Một ngày nào đó tôi cảm giác khó có thể chống đỡ nổi, vào tối hôm đó tôi gọi điện thoại cho Chu Gia Dã.
Chu Gia Dã cho tôi giấy ghi chú viết số di động tôi giữ gìn rất kỹ, sau đó đi đến nhiều nơi, tôi lại rất sợ ngày nào đó làm mất tờ giấy ghi chú kia nên sau đó thậm chí tôi có thể thuộc lòng số điện thoại đó.
Khi đó khoảng cách kết thúc nghỉ đông còn có không đến nửa tháng, mẹ tôi vẫn đang đi du lịch ở nước ngoài, không hề gọi về một cuộc điện thoại nào.
Trước ngày sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, bà ta để lại cho tôi một hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một cái tát ác độc kia.
Từ nhỏ tôi vốn như vậy mà lớn lên, sau khi bà ta thất vọng sẽ bị bà ta ném xuống, chỉ thuê dì giúp việc nấu cơm đúng giờ, bà ta cho tiền cũng đủ nhiều, chỉ cần cầu không có việc gì đừng làm phiền bà ta, giống như cho đủ tiền rồi thì có thể ném tôi đi.
Khi còn nhỏ tôi còn sẽ khóc, sau đó tôi càng ngày càng chết lặng, càng thêm bình tĩnh giống một cái rối gỗ, an tĩnh chấp nhận bị bà ta ném xuống, an tĩnh chấp nhận cô đơn.
Tôi cũng thấy qua lúc bà ta rất tốt với tôi.
Bà ta luôn đăng ký rất nhiều lớp học kỹ năng, báo danh rất nhiều thi đấu, vì muốn cho tôi học giỏi những thứ kia nên bà ta sẽ đối xử rất tốt với tôi.
Nhận được giải thưởng hoặc vinh dự, có thể theo kịp vị hòn ngọc quý trên tay cha ruột, bà ta sẽ tươi cười dịu dàng nắm tay của tôi đi trong nhà ăn cơm qua đêm.
Trước kia tôi còn cảm thấy mẹ tôi vì tôi mà kiêu ngạo.
Sau này dần dần lớn lên tôi mới hiểu được, tôi chỉ là một cái công cụ, công cụ để bà ta khoe khoang trước mặt nhà họ Lâm, bà ta vốn không để ý đến tình cảm gì đó.
Cho nên tôi không còn nghe lời bà ta nói, không còn nghe theo sắp xếp của bà ta đi học này học kia, bà ta muốn làm công chúa được mọi người vây quanh, tôi càng không cho bà ta như nguyện, tôi trả thù bà ta bằng cách khép lại bản thân, tùy tiện cho bản thân kém cỏi, sau đó chấp nhận bà ta đánh chửi.
Tôi cố ý làm sai bài thi, đó là lần đầu tiên bà ta ném tôi xuống, bà ta khóa cửa phòng tôi, không cho tôi ăn cơm, cho tôi đói bụng một ngày một đêm.
Thế nhưng tôi không nhận thua, nhìn bà ta nổi điên cuồng loạn tôi lại có loại kh0ái cảm trả thù thành công, có lẽ do tôi cứng đầu làm bà ta khó chịu nên không còn trở về.
Bắt đầu từ lúc đó tôi cũng đã thành thói quen.
Bởi vì trong nhà chỉ có một mình tôi nên tôi cũng chỉ nằm ở trong phòng, giống một cái xác không hồn, ngoại trừ hít thở, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng không thích thú bất kỳ cái gì, thậm chí không cảm giác được đau khổ và thương cảm.
Cơ thể của tôi dường như tách ra với linh hồn, tôi chỉ như chiếm lấy cơ thể người khác, cơ thể này có bất kỳ triệu chứng gì với tôi mà nói đều thật xa lạ.
Loại cảm giác cô đơn này trở nên càng thêm mãnh liệt theo tuổi tác ngày càng lớn, có đôi khi tôi thậm chí còn nghi ngờ tôi còn sống không, nếu tôi còn sống, như vậy còn có bao lâu có thể chết đi đây?
Hôm đó tôi gọi điện thoại cho Chu Gia Dã là sinh nhật năm tôi mười sáu tuổi, nhà của chúng tôi ăn sinh nhật theo thói quen dương lịch, cho nên vừa lúc tết Nguyên Tiêu.
Tôi không muốn thế nào, thật ra tôi không biết nói cái gì với Chu Gia Dã.
Tôi chỉ cảm thấy nếu sinh mệnh tùy lúc đều là điểm cuối, vậy trước lúc đến điểm cuối tôi muốn một lần gặp lại Chu Gia Dã.
Cho nên tôi cũng đã quên hồi hộp, cũng không có sợ hãi, tôi rất bình tĩnh, đều phải bình tĩnh hơn so bất kỳ lúc nào, tôi gọi đến số điện thoại đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Thế nhưng Chu Gia Dã nghe điện thoại chỉ alo một tiếng, không nghe thấy tôi nói chuyện, cậu ấy trực tiếp kêu tên tôi: "Lâm Ý phải không?"
Giọng nói của cậu ấy rất êm tai, thấp thấp chậm rãi, luôn có chứa vài phần tản mạn tùy tính, cho dù cách điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói chuyện mà tưởng tượng ra dáng vẻ khóe mắt cậu ấy luôn cười.
Tại giây phút đó tôi như ngừng thở.
Lâu lắm tôi chưa nghe qua tim đập nên thấy hoảng hốt, đột nhiên tươi sống lên, tôi bắt đầu cảm giác được nhịp thở, cảm giác được mạch đập, cảm giác được trái tim giống như tử vong đang nhảy lên.
Một tháng này, lần đầu tiên tôi cảm giác được mình còn sống, không phải một rối gỗ chết lặng, không phải du hồn bị trục xuất, không phải một người máy chỉ biết máy móc chấp hành mệnh lệnh, tôi chỉ là nằm ngủ say ở vực sâu, chờ đợi một cánh tay vươn về phía tôi.
Chỉ cần nắm lấy hai tay kia, liền có thể trở lại thế giới này.
Thì ra là tôi muốn được cứu rỗi chỉ cần đơn giản như vậy.
Thế nhưng đơn giản như vậy vì sao vẫn luôn không có ai vươn tay về phía tôi?
"Đừng không nói lời nào nha! Có phải Lâm Ý không vậy?"
"Không nói lời nào tớ tắt máy nhé?"
"Tớ thật sự tắt máy nha, tớ đếm tới ba, cậu không nói lời nào tớ thật sự tắt máy nghe không?"
"1.."
"2.."
"2.1."
"2.101."
"2.1011111."
"Lâm Ý.."
"Lâm Ý, Lâm Ý, Lâm Ý."
Tôi nghe đầu bên kia điện thoại, Chu Gia Dã đếm ngược, tay nắm microphone sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Chu Gia Dã không còn đếm ngược, cũng không còn gọi tên tôi không ngừng.
Thế nhưng cậu ấy cũng không có cúp điện thoại, thời gian cứ yên tĩnh như vậy ở trong điện thoại.
Cho đến qua thật lâu, tôi mới hít hít cái mũi, giọng nói ổn định một chút, hỏi cậu ấy: "Sao cậu biết là tớ?"
Chu Gia Dã khẽ cười một tiếng: "Điện báo biểu hiện là đế đô, ngoại trừ cậu ra, tớ làm gì có bạn ở đế đô."
"..
Lỡ như người khác gọi nhầm rồi sao?"
"Gọi nhầm sẽ không nói chuyện sao? Tớ gọi lâu như vậy, thật sự gọi nhầm đã sớm phiền đến tắt điện thoại."
"Vậy sao!"
"Lâm Ý."
"Ừ."
"Nhiều ngày ăn tết không thấy cậu gọi điện thoại chúc năm mới vui vẻ, hôm nay tết Nguyên Tiêu, sắp qua năm mới rồi, cậu đây là bớt chút thời gian tới bù đắp sao?"
"Năm mới vui vẻ."
"Câu này có lệ quá đi."
"Chu Gia Dã, cậu có thể chúc tớ sinh nhật vui vẻ không?"
Chu Gia Dã ngẩn ra một chút, hiện giờ đã là 11 giờ 50 tối, cậu ấy cười nói: "Còn có mười phút qua 0 giờ, thì ra cậu muốn ăn sinh nhật."
"Không phải." Tôi giải thích nói: "Hôm nay là sinh nhật tớ, còn mười phút sẽ qua đi nhưng chưa có ai nói với tớ sinh nhật vui vẻ."
Trong điện thoại chỉ yên tĩnh một giây, dường như cậu ấy còn gấp hơn tôi: "Sao cậu không nói sớm?"
"Cậu chờ chút!"
Chu Gia Dã nói xong, đặt điện thoại một bên, tôi chỉ nghe được âm thanh bên kia buông di động, không biết cậu ấy muốn làm cái gì.
Thế nhưng rất nhanh liền có đáp án.
Bởi vì tôi nghe bên kia vang lên bài hát sinh nhật vui vẻ, cậu ấy đặt nhạc càng gần đến điện thoại một chút, sau đó ở trong bài hát sinh nhật vui vẻ nói: "Lâm Ý, sinh nhật vui vẻ!"
Chu Gia Dã nói: "Còn kịp, cậu nhanh cầu nguyện đi."
Sau đó Chu Gia Dã tiếp tục hát theo bài sinh nhật vui vẻ, cậu ấy hát không có kỹ năng gì cả, toàn bằng giọng nói dễ nghe để hát ra.
Tôi bất ngờ nhớ tới trước khi thân thiết với Chu Gia Dã, nghe hai người Trương Nam Nam nói qua rất nhiều chuyện liên quan tới cậu ấy, có hôm họ vui đùa nói gương mặt này của Chu Gia Dã xuất đạo hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa bắt đầu thiết kế một cái kế hoạch cho cậu ấy, thế nhưng kế hoạch dừng lại với mở đầu bởi vì họ chưa thấy qua Chu Gia Dã ca hát khiêu vũ, không biết cậu ấy ca hát có dễ nghe hay không?
Tuy nhiên Chu Gia Dã hát bài sinh nhật vui vẻ rõ ràng rất êm tai, rất êm tai.
Trong lúc cậu ấy đang hát sinh nhật vui vẻ tôi đã nghĩ như vậy, không nhịn được cười lên tiếng.
Chu Gia Dã nghe thấy được.
Chu Gia Dã tắt bài hát sinh nhật vui vẻ, hỏi tôi vừa nãy đang cười cái gì?
Chu Gia Dã không hỏi còn được, cậu ấy vừa hỏi như vậy, tôi giống như bị nghẹn thật lâu lập tức không tìm thấy điểm dừng ở đâu, cười đến càng thêm không dừng được.
Cuối cùng cười đến khóe mắt đều ra nước mắt, tôi mới ho khan ngừng cười.
Giọng nói của Chu Gia Dã cà lơ phất phơ hỏi: "Sao nào? Chê tớ hát không dễ nghe sao?"
"Không không không."
Chu Gia Dã cũng chỉ nói giỡn, không có ý so đo, cậu ấy nói: "Sinh nhật cậu là tết Nguyên Tiêu sao?"
"Ừ, tớ dùng ngày dương lịch, cho nên vừa lúc ở tết Nguyên Tiêu."
"Ok"
Không đợi tôi hỏi cái gì, cậu ấy còn nói thêm: "Vừa nãy cậu có cầu nguyện chưa?"
Tôi cong môi cười, tâm trạng tốt nhất so với bất kỳ lúc nào trong mùa đông này: "Không."
"?" Chu Gia Dã: "Vừa nãy không phải tớ đã nói cậu cầu nguyện đi sao? Sao cậu lại thế này?"
Tôi vẫn cứ chỉ lo cong môi cười cười ngây ngô, Chu Gia Dã không còn cách nào: "Lần sau cậu nhớ rõ cầu nguyện nhiều một chút, bổ sung cho lần này, nghe rõ chưa?"
Tôi liên tục đồng ý.
Năm nay ăn sinh nhật có người hát bài sinh nhật vui vẻ vì tôi, tôi đã rất vui vẻ rồi.
Bởi vì ngoại trừ Chu Gia Dã, không có người hát bài sinh nhật vui vẻ cho tôi nghe.
Một đêm kia tôi ngủ rất ngon, không có mất ngủ, cũng không có liên tiếp bừng tỉnh, giống như từ một linh hồn bay không có trạng thái về tới mặt đất, linh hồn đã yên ổn, mà không phải bay lượn khắp nơi.
Tôi muốn ăn cũng bắt đầu dần dần khôi phục, đầu lưỡi nếm đến vị giác có thể truyền đạt cho đại não, ăn cơm không còn do cơ thể ra mệnh lệnh mà là phát ra từ trong lòng, cảm giác được bản thân mình rất muốn ăn.
Dì giúp việc thấy tôi ăn uống tốt lên, nắm chặt làm một ít đồ ăn bồi bổ, ý muốn cho cơ thể tôi tốt hơn một chút trước khi khai giảng.
Trước một ngày đi học tôi trở về thành phố Nam Đài, ở đó tôi vẫn như cũ sống một mình nhưng không khí mới mẻ đến xưa nay chưa từng có, dường như vừa rời khỏi một tòa nhà giam.
Chỉ đáng tiếc bởi vì toàn bộ nghỉ đông tôi đều rơi vào trạng thái tự sa ngã, cho nên cũng không viết được bao nhiêu bài tập.
Từng câu từng câu hỏi vốn một mình tôi không làm hết, cho dù là trích dẫn cũng phải tốn không ít thời gian.
Người tôi có thể xin giúp đỡ không nhiều lắm, cũng chỉ có phương thức liên hệ của Chu Gia Dã.
Cho nên sau khi tôi trở lại thành phố Nam Đài, chuyện thứ nhất là điện thoại cho Chu Gia Dã.
Thế nhưng lúc ấy cậu ấy giống như đang bận, tôi có thể nghe được âm thanh bên kia ầm ĩ, cậu ấy đang nói chuyện với tôi một lát còn phải la hét tuyển dụng, như là ở quán lẩu nhà cậu ấy.
Chu Gia Dã nghe rõ tôi muốn nói gì, cũng không nhiều lời: "Cậu tới đây, bài tập tớ đều viết xong cả, tớ ở trong quán, địa chỉ cậu cũng biết.
Tuy nhiên phải nói trước là tớ không rảnh tiếp đón cậu, bài tập đưa cho cậu thì cậu tìm một chỗ ngồi viết đi nha."
Tôi cảm động đất trời: "Không cần tiếp đón tớ, cảm ơn cậu, vô cùng cảm ơn."
Chu Gia Dã thấp thấp cười một tiếng: "Được rồi, nhanh lại đây đi."
Tôi đem thật nhiều sách vở, ngồi trên xe đi phố Văn Hà.
Thành phố Nam Đài là một thành phố nhỏ phía nam, không đông đúc bằng đế đô, tòa nhà cao tầng bên đường không phải bê tông cốt thép lạnh lẽo, mà càng như căng ra một cây dù lớn, từ trên không nhìn xuống thấy thật nhẹ nhàng.
Nhìn đường phố ven đường ngoài cửa sổ xe, rõ ràng tôi mới đến thành phố đến Nam Đài chỉ nửa năm, nơi này rất nhiều đường phố tôi đều chưa đi qua nhưng lại cho tôi cảm giác càng giống quê nhà, tôi như hồn ma lang thang không nhà để về rớt xuống ở chỗ này.
Tôi ôm cặp sách đặt ở trên đùi, tâm trạng nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có.
Tôi xuống xe ở phố Văn Hà.
Trên đường phố không có đông đúc như lễ Giáng Sinh và tết Nguyên Đán, hiện giờ cũng không phải giờ cơm, người lui tới không phải rất nhiều.
Đèn lồ ng trang trí tết chữ Phúc đều còn, toàn bộ phố nhìn đỏ rực.
Tôi đi tới quán lẩu nhà Chu Gia Dã, chỉ vừa rời đi hơn một tháng, lúc này lại cảm thấy dường như đã qua mấy đời, dường như trải qua bảy khó tám khổ, cuối cùng cũng trở lại thế giới này.
Cho nên bạn xem đi, rõ ràng chỉ cần có người vươn tay về phía tôi, tôi liền có thể được cứu vớt, rõ ràng chỉ cần đơn giản như vậy mà thôi.
Tuy nhiên mười mấy năm qua tôi chỉ gặp một mình Chu Gia Dã, cũng chỉ có Chu Gia Dã..