Khi quay đầu lại tôi khi thấy Chu Gia Dã còn ở nơi đó nhìn tôi, đêm đã khuya, trăm ngàn ánh đèn giống như ngân hà chảy xuôi trên vai cậu ấy, ngọn tóc Chu Gia Dã bay bay trong gió đêm, hiện lên ánh sáng ngân hà.
Trương Nam Nam và Tưởng Chanh rất nhanh đã trở lại, vừa tiến đến liền nhìn thấy Chu Gia Dã đứng ở trước mặt tôi, mức độ hoảng sợ không thua gì tôi vừa rồi.
Có bàn trống, Chu Gia Dã kêu chúng tôi ngồi xuống.
Bà chủ lại đây cho chúng tôi gọi món ăn, nhìn thấy Chu Gia Dã, nhíu mày nói: "Con còn đang bệnh đó, sao lại xuống đây?"
Chu Gia Dã nhận lấy vở, lười biếng nói: "Đây là bạn học của con, con tới chào đón, chút nữa sẽ đi lên."
Bả chủ đi rồi, tôi hoảng sợ nhìn cậu ấy, cùng Chu Gia Dã bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Bất giác nhớ tới khi đó cậu ấy đi vào quầy thu ngân.
Mà Chu Gia Dã thong thả ung dung cong môi cười với tôi: "Các cậu muốn ăn cái gì?"
Trương Nam Nam và Tưởng Chanh vẫn cứ trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu ấy: "Chu Gia Dã, đây là nhà cậu mở sao?"
Cậu ấy cà lơ phất phơ chuyển bút trong tay: "Đúng vậy."
"Trời ạ, nhà cậu làm ăn thật tốt quá đi."
"Thật ra còn được." Cậu ấy không có ý muốn khiêm tốn, gõ gõ bút: "Gọi món ăn đi các bạn học, ăn cái gì?"
Trương Nam Nam và Tưởng Chanh trở về đề tài chính, nói một đống đồ ăn với Chu Gia Dã, còn không quên hỏi tôi ăn được hay không, tôi không có kiêng ăn gì cả, toàn bộ gật đầu.
Chu Gia Dã gọi đồ ăn cho chúng tôi xong, còn không quên lấy nước trà: "Ăn ngon uống ngon nhé, tôi lên trước rồi."
Cậu ấy cầm cái ly đưa cho tôi, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nhỏ giọng gọi cậu ấy lại: "Chu Gia Dã."
Bước chân cậu ấy tạm dừng, nghiêng người quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
"Cậu bị bệnh sao?"
Cậu ấy chỉ cười một tiếng: "Tớ còn tưởng chuyện gì? Không có vấn đề gì! Uống thuốc nằm một ngày thì tốt rồi."
Mây mù lượn lờ, người đến người đi.
Cậu ấy nghiêng người xuyên qua đám đông, cái đầu cao cao vô cùng thấy rõ.
Tuy nhiên tôi nghĩ đến cả ngày nay cậu ấy thiếu đi hứng thú, dường như bây giờ mới nhận được một cái kết luận.
Hạc giấy cậu ấy đưa tôi còn cầm ở lòng bàn tay, giấy màu đỏ, ngôi sao và hạc giấy đều ngụ ý cầu nguyện, giây phút cậu ấy đưa cho tôi lại vẫn cứ là dáng vẻ xán lạn sáng ngời, đầy mặt mày cười nói lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Sau đó thẳng đến cơm nước xong tính tiền cũng không gặp lại Chu Gia Dã.
Bà chủ tính tiền cho chúng tôi, bà chủ đã biết chúng tôi là bạn học của Chu Gia Dã, không thèm giảm nửa giá mà nói thẳng bữa này miễn phí.
Chúng tôi thật sự khó xử, thoái thác một lúc lâu.
Nói đến Chu Gia Dã, tôi không nhịn được hỏi: "Vừa nãy cháu nghe dì nói Chu Gia Dã bị bệnh, cậu ấy bị làm sao vậy ạ?"
"Không phải bệnh nặng gì, chỉ là nhiễm lạnh, có chút phát sốt, đứa nhỏ này khỏe mạnh lắm, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi hẳn là có thể khỏe lên rồi."
Làm nghề này bà chủ dường như xem mặt đoán ý rất tinh tế, bà chủ lấy quả táo cho tôi: "Cô bạn nhỏ có phải không phải người Nam Đài không? Xem cháu không thể ăn cay, cả đêm cũng chưa ăn bao nhiêu, lấy quả táo lót dạ."
Đó là quả táo đầu tiên tôi nhận được vào lễ Giáng Sinh, tôi nhất thời rất vui mừng thế nhưng đã quên nói lời khách sáo, sau đó Trương Nam Nam và Tưởng Chanh thanh toán xong kéo tôi đi rồi.
Từ tiệm lẩu đi ra đã hơn 8 giờ, trên đường phố vẫn cứ chen chúc náo nhiệt.
Chúng tôi chọn quả táo ven đường, một người một cái, sau đó tạm biệt nhau ở nhà ga, từng người ngồi trên xe buýt về nhà.
Đêm nay vốn ồn ào vào giờ phút này mới bắt đầu yên tĩnh lại nhưng trong tay tôi trước sau vẫn cầm hạc giấy kia, lòng bàn tay thật cẩn thận khép lại bảo vệ nó, mở mắt nhắm mắt đều là dáng vẻ của Chu Gia Dã xán lạn cười nói lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Có lẽ lúc đó chỉ là Chu Gia Dã rảnh rỗi tùy tay gấp nó dỗ dành tôi chơi.
Thế nhưng mặc kệ qua đi bao nhiêu năm, tôi đều nhớ rõ lễ Giáng Sinh này, nhớ rõ tôi vừa quay đầu sẽ thấy cậu ấy xuất hiện ở bên cạnh tôi, nhớ rõ cậu ấy lười biếng cười hỏi tôi như vậy có xem như phạm tội cùng cậu ấy, nhớ rõ cậu ấy mở lòng bàn tay liền buông xuống hạc giấy.
Nhớ rõ đêm hôm đó đám đông chen chúc, cậu ấy nghiêng người xuyên qua đám đông, giống như tôi sau này đuổi theo mỗi một cái bóng dáng, khi đó tôi gọi tên của cậu ấy, cậu ấy vẫn sẽ quay đầu lại một chút vì tôi.
Tết Nguyên Đán ngày đó khó có được nghỉ ba ngày, việc học năm nhất áp lực còn chưa lớn, cho dù lại qua một tháng là thi cuối kỳ, tới lúc nghỉ cũng vẫn cứ một lòng muốn chơi.
Tôi mang theo bài tập về nhà, còn có vở tôi hay viết linh tinh.
Chu Gia Dã mua một chồng vở kia cho tôi đã bị tôi viết xong một quyển, đó là một cách tôi giải tỏa áp lực.
Trong lúc nghỉ tôi chỉ ra cửa một lần.
Dì giúp việc nấu cơm quét tước nói ngày tết Nguyên Đán ở phố Văn Hà có hội đèn lồ ng, nói rất náo nhiệt.
Vốn dĩ tôi sẽ không đi xem náo nhiệt bởi vì người khác đều đi tốp năm tốp ba, hoặc với cha mẹ người nhà, hoặc với bạn bè, mà tôi lẻ loi một người đứng ở biển người, sẽ làm cảm giác cô độc càng nặng thêm.
Tuy nhiên dì ấy nói đến phố Văn Hà, tới khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn lặng lẽ đi.
Trên đường giống lễ Giáng Sinh ngày đó rất náo nhiệt, chỉ là lần này khác một chút, lần này một mình tôi tới.
Bốn phía rộn ràng nhốn nháo, mỗi người đều cười với người bên cạnh, chỉ có tôi là tận cùng trong đó, giống một bức tranh vệt sáng sáng lạn bị quên tô lên màu sắc.
Tôi đi theo đám người, giống như đi theo náo nhiệt, thẳng đến đi tới quán lẩu của nhà Chu Gia Dã, quán làm ăn đông đúc vẫn giống như ngày đó, trước cửa bên trong ngồi đầy người, mây mù lượn lờ.
Tôi đứng ở cửa đã lâu, đám người bên cạnh tôi như nước chảy nhưng trước sau không thấy Chu Gia Dã.
Thời tiết thật lạnh, đứng một lúc lâu tay chân cứng đờ lạnh lẽo.
Có lẽ là tôi đứng lâu quá nên gây chú ý, nhân viên cửa hàng ra chào hỏi tôi, hỏi tôi muốn vào sao, hiện tại sắp có bàn trống.
Tôi chớp chớp mắt lông mi hơi đọng sương mù, làm bộ lấy một cái lý do, nói tôi đứng ở chỗ này là hẹn gặp mặt bạn.
Nhân viên cửa hàng úc một tiếng, cũng không đuổi tôi đi, ngược lại có lòng tốt nói: "Bên ngoài chờ lạnh lắm nha, em tiến vào chờ đi, nơi này ấm hơn nhiều."
Anh ta như vậy ngược lại làm tôi ngượng ngùng, tôi vội nói không cần để ý đến tôi.
Cùng lúc này tôi thấy Chu Gia Dã, cách mấy đám người, cậu ấy vén rèm cửa lên từ bên trong sau bếp ra tới.
Chu Gia Dã vóc dáng rất cao, đi ra phải hơi hơi khom lưng, dưới ánh đèn sáng trưng, ánh sáng chỉ chiếu một cái bóng dáng mơ hồ, tuy nhiên cậu ấy vừa ra tới, ánh mắt đầu tiên tôi liền nhìn thấy.
Cậu ấy cầm đồ uống ra tới, hướng tới một bàn phía trước rồi đặt xuống, nhìn môi cậu ấy mấp máy tôi không đoán ra cậu ấy đang nói cái gì nhưng dáng vẻ cậu ấy cười, lời nói chọc đến khách nhân rất vui vẻ cũng đang cười theo.
Cậu ấy buông đồ uống xuống xong còn vươn tay chào đón một chút, xoay người phải về lại phòng bếp.
Cũng là một cái nghiêng mắt này, tầm mắt liền liếc hướng bên này nhìn qua..