo đã vây kín bên ngoài, vài tên đứng bên trong lúc này đang tụ tập lại thành một nhóm xem Khương giáo chủ đại triển thần uy. Lúc này, hai bên đã tách ra. Một tên bị trúng chưởng văng ra xa, đang nằm thoi thóp. Một tên đối với Khương Khiếu Thông hai chưởng, miệng rỉ máu tươi, đang đứng yên bất động. Hai tên còn lại khá hơn một chút nhưng không dám ham chiến, chỉ đứng thủ thế. Lớp gạch dưới nền nhà đã bị tung lên, có chỗ bị dư lực tác động, tạo thành một cái hố nhỏ, bụi đất vương vãi khắp nơi… Không gian nơi đây trở thành một mớ hỗn độn. Khương Khiếu Thông nhìn năm tên kia một lượt, sát khí tản mát ra càng nồng đậm hơn trước rất nhiều. Bỗng nghe, một tên trong đám người nói:

“Kiều Tam Nương, môn chủ phân phó ngươi phải ra sức. Cớ sao ngươi chưa xuất toàn lực.”

Kiều Tam Nương không đáp, nàng nhìn Khương Khiếu Thông nói:

“Kiều Tam Nương muốn thử kiếm pháp của Khương giáo chủ.”

Về nội lực, dường như trên giang hồ chẳng ai ngang tay với Khương Khiếu Thông chứ đừng nói đánh bại được lão. Kiều Tam Nương sao lại không biết điều này, nàng muốn so kiếm pháp với lão: chính là lấy sở trường của mình ra đánh với sở đoản của lão. Cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn. Khương Khiếu Thông thấy nàng thay đổi cách xưng hô liền biết nàng úy kỵ nội công của mình rất nhiều. Nghe nàng muốn so kiếm pháp, lão lại thấy buồn cười: kiếm pháp mới chính là sở học tâm đắc của lão. Khương Khiếu Thông giơ tay, một tên thủ hạ dâng kiếm đến. Lão cầm lấy rồi chuyển qua tay trái, chỉ kiếm về phía Kiều Tam Nương nói:

“Đến đây.”

Kiều Tam Nương phóng người đến, song kiếm vung ra nhằm những nơi yếu hại của Khương Khiếu Thông. Kiếm pháp của nàng nhanh nhẹn, biến hóa vô cùng. Những kẻ đứng xem đều phải trầm trồ một phen. Một kiếm của nàng như bàn tay của một người đang tóe nước vậy. Chỉ một kiếm nhưng lại như hàng chục mũi kiếm đang đâm đến vậy, làm người khác không phân biệt được thật giả. Khương Khiếu Thông chỉ đứng một chỗ đón đỡ, song kiếm không thể vào len lõi qua vòng kiếm thủ hộ của lão được.