Từng Đóa Bọt Sóng

Từng Đóa Bọt Sóng - Chương 20




Đường Nhất Bạch hỏi Vân Đóa vì sao lại cười, Vân Đóa cười ha ha nói: “Không có gì.” Cô sẽ không để cho anh nhìn thấy bài post đó đâu, khẩu vị của nhóm sắc nữ kia qua nặng mà.

Hướng Dương Dương cầm cốc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Nào, nâng cốc.”

Mọi người nâng cốc lên, Hướng Dương Dương nhìn thấy trong chén Vân Đóa chỉ có chút rượu thì nói: “Vân Đóa, chút này sao đủ, phải đầy.”

Kỳ Duệ Phong nói: “Hướng Dương Dương, chị không cần lo cho cô ấy, chị nghĩ rằng người khác cũng có thể uống như chị sao, cô ấy yếu như vậy.”

Vân Đóa có chút quẫn, cô nhìn rất yếu sao? Cô nhìn sang hai bên một chút, cô không thể không thừa nhận, so với mấy kiện tướng thể thao thì thể chất của cô giống như trình độ tốt nghiệp mầm non.

Hướng Dương Dương trợn mắt trừng Kỳ Duệ Phong: “Gọi tên chị đây? Không biết lối gọi chị à? Không lớn nhỏ gì cả.”

Hai quán quân Olympic này cùng đến từ một tỉnh, ở tỉnh được cùng một huấn luyện viên dạy cho nên hai người thật ra là chị em đồng môn. Sau Olympic thì quan hệ này đã được truyền tin ra, Vân Đóa cũng biết điều này. Cô vốn nghĩ rằng Hướng Dương Dương là chị cả luôn dịu dàng chăm sóc cho đàn em, ai ngờ trước mắt lại là hình ảnh khí phách như vậy. Nhưng mà cũng phải nói, với người tự kỷ như Kỳ Duệ Phong, thật sự rất khó để người ta dịu dàng với anh...

Vân Đóa hỏi Hướng Dương Dương: “Chị Dương, lúc chị và Kỳ Duệ Phong ở đội tuyển tỉnh cũng rất quen thuộc sao?”

Hướng Dương Dương tùy tiện dựa vào ghế, vịn một cánh tay lên, Vân Đóa vô cùng muốn cho cô ấy một điếu thuốc, như vậy mới có thể làm nổi bật điệu bộ chị cả của chị ấy dược. Hướng Dương Dương nói: “Quen thuộc gì chứ, lúc đó cậu ta mới chỉ là một đứa nhỏ, không hợp khẩu vị của chị.”

Kỳ Duệ Phong ghét nhất bị người khác nói là trẻ con: “Hướng Dương Dương, đủ rồi, chị cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi, kiêu ngạo gì chứ!”

“Không có cách nào, lớn hơn một cũng là lớn rồi.” Hướng Dương Dương nói xong, nghiêng đầu sang hỏi Vân Đóa: “Vân Đóa, năm nay em bao nhiêu tuổi.”

“Em hai mốt tuổi.”

“Bằng tuổi tôi?” Đường Nhất Bạch nhìn cô: “Sinh nhật cô lúc nào”

“Ngày 2 tháng 10.”

“Ừ, vậy tôi lớn hơn cô rồi, tôi là ngày 5 tháng 9.”

Vân Đóa xoa cằm: “Anh là cung xử nữ sao? Phiền toái, thích sạch sẽ, bệnh cầu toàn, hà hà, không nhìn ra đấy.”

Kỳ Duệ Phong cười xấu xa: “Cậu ta không phải xử nữ, cậu ta là xử nam.”

Khi anh nói xong những lời này, lại nhân được cú đánh mạnh của Hướng Dương Dương: “Đừng nói những lời này trước mặt con gái, bọn chị sẽ xấu hổ!”

Kỳ Duệ Phong ôm đầu phàn nàn: “Chị đâu có giống như đang xấu hổ!”

Hướng Dương Dương không để ý tới Kỳ Duệ Phong mà quay sang hỏi Vân Đóa: “Vân Đóa, hình như em có nghiên cứu về các chòm sao hả? Em có thể nhìn xem chị là chòm sao gì không?”

Vân Đóa khiêm tốn gật đầu: “Em chỉ biết được một ít... Chị có lối suy nghĩ linh hoạt, hơn phân nửa là chòm sao Bảo Bình.”

Hướng Dương Dương có chút kinh ngạc: “Hả, em đoán đúng rồi. Vậy em đoán xem cậu ta là chòm sao gì?” Chị nói xong thì đẩy Kỳ Duệ Phong.

“Điển hình của chòm sao Sư Tử.”

“Oa, lại đúng rồi, Trịnh Lăng Diệp thì sao?”

“Trầm mặc ít nói, chòm sao Kim Ngưu.”

“Lại đúng nữa.” Hướng Dương Dương hưng phấn xoa tay: “Em lợi hại quá!”

Ngay cả Trịnh Lăng Diệp cũng nhìn cô và cảm thấy ngoài ý muốn.

Sau đó, Minh Thiên chỉ chỉ vào mình: “Chị có thể đoán em là chòm sao gì được không?”

“Sức sống bắn ra bốn phía, chòm sao Bạch Dương.”

“Lại đúng rồi!” Hướng Dương Dương kích động lắc cánh tay Vân Đóa: “Em rất giỏi! Chị muốn bái em làm thầy!”

Vẻ mặt Minh Thiên cũng thán phục nói: “Chị, hãy nhận của em một lạy.”

“Quá khen quá khen.” Vân Đóa cười vô cùng xấu xa: “Chị là phóng viên mà.”

Kỳ Duệ Phong có chút buồn bực: “Chẳng lẽ phóng viên đều kiêm chức bói toán sao?”

“Chưa hẳn, nhưng mà phóng viên nhất định có tư liệu về vận động viên.” Cho nên cô đâu có đoán, hoàn toàn đã biết rõ ràng mà.

Hướng Dương Dương tuyệt đối không ngờ đáp án lại như vậy, ôm ngực kêu lên: “Chị bị đả thương rồi!”

Kỳ Duệ Phong cười lạnh: “Chị ngu ngốc mà!” Mỗi lần anh mắng chửi người khác “Ngu ngốc” hoặc “Đần độn thì luôn có cảm giác thành tựu.

Hướng Dương Dương là người hào phóng, hoạt bát nhanh nhẹn, nhanh chóng coi Vân Đóa là “tri kỷ”, hai người không để ý mấy cậu trai khuyên can (chủ yếu là ngăn cản Vân Đóa), uống hai ly rượu biểu tượng tình hữu nghị. Thật ra những người ngồi đây ngoại trừ Minh Thiên đều uống không ít, khó có khi được thư giãn một chút, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này. So ra thì Vân Đóa đã là rất kiềm chết.

Cho nên mọi người đều uống hơi say, nguyên một đám đáy mắt đều hơi mờ sương. Chỉ có vẻ mặt của Minh Thiên vẫn bình thường, mặt cậu không thay đổi nhìn này nhìn kia, sau đó dùng điện thoại gửi tin tức bạn bè:

Người khác ăn thịt tôi ăn rau, người khác uống rượu tôi uống sữa.

Một lòng chua xót đều ở trong mười bốn chữ này.

Một lát sau, cậu nhận được một like của Vân Đóa.

Vân Đóa còn không biết ngón tay mình vừa lướt qua đã tạo thành thương tổn thế nào đối với Minh Thiên. Cô để di động xuống, nghe Hướng Dương Dương tán gẫu, sau đó cô cảm giác được Đường Nhất Bạch chọc chọc cánh tay cô.

Cô quay đầu lại nhìn anh.

Đường Nhất Bạch nghiêng người, lqđ một tay chống nửa bên mặt, đôi mắt hơi híp lại nhìn Vân Đóa: Vân Đóa đã nhìn thấy nhiều tư thế oai hùng tinh thần phấn chấn của anh, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng lười biếng như vậy, trông rất giống một con báo sau bữa ăn no. Anh thấy Vân Đóa nhìn lại anh thì cười, khóe mắt nheo lại che vẻ say rượu mông lung trong mắt, tràn đầy sự rực rỡ. Anh cong khóe miệng, nụ cười nhẹ nhàng như đóa hoa trắng nở rộ trong màn đêm yên tĩnh.

“Sao thế?” Vân Đóa hỏi anh. Cô và anh cũng không phải lạ lẫm gì nhưng vẫn sẽ bị vẻ đẹp của anh làm lung lay. Sắc đẹp hại người, tội lỗi.

“Rốt cuộc là cái gì?” Anh nhất quyết không tha, có thể là do uống rượu vào nên giọng nói của anh càng thêm trầm nhẹ và dễ nghe.

Vân Đóa thán phục sự chấp nhất của anh, chẳng lẽ điều này do bệnh cầu toàn của cung Xử Nữ sao? Cô đảo mắt, hỏi anh: “Đường Nhất Bạch, vì sao huấn luyện viên Ngũ luôn lấy di động của anh?”

“Đúng là cách nói lảng vụng về.” Đường Nhất Bạch cười nói, nhưng mà anh vẫn trả lời câu hỏi của cô.

Nguyên nhân rất đơn giản, huấn luyện viên sợ họ mê mải mất cả ý chí. Trong đội bơi lội đều là những người trẻ, còn có cả trẻ con, đối mới với những sản phẩm điện tử thì tự chủ sẽ luôn xuống thấp. Cho nên có nhiều huấn luyện viên sẽ chọn thu điện thoại lại. Cái gì, cô hỏi máy vi tính và ipad sao? A, cô suy nghĩ nhiều quá....

“Vậy vì sao điện thoại của Kỳ Duệ l.q,đ Phong không bị lấy đi?” Vân Đóa hỏi.

“Bởi vì huấn luyện viên sẽ khác nhau. Viên sư thái khá tin tưởng anh Phong.”

Chú ý của Vân Đóa nhanh chóng bị chuyển sang hướng khác: “Viên... sư thái sao?”

“Mọi người trong đội đều gọi cô ấy như vậy.”

Trong ấn tượng của Vân Đóa, những người được mệnh danh là “sư thái” đều là nhân vật hung ác, huấn luyện viên Viên Nhuận Mai nhìn rất dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ ấm áp, sao lại là sư thái được?

Nhưng mà cũng không chắc, Vân Đóa nhanh chóng suy nghĩ thông suốt, ngay từ đầu cô còn nghĩ rằng Hướng Dương Dương dịu dàng đấy!

Đột nhiên cô có chút đồng tình với Kỳ Duệ Phong....

“Được rồi, tôi đã trả lời vấn đề của cô, bây giờ tới lượt cô nói. Rốt cuộc có gì cổ quái?” Đường Nhất Bạch nói.

Lúc này Hướng Dương Dương cũng tới góp lqđ vui, khoác tay lên bả vai Vân Đóa hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”

Thật ra, có chuyện vui mà không thể chia sẻ cũng khiến người ta cảm thấy buồn bực, vì vậy Vân Đóa cho Hướng Dương Dương xem bài post kia.

Hướng Dương Dương thấy vui, vừa xem vừa thuật lại: “A ha ha ha, Nhất Bạch, cậu bị người ta sờ hết.... ha ha ha, Kỳ Duệ Phong, cậu là đứa ngốc!”

Vẻ mặt Kỳ Duệ Phong khó hiểu: “Đâu có gì liên quan tới tôi!”

Minh Thiên tò mò duỗi cổ: “Em cũng muốn xem.”

“Đi đi đi, con trai không thể xem, trẻ con càng không được xem!”

Nghe rất thô bạo...

Hướng Dương Dương tiếp tục vừa cười vừa nói: “Nhất Bạch, có người muốn gả cho cậu này!... Oa, có rất nhiều người muốn gả cho cậu, Nhất Bạch à, nhân khí của cậu rất cao đấy, vượt cả Kỳ Duệ Phong rồi!”

Kỳ Duệ Phong rất không phục: “Sao chị biết không có ai muốn gả cho tôi?”

“Có thì cũng gả cho Nhất Bạch, bởi vì cậu là người có bệnh tự kỷ, bệnh này phải trị, nếu không bị lây bệnh thì sao bây giờ ha ha ha ha!”

Chị cười vô cùng kiêu ngạo, máu nóng trong người Kỳ Duệ Phong dâng lên, lại thêm có uống chút rượu, vì vậy anh lấy điện thoại ra đăng trạng thái weibo:

Có người nào muốn gả cho tôi không?

Người hâm mộ của anh vừa thấy những lời này thì bắt đầu điên rồi, nhắn lại liên tục cho anh.

Có!

Tôi nguyện ý!

Lấy em lấy em nè!

Tôi là đàn ông, có thể gả không?

....

Kỳ Duệ Phong rất cao hứng, phách lối đưa di động tới trước mặt Hướng Dương Dương: “Nhìn này, có rất nhiều người muốn gả cho tôi, vào nhìn đi!”

“Bỏ đi bỏ đi.” Hướng Dương Dương đánh một cái đẩy ra, tiếp tục xem bài post đó: “Nhất Bạch, chị biết người hâm mộ của cậu ở đâu ra rồi!”

Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Em cũng biết rõ rồi.” Anh ngồi thẳng người lên, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Được rồi, chúng ta phải về thôi, ngày mai còn phải tập luyện.”

“Không được, chơi lát nữa, rượu còn chưa uống xong mà.” Hướng Dương Dương uống nhiều quá, bắt đầu vô lại.

“Mang về cho huấn luyện viên uống đi.” Đường Nhất Bạch nói.

Mọi người tưởng tượng đến vẻ mặt của huấn luyện viên khi bọn họ đưa cốc rượu lên, mọi người đồng loạt rùng mình. Vì hòa bình thế giới, chúng ta không làm như thế được...

Vì vậy mọi người đều đứng dậy thu dọn đồ đạc, tính tiền rời đi. Đến cửa nhà hàng, Đường Nhất Bạch đứng ở ven đường thuê xe giúp mọi người, Vân Đóa đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Tư Kỳ.

Trần Tư Kỳ: “Vân Đóa! Kỳ Duệ Phong đăng trạng thái tìm bạn trăm năm đây!”

Vân Đóa nghĩ thầm, mình biết rõ mà, mình còn chứng kiến thời khắc kỳ tích đó cơ!

Đưng nhiên cô không có ý định thừa nhận điều này: “Hả?”

“Mau lên weibo xem đi! Chuyện trong giới thể thao, người đầu tiên có được thì đừng quên chị em nhá!”

“Được, mình đi xem một chút.” lqđ. Vân Đóa bình tĩnh giả vờ ngốc.

Trần Tư Kỳ rất bận, nói xong thì tắt điện thoại luôn. Vân Đóa vừa cúp máy thì nhận được điện thoại của thầy Tôn.

Thầy Tôn: “Vân Đóa! Kỳ Duệ Phong đăng trạng thái tìm bạn trăm năm đấy!”

Em biết mà...

Thầy Tôn: “Cô có nghe được gì không?”

“Không.”

Thầy Tôn: “Bây giờ cô có thể phỏng vấn Kỳ Duệ Phong không?”

Vân Đóa nhìn Kỳ Duệ Phong, người này dù uống khá nhiều nhưng vẫn có bộ dạng “Ông đây gánh vác cả bầu trời”. Cô nói với thầy Tôn: “Không.”

Thầy Tôn cũng không mong chờ cô sẽ phỏng vấn được Kỳ Duệ Phong, ông ôm chút mong chờ hỏi Vân Đóa: “Có thể phỏng vấn Đường Nhất Bạch sao?”

Vân Đóa nhìn bóng lưng của Đường Nhất Bạch, người này ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai như vậy: “Không.”

“Minh thiên thì sao? Cậu ta cùng đội tuyển tỉnh với Kỳ Duệ Phong.”

“Không thể.”

“Trịnh Lăng Diệp thì sao? Cậu ta chung đội tuyển tỉnh với Đường Nhất Bạch, có lẽ là quan hệ không tồi với Kỳ Duệ Phong?”

“Không thể.”

Vân Đóa sắp điên rồi, không đến nửa phút cô nói chín chữ thì năm chữ là nói dối! Trong đời cô chưa từng làm trái đạo đức như thế.

Thầy Tôn cũng không ôm hy vọng quá lớn, vì vậy ông nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi đi, tin tức này sẽ do tôi lấy.”

“Được.”

Đường Nhất Bạch gọi được hai chiếc xe, để cho bốn người kia đi trước: “Tôi đưa Vân Đóa về.” Anh nói.

Vân Đóa hơi xấu hổ: “Không cần đâu, anh về muộn sẽ bị huấn luyện viên mắng đấy.”

Anh mở cửa xe, khẽ đẩy bờ vai cô: “Không sao, đi thôi, con gái đi về một mình buổi tối không an toàn.”

Trong lòng Vân Đóa thấy ấm áp, lên xe.

Hai người cùng ngồi ở ghế sau, Đường Nhất Bạch đóng cửa xe rồi mở điện thoại lên nghịch. Trong lúc lơ đãng Vân Đóa nhìn lướt qua màn hình của anh, lập tức chấn kinh: “Anh anh anh....”

“Tôi làm sao vậy?” Đường Nhất Bạch rảnh rang dựa người trên ghế, cúi đầu hỏi.

“Làm sao anh có thể tìm được bài này?”

Giọng của anh có chút vô sỉ: “Tôi muốn tìm được là có thể tìm được.”

Vân Đóa có chút xấu hổ. Cô xem quá trình Đường Nhất Bạch bị YY, bây giờ Đường Nhất Bạch lại biết cô là người xem, cảm giác giống như đang ở sau lưng người ta nhìn lén thì đột nhiên bị xách ra ngoài. Khuôn mặt của cô hơi nóng lên.

Xe chạy vững vàng, ánh đèn thành phố buổi đem xẹt qua xe, bị cửa sổ xe chắn lại nên có chút tối. Vân Đóa nương ánh sáng nhìn lén Đường Nhất Bạch, phát hiện ánh mắt anh vô cùng chăm chú, thậm chí có vẻ nghiêm túc như đang nghiên cứu tác phẩm học thuật.

Thiệt là, xem một bài post giải trí có cần phải như vậy không.

Đường Nhất Bạch đột nhiên nâng mắt, bắt được ánh nhìn lén của cô.

Vân Đóa có chút bối rối nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không phả hiện Đường Nhất Bạch khẽ cong môi.

“Vân Đóa.” Đường Nhất Bạch gọi cô.

“Hả?” Vân Đóa quay đầu lại nhìn anh.

Đường Nhất Bạch nhìn cô, cười như không cười: “Nhiều lưu manh như vậy, người nào là cô thế?”

“Wey wey wey, tôi không có!”

“Vậy tại sao lại đỏ mặt?”

Anh nói toạc ra thì mặt Vân Đóa càng đỏ hơn, cô xoay mặt đi nói: “Tóm lại là không có!”

Đường Nhất Bạch thấp giọng cười, tiếng cười trầm thấp dịu dàng, như bài hát nhẹ nhàng vang lên trong đêm tối. Trong tiếng cười của anh, khuôn mặt Vân Đóa đã đỏ như tôm hùm chua cay.

Cô thật là, sao lại ngốc như vậy chứ, anh nghĩ thầm, Vân Đóa nói không sai, trêu chọc cô đúng là rất thú vị...