Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 72: Về nhà.




An Ngọc đã bỏ trốn, ngay lúc chẳng ai ngờ tới.

Hữu Dương cho người đi điều tra, lục lọi hết tất cả các camera trên thành phố, điều tra toàn bộ chuyến tàu chuyến xe có thể di chuyển được, thậm chí cả khách sạn lớn nhỏ, lịch sử giao dịch, tất cả đều vì muốn theo dõi quá trình di chuyển của cô. Nhưng ngoại trừ việc cô đã rút hết toàn bộ số tiền khổng lồ trong ngân hàng ra thì chẳng còn ai trông thấy cô nữa, không có bất cứ manh mối hay dấu vết nào để lại, giống như bản thân cô đã hoàn toàn bốc hơi rồi vậy. Huống hồ, chỉ nhìn vào hành động cuối cùng của cô thôi, bất cứ ai cũng sẽ có chung một suy đoán.

Phu nhân Giám đốc đã ôm tiền bỏ chạy sau khi bỏ lại đơn ly hôn cùng chiếc nhẫn cưới trong phòng, ngay trước khi ra ngoài mua sắm. Và người trực tiếp gánh toàn bộ trách nhiệm này không ai khác chính là trợ lý kiêm vệ sĩ thân cận nhất của cô, học trò giỏi nhất của Hữu Dương, kiêm cựu đội trưởng đội vệ sĩ nữ - Lim.

Đứng một mình trong văn phòng, cảm nhận nhiệt độ và áp suất xung quanh đang dần dần giảm xuống, Lim chỉ có thể cúi gầm mặt, thở ra những hơi thở thật nhẹ, và nếu có thể, cô chỉ muốn giảm thiểu khả năng tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi An Ngọc bỏ đi, và ngạc nhiên thay, thầy Dương vẫn cực kỳ bình tĩnh, không hề có dấu hiệu phát điên như cô đã tưởng tượng.

Ngày ngày anh vẫn làm việc, giống như trước đây, không hề khác gì. Chỉ là có những lúc anh sẽ thất thần rất lâu, rồi đột ngột cười lạnh một tiếng, sau đó lại quay về công việc của mình. Nhưng cũng vì thế, bất cứ ai cũng sẽ nhận ra anh có một thói quen mới, dường như là thường vô thức anh sẽ làm như vậy, đó chính là chạm vào chiếc nhẫn kiểu nữ được đeo trên ngực mình mỗi khi suy nghĩ vấn đề gì đó.

Chiếc nhẫn kia chính là nhẫn mà An Ngọc đã để lại trước khi bỏ đi.

- Có tin tức gì chưa? - Sau một khoảng thời gian dài\, cuối cùng anh cũng lên tiếng. Lim cúi thấp đầu\, khẽ đáp. - Thưa thầy\, vẫn không có tin tức gì cả ạ.

- Các nhi nhánh khác thì thế nào?

- Vẫn không tìm ra. - Lim cắn môi dưới\, nhỏ giọng nói. - Thầy\, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do em thất trách. Vì sao đến giờ thầy vẫn chưa phạt em?

- Nếu phạt em\, cô ấy sẽ không vui. - Hữu Dương hờ hững trả lời. - Dù rằng đúng là sau khi nhận được tin\, tôi chỉ muốn bóp cổ em đến chết.

- ...Em xin lỗi thầy.

- Tiếp tục điều tra. Một con người đang sống sờ sờ không thể không có thông tin gì được\, muốn đi cũng không thể hoàn toàn tự đi bằng chân. Làm bất cứ điều gì cũng sẽ để lại dấu vết.

- Vâng\, em hiểu.

- Ra ngoài đi.

Thấm thoát thời gian ngày càng trôi đi, thật sự không ngờ rằng một sự tồn tại như vậy lại không có bất cứ tung tích gì suốt một thời gian dài, hoàn toàn bốc hơi, lách qua được toàn bộ hệ thống thông tin của Hữu Dương mà chẳng để lại manh mối nào cả. Xem ra cô đã dùng toàn bộ thời gian ở cạnh anh để quan sát, nghiên cứu tỉ mỉ, chỉ để chờ một ngày có thể âm thầm bỏ đi mà không bị bắt lại.

Ngay từ đầu, cô đã lên kế hoạch bỏ trốn. Lợi dụng anh để báo thù riêng, xong việc thì dứt tay áo ra đi không hề ngoảnh mặt lại, cũng chẳng có lấy một tia lưu luyến. Hẳn là cô phải biết rằng nếu cô lợi dụng Lim để bỏ chạy, vậy thì cô gái ấy sẽ bị liên lụy, sẽ bị anh trách phạt nặng nề. Nhưng cô vẫn không hề do dự mà chạy trốn.

Một cô gái trông có vẻ yếu đuối đến mức không có ai ở bên thì không được, nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức khiến nhiều người tưởng rằng cô sống rất tình cảm, chí ít thì ở cạnh anh một thời gian dài như vậy, còn ngày đêm chung đụng thân mật đến mức chẳng còn gì ngăn cách, vậy thì ít nhiều cũng phải có tình cảm gì đó. Nhưng hóa ra cô còn máu lạnh hơn cả những gì mà cô đã thể hiện.

Một tháng trôi qua, cô vẫn bạt vô âm tín.



Hai tháng trôi qua, chứng bệnh mất ngủ của Hữu Dương ngày càng nghiêm trọng hơn, bệnh thèm máu cũng theo đó tái phát.

Ba tháng trôi qua, những người xung quanh nhìn thấy anh đều phải đi đường vòng, không dám phạm lỗi, chỉ cần nhìn khuôn mặt tối sầm khát máu của anh là đã đủ lạnh người, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.

Đến tháng thứ tư, Lim chạy hồng hộc mở tung căn phòng họp, to gan đến mức chẳng thèm quan tâm đến việc liệu anh có cho phép hay không, và liệu bản thân sẽ gặp hậu quả gì từ hành động bốc đồng ấy. Những người có mặt trong phòng họp cùng lúc tái mặt nhìn về phía cô, khuôn mặt Hữu Dương thì tối sầm, hai tay siết lại, gân xanh nổi lên đến mức làm gãy chiếc bút đang cầm, đủ để hiểu cảm xúc của anh đang dao động mãnh liệt đến mức nào.

Gần đây tính tình anh đã không tốt, chỉ một hành động nhỏ không vừa ý cũng đủ khiến anh đại khai sát giới rồi. Nhưng lần này Lim không sợ anh mà chạy tới, trước khi anh há miệng đã lên tiếng cắt ngang.

- Thầy\, tìm được rồi.

Hữu Dương khựng lại, chậm rãi ngước lên nhìn cô. Hai mắt Lim đỏ hoe, lặp lại lần nữa.

- Tìm thấy phu nhân rồi\, thầy!

Dù thời gian trôi qua bao lâu, vận đổi sao dời, chỉ duy việc tìm kiếm cô, anh vẫn sẽ không dừng lại, chỉ mong có thể tìm được cô ở một nơi nào đó trên thế gian này.

Không tìm được, tức là cô vẫn bình an, còn nếu tìm được...

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lim, trái tim anh bất giác đập một nhịp thật mạnh, đau nhói.

Nếu tìm được, liệu có phải tin tốt hay không?

***

An Ngọc tỉnh lại, đập vào mắt cô là trần nhà cũ kĩ đã sờn mốc, xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng và có chút mùi máu tanh. Còn chưa kịp nhận ra bản thân đang ở đâu, một cái đầu lọt vào tầm mắt cô, giọng nói lanh lảnh vui mừng của chàng thiếu niên vang lên khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

- Chị tỉnh rồi sao? Chị có thấy khó chịu chỗ nào không?

- À... - Cô chớp chớp mắt\, nhận ra đó là Lý - con trai của trưởng thôn\, vừa mới tốt nghiệp đại học và trở về quê hương. Cô đưa tay lên bóp trán\, hỏi. - Đây là đâu vậy?

- Bệnh viện huyện đó chị. - Lý xoay người rót một ly nước ấm\, nói. - Lúc đó chị chảy nhiều máu quá\, trạm xá sơ sài không đủ thiết bị nên mọi người đưa chị tới đây. Lúc đó chị dọa chết em rồi\, sao chị lại liều lĩnh như vậy?

Nghe tới đây, bàn tay đang bóp trán của An Ngọc khựng lại. Cô hạ tay xuống, nghiêng đầu nhìn Lý.

- Chị ngủ bao lâu rồi?

- Hơn ba tiếng. Bác sĩ bảo đầu chị chỉ va chạm nhẹ thôi\, nhưng cánh tay của chị bị thanh sắt đâm vào\, khâu 30 mũi\, thời gian này phải chú ý một chút. - Lý bắt đầu lải nhải. - Đàn ông ở đó nhiều như vậy\, chị là phụ nữ xông xáo làm gì? Lúc đó nếu không có chú Tuấn thì chị còn bị nặng hơn nữa đó. Chị khiến mọi người sợ hết hồn luôn ấy. Nhưng chị yên tâm\, bác sĩ nói không có vấn đề gì nên em đuổi họ trở về cả rồi\, tập trung ở chỗ này lại ồn ào ảnh hưởng tới việc chị nghỉ ngơi.



Lý nói nhiều như vậy, nhưng An Ngọc lại không có tâm tình để nghe. Cô chỉ để ý tới một việc, đó là cô đã ngủ ba tiếng rồi.

Điều đó có nghĩa là, bây giờ cô có chạy cũng không còn kịp nữa.

An Ngọc thở dài, nghiêng đầu nhìn cánh tay phải không những bị băng trắng toát mà bây giờ chẳng còn chút cảm giác nào của mình. Trên lớp băng vẫn rịn ra một chút máu, tính cả thời gian di chuyển cô tới đây thì chắc cũng mới sơ cứu xong.

- Thằng bé không sao chứ? - Nhìn xong\, cô lại nghiêng đầu hướng về phía Lý\, cắt ngang lời nói dông dài của cậu ta.

- Vâng\, thằng nhỏ không sao\, nhờ có chị. Dì Hinh vừa mới trở về\, bảo là thu dọn đồ rồi sẽ đến đây chăm sóc chị cho đến khi chị xuất viện đấy.

- Nói với dì ấy là chị không cần đâu. Em cũng về đi.

- Không được\, bây giờ chị cần có người hỗ trợ\, không thể ở một mình được. Huống hồ\, chị là ân nhân của cả thôn chúng em\, nếu bây giờ em bỏ mặc chị thì cha cũng sẽ đánh gãy chân em mất.

- Về đi. - An Ngọc chống tay ngồi dậy\, từ chối sự giúp đỡ của Lý. - Em là kiến trúc sư\, không có mặt em thì mọi người sẽ không thể hoàn thiện nhà được.

- Việc đó quan trọng sao? - Lý nhíu mày\, rõ ràng không hề đồng ý với ý kiến của cô\, nhưng An Ngọc chỉ nhìn lại\, thản nhiên mà lạnh nhạt. - Quan trọng chứ. Chị đã đổ toàn bộ tiền của chị vào đó\, nếu hỏng chỗ nào thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Em muốn tiền của chị lãng phí vô ích sao?

Nghe đến đây, Lý mím môi, rõ ràng muốn phản bác nhưng lại không thể. An Ngọc khẽ thở dài.

- Nghe lời chị\, về đi.

- Chờ dì Hinh tới\, em sẽ về. - Lý nhỏ giọng lầu bầu\, nhưng thấy cô nhíu mày\, cậu vội giải thích. - Bây giờ chị không thể ở một mình được.

- Ngọc Lý! - Cô khẽ gọi\, cắt ngang lời nói của chàng trai. - Chị không cần em ở lại\, và chị không thể tiếp tục ở lại thôn được nữa. Cho nên chị muốn em quay về giúp chị nói với mọi người\, động viên mọi người\, cũng xin lỗi mọi người vì chị không thể có lời tạm biệt tử tế.

- Ý chị là sao? - Lý tái mặt\, gần như vô thức nắm lấy tay cô. - Chị\, chị muốn đi đâu?

Không chờ cô đáp lại, cửa phòng được mở ra. Cả hai người cùng lúc hướng mắt về nơi đó.

Chàng trai cao lớn với bộ vest phẳng phiu xuất hiện, lặng im nhìn về phía cô, sau đó lại nhìn xuống bàn tay đang bị Lý nắm lấy. An Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn lại, chẳng hề có chút bối rối hay chột dạ nào, dù trả lời Lý nhưng mắt vẫn nhìn người kia.

- Chị về nhà. - Cô cười nhạt\, ngừng một lúc rồi bổ sung. - Với chồng chị.

Ba tiếng, nếu anh chưa từ bỏ thì thời gian đó vừa đủ để anh tìm thấy cô. Nếu anh tới, hẳn là tờ đơn ly hôn mà cô để lại đã bị anh xé nhỏ thành từng mảnh rồi.

Bây giờ, anh đến đây, chắc chắn là muốn bắt cô về để trừng phạt.