Tung Hoành Nam Hạ

Tung Hoành Nam Hạ - Quyển 2 Chương 18: Ra khơi




Lão già áo xanh lắc đầu nói:

“Chỉ như thế là không đủ.”

Họ Quan cũng gật đầu, hắn nói:

“Chúng ta phải có kế sách rõ rệt. Như vậy khả năng chiến thắng mới lớn, cứ như ngươi nói, ai lại không nói được.”

Cuồng Long cười ha hả nói:

“Ta đã nói rồi. Các ngươi nghe tên này nói nhảm, chỉ tốn thời gian. Biết đâu hiện giờ bọn hung nô đang vượt núi đến đây cũng nên.”

Hầu Lạc nóng mặt, hắn bước ra nói:

“Ta thấy chính ngươi mới là kẻ đang dèm pha ở đây.”

Cuồng Long nhìn Hầu Lạc chằm chằm, hắn nói:

“Ngươi bất mãn chuyện gì? Hay ngươi với tên nhóc con đó cũng cá mè một lứa với nhau?”

Hầu Lạc nhảy tới, định đánh một trận với Cuồng Long cho hả giận thì bị một người ngăn lại. Hầu Lạc hỏi:

“Long Phi Long ngươi muốn gì?”

Long Phi Long chỉ cười nhạt, hắn liếc Cuồng Long nói:

“Chỉ là một tên thất phu. Hầu bang chủ cần gì phải động thủ, để mất thân phận của mình.”



Hầu Lạc ngẩn ra rồi cười khì khì, hắn đứng khoanh tay, không đếm xỉa đến Cuồng Long nữa. Long Phi Long nói lớn:

“Vị huynh đệ này nói rất có lý. Chúng ta phải đánh đuổi bọn hung nô ra khỏi vùng biển này. Đây là đất của Đại Nam, biển của Đại Nam.”

Dân chúng nghe vậy cũng lớn tiếng nói theo: “đất của Đại Nam, biển của Đại Nam.”, lớn tiếng nhất chính là đám người Phi Giang phái. Họ Quan cười nói:

“Long huynh thật có dũng khí.”

Long Phi Long nhìn họ Quan nói:

“Quan Trọng, chúng ta đều là những người trẻ tuổi. Làm việc phải mau lẹ, nếu cứ sợ trước sợ sau, còn gì là anh hùng hảo hán nữa.”

Quan Trọng gật đầu, hắn chắp tay:

“Long huynh nói đúng lắm.”

Long Phi Long giơ tay biểu thị cho người im lặng. Hắn dõng dạc:

“Hiện giờ Phi Giang phái và Trường Giang bang đã thống nhất với nhau. Đồng ý với kế hoạch của vị huynh đệ kia, ai phản đối cứ bước ra.”



Hầu Lạc bước ra nói:

“Điếu Ngư bang ta đồng ý. Không giết hung nô không được.”

Đám Điếu Ngư bang có dịp thể hiện mình, bọn chúng hét vang trời: “không giết hung nô không được.” Khí thế của ba bang phái làm mọi người đều kinh hãi. Không những vậy, khí thế đó còn làm dân chúng quên đi sự rụt rè, nhút nhát của mình, mặt người nào đỏ bừng lên, tràn đầy nhiệt huyết. Cuồng Thanh Nga của Kình Ngư bang cũng bước ra, giọng nàng tuy mảnh mai nhưng đanh thép lạ thường:

“Kình Ngư bang cùng tiến cùng lui với mọi người.”

Bạch Vân nói:

“Đa tạ mọi người.”

Gã phi thân từ trên mái nhà xuống. Đứng đối diện với Long Phi Long và Quan Trọng, gã nói:

“Sự thống nhất đã thành công. Tuy nhiên đây chỉ là bước đầu. Bây giờ ta cần bàn bạc kế sách chi tiết với những người đứng đầu ở đây.”


Long Phi Long thấy thân pháp của Bạch Vân càng nể phục gã hơn. Hắn nói lớn:

“Mọi người mau giải tán đi.”

Cuồng Long không muốn thấy cảnh này chút nào. Nhưng bốn bang phái lớn nhất vùng biển này đã lên tiếng ủng hộ, hắn còn làm được gì nữa. Hắn quay người đi mà sắc mặt dữ tợn vô cùng. Dân chúng cũng vậy, bọn họ vừa đi về mà vừa bàn luận không ngớt. Lúc này đám thuộc hạ của các bang phái cũng đã ra về, chỉ còn lại bang chủ của họ và một số nhân vật có chút danh tiếng ở vùng này ở lại. Bạch Vân chắp tay chào mọi người, nói:

“Bạch Vân biết ơn mọi người vô cùng.”

Quan Trọng nói:

“Chúng ta vì nước vì dân nên muốn nghe kế sách của ngươi. Ngươi chớ hiểu lầm rằng: chúng ta sẽ mặc nhiên cho ngươi sai khiến, sống chết vì ngươi.”

Bạch Vân cười, gã xua tay:

“Bạch Vân nào có ý này.”

Gã tiếp:

“Như đã nói, chúng ta muốn đánh đuổi bọn hung nô: thực lực phải mạnh, phòng tuyến phải tốt trước đã.”



Lão già áo xanh hỏi:

“Bây giờ còn chưa phải là phòng tuyến tốt hay sao?”

Bạch Vân lắc đầu nói:

“Chúng ta phải xây các đài cao có thể nhìn xa, ngày đêm cho người luân phiên canh gác, khi phát hiện hung nô liền bày binh bố trận ngay. Hiện giờ chỗ đánh chuông báo động khá xa, gây nên nhiều điều bất tiện.”

Long Phi Long gật đầu nói:


“Đó là phòng tuyến tốt, còn thực lực mạnh thì sao?”

Hầu Lạc cười khì khì, hắn nhìn Long Phi Long nói:

“Long Phi Long, ngươi chưa tin chứ ta đã tin rồi. Võ công của tên này... ngươi cứ thử là biết ngay.”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hầu Lạc. Ở đây ai cũng biết họ Hầu kia ngạo mạn phi thường, chẳng để ai trong mắt cả. Người kiềm chế hắn chỉ có mỗi Cuồng Sa mà thôi, thế mà bây giờ hắn lại kiêng kị Bạch Vân như vậy thì tên Bạch Vân này cũng không đơn giản như cái vẻ ngoài thư sinh kia. Long Phi Long lại ngẩn ra, ý của hắn đâu phải hỏi về thực lực của Bạch Vân? Bạch Vân cười nói:

“Nếu chỉ dựa vào sức của một mình ta thì cần gì phải đánh chuông kêu gọi mọi người làm gì? Điều ta muốn chính là sự ủng hộ của mọi người. Còn kế hoạch ư?”

Bạch Vân trầm giọng:

“Ta muốn huấn luyện một nhóm năm mươi người dùng để do thám nhất cử nhất động của hung nô. Còn lại thì huấn luyện mọi người cách lâm trận đối địch.”

Quan Trọng hỏi ngay:

“Nghe qua rất hay. Ngươi nói sơ qua cách huấn luyện xem nào.”

Bạch Vân thấy lời hắn làm mọi người gật gù liền nói:

“Chúng ta chia ra làm ba loại binh chủng: cung, thuẫn và thương. Nếu không có thương thì dùng đao cũng được.”

Gã tiếp:

“Khi đối địch sẽ chia thành hậu công và tiền công. Tiền công gồm: năm mươi người dùng cung. Hậu công gồm: mười người dùng thuẫn và bốn mươi người dùng đao. Tiền công và hậu công đều có một người chỉ huy. Những người chỉ huy này lại nghe theo hiệu lệnh của chúng ta mà tiến hay thủ.”

Hầu Lạc nghe xong liền kinh hãi, hắn thốt:

“Không ngờ ngươi còn biết điều binh khiển tướng nữa cơ đấy. Ngô Huyền cũng đến thế mà thôi.”

Quan Trọng lại nói:


“Hầu bang chủ quá lời chăng? Ngô đại tướng quân hùng tài vĩ lược, việc đơn giản thế này thì xá gì.”

Long Phi Long thấy Hầu Lạc còn muốn tranh luận liền lên tiếng:

“Mọi người thấy lời Bạch huynh đệ có khả quan hay không? Phàn trưởng thôn, trưởng thôn thấy thế nào?”

Lão già áo xanh thấy có người hỏi mình liền nói:

“Lão là trưởng thôn ở đây, chỉ mong bà con sống yên bình mà thôi. Mấy việc này các người cứ quyết định đi. Lão sẽ nói lại với mọi người.”

Long Phi Long nói:

“Vậy nhờ Phàn trưởng thôn thông báo với mọi người một tiếng: ai muốn ra sức đánh hung nô thì đến ghi danh để được huấn luyện.”



Phàn trưởng thôn lập tức đi ngay. Long Phi Long lại hỏi:

“Bạch huynh đệ, theo ngươi dự tính thì mất bao lâu mới có thể đánh hung nô?”

Bạch Vân suy nghĩ hồi lâu, gã thốt:

“Một năm.”

Long Phi Long, Quan Trọng, Cuồng Thanh Nga nhìn nhau rồi hỏi lại:

“Một năm?”

Hầu Lạc lắc đầu, hắn xua tay nói:

“Lâu như vậy ta không chịu được. Cứ tập dợt một tháng rồi kéo người đi đánh là được.”

Bạch Vân giải thích:

“Địch đông ta ít, muốn thành công phải dựa vào sự phối hợp chặt chẽ giữa tiền công và hậu công. Nếu vậy thì sự tập luyện phải cần có một thời gian dài mới được.”

Quan Trọng hỏi:

“Trong thời gian ta chuẩn bị, nếu hung nô tấn công thì sao?”

Bạch Vân nói:

“Đó là lý do vì sao chúng ta phải xây đài cao làm tháp canh và huấn luyện một đội do thám. Chỉ cần phát hiện chúng có động tĩnh khác thường, chúng ta sẽ dùng kế nghi binh để chúng không dám tấn công.”

Hầu Lạc tò mò hỏi:

“Kế nghi binh là kế gì?”

Bạch Vân cười đáp:

“Đến lúc đó sẽ biết ngay.”

Cuồng Thanh Nga hỏi:

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Bạch Vân nhìn về phía biển nói:

“Ra khơi.”