Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 76: Trả thù đúng nghĩa.




- Nếu đã căm ghét anh như vậy\, tại sao...

An Ngọc biết Gia Hưng muốn hỏi điều gì.

Tại sao thời gian qua cô lại cố tình khiến anh ta hiểu nhầm, để anh ta nghĩ rằng cô vẫn còn lưu luyến anh ta, khiến anh ta nhầm tưởng cô vẫn còn yêu anh ta sâu nặng.

Cô cười một tiếng, bước tới gần, nhấc chân đá mạnh lên đầu gối làm Gia Hưng đau đến mức phải khuỵu xuống, khuôn mặt đỏ bừng vì nhẫn nhịn.

Gia Hưng ngước đầu lên nhìn cô, nhưng cô lại chỉ bình thản cúi xuống nhìn lại, môi vẫn giữ nguyên nụ cười trào phúng của mình.

- Tại sao à? Tôi chỉ muốn xem xem anh dễ dắt mũi đến mức nào. - Giọng cô rất nhẹ\, nhưng những lời nói ra lại cực kỳ cay nghiệt. - Anh thích cảm giác một chân đạp hai thuyền như vậy\, tôi cũng không ngại diễn kịch với anh\, dù rằng mỗi lần gặp anh đều khiến tôi ghê tởm.

- Vậy nên\, nói tôi nghe xem cảm giác bị người khác đùa bỡn trong tay như thế nào\, cảm giác bị phản bội như thế nào. Dễ chịu chứ?

- Cho nên... tất cả đều là giả? - Gia Hưng nén đau đứng dậy\, nhìn cô bằng đôi mắt tổn thương. - Cho nên... ngay từ đầu\, em vốn đã không muốn quay lại với anh?

- Nói cái gì vậy? - An Ngọc cười khẩy. - Anh bẩn như vậy rồi mà vẫn nghĩ mình có giá trị đến thế sao? Anh lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy? Anh cảm thấy tôi hèn mọn và yêu anh nhiều đến mức chấp nhận làm tình nhân trong tối của anh sao? Làm anh thất vọng rồi\, tôi ngại bẩn.

- Lúc trước... em không như vậy.

- Đúng\, lúc trước tôi không như vậy. Tất cả là do mấy người ban cho. - An Ngọc tắt nụ cười\, bộ mặt hờ hững. - Anh nói xem\, nếu anh bị người yêu lẫn em họ của mình phản bội\, còn bị chính người chú của mình lừa gạt khiến gia đình tan nát\, mất bố mẹ chỉ trong một ngày\, còn bị ném vào hang sói mặc cho người khác xem như một món hàng mà nhục nhã. Nếu là anh\, anh vẫn sẽ giữ được thiện tâm của mình sao? Vậy thì đó không phải là lương thiện\, đó là ngu ngốc.

Giống như mất hứng, cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, xoay người muốn rời đi. Nhưng sực nhớ ra gì đó, cô quay lại. Khuôn mặt ảm đạm của Gia Hưng chợt bừng sáng, nhưng lại bất ngờ nhận lấy bốn cú tát liên tiếp như trời giáng của An Ngọc.



Cô đã gần như dùng hết toàn bộ sức lực và sự hận thù của mình, bàn tay đỏ bừng lên, nóng rát. Cô đã muốn làm như vậy, luôn muốn làm như vậy. Mỗi lần gặp anh ta, mỗi lần bị anh ta động vào, cô đều muốn đánh anh ta, trút hết mọi phẫn uất của mình.

- Còn một điều này tôi chưa nói\, vợ của anh - Thanh Vân\, anh nên đối xử với cô ta thật tốt vào\, cũng đừng nghĩ tới chuyện ly hôn. Tôi sẽ không để cô ta chết đâu\, cũng sẽ khiến các người buộc chặt lấy nhau\, giày vò nhau cả đời này.

Ngồi lên xe, trước khi Lim khởi động, cô đột ngột thay đổi lộ trình, bảo Lim lái xe tới bệnh viện, nơi mà Thanh Vân đang điều trị. Lim lưỡng lự chốc lát, nhưng không hỏi gì nhiều mà làm theo.

Đã gần nửa năm trôi qua, rõ ràng Thanh Vân được điều trị khá tốt, nhưng cô ta vốn không thể chấp nhận được việc bản thân chẳng còn cơ hội làm mẹ được nữa. Cô ta đập phá đồ đạc, tấn công nhân viên y tế, náo loạn đến mức suýt chút bị tống vào bệnh viện tâm thần. Lim chặn cửa, rõ ràng không muốn cô bước vào bên trong. Cô hiểu rằng Lim sợ cô sẽ bị thương. Nhưng cô chỉ cười, bảo không sao cả.

Thanh Vân vừa mới bị ý tá cưỡng chế tiêm thuốc, lúc này đang nằm bất động trên giường. Có vẻ như thuốc đó chỉ tạm thời rút bớt sức lực của cô ta chứ không hề khiến cô ta rơi vào giấc ngủ. Trông thấy cô mở cửa bước vào, đôi mắt cô ta chợt đỏ ngầu, cựa người muốn ngồi dậy, nhưng lại hoàn toàn bất lực, chỉ có thể đưa đôi mắt hận thù về phía cô.

An Ngọc cười nhẹ, kéo ghế qua ngồi xuống ngay bên cạnh, vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn một cái rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

- Trông cô vẫn tốt lắm nhỉ? Tôi cứ tưởng cô phải sợ đến mức không dám tỉnh dậy luôn chứ.

- Mày... - Thanh Vân khó khăn lên tiếng\, giọng nhỏ như muỗi kêu. An Ngọc kéo ghế ngồi gần hơn một chút. - Nào\, muốn nói gì thì nói đi. Tôi nghe đây.

- Con khốn chết tiệt\, tất cả là tại mày. - Dù là một câu chửi thô lỗ\, nhưng lại nói bằng chất giọng yếu ớt tới đáng thương. Sau đó cô ta nói những câu rất khó nghe\, bao tinh hoa đều được cô ta phun ra thành lời mà chẳng hề có chọn lọc. An Ngọc kiên nhẫn ngồi nghe\, nghe một lúc thì nhận ra cô ta chỉ có mắng chửi\, cuối cùng nhịn không nổi nữa bóp lấy hàm cô ta\, nhẹ nhàng khuyên nhủ. - Nói cái gì có nghĩa một chút\, còn không thì ngậm miệng lại. Hình tượng của cô luôn là hoa mẫu đơn trắng\, thuần khiết và xinh đẹp\, không phải sao? Những lời khó nghe như vậy có nên được phát ra từ đôi môi dễ thương này không? Hử?

- Tại sao... lại đối xử với tao như vậy? - Thanh Vân thở hồng hộc\, đôi mắt đỏ lên\, còn có ánh nước. An Ngọc buông tay ra\, để cô ta nói tiếp. - Tao chỉ cướp người đàn ông của mày\, tại sao mày lại làm như vậy với tao?

- Đúng là ngay từ đâu tôi vốn không định biến cô thành ra thế này. - An Ngọc ngồi thẳng dậy\, cười nhạt. - Ban đầu tôi chỉ muốn cho cô nếm thử cảm giác chồng của mình bị cướp mất\, bị lạnh nhạt\, để cô trải qua cảm giác bị phản bội là như thế nào. Nhưng tất nhiên tôi đã đổi ý.



Thấy Thanh Vân nhìn mình với tâm trạng suy sụp, cô lại cười tươi hơn.

- Muốn hỏi vì sao tôi đổi ý đúng không? Vì cô là đồng phạm đã đẩy bố mẹ tôi tới cái chết.

Thanh Vân giãy dụa, rõ ràng muốn phủ nhận, nhưng cô đã nói ngay.

- Cô biết bố cô đã làm những gì\, nhưng cô vẫn không hề ngăn cản. Thậm chí còn cảm thấy ông ta làm rất đúng\, và kết quả mà bố mẹ tôi nhận lại do họ đáng đời. Cô nói xem\, như vậy có thể khiến tôi bỏ qua cho cô được không?

- Cô có biết ngày trước bố của cô cũng đã ném tôi cho bọn chúng\, giống như cách ông ta đã làm với cô không? Nếu ngày đó tôi không may mắn thoát được\, vậy thì người nằm ở chỗ này\, người bị hủy hoại là tôi. Cô nói xem\, chúng tôi có lỗi với gia đình cô chỗ nào\, mà từ bố tới con lại đối xử với gia đình chúng tôi tàn độc như vậy? Cô còn luôn có ham muốn cướp tất cả mọi thứ của tôi\, từ cấp một cho tới đại học\, cô đều lôi kéo mỗi một người bạn của tôi\, cô lập tôi\, sau đó lại tỏ vẻ ban phát tình cảm cho tôi. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu\, vì sao gia đình cô lại làm vậy.

Thanh Vân mấp máy môi, nhưng An Ngọc đã lên tiếng trước.

- Nhưng giờ không còn quan trọng nữa rồi. Tôi đã đạt được mục đích của mình\, nguyên nhân phía sau tôi không còn muốn biết nữa. Chỉ cần cả đời này\, gia đình các người đều phải sống trong đau khổ và tủi nhục\, đối với tôi như vậy là đủ rồi. Vậy nên đừng có phát điên một cách vô lý như ngày hôm nay khiến người khác phải khó chịu nữa\, nếu cô còn không chịu hợp tác để nhanh chóng xuất việc thì tôi sẽ đổi y tá nữ thành điều dưỡng nam cho cô đấy. Tôi tin là bây giờ cô không muốn bất cứ người đàn ông nào chạm vào mình nữa đâu\, đúng không?

Khuôn mặt Thanh Vân tái hẳn đi, ánh mắt sợ hãi. Phản ứng của cô ta khiến An Ngọc hết sức hài lòng, mỉm cười đứng dậy. Lúc cô vừa xoay người, giọng nói yếu ớt phía sau vang lên, giống như vì không cam lòng nên muốn để lại một lời nguyền.

- Mày chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục\, đồ khốn.

- Chẳng sao cả. - An Ngọc quay đầu\, đôi mắt hờ hững. - Từ lúc bắt đầu\, tôi đã chẳng mong được lên thiên đường. Tôi chấp nhận xuống địa ngục cùng các người\, còn muốn kéo từng người từng người một xuống sâu mười tám tầng\, chịu đủ khổ ải\, bị đun sôi hay bị xé thành từng mảnh cũng không muốn tha cho các người.

- Mày làm vậy... cũng đâu thể khiến họ... sống lại... - Thanh Vân thở hổn hển\, nói từng câu hết sức khó khăn.

- Tôi biết. Vậy nên tôi mới cho các người sống\, để các người không thể quấy nhiễu thế giới của bố mẹ tôi. - An Ngọc nhếch môi. - Huống hồ\, chết thì dễ dàng với mấy người quá rồi. Nó chẳng khác nào là giải thoát. Chúng ta cứ nên tiếp tục sống và hành hạ nhau thế này thì hơn. Đây mới gọi là trả thù đúng nghĩa.