Tung Hoành Nam Hạ

Tung Hoành Nam Hạ - Quyển 1 Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân




Bạch Vân bây giờ đã hiểu rõ tại sao lúc trước những chỗ thiếu trong hai chiêu đầu của Vi cước độc bộ hành tuy hiểu rõ nhưng không sao luyện được. Đối với người đến từ thời khoa học công nghệ phát triển thì những chổ biến ảo trong đó sao lại không thấu hiểu được chứ.

Lúc trước gã không thi triển hết cái tinh diệu trong đó vì gã không có nội lực kích phát, chân khí bị cản trở nên lúc thi triển bị hạn chế. Giờ gã đã biết cách vận khí và vận chuyển chúng theo ý muốn của mình nên hai chiêu Vi cước kia gã thi triển như nước chảy mây bay.

“Thì ra ta đã trách lầm Đỗ tiền bối rồi”, gã đứng trước cửa hang thầm nói với chính mình.

Lúc trước Đỗ Thành dạy vài chiêu cho gã chủ yếu là để gã phòng thân, đâu phải là thực sự truyền dạy võ công cho gã. Nếu thực sự học võ thì gã đã phải học theo quy trình như sau: luyện tập những động tác cơ bản, rèn luyện sức lực trước, sau đó mới được truyền thụ cách tu luyện nội công, song song đó là luyện tập các môn như kiếm pháp, chưởng pháp…rồi theo thời gian mà nội công càng thâm hậu, võ công càng tinh thuần hơn.

Đỗ Thành lúc đó chỉ muốn gã đến Mai Hoa cung thật sớm, những việc quan trọng như vậy cũng quên nói cho gã biết. Trong lòng lão chỉ nghĩ Bạch Vân đến Mai Hoa cung là chuyện sớm hay muộn mà thôi, gã võ công thấp kém, lại rất biết kiềm chế nên không thể có chuyện gì lớn xảy ra trên đường được.

Nhưng lão không ngờ gã lại có duyên với giới giang hồ ở Đại Nam này đến thế, vừa ra giang hồ đã gặp cao thủ võ công cao cường trên Hắc bảng. Gã chỉ mới đi gần một tuần, chưa cách Hoang Kỹ trấn bao xa, nhưng nếu lão biết được những chuyện xảy ra với gã chắc cũng chỉ còn cách than ngắn thở dài mà thôi.

Bạch Vân sau khi suy nghĩ kĩ càng thì biết Đỗ tiền bối cũng thành tâm đối với mình, ngoài những chỗ vận chuyển chân khí lưu chuyển thì các chiêu các thức đều y hệt trong sách.

Bạch Vân thập phần hoang hỷ, gã liền sử mấy chiêu cầm nã thủ. Mỗi chiêu đều trầm ổn phi thường, chân khí trong người ào ạt theo thế đánh mà cứ thế tỏa ra.

Sau khi sử xong thì gã lại càng thấy môn thần công này lợi hại. Cũng cùng một chiêu thức nhưng khi đánh ra thì sự khác biệt của việc trước và sau khi tu luyện nội công như trời và đất vậy.

“Ta phải chuyên tâm tu luyện nội công trước đã, nếu tu luyện cùng lúc nhiều loại thì tiến bộ rất chậm”, biết được công dụng của Bách luyện thần công là cực lớn, gã quyết định chuyên tâm tu luyện môn thần công này trước.



Thấm thoát lại một tháng trôi qua, Bạch Vân chuyên tâm tu luyện xong tầng thứ ba. Gã phấn khích không thôi, không ngờ chỉ một tháng đã luyện xong tầng thứ ba. Thế là gã lại tập trung tinh thần luyện tầng thứ tư.

Lại qua nữa tháng, trong lúc đang luyện tầng thứ tư thì mồ hôi gã đổ đầy mặt, trên mặt gã lúc xanh lúc đỏ, cả người lúc nóng lúc lạnh. Chân khí trong người trào dâng làm gã không kiềm chế được, chúng chạy tán loạn trong cơ thể của gã.

Cố gắng trấn định tâm thần, Bạch Vân liền vận công cho chân khí chạy khắp cơ thể mấy vòng cho ổn định lại. Bạch Vân mở mắt ra trong lòng còn khiếp sợ vô cùng, nếu khi nãy cố gắng luyện tiếp ắt chân khí sẽ chấn vỡ kinh mạch của gã, nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết ngay tại chỗ.

Thì ra đây là hiện tượng tẩu hỏa nhập ma, trong sách cũng có nói rõ: nếu nội công không đủ mà cố gắng luyện sẽ gặp tình trạng này.

Bạch Vân nhớ lại những lời trong sách cũng thở dài, gã luyện tới tầng thứ tư nhưng nội công của gã bây giờ không thâm hậu bao nhiêu cả. Muốn vậy phải trải qua thời gian dài khổ luyện mới có thành tựu được.

Biết cưỡng cầu cũng không được Bạch Vân liền không luyện Bách luyện thần công nữa. Gã bắt đầu lấy quyển Vi cước độc bộ hành ra xem chiêu thứ ba, bắt đầu luyện tập.

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, ban ngày thì Bạch Vân luyện Vi cước độc bộ hành, ban đêm thì tu luyện nội công, lúc rãnh rỗi thì luyện đi luyện lại mấy chiêu cầm nã thủ. Bây giờ cái lạnh ban đêm chẳng thể làm gã lo ngại nữa, từ khi luyện nội công gã thấy những cơn gió lùa vào kia chẳng lạnh tí nào, chỉ làm gã mát mẻ hơn thôi.



Hai tháng, khi gã luyện xong chiêu thứ năm của môn khinh công Vi cước độc bộ hành thì đã hơn hai tháng nữa đã trôi qua.

Vào một buổi sáng, Bạch Vân đem cả hai quyển sách đặt lại chỗ mà lúc trước gã tìm thấy rồi chắp tay hướng bộ xương vái ba cái:

“Tuy không biết tiền bối là ai, là người tốt cũng được, là kẻ xấu cũng không sao. Vãn bối vô tình đến nơi này xem ra cũng có duyên với tiền bối, vãn bối đã học hai môn võ công của tiền bối nên trong lòng vô cùng cảm kích. Xin tiền bối hãy yên nghỉ”

Bạch Vân không tham lam, dù đã học xong nhưng cũng không mang hai quyển võ công đi. Tuy gã chưa học xong tầng cuối cùng của Bách luyện thần công, nhưng cũng không cưỡng cầu.

Sau khi chôn sách, từ biệt vị tiền bối xấu số kia thì Bạch Vân lấy toàn bộ số bạc trong người ra kiểm tra.


“Chỉ còn lại hơn mười lượng bạc” Bạch Vân chau mày, gã không ngờ trên đường chạy trốn, bị đuổi giết lại bị rớt mất hơn trăm lượng bạc.

Bất quá gã lại cười dài, tiền bạc ở nơi này không phải dễ kiếm hơn rất nhiều hay sao. Đã thông suốt điểm này, Bạch Vân lại phóng người ra ngoài cửa hang. Lúc trước gã phải lướt người qua lại mấy lần mới tới được cửa hang, sau khi luyện xong toàn bộ Vi cước độc bộ hành và tầng thứ tư của Bách luyện thần công thì chỉ lộn người trên không một cái đã đến được cửa hang.

Nếu sau này tu vi nội công của gã tăng lên nữa thì lúc gã thi triển khinh công thật xứng đáng ba chữ: độc bộ hành.

Nhìn lại một lần nữa, hang động đá này Bạch Vân đã ở đây gần bốn tháng trời nên cũng có chút vương vấn nơi này.

Nhìn lên phía trên cửa hang, Bạch vân phóng người nhảy lên nhánh cây cách đó hơn một trượng. Bàn chân vừa chạm vào nhánh cây thì gã lộn người một vòng lên phía trên, khi hết đà gã lại đạp chân này vào chân kia lấy đà lộn lên mấy vòng nữa. Đã thấy mép vực ở trước mắt, gã dùng tay đánh vào vách đá một cái, mượn lực lộn lên trên.

Xoay hai vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Bạch Vân thấy đồng cỏ xanh mướt, gió thổi nhè nhẹ thì cũng hít sâu vào mấy hơi. Cái hương vị này thật là sảng khoái, lúc trước gã chạy trối chết đâu có nhìn thấy được cảnh sắc nơi đây.

Sau khi thưởng thức không khí yên bình một lúc, Bạch Vân nhớ mình còn lời hứa chưa hoàn thành. Tuy chậm trễ không ít thời gian rồi nhưng cũng phải thực hiện. Quay lại nhìn xuống vực lần nữa như nói lời tạm biệt, gã xoay người đi về phía rừng trúc rồi tìm đường lên vùng phía bắc.



“Chuyện ở vách núi này nhất định phải nói cho Đỗ tiền bối biết mới được” vừa đi gã vừa suy nghĩ trong lòng.



Bạch Vân theo trí nhớ quay về nơi rừng trúc rồi đi theo lối mòn dẫn lên trấn. Đường đi rất xa nhưng gã chẳng thấy mệt chút nào hết, bấy lâu ở trong hang động chỉ ăn trái cây nhưng da dẻ vẫn hồng hào, trong người lại thấy tràn đầy tinh lực.

Khoảng giờ ngọ thì đến được trấn, khi vừa vào đến trấn thì gã tìm ngay một khách điếm để tắm rửa, thay đổi y phục.


Chủ quán thấy gã vừa bước vào thì khẽ chau mày nhưng thấy ánh mắt gã lấp lánh tinh quang thì biết không phải người tầm thường liền khách khí chào hỏi. Lão sống bao nhiêu năm rồi chứ, người tầm thường hay khách giang hồ lão gặp qua không ít, nên nhìn nhìn chút là biết liền.

Bộ dáng Bạch Vân lúc này trông khá tệ, tóc tai không gọn gàng thì thôi, quần áo lại dơ bẩn, trên mặt râu ria lúng phúng nữa chứ. Nếu không phải gã tu luyện nội công, ánh mắt sáng rực có thần thì lão chủ quán đã đuổi ra ngoài vì tưởng là ăn mày rồi.

Lấy một phòng tốt nhất, gã kêu tiểu nhị mang nước nóng lên cho gã tắm và nhờ hắn mua dùm một bộ y phục màu trắng.

Sau khi tắm rửa, cạo râu, thay y phục thì gã ra ngoài dùng cơm trưa. Tiểu nhị sau khi gặp lại gã cũng kinh ngạc một phen. Thấy vẻ anh tuấn, lãng tử của gã thì tên tiểu nhị cũng trầm trồ khen ngợi.

Trên bàn của Bạch Vân lúc này, gà có, cá có, thịt bò có, lại có một bình rượu nhỏ nữa. Đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức bữa ăn ngon như thế, gã chén một hơi liền hết sạch.

Đang rót rượu uống thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang bước lên cầu thang. Sau khi thấy người bước lên thì Bạch Vân hai mắt xoe tròn. Đó là một người cô nương mặc áo màu trắng, trong rất hiền thục, nhưng trên mặt có nét buồn bã, âu lo, bên cạnh dường như là a hoàn của nàng theo hầu hạ.

Cô nương áo trắng đi đến một cái bàn rồi cùng với a hoàn ngồi xuống, chờ tiểu nhị gọi thức ăn.

“Tiểu thư đừng lo nghĩ nhiều, chắc chỉ là rắc rối nhỏ mà thôi, chẳng phải đại thiếu gia đã cấp tốc quay về nhà giúp lão gia rồi hay sao” a hoàn vẻ mặt tươi cười nói lời an ủi với cô nương áo trắng.

“Cha ta nếu không có chuyện lớn sẽ không dùng bồ câu đưa thư kêu đại ca về gấp như vậy”, cô nương áo trắng lắc đầu nói, nàng vẫn không an tâm được.

A hoàn kia vừa định nói tiếp thì có tiếng bước chân vang lên, có hai tên vẻ mặt hung hăng bước lên lầu. Bọn chúng tay cầm cương đao, chẳng thèm nhìn ai cả, ngênh ngang đi đến một cái bàn ngồi xuống.


“Tiểu nhị đâu, đại gia đến mà bọn ngươi không thấy sao” một tên đập mạnh tay xuống bàn rồi quát.

Vừa quát xong thì tên còn lại huých tay với hắn, mặt hất hất hướng cô nương áo trắng đang ngồi ở bàn kia ra hiệu. Nhìn thấy nàng thì mắt của hắn sáng lên, hai tên nhìn nhau rồi gật đầu, cả hai cùng hướng đến bàn cô nương áo trắng đang ngồi.

“Haha, vị cô nương này sao đi vội như vậy?” thấy mình đến gần thì cô nương kia đứng lên muốn bỏ đi, một tên liền cười nói.

“Không biết hai vị tìm tiểu nữ có việc gì không?” cô nương áo trắng thấy bọn người kia từ lúc xuất hiện đã biết không phải người tốt, thấy bọn chúng thần sắc bất thiện đang đi lại hướng mình ngồi, nàng liền đứng dậy định bỏ đi. Nhưng vừa định đi thì nghe chúng nói như thế liền ngồi trở lại, nàng biết có bỏ đi cũng bị bọn chúng làm khó dễ mà thôi.

“Hehe, chúng ta có hai người, cảm thấy cũng hiu quạnh, hay là tiểu cô nương bồi tiếp chúng ta uống rượu đi”



“Haha, phải đó, phải đó”


Hai tên cười to, một tung một hứng nói như là đúng rồi vậy.

“Các ngươi là ai mà dám kêu tiểu thư ta bồi tiếp uống rượu chứ, thật không biết hổ thẹn” a hoàn của cô nương áo trắng tức giận quát mắng um sùm.

“Phập” một tên chém thanh đao cắm vào mép bàn, rồi cười lạnh nói:

“Các ngươi rượu mời không uống mà đòi uống rượu phạt phải không?”

Lúc này nhiều người trên lầu đã sớm bỏ chạy, sợ bị liên lụy. Cô nàng áo trắng cùng a hoàn cũng nơm nớp lo sợ, a hoàn kia thấy ánh đao sáng loáng thì mặt mày xanh mét không dám nói thêm lời nào nữa.

“Nam tử hán đại trượng phu lại bức hiếp một vị cô nương liễu yếu đào tơ thế kia, thật là xấu hổ mà”, Bạch Vân thấy hai tên này hung hăng càn quấy nãy giờ nên cũng nhịn không được đành lên tiếng.

“Tiểu tử ngươi muốn lo chuyện bao đồng à, thật không biết trời cao đất dày là gì” một tên nghe Bạch Vân nói thế thì nổi giận, hắn cầm thanh cương đao hướng Bạch Vân đi tới

“Keng” thanh đao trên tay hắn rớt xuống, hắn lui về sau hai bước, môi mím chặt, mồ hôi trên trán chảy xuống, tay trái đang ôm tay phải rõ ràng rất đau đớn.

“Các ngươi mau rời khỏi, ta không muốn đả thương các ngươi đâu” Bạch Vân thấy tên kia định động thủ với mình thì lấy một chiếc đũa phóng vào tay cầm đao của hắn.

Tên còn lại thấy thế nghĩ rằng tiểu tử kia dùng ám khí đánh lén nên mới một chiêu đắc thủ. Nghĩ vậy, hắn liền phóng người lộn một vòng tới chỗ Bạch Vân ngồi, vung đao chém xuống.

“Công tử cẩn thận” cô nương áo trắng thấy tình thế nguy hiểm cũng nhịn không được, đứng bật dậy la to.

Bạch Vân vẫn ngồi trên ghế, giơ hai ngón tay lên kẹp thanh cương đao rồi bẻ một cái, thanh đao bị gãy làm hai đoạn. Rồi đấm một quyền vào giữa ngực hắn.

Hắn bay ngược trở lại như diều đứt dây mà tốc độ còn nhanh hơn lúc phóng tới nữa, tên đồng bọn phản ứng không kịp bị hắn va vào, hai tên té xuống kêu la inh ỏi.

Hai tên kêu be be rồi dắt nhau bỏ chạy, trong thật là thảm hại.