Tung Hoành Nam Hạ

Tung Hoành Nam Hạ - Quyển 1 Chương 22: Hỗn chiến




“Haha, Đỗ Hoàng được xếp thứ sáu trên Hắc bảng, sao ta lại không nhớ chứ?” Bạch Không Tự nhả một hơi khói thuốc, giọng nói mang đầy vẻ châm chọc.

“Ngày trước thua trong tay ngươi, hôm nay ta nhất định đòi lại món nợ này.”

“Haha, ta đến đây không phải vì muốn tranh cao thấp với ngươi.” Vừa dứt lời, Bạch Không Tự liền phi thân về chỗ Bạch Vân đang đứng.

“Bạch Không Tự, ngươi quá xem thường Kiều Tam Nương này rồi.” Thấy Bạch Không Tự đến, nàng liền biết ngay ý đồ của hắn, thấy hắn phóng người về phía Bạch Vân, nàng cũng không chậm trễ, thi triển khinh công theo sau họ Bạch. Có nàng ở đây thì sẽ không ai có thể gây khó dễ cho Bạch Vân được. Đỗ Hoàng tất nhiên cũng không đứng yên một chỗ, Ngô Báo thấy Đỗ Hoàng thi triển khinh công cũng khen hay một tiếng rồi dẫn đám thủ hạ đuổi theo.

“Haha, thật náo nhiệt.” Đào Minh Tuấn thấy bóng người thấp thoáng phi thân đến chỗ bọn hắn thì chỉ liếc qua một cái, sau đó lại phe phẩy cây quạt trên tay. Trong mắt hắn, ở Cổ thành này chẳng ai có thể làm hắn phải chau mày.



Chu Văn Tiến thì nhăn tít cặp chân mày, hắn nhìn rất kỹ những người đang phi thân tới, khinh công của bọn họ làm hắn phải kinh ngạc. Ở Cổ thành, cao thủ như thế này hắn chưa từng thấy qua. “Chẳng lẽ là đồng bọn của tên tiểu tử này?”

“Haha, Bạch huynh đệ mấy ngày qua vẫn khỏe chứ?” Bạch Không Tự thấy Bạch Vân sắc mặt trắng bệch, tay phải che vết thương trên ngực trái liền biết gã bị trọng thương không nhẹ. Quan sát một chút cũng đoán ra được vài phần, bọn người kia hiển nhiên đang uy hiếp tên tiểu tử này giao bản đồ ra đây mà. Tự ình hiểu được mấu chốt của vấn đề, Bạch Không Tự tỏ vẻ thân thiện với Bạch Vân, để đám người đang uy hiếp kia thấy khó mà lui.

“Bạch huynh vẫn mạnh khỏe chứ?” Bạch Vân nào không hiểu cái ý tứ của họ Bạch chứ, gã cũng tương kế tựu kế một phen. Nhưng trong lòng lại thầm than hỏng bét, gã không ngờ họ Bạch bị thương nặng như thế mà lại có thể nhanh chóng hồi phục, đuổi kịp gã đến tận nơi đây. Thật ra có điều Bạch Vân không biết, từ lúc phát hiện ra hành tung của Bạch Vân, mấy tên thủ hạ của hắn vẫn luôn theo dõi động tĩnh của gã, bọn chúng không dám tự ý hành động mà đang chờ đợi Bạch Không Tự đến.



Kiều Tam Nương cùng đám người phía sau cũng đã đến, nghe hai người hỏi thăm sức khỏe của nhau thì như người trong sương mù, ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu cái gì cả. Chỉ có Kiều Tam Nương là nhìn thấu cái sự huyền diệu trong đó, nàng cũng không chen vào mà im lặng theo dõi kỳ biến.

“Các ngươi nhận bà con thì hãy đi nơi khác, bổn thiếu gia đang có việc phải làm.” Đào Minh Tuấn thấy một màn này liền khó chịu, hắn muốn lấy lòng giai nhân, thế nhưng ở đâu ra lại xuất hiện cái cảnh bà con chào hỏi nhau thế này.


“Tiểu tử, ngươi hẳn là đang chán cái mạng mình dài đó.” Bạch Không Tự híp mắt nói.

“Haha, ở Cổ thành này lại có người dám đe dọa bổn thiếu gia? Ngươi quá cuồng vọng rồi đó.” Họ Đào nghe nói liền cười sằng sặc như vừa mới nghe kể một câu chuyện tiếu lâm vậy. Tay hắn chỉ thẳng mặt Bạch Không Tự vừa cười vừa nói.

“Xin hỏi tiền bối đến đây có việc gì?” Chu Văn Tiến rõ ràng tâm cơ sâu sắc hơn họ Đào kia không biết bao nhiêu lần. Hắn thấy bọn người Bạch Không Tự người đông thế mạnh, thân thủ lại không tầm thường liền dò hỏi.



“Các ngươi có thể nể mặt ta mà thả cô gái kia ra không?” Bạch Không Tự phì phèo một hơi thuốc, hắn không thèm đếm xỉa đến tên chuột nhắt họ Đào. Nhìn Chu Văn Tiến thật sâu nói.

“Thả người cũng không phải khó, bất quá tại hạ rất muốn nghe qua cái đại danh của tiền bối, nếu không tại hạ rất khó ăn nói với anh em trong Thiên Ưng bang.” Ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng, nếu là hạng vô danh tiểu tốt thì Thiên Ưng bang hắn sẽ không thả người.


“Thiên Ưng bang? Haha, có ý tứ lắm. Ta là nhị đương gia của Hắc Mộc trại.” Bạch Không Tự nói mà không nhìn Chu Văn Tiến, ánh mắt lại ngạc nhiên nhìn Bạch Vân. Hắn không lo ngại một Thiên Ưng bang, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại dây dưa đến một bang phái cũng có chút tiếng tăm ở Cổ thành này. Nhưng hắn nghĩ chưa ra là tại sao bọn người Thiên Ưng bang lại thám thính ra tung tích của tấm bản đồ? Phải chăng tên tiểu tử này đã để lộ phong thanh?

“Bạch Không Tự?” Chu Văn Tiến nghe họ Bạch nói mà la hoảng, tuy không nói rõ danh tính, nhưng cái chức nhị đương gia của Hắc Mộc trại không phải là hắn thì là ai nữa? Cái danh của hắn vang dội khắp cả võ lâm Đại Nam, chỉ cần là người trong giang hồ thì ai cũng đã từng nghe qua ba chữ Bạch Không Tự này. Mà Đào Minh Tuấn nghe xong, mặt mày liền xám xanh. Hắn hi vọng họ Bạch kia người lớn không chấp nhất kẻ nhỏ, không truy cứu việc hắn lúc nãy đã buông lời ngạo mạn.

“Chính là ta.” Thái độ của đám trẻ làm hắn rất hài lòng, hắn cười tũm tỉm rồi lại hít một hơi thuốc. Đỗ Hoàng thấy vậy thì bĩu môi, đang định lên tiếng thì thấy Kiều Tam Nương đưa mắt ra hiệu cho hắn không nên manh động, hắn liền cười tươi như hoa rồi đứng im một chỗ như khúc gỗ vậy.

“Bạch đương gia đã mở lời, vãn bối nào dám không nghe. Mau thả người.” Chu Văn Tiến liền thay đổi cách xưng hô, hắn cung kính chắp tay với Bạch Không Tự một cái rồi quay sang ra lệnh cho đám thuộc hạ.


Người con gái sau khi được thả ra liền hướng về phía Bạch Vân đi tới, tóc nàng xõa xuống che cả khuôn mặt làm Bạch Vân nhìn không rõ. Nhưng thấy nàng bước đi không vững, gã vội vàng chạy tới muốn giúp đỡ một phen. Khi gã vừa đến gần thì dường như nàng đã không còn tí sức lực nào liền ngã nhào vào lòng gã. Bạch Vân ra sức ôm nàng thật chặt để tránh nàng bị ngã xuống đất nhưng sức nặng của cô gái lại động đến vết thương trên ngực làm gã đau đớn vô cùng, gã mím môi thật chặt, cố gắng dìu nàng đứng thẳng lên. Chiếc áo trắng của gã bây giờ nhuộm đỏ một mảng thật lớn ở ngực trái, máu ra quá nhiều làm gã choáng váng, hai mắt hoa cả lên…thế là cả hai người cùng nhau ngã phịch xuống đất.

Một cảnh này làm mọi người nơi đây giật mình. Bạch Không Tự thấy vậy liền biết có biến, hắn phóng người về phía Bạch Vân ngay, hắn nghĩ đám người Thiên Ưng bang đã âm thầm giở trò gì đó. Kiều Tam Nương cũng lo lắng cho Bạch Vân nên nhất cử nhất động của hắn không rời khỏi tầm mắt của nàng. Thấy hắn ngã xuống nàng chưa hiểu ra chuyện gì nhưng khi thấy Bạch Không Tự xuất thủ, nàng cũng động thân ngay: “Đỗ Hoàng, chặn Bạch Không Tự lại.” Kiều, Đỗ hai người vừa động thì Ngô Báo cũng không chậm trễ, hắn nào để cho Bạch Không Tự chịu thiệt trong tay hai người Kiều, Đỗ được.



“Kiều Tam Nương, ngươi lại muốn nhúng tay vào chuyện của Hắc Mộc trại ta?” Thấy bóng xanh xuất sau mà tới trước lướt qua người hắn, liền biết đó là Kiều Tam Nương, cao thủ nơi đây không ai có khinh công nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn được như nàng. Vừa mới dứt lời thì cảm thấy có tiếng xé gió đánh tới sau gáy của mình. Hắn “hừ” một tiếng rồi lộn một vòng né tránh.


“Haha, Đỗ Hoàng ta không muốn mang tiếng đánh lén kẻ khác, chiêu vừa rồi chỉ là cảnh cáo mà thôi.” Đỗ Hoàng cũng lộn một vòng rồi đứng chắn trước mặt Bạch Không Tự, lúc này Ngô Báo cũng đã đến bên cạnh hắn.

“Đừng để Kiều Tam Nương lấy được bản đồ, ta hạ tên này xong sẽ qua giúp ngươi.” Bạch Không Tự đã nếm qua sự lợi hại của Kiều Tam Nương nên rất kiêng kị nàng, hắn sợ Kiều Tam Nương ra tay cướp được tấm bản đồ nên giọng rất khẩn trương, nói nhỏ với Ngô Báo. Đỗ Hoàng thấy Ngô Báo muốn đối phó với Kiều Tam Nương liền muốn ra tay ngăn trở, bất quá vừa định ra tay thì lại cảm thấy chưởng phong đã ào ạt tới trước ngực của mình.

“Để người lại.” Chu Văn Tiến thấy có người muốn phá hoại việc giao hảo giữa hắn và Hắc Mộc trại thì liền ra tay ngăn trở. Vừa phóng người tới đã thấy ánh kiếm nhoáng lên, hắn liền móc thanh búa giắt sau lưng ra tiếp đón. Hắn tiếp được vài chiêu mà trong lòng kinh hãi không thôi, Kiều Tam Nương quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá vì muốn để cho Hắc Mộc trại nợ Thiên Ưng bang hắn một cái nhân tình, nên hắn cố gắng nghiến răng đón đỡ những ánh kiếm như liên miên bất tuyệt kia, cố gắng không để cho Kiều Tam Nương mang người đi.

Chuyện này xảy ra ngoài dự đoán của Đào Minh Tuấn. Buổi tối ở Thanh Nhã lâu hắn sớm để ý đến ba người Bạch Vân. Thấy ba người tiệc chưa tàn đã rời đi mà hắn lại không quên được khuôn mặt tuyệt sắc của giai nhân nên đã căn dặn thủ hạ theo dõi động tĩnh của ba người. Nghe thuộc hạ bẩm báo là đám người Thiên Ưng bang dùng thuốc mê để bắt người thì hắn liền cười to. Tuy không rõ ân oán giữa hai bên, nhưng đây là cơ hội tốt để hắn lấy lòng với giai nhân. Hôm nay hắn đến chủ yếu là để cứu người, sau đó giai nhân vì trả ơn mà sẽ lấy thân báo đáp. Thế nhưng một tràng náo nhiệt nãy giờ xảy ra đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn biết Kiều Tam Nương cùng đôi trai gái đang nằm dưới đất kia là cùng một phe, nàng ra tay dĩ nhiên là cùng mục đích cứu người như hắn. Trong lòng hắn cũng nghi hoặc: “sao cao thủ trên Hắc bảng lại cùng nhau xuất hiện thế nhỉ?” Hắn vừa định xông vào giúp Kiều Tam Nương một phen thì lại bị năm, sáu tên thuộc hạ của Hắc Mộc trại liên thủ tấn công, bây giờ bản thân hắn cũng khó mà yên ổn rời khỏi chốn thị phi này.

Lại nói về Bạch Vân, gã vừa bị trọng thương tối hôm qua, do mất máu quá nhiều mà cả người uể oải vô lực, phải tĩnh dưỡng ít nhất vài hôm mới có thể hồi phục được ba, bốn phần. Thế nhưng phiền phức luôn bám dính lấy gã, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Lúc gã đi theo đám thuộc hạ của Thiên Ưng bang đến nơi đây thì vết thương của gã đã vỡ ra, nơi vết thương đã đỏ một mảng trên chiếc áo trắng. Khi thấy cô gái kia bất lực ngã xuống, gã vội đưa tay đón đỡ. Nắm được cô gái vào lòng thì gã cũng không còn tí sức lực nào, hai tay ôm người ngọc ngã xuống đất, cả hai cùng hôn mê bất tỉnh. (Nguồn: VipTruyen.Vn)