Tung Hoành Nam Hạ

Tung Hoành Nam Hạ - Quyển 2 Chương 15: Kế hoạch của Bạch Vân




Hầu Lạc mồ hôi nhễ nhại chạy về phía thuộc hạ của mình. Đã hai khắc thời gian rồi, thế mà hắn đánh như thế nào cũng không chạm đến vạt áo của tên tiểu tử kia. Hắn vung một cước thật mạnh rồi xoay người bỏ chạy. Trong lòng hắn đang khoan khoái vô cùng: “chỉ cần có đám thuộc hạ bên cạnh, để xem ngươi làm gì được ta?” Nhưng chưa chạy được bao xa đã bị Bạch Vân điểm huyệt, hắn lăn lộn dưới đất, la hét không ngừng:

“Ngứa quá, ngứa chết ta.”

Đám người Điếu Ngư bang sấn tới nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Vân liền đứng im như khúc gỗ. Bạch Vân nhìn Hầu Lạc hỏi:

“Có phục không?”

Hầu Lạc nhăn nhó đáp:

“Phục. Phục lắm.”

Bạch Vân lại hỏi:

“Điếu Ngư bang còn sanh sự với Kình Ngư bang nữa không?”

Hầu Lạc nhanh nhẩu đáp:

“Sẽ không. Từ nay hai bang hòa thuận, không đánh nhau nữa. Ngươi mau giải huyệt cho ta đi.”

Bạch Vân giải huyệt cho Hầu Lạc. Hắn vừa được tự do liền vung trảo chụp vào yết hầu của Bạch Vân. Bạch Vân lạng người một cái đã đứng sau lưng Hầu Lạc. Hắn vội vàng la lên:

“Ta chỉ thử phản ứng của ngươi thôi, không phải là thật đâu. Đừng đánh ta.”

Bạch Vân trầm giọng:

“Ngươi nên giữ lời của mình. Mạng ngươi: ta có thể lấy bất cứ lúc nào.”

Hầu Lạc mặt tiu nghỉu đáp:

“Ta nhớ rồi.”





Trong phòng khách của Kình Ngư bang. Cuồng Thanh Nga cười tươi như hoa, nàng nhìn Bạch Vân nói:

“Hôm nay nếu không có Bạch đại ca, chỉ sợ Kình Ngư bang khó lòng thoát khỏi một kiếp.”

Bạch Vân thấy Cuồng Long nhìn mình đầy oán hận liền đáp cho có lệ. Cuồng Thanh Nga quay sang Cuồng Long, nàng nhíu mày nói:

“Long thúc thúc, thúc là bang chủ của một bang mà lại hành sự thiếu suy nghĩ. Nếu không có Bạch đại ca, Kình Ngư bang chúng ta sẽ ra sao? Theo Thanh Nga thấy, chức bang chủ này: thúc thúc đừng làm nữa.”

Cuồng Long thở khì khì, hắn lấy lệnh bài trong người ra, ném lên bàn:

“Không làm thì không làm.”

Hắn nổi giận đùng đùng, nhìn Bạch Vân gầm gừ, đứng dậy bỏ đi. Bạch Vân đã thấy nhiều người lòng dạ hẹp hòi, tuy nhiên Cuồng Long này là kẻ làm Bạch Vân ngạc nhiên nhất. Tại sao hắn lại ghét mình thế nhỉ? Cuồng Thanh Nga thấy Cuồng Long cư xử như vậy chỉ biết lắc đầu, nàng nói:

“Chuyện Điếu Ngư bang coi như đã xong. Nhưng…”

Bạch Vân thấy Cuồng Thanh Nga làm gì cũng hỏi mình liền thấy buồn cười, gã nào phải đại ca của nàng chứ. Gã nói:

“Muội cứ nói thẳng ra nào.”

Cuồng Thanh Nga chớp chớp mắt nói:



“Người của Kình Ngư bang hiện giờ chỉ còn hơn trăm người. Tuy nhiên, người biết võ công chỉ quá nửa. Nếu lại có chuyện xảy ra, chỉ sợ…”

Bạch Vân gật đầu như đã hiểu, gã nói:

“Còn việc thứ hai?”

Cuồng Thanh Nga thở ra:

“Kình Ngư bang chúng ta dựa vào việc đánh bắt để kiếm sống. Nhưng hai năm nay, bọn hung nô luôn tìm cách phá hoại chúng ta.”

Bạch Vân hỏi lại:

“Chỉ Kình Ngư bang thôi sao?”

Cuồng Thanh Nga lắc đầu:

“Không phải. Tất cả các bang phái ở vùng biển này đều bị bọn hung nô phá hoại, cản trở. Việc mưu sinh trở nên khó khăn rất nhiều.”


Bạch Vân gật đầu như đã hiểu. Gã suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

“Muội cho ta toàn quyền quyết định phải không?

Thấy nàng gật đầu, gã nói:

“Bây giờ, muội cho người ra chợ viết một cái thông cáo. Nội dung là: Kình Ngư bang tuyển nhân sĩ, đánh đuổi hung nô. Người gia nhập sẽ được Kình Ngư bang huấn luyện kỹ năng đánh giặc.”

Cuồng Thanh Nga há cái miệng to như quả trứng, nàng hỏi lại:

“Đánh hung nô?”

Bạch Vân ngạc nhiên hỏi:

“Ta nghe nói trước đây Kình Ngư bang cũng đã làm rồi mà?”

Cuồng Thanh Nga giải thích:

“Đúng là như vậy. Lúc trước, khi bọn hung nô vượt núi đến đây. Kình Ngư bang luôn dẫn đầu đánh đuổi chúng về lại bên kia núi. Còn ý của Bạch đại ca là…?”

Bạch Vân hai mắt sáng ngời, gã nói:

“Đúng vậy. Ta muốn cùng mọi người đánh đuổi chúng khỏi bờ biển này. Nước chúng ta tuy nhỏ, nhưng không phải nơi mà bọn chúng có thể lộng hành.”

Cuồng Thanh Nga bị nhiệt huyết của Bạch Vân khơi dậy lòng yêu nước của mình. Nàng gật đầu nói:



“Đúng vậy. Phải đuổi chúng khỏi nơi này.”

Bạch Vân lại nói:

“Muội phái người làm ngay đi. Ta có việc muốn bàn với Phạm bá bá.”

Cuồng Thanh Nga vội đi lo liệu việc tuyển người. Phạm Công cùng hai người con được gọi đến, lão hỏi:

“Công tử cho gọi ta có việc gì thế?”


Bạch Vân nói:

“Phạm bá bá, bá bá có nói: trồng trọt chăn nuôi đều biết. Thế bá bá còn biết việc gì khác không?”

Phạm Công trầm ngâm, lão chưa trả lời liền nghe Phạm Kiều Như nói:

“Công tử, cha muội biết rất nhiều thứ. Hay là công tử hãy nói ra dự định của mình trước, để xem cha muội có giúp được không?”

Bạch Vân nói:

“Ta muốn xây một quán ăn có năm lầu, ở trung tâm nơi này. Thức ăn sẽ được chế biến theo phương thúc riêng của chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ có thể tự lo nơi ăn chốn ở ình. Không phải nhờ vả Kình Ngư bang nữa.”

Phạm Công nghe thế liền sáng mắt lên. Lão nói:

“Công tử muốn xây thế nào đều được, chỉ là…”

Bạch Vân khoát tay:

“Chuyện tiền bạc cùng nhân công không cần phải lo. Bá bá cứ vẽ bản thô cho ta xem trước.”

Phạm Công mừng rỡ đi ngay. Bạch Vân nói với Phạm Kiều Như:

“Muội ra chợ xem qua giá cả các mặt hàng, cùng các món ăn ở khách điếm, tửu lâu, trà lâu… báo lại cho ta biết.”

Phạm Kiều Như lui ra. Bạch Vân nhìn Phạm Hiếu nói:

“Đệ hãy ra chợ, chen lấn vào đám người xem thông cáo của Kình Ngư bang vừa viết, rồi nghe ngóng xem thái độ của mọi người ra sao.”

Phạm Hiếu vừa đi ra. Bạch Vân liền thở phào một hơi: “kiếm tiền ư? Bạch Vân này sẽ kiếm thật nhiều tiền. Khương giáo chủ, lão hãy chống mắt lên mà xem.”



Buổi tối.

Trong phòng của Bạch Vân.


Bạch Vân ngồi nghe mọi người báo lại tình hình. Cuồng Thanh Nga hớn hở nói:

“Muội đã cho người dán thông cáo từ buổi trưa. Mọi người nghe thấy đánh đuổi hung nô đều nhiệt tình tham gia.”

Phạm Hiếu tiếp lời:

“Một số người không ngần ngại tham gia, nhưng cũng có một số người nghi ngờ chúng ta. Bọn họ cho rằng chúng ta chỉ viện cớ đánh hung nô, nhưng thực chất là tăng cường quân số cho Kình Ngư bang.”

Cuồng Thanh Nga gật đầu:

“Đúng rồi. Hiện giờ đây là vấn đề nan giải của chúng ta. Ai cũng biết chúng ta vừa trải qua một trận đại chiến cùng Điếu Ngư bang, lực lượng bị hao tổn nghiêm trọng.”

Bạch Vân hỏi:

“Khi hung nô đến, làm sao để mọi người tụ tập lại?”

Cuồng Thanh Nga không hiểu ý của Bạch Vân nhưng nàng vẫn đáp:



“Có một cái chuông lớn ở chợ. Khi phát hiện hung nô, sẽ có người đánh chuông, báo động ọi người.”

Bạch Vân nói:

“Sáng sớm ngày mai. Muội hãy đánh chuông, tụ tập mọi người lại cho ta.”

Cuồng Thanh Nga la hoảng:

“Cái gì?”

Bạch Vân cười nói:

“Cứ làm theo lời ta là được.”

Bạch Vân quay sang hỏi Phạm Kiều Như:

“Mọi việc thế nào?”

Phạm Kiều Như cầm tờ giấy, trên đó có ghi chi chít chữ. Nàng đọc:

“Cá hai phân tiền một con, tôm hùm năm lượng bạc một kí, cua…”

Bạch Vân xua tay nói:

“Không phải chi tiết như thế. Muội nói giá chung chung là được.”

Phạm Kiều Như mặt đỏ lên, nàng nhìn tờ giấy nói:

“Đồ ăn trung bình là hai lượng bạc. Món cao giá nhất là bốn lượng hai phân tiền.”

Bạch Vân hỏi:

“Nơi đây chỉ bán đồ biển thôi sao?”

Phạm Kiều Như đáp:

“Đa số là đồ biển.”

Cuồng Thanh Nga nói thêm:

“Mọi người nơi đây đánh bắt xong, đa số mang đi vùng khác để bán.”

Bạch Vân hỏi:

“Vùng khác là vùng nào?”

Cuồng Thanh Nga đáp:

“Kinh đô, Nam Hạ, Cổ thành.”

Bạch Vân nghe nhắc đến Nam Hạ, Cổ thành liền sáng mắt lên.