Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 52: Em đoán đúng rồi đấy.




Mấy ngày sau đó, Gia Hưng như thể sợ cô buồn lòng nên không ngừng nhắn tin an ủi cô, sáng sớm chào buổi sáng, nửa đêm chúc ngủ ngon, đều đặn đến mức khiến An Ngọc không thể không hoài nghi nhân sinh. Trên đời thật sự có loại có đàn ông thế này sao? Anh ta mới lấy vợ gần đây, chẳng phải nên tận hưởng cảm giác tân hôn hạnh phúc ư? Chẳng lẽ anh ta thật sự có bệnh, cứ phải một chân đạp hai thuyền thì mới chịu được?

Không chỉ Gia Hưng, Đức Tùng cũng gọi tới hỏi thăm tình hình của cô, còn hứa với cô nhất định sẽ khuyên nhủ hai mẹ con Thanh Vân, để họ chấp nhận cô là thành viên trong gia đình. An Ngọc nghe ông ta một lúc đều nhỏ giọng đáp ứng hết sức ngoan ngoãn, còn khuyên ông không cần phải vội, nếu thật sự không được thì cũng không cần phải cố quá, cô không muốn vì cô mà làm gia đình ông đảo lộn.

Lúc đó ông ta khẽ mắng cô, nói rằng cô là gia đình của ông, vậy nên đây cũng là chuyện hiển nhiên mà ông cần phải làm. Cúp máy xong, An Ngọc cười lạnh.

Tất nhiên là ông nên làm vậy. Dù sao mới chỉ nhận cô làm con mấy ngày đã chịu không được muốn bòn rút cô rồi, kể lể nhiều thứ nào là công ty thiếu vốn, nào là cần đầu tư trang thiết bị. Ban đầu ông ta hỏi mượn cô chục triệu, hứa sẽ trả. Trả đâu chưa thấy, lại hỏi cô mấy chục triệu. Dù biết rằng ông ta là cái lỗ không đáy, nhưng cô đều ngoan ngoãn chuyển đúng số tiền ông ta cần. Cho nên ông ta mới không ngừng liên lạc với cô, nhỏ nhẹ an ủi cô như vậy.

Cô cất điện thoại vào túi, cầm đĩa bánh vừa mới làm xong đi lên tầng ba. Theo thói quen, cô không hề gõ cửa mà cứ thế đẩy thẳng vào khiến Đức Hiếu giật mình, mở lớn mắt nhìn cô với vẻ hết sức kinh ngạc, mà Hữu Dương còn không thèm ngẩng đầu lên, giống như đã quen vậy, thản nhiên lật sang trang tài liệu tiếp theo.

An Ngọc cũng không ngờ Đức Hiếu ở đây, cô nghĩ anh đang làm việc nên mỉm cười, bước lùi ra phía sau.

- Xin lỗi, em sẽ quay lại vào lúc khác.

Vừa chạm vào nắm cửa, Hữu Dương bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

- Không cần, vừa lúc có thứ cần em ký.

An Ngọc nghiêng đầu khó hiểu, Hữu Dương đứng dậy, tay vẫn cầm tập tài liệu ban nãy đi về phía bàn uống nước. Cô đành đóng cửa lại, bước vào, đặt đĩa bánh về phía anh rồi nhìn Đức Hiếu, nói.

- Bên dưới bếp vẫn còn đấy ạ, tôi không biết anh cũng ở đây nên không mang lên.



- Không sao đâu ạ, cô Ngọc không cần để ý đến tôi đâu. - Đức Hiếu vội vã xua tay.

Hữu Dương đẩy văn kiện kia tới trước mặt cô, sau đó cầm đĩa bánh lên bắt đầu ăn. Cô cầm tài liệu, lật dở, nhưng càng đọc, nụ cười trên môi cô càng nhạt dần, cuối cùng là mất hẳn, cái nhíu mày thật sâu xuất hiện chứng tỏ tâm trạng cô không tốt chút nào. Đức Hiếu quan sát biểu cảm của cô, khẽ giật mình trong lòng, lại đưa mắt nhìn về phía Hữu Dương.

Anh nhớ, từ trước đến nay chưa hề có người nào dám nhăn mặt như vậy lúc đang ngồi trước mặt Giám đốc, bởi vì chắc chắn Giám đốc sẽ không để yên. Ấy vậy nhưng dù cô đang bày vẻ mặt khó chịu nhưng anh ấy còn không hề có dấu hiệu khó chịu nào. Thật kỳ lạ!

- Em đọc xong rồi. - An Ngọc đặt tờ giấy trở lại bàn, nụ cười nhẹ lại xuất hiện trên môi. Hữu Dương gật đầu. - Vậy thì chắc em hiểu cả rồi đúng không? Số cổ phần em muốn tôi chuyển nhượng là bao nhiêu thì em cứ tùy ý điền vào rồi ký nữa là sẽ có hiệu lực pháp lý.

- Em không cần. - Hữu Dương vừa dứt câu, An Ngọc đã đáp ngay mà chẳng hề có lấy một giây chần chừ hay nghĩ ngợi. Nghe ra sự dứt khoát trong giọng cô, Hữu Dương nhíu mày, đặt đĩa bánh xuống bàn với vẻ mất hứng rồi vắt chéo chân nhìn cô, hỏi. - Lý do?

- Đơn giản là em không cần thôi mà. - An Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên của mình, thẳng lưng nhìn vào mắt anh, đáp. - Nếu anh cần một lý do thì... Ừm... Số tiền anh cho em hàng tháng cũng đủ để em tiêu xài rồi, và đó cũng là cái giá phù hợp với những gì mà em đã bỏ ra cho anh. Vô công bất thụ lộc, em cảm thấy bản thân không xứng đáng nhận nhiều hơn so với hiện tại.

- Em có biết, giá trị cổ phiếu của công ty tôi hiện tại là bao nhiêu không? - Hữu Dương lạnh nhạt nhìn cô, hỏi. An Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới thật thà đáp. - Em không biết. Nhưng em có thể đoán rằng so với số tiền anh đưa cho em, nó thật sự có giá trị rất lớn. Vậy nên em mới nói, vô công bất thụ lộc.

Hữu Dương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh hẳn đi, thậm chí còn có chút sát khí nhàn nhạt khiến cô run rẩy, vội vã cụp mắt xuống né tránh đôi mắt giết người ấy.

Cô biết, với tính cách của anh, việc bị từ chối là một chuyện không thể chấp nhận được. Nhiệm vụ của cô là ở bên cạnh anh, trở thành con búp bê trang trí và phục tùng những gì anh muốn vô điều kiện. Lâu nay cô luôn làm như vậy, tự biết vị trí của mình và chẳng bao giờ cãi lại anh. Nhưng lần này thì khác.

Cô biết rõ, chỉ cần bản thân ký vào tờ văn kiện ấy, quyền lực mà cô có thể nắm trong tay sẽ lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều, những việc cô muốn làm cũng ít bị hạn chế hơn, thậm chí còn chẳng cần phải phụ thuộc quá nhiều vào anh nữa. Nhưng cô thật sự không muốn thứ đó. Bởi vì bên cạnh quyền lợi chính là nghĩa vụ, tờ giấy kia cũng sẽ là xiềng xích trói cô bên cạnh anh đến hết đời này.

- Ra ngoài! - Sau một thời gian rơi vào yên lặng, lúc này anh mới lạnh giọng ra lệnh. Cô đáp “vâng” rồi đứng dậy. Nhưng anh lại nói tiếp. - Không nói em. Đức Hiếu, ra ngoài đi. Hôm nay cậu tan làm sớm một chút.

Đức Hiếu ái ngại nhìn anh, rồi nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có gan nói gì, chỉ đành cúi đầu chào rồi ôm giấy tờ đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.



Cùng lúc đó, Hữu Dương đứng dậy, vòng qua bàn uống nước để đi tới gần cô. Mỗi một bước chân đều mang áp lực nặng đến mức khiến lồng ngực cô như bị nghẽn lại.

Đôi chân anh đã đứng ngay đối diện, lúc này An Ngọc không thể giả đui giả điếc được nữa, chậm rãi ngước lên nhìn anh. Anh đang cụp mắt lạnh nhạt quan sát phản ứng của cô, rồi một tay anh vươn tới, khẽ vuốt lên gò má nhỏ nhắn trước mặt mình.

- Vô công bất thụ lộc à? - Anh nhếch môi cười, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô. - Được thôi, vậy hôm nay chúng ta trao đổi đi.

Thuận thế, anh ngồi ngay lên bàn, kéo tờ văn kiện và chiếc bút qua, lật tới chỗ số phần đang để trống rồi viết liền lên đó.

- Tôi có một căn bệnh, đó là bệnh cố chấp. Em càng không muốn nhận thì tôi càng muốn cho, hôm nay hợp đồng này em nhất định phải ký. - Anh đưa tờ giấy đến trước mặt cô, cười nhạt. An Ngọc nhìn con số anh mới điền vào, khẽ hít một hơi sợ hãi.

Người đàn ông này điên rồi sao? Công ty phát triển như vậy thì phần lãi thu về chắc chắn không hề ít chút nào, vậy mà anh lại điền thẳng số cổ phần chuyển nhượng cho cô là 10%. Chỉ 1% thôi cũng đủ để cô không cần lo cơm ăn áo mặc nữa rồi, vậy mà anh lại điền những 10%, anh thừa biết con số đó có ý nghĩa như thế nào cơ mà. Nếu là 10%, cô hoàn toàn có đủ tư cách tham gia vào cuộc họp cổ đông và tự do bỏ phiếu, thậm chí còn có đủ quyền hành đề xuất hoặc điều vốn để đầu tư một dự án nào đó theo ý mình. Đây chính là đặt một chân vào ban lãnh đạo công ty.

Giờ thì cô đã hiểu phần nào cái chữ “điên” trong biệt danh của anh nghĩa là gì rồi. Rõ ràng anh đủ tỉnh táo để xem xét tình hình, nhưng anh lại cố tình làm theo cảm tính và bất chấp hậu quả. Cách làm việc phách lối thế này thật sự khiến cô phải nổi da gà.

- Em… cảm thấy anh nên suy nghĩ lại…. - An Ngọc cúi đầu, hai tay đan vào nhau hết sức bất an.

Nhưng còn chưa dứt câu, cằm đã bị đối phương giữ lấy, một nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ đáp xuống. Hữu Dương đè cô ra phía sau, ép cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh. Tay kia của anh cũng không hề rảnh rỗi, vuốt ve eo cô rồi luồn vào mơn trớn da thịt trần trụi bên trong. An Ngọc mở lớn mắt, muốn đẩy anh ra nhưng không thể. Cơn hoảng loạn ập đến khiến cô vô thức cắn mạnh lên môi anh.

Hữu Dương hơi dừng lại, môi tách ra một khoảng, vừa nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô vừa nhướn mày, liếm vết máu trên môi mình. Cô đã nghĩ anh sẽ tức giận, nhưng không hề, anh vuốt nhẹ lên môi cô, khẽ nói.

- Em nói rằng vô công bất thụ lộc, thế thì tôi sẽ cho em lý do để nhận nó. - Hai mắt Hữu Dương sáng lên, nhìn vào đôi mắt mở to đầy nghi hoặc và sợ hãi của cô, cười một tiếng. - Em đoán đúng rồi đấy. Tôi đang muốn em bán thân.