Từng Chút Từng Chút Một Yêu Nàng

Chương 5




Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi tới, hai người này chẳng khác nào một cặp song sinh, đã đến là phải cùng nhau đến, Sở Dịch lạnh lùng nhìn hai vị khách không mời mà đến, không biết là có chuyện gì.

“Đại ca, cuộc sống có thê tử thế nào a?” Tiêu Ngọc Long ngồi trên ghế cười trộm.

“Ngươi tới chính là vì hỏi cái này?” Sở Dịch nhìn Tiêu Ngọc Long mặt biến dạng ví nín cười lạnh lùng mở miệng.

“Tiểu đệ chỉ là quan tâm hạnh phúc của đại ca.” Tiêu Ngọc Long cười trả lời, mong muốn trông thấy Sở Dịch có chút biểu cảm của người bình thường, tức giận! Hoặc là hổn hển, hoặc là chửi ầm lên.

“Nhị ca, ngươi bớt tranh cãi đi!” Thạch Phi cười ngăn Tiêu Ngọc Long tiếp tục khiêu khích Sở Dịch. Kỳ thực hắn cũng rất muốn thấy Sở Dịch có chút biến hóa, nhưng từ khi biết Sở Dịch đến nay, còn chưa từng nhìn thấy.

“Lần này tới chủ yếu là đến thăm đại ca cùng đại tẩu, thời gian tới ta cùng nhị ca có thể phải xa nhà.” Thạch Phi quay qua nói với Sở Dịch.

“Rời xa nhà?” Sở Dịch không hiểu hỏi.

“Haha…” Thạch Phi không nhịn được phải cười to lên. “Đại ca còn chưa biết, nhị ca bị bức hôn, bất đắc dĩ phải chạy đi.”

“Đào hôn?” Nghĩ Tiêu Ngọc cả ngày lông bông dĩ nhiên cũng bị buộc phải đào hôn! Sở Dịch trong lòng muốn cười, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Tiêu Ngọc Long xấu hổ, liếc Thạch Phi, đang muốn mở miệng giải thích thì…

“Dịch, lúc nào thì đi xem đua ngựa ?” Quản gia vừa nói Sở Dịch từ bên ngoài trở về, liền kích động đi tìm hắn, không phải nàng muốn bám chặt lấy Sở Dịch mà bởi vì ngày hôm qua hắn đồng ý đưa nàng đi xem đua ngựa, làm nàng vui rạo rực nửa ngày.

Vào phòng khách mới phát hiện có người lạ, nghĩ ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, má không khỏi đỏ lên.

“Dịch, có khách?” Song Song ở cửa run một chút, liền chậm rãi đi hướng Sở Dịch.

Thạch Phi cùng Tiêu Ngọc Long không khỏi vì vẻ xinh đẹp của Song Song mà đứng ngây ra một lúc.

Sở Dịch đứng lên nói với Thạch Phi cùng Tiêu Ngọc Long : “Ta còn có việc, các ngươi hai người thu thập đông tây vào ở phòng khách đi”, nói xong liền hướng ngoài cửa đi đến.

“Đại ca, thế nào không cho chúng ta giới thiệu một chút?” Tiêu Ngọc Long cười sáng lạn, không biết lại đang mưu tính cái gì.

Sở Dịch bất đắc dĩ phải dừng lại.

“Đây là Tiêu Ngọc Long, đây là Thạch Phi, là hai người anh em kết nghĩa của ta.”

“Thạch Phi, gặp qua chị dâu.”

“Tiêu Ngọc Long gặp qua chị dâu.”

Song Song cúi người hoàn lễ.

“Đai ca, thật có hảo phúc khí có thể cưới thê tử như vậy, tiểu đệ đây thật ghen tị.” Tiêu Ngọc Long “ngây thơ” khích lệ Sở Dịch.

Thạch Phi âm thầm cười, lắc đầu.

Song Song nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tiêu Ngọc Long, không rõ hắn vì sao làm trò nhắc đến mình.

“Ngươi không muốn ta đá ra ngoài cửa chứ?” Sở Dịch có chút không hờn giận.

“Đại ca, ngươi thú chị dâu không phải vì muốn thanh tịnh sao, ngươi sẽ không yêu chị dâu chứ?” (*) Tiêu Ngọc Long làm bộ vẻ mặt kinh ngạc.

Sở Dịch hắng giọng, thật muốn một quyền đánh cho đồ sao chổi Tiêu Ngọc Long này hôn mê.

Song Song nhìn mắt Tiêu Ngọc Long phát hiện tinh quang của kẻ trộm, lòng tựa hồ cũng hiểu dụng ý của Tiêu Ngọc Long, nhưng cũng không phải hiểu hoàn toàn. Nhưng nàng chắc chắn Tiêu Ngọc Long đang cố ý!

Song Song cười hướng Sở Dịch nói : “Tướng công, huynh đệ của chàng thật quan tâm chuyện của hai chúng ta, ta rất vui vẻ vì có người quan tâm chúng ta như thế, bất quá tướng công có vẻ rất không thích hắn mở miệng, nếu như vậy, tướng công chàng trói hắn lại, vả miệng thật đau, sau đó hắn ở đâu thì ném hắn về chỗ đấy được không?”

Nhìn Sở Dịch vẻ mặt âm tình bất định, Song Song khẽ kéo tay hắn nói :”Dịch, chúng ta đi nhanh đi, cuộc đua bắt đầu rồi, đến chậm có thể cản không được.” nói xong lôi kéo Sở Dịch đi ra ngoài, khỏi cho hắn tức giận.

Tiêu Ngọc Long khẽ cười nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Thạch Phi đi tới hỏi: “Ngươi như vậy không sợ hoàn toàn ngược lại à?”

Tiêu Ngọc Long đắc ý cười nói : “Ta nghĩ sẽ không, bởi vì nữ tử đại ca thú không thể giống nữ tử bình thường, ngươi không cảm thấy nàng rất thông minh sao? Ngươi cứ yên tâm đi, ngươi có hay không thấy lúc nãy đại ca sợ xanh cả mặt haha..”

Thạch Phi cười khẽ.

Trên lưng ngựa Song Song khẽ tựa vào lòng Sở Dịch, bọn họ cũng không có đua ngựa mà chỉ chậm rãi đi.

“Song nhi!” Sở Dịch gọi một tiếng, hắn cho rằng Song Song chắc sẽ hỏi về những gì Tiêu Ngọc Long nói, thế nhưng dọc đường nàng cũng không hề mở miệng. Chỉ là hưng phấn thưởng ngoạn phong cảnh ven đường.

“Dạ!” Song Song đáp nhẹ một tiếng.

“Nàng…có để ý lời nói vừa nãy không?” Sở Dịch cũng không rõ vì sao phải để ý cảm giác của Song Song. Hắn nghĩ những lời này làm nàng không vui, khổ sở.

Song Song ôn nhu nói : “ Thiếp vì sao phải để ý, lúc trước, chúng ta còn chưa gặp nhau, chàng có như vậy thiếp cũng không thấy lạ. Hiện tại chúng ta ở cùng nhau, đây mới là quan trọng nhất không phải sao?

(*) Lúc đầu Dịch ca cưới Song tỷ chỉ vì Thái hậu cùng Hoàng thượng ép buộc, Ngọc Long nói “Thanh tịnh” là nói Dịch ca cưới vợ vì không muốn thái hậu nói mãi, đây là nói kháy Sở Dịch thôi, nên Song tỷ khó hiểu là phải.Song Song ôn nhu nói : “ Thiếp vì sao phải để ý, lúc trước, chúng ta còn chưa gặp nhau, chàng có như vậy thiếp cũng không thấy lạ. Hiện tại chúng ta ở cùng nhau, đây mới là quan trọng nhất không phải sao?”

Sở Dịch tâm tình đang khẩn trương rốt cục cũng thả lỏng, có cảm giác như trút được gánh nặng, là hắn suy nghĩ nhiều quá, Song Song của hắn là người đặc biệt cơ mà, sẽ không để ý, sẽ không gây sự, chỉ có đôi khi hơi hồ đồ một chút thôi.

“Thế nhưng Dịch, lúc nào ta mới có thể chạm vào lòng của chàng, lúc nào chàng mới có thể nói ba từ “ Ta yêu nàng” đây…” Song Song thầm nhủ.

Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi ở tại phủ đã hai ngày rồi, cùng chưa có dự định rời đi, xem ra gia đình tiêu Ngọc Long bằng mọi giá phải bức hôn hắn. Vốn Sở Dịch nói cho Song Song, nàng cũng thương cảm cho hoàn cảnh của Tiêu Ngọc Long, nhưng nhìn hắn cứ quấn quít lấy Sở Dịch nhà nàng , nàng cũng cảm thấy không vui.

Song Song ngồi trên bàn đu dây, ánh mắt không biết bay đi nơi nào, lòng thầm nghĩ có nên hay không gửi cho người nhà Tiêu Ngọc Long một bức thư bắt hắn trở về, hắc hắc, may cho hắn là nàng tâm địa thiện lương, buông tha hắn đi.

“Chị dâu thật có nhã hứng nha!” Tiêu Ngọc Long miệng đầy ý cười nhìn Song Song.

Hả! Sao nhắc đến Tào Tháo , Tào Thao đến thật rồi?

“ Có hay không người nói cho ngươi, nụ cười của ngươi rất đáng ghét chưa ?” Song Song trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Long, nhàn nhạt nói.

“Ta từng đắc tội chị dâu sao?” Tiêu Ngọc Long giả dạng đáng thương nói.

“Đắc tội thì không có, nhưng nụ cười của ngươi che giấu quỷ kế trong lòng ngươi, làm cho người khác nghĩ ngươi rất vô hại.”

“Haha, khó có người nhìn ta được chuẩn xác như thế!” Tiêu Ngọc Long nghĩ một nữ tử như vậy thật xứng đôi với đại ca, tuyệt đối xứng đôi.

“Ngươi đến tìm ta đúng không, có chuyện gì nói đi.” Song Song nhẹ nhàng đung đưa bàn đu dây, mắt nhìn hướng khe sâu.

“Chị dâu rất thích đại ca đúng không?” Tiêu Ngọc Long trực tiếp hỏi.

“Ngươi quan tâm?” Nàng hỏi ngược lại.

“Đúng, ta quan tâm, ta mong muốn có người có thể sưởi ấm đáy lòng lạnh lẽo của đại ca.” Tiêu Ngọc Long chân thành nói.

“Ngươi ám chỉ người kia là ta?” Song Song cười.

“Ta thấy đại ca đối ngươi rất đặc biệt, hắn rất thích ngươi.”

“Đặc biệt ? Lòng đại ca ngươi quá sâu, ta trong mắt hắn hay là không có gì đặc biệt cả.” Song Song yếu ớt nói, thở dài một hơi.

“Ngươi tin như vậy ?” Tiêu Ngọc Long hỏi.

“Không! Cái đó và lòng tin không liên quan, ta chỉ nói sự thật mà thôi.” Song Song nhìn thoáng Tiêu Ngọc Long nói.

“Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nếu không chúng ta thử làm nghiệm chứng.” Tiêu Ngọc Long đề nghị.

“Ngiệm chứng như thế nào?” Hiện tại Song Song cảm thấy nụ cười của Tiêu Ngọc Long càng lúc càng đáng ghét.

“Làm rồi sẽ biết!” Tiêu Ngọc Long tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười.

Tiêu Ngọc Long đẩy bàn đu dây một chút. Song Song không cẩn thận bị rơi xuống.

Tiêu Ngọc Long bước lên phía trước đỡ lấy Song Song.

“Các ngươi đang làm cái gì ?” Một tiếng quát vang lên trước cửa hậu viện.

Song Song ổn định thân thể rồi lập tức đẩy Tiêu Ngọc Long ra, đây là nghiệm chứng hắn nói? Phải không đây là hắn sắp đặt? Song Song oán hận trừng mắt liếc Tiêu Ngọc Long.

Sở Dịch rất nhanh tiêu sái tiến lên ôm Song Song vào ngực, hắng giọng thét lên : “Các ngươi đang làm cái gì giải thích cho ta?”

“Đại ca, chị dâu không cẩn thận ngã từ bàn đu dây xuống, tiểu đệ chỉ là tốt bụng giúp đỡ một chút, nếu đại ca đã tới tiểu đệ cũng không còn chuyện gì, ta xuống phía dưới trước.” Tiêu Ngọc Long hảo tâm giải thích xong, đi mất!

Song Song nhìn Sở Dịch vẻ mặt không hài lòng, lòng kêu khổ kiên tục, hận chết tên Tiêu Ngọc Long kia.

“Dịch! Chàng sao lại đến?” Song Song cũng không rõ vì sao Sở Dịch lại tới. Mà lỗ tai Sở Dịch lại nghe thành ý tứ khác.

“Thế nào? Ta tới không đúng lúc sao? “ Sở Dịch hờn giận nói xong, cũng không ôm Song Song nữa.

“Chàng có ý tứ gì?” Song Song có chút tức giận.

Sở Dịch nghiêm mặt xoay người nói : “ Hai người cô nam quả nữ, ôm nhau một chỗ còn ra thể thống gì?”

“Dịch, chàng không tin ta, cũng không tin chính huynh đệ của chàng, chúng ta thực sự không có gì.” Nói xong, Song Song bị tức giận từng từng bước đi đến trước viện, mông vừa khỏi một vài ngày, bước càng ngày càng nhanh. Tiêu Ngọc Long chết tiệt hại nàng cũng không nhỏ a!

Sở Dịch xoay người nhìn Song Song bước đi có chút tập tễnh, ôm lấy nàng nói : “Chân nàng làm sao vậy? Để ta nhìn.”

“ Chân thiếp vẫn rất tốt, chỉ là tim thiếp thật không tốt!” Song Song tức giận đẩy Sở Dịch ra.

“Không được như trẻ con! Đừng náo loạn!” Sở Dịch có chút tức giận nói.

“Chàng không thể nói lý!” Song Song nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Sở Dịch chăm chú ôm Song Song nói : “Chết tiệt, chân của nàng muốn bỏ phải không?”

“Chàng hung hăng cái gì? Nếu không tin thiếp, vậy còn quản thiếp làm gì, chân thiếp bị phế đi cũng không phải chuyện của chàng.” Nói xong vành mắt cũng đỏ lên.

Sở Dịch thấy Song Song ủy khuất, nước mắt chực rơi xuống, đau lòng cũng thấy giọng :

“Được rồi, để ta xem chân của nàng trước đã.” Nói xong ôm lấy Song Song, nhẹ đặt nàng lên bàn đu dây.

Sở Dịch tháo giày khỏi chân nàng, lộ ra bàn chân bó nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc, kiểm tra một chút.

“May mắn chỉ bị thương nhẹ, đắp dược nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.”

Nói xong lại nhẹ nhàng đi giày vào giúp nàng.“Dịch, chàng đang ghen sao?” Song Song chăm chú nhìn nam nhân nàng yêu.

Má Sở Dịch hơi hơi hồng lên, hai tay ôm Song Song hướng Thính Vú hiên đi đến.

Song Song ôm lấy cổ hắn, không bỏ qua tiếp tục hỏi : “Dịch, chàng có thích thiếp không?”

“Câm miệng.” Sở Dịch bối rối.

“ Dạ! Vậy chàng có đúng hay không đang ghen?”

“Ưm…” Cái miệng nhỏ nhắn bị hôn trụ, cứ như vậy, sao có thể nói được?

Trở lại gian phòng, nhẹ nhàng đặt Song Song lên giường, đứng dậy phải rời đi.

“Chàng muốn đi đâu?” Song Song kéo Sở Dịch lại, không muốn hắn đi.

“Ta đi tìm thuốc.” Sở Dịch có chút sủng nịch nói.

Song Song ngồi ở giường, tuy chân có hơi đau, nhưng ngực thật ấm áp, Sở Dịch đối nàng thực đặc biệt, nếu không sao hắn lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nghĩ thế không kìm lòng được mà cười tươi.

Đắp thuốc xong, Song Song làm nũng hỏi Sở Dịch : “Dịch, chàng ghen đúng không?” , trong ánh mắt lóe quang mang. Nàng mong Sở Dịch nói ra, nhưng khả năng này thật không lớn.

“Không nên suy nghĩ bậy bạ.” Sở Dịch có chút không tự nhiên nói.

“Dịch, chàng có thích ta không ?” Song Song tiếp tục cẩn thận hỏi, quan sát sắc mặt Sở Dịch.

“Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, ta có nhiều việc cần bàn bạc với Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi” Sở Dịch đẩy tay nàng ra, đặt nàng nằm trên giường, hôn lên môi nàng, rồi rời đi.

Song Song bất dắc dĩ nằm trên giường nhìn màn trướng, vì sao hắn không chịu thừa nhận, thẹn thùng hay, hắn thật sự không thích nàng, thế nhưng rõ ràng hắn rất quan tâm nàng không phải sao ? Song Song tâm loạn ý phiền.

Sở Dịch đi ra ngoài đóng cửa, hắn tự hỏi, mình thích Song Song sao? Không thể phủ nhận là hắn thật thích nàng, nếu không, lúc thấy Tiêu Ngọc Long ôm Song Song , hắn lại có thể đánh mất bình tĩnh trước đây, trở thành kẻ ghen tuông bắt bọn họ giải thích rõ ràng! Thế nhưng trước mặt Song Song muốn nói ta thích nàng, ta yêu nàng lại không thể cất thành lời …

Sở Dịch đi tới khách phòng nơi Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi ở tạm mới phát hiện, hai người chẳng biết đã đi đâu rồi. Đi thật rồi!

“ Haha… mấy khi được thấy bộ dạng ghen tuông của đại ca!” Tiêu Ngọc Long trên lưng ngựa vừa cười vừa nói.

“Cẩn thận đấy, rồi cũng có lúc đến phiên ngươi!” Thạch Phi từ chối cho ý kiến.

“ Yên tâm đi, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm, tình huống như vậy không tới lượt ta.”

“Chuyện gì cũng không thể nói trước được.”

Mấy ngày nay Sở Dịch bề bộn nhiều việc, dường như triều đình xảy ra việc lớn, Song Song hỏi, hắn chỉ nói biên giới có chuyện. Song Song cũng không làm phiền hắn, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì đều ngồi ở “Hồ Điệp cốc” nhìn tất cả.

Sở Dịch giải quyết xong mọi việc mới tới nơi này nhìn nàng, tặng nàng một cái ôm đầy nhiệt tình cùng ngọt ngào. Cùng nhau nhìn bươm bướm bay lượn, ngắm cảnh đẹp, nơi đây đã thành hoa viên bí mật của hắn và nàng.

Nàng rất thích một Sở Dịch như vậy, ngạo khí nhưng không hề băng lãnh, không hề cự nàng vu ngàn dặm ở ngoài.

Song Song yêu nam nhân băng lãnh lại có điểm bá đạo này, rất yêu rất yêu. Thế nhưng hắn có yêu nàng? Song Song thực sự không xác định…

“Hắn yêu ngươi, tuy rằng ngày thường vẫn lạnh như băng, thế nhưng hắn rất yêu chiều ngươi… Thế nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn chưa nói…” Song Song lắc lắc đầu, không phải nói để đối phương có thời gian sao? “Song Song ngươi không nên tham lam quá.” Song Song thầm nói.

Hồ Điệp Cốc vẫn đẹp như trước, Song Song cũng không hiểu vì sao lại thích đến đây. Nhàn rỗi không có việc là lại đến nơi này.

“Song nhi, suy nghĩ gì mà ngây người như vậy, đến mức ta tới cũng không thấy?” Sở Dịch không hài lòng Song Song lại bỏ qua hắn.

“Dịch, công việc giải quyết ổn thỏa?” Song Song cười nhìn Sở Dịch dò hỏi.

“Không phiền lụy! Thế nào lại ở đây đờ ra?” Nói xong bế Song Song xuống khỏi bàn đu dây, hắn thật muốn cùng tiểu thê tử triền miên, nhưng thời gian ở chung càng ngày càng ít. Nghĩ tới đây tâm tình cũng vơi đi phân nửa, sắc mặt có chút xấu xí.

“ Làm sao vậy? Đột nhiên lại mắt hứng, có gì phiền lòng sao?” Song Song nhìn lông mày hắn nhăn lại thành một đoàn, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve.

Sở Dịch nhìn Song Song lo lắng cho mình, không biết mở miệng như thế nào, trở nên trầm tư.

“Chuyện gì làm chàng phiền não? Nói cho thiếp biết được không?”

Sở Dịch đánh giá một phen, cúi đầu hôn môi nàng một cái, mới nói : “Gần đây biên giới phía bắc bị kẻ thù quấy nhiễu, hoàng thượng vì thế mà ưu phiền, đã bàn bạc nhiều ngày, quyết định phái ta đi bình loạn.”

Song Song cả kinh, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Sở Dịch vội vàng hỏi : “ Nói thế tức là, chàng phải đi đánh giặc ?”

Sở Dịch nhìn Song Song, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, hắn cũng không muốn phải đi, cũng lo lắng lắm chứ. Thế nhưng hắn cũng có trách nhiệm của hắn.

“Lúc nào đi ? Lúc nào có thể trở về?” Song Song khổ sở hỏi.

“Ngày mai đã xuất phát, có thể trở về sau mấy tháng, hoặc nửa năm, có thể lâu hơn…” nói đến đây Sở Dịch ôm chặt Song Song tiếp tục nói : “Song nhi đừng lo lắng, xa nhau chỉ là tạm thời, ta rất nhanh sẽ trở về.”

Song Song không muốn hắn ra đi chút nào, chiến tranh trong mắt nàng là chuyện đáng sợ nhất. Nàng thực không muốn, bọn họ mới chỉ bắt đầu, mà hiện tại hắn lại phải đi rồi. Cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm thật chặt hắn…

Thì thào nói : “Dịch, chàng đi sớm một chút trở về, lông tóc vô thương trở về, ta ở nhà chờ chàng.”

“Ta hứa với nàng, ta sẽ bình an trở về.” Nhưng chuyện không bị thương ,hắn không thể hứa.

“Ngày mai sẽ xuất phát, không còn nhiều thời gian nữa, đi nơi xa xôi như thế, thiếp đi giúp chàng chuẩn bị một chút.”Ngày mai sẽ xuất phát, không còn nhiều thời gian nữa, đi nơi xa xôi như thế, thiếp đi giúp chàng chuẩn bị một chút.”

Nói xong Song Song lập tức xoay người hướng phòng hai người chạy tới. Nước mắt cũng không kìm nén được mà chảy xuống, nàng luyến tiếc như vậy, cứ nghĩ đến ly biệt không biết ngày nào có thể gặp lại, trái tim không khỏi đau đớn như có ai đó bóp ghẹn.

Trở lại phòng , nàng bắt đầu sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“Song Nhi…” Sở Dịch chẳng biết từ bao giờ đã đứng trước cửa, mở miệng gọi nàng.

Song Song len lén lau nước mắt, quay đầu lại nhìn Sở Dịch tươi cười, trong tay vẫn cầm y phục của hắn.

“ Phải đi cũng lâu dài, thiếp sẽ chuẩn bị quần áo chống lạnh, nếu trời nóng thì thay ra nhé! Còn có giày, mũ, chàng xem còn thiếu thứ gì không, thiếu nói cho thiếp để mua thêm, còn có… Ưm!” Lời còn chưa nói ra đã bị Sở Dịch hung hắng hôn, câu kế tiếp tất cả đều phải nuốt vào.

Song Song nhẹ buông tay, y phục chảy xuống trên mặt đất, tay nhỏ bé ôm chặt cổ Sở Dịch, hôn lại hắn. Nụ hôn của Song Song kích thích dục vọng của Sở Dịch, hắn nhẹ ôm nàng đặt lên giường.

Song Song nhìn Sở Dịch trước mặt, lộ ra một nụ cười quyến rũ mê người, tay cởi bỏ quần áo của hắn, du di trên cơ thể rắn chắc của hắn, hôn lên cổ hắn, nàng muốn mãi mãi ghi nhớ mùi vị của hắn, nhu tình của hắn!

Ánh mắt Sở Dịch càng lúc càng mê man, tay điên cuồng dao động trên người Song Song, hắn thật sự bị tiểu thê tử của mình đầu độc vô phương cứu chữa rồi, điên cuồng, say đắm hôn nàng.

Bọn họ quên hết ly biệt, quên hết tất cả, trong trời đất chỉ có mình cùng người kia.

***

Quân đội đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể xuất phát. Thái hậu cùng hoàng đế cũng đến tiễn, ngoài ra còn có một ít đại thần, Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi cũng ở đó.

Đứng trước đội ngũ Sở Dịch một người như vậy tuấn vũ mà bất phàm, tựa một chiến thần.

Song Song ánh mắt tham luyến chăm chú nhìn Sở Dịch, nàng phải cất sâu hình ảnh của hắn vào tận đáy lòng.

Thân ảnh Sở Dịch trong mắt nàng chậm rãi phóng đại, chờ nàng hiểu ra thì Sở Dịch đã đứng trước mặt nàng.

Bàn tay to lôi kéo nàng vào ngực hắn, đập vào áo giáp làm nàng đau nhức, nhưng hai tay vẫn ôm hắn thật chặt.

Sở Dịch hung hăng hôn môi nàng một chút.

Đây là việc phải làm trước khi ly biệt? Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn dám hôn nàng, nàng cảm nhận hàng trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng cùng Sở Dịch, Song Song không thể ngờ hắn có thể làm vậy trước nhiều người như thế…, bình thường một Sở Dịch không nói không rằng lại lớn mật như vậy. Song Song tuy rằng ngượng ngùng, nhưng thật hạnh phúc trước tâm ý của hắn.

“Ta phải xuất phát, nàng phải tự chăm sóc bản thân, chờ tin tốt lành của ta.” Sở Dịch cúi đầu nói bên tai Song Song.

“Chàng phải bảo trọng, thiếp biết chăm sóc chính mình, chàng hứa với thiếp phải lông tóc vô thương trở về.” Song Song dặn dò như trước.

Nhìn Sở Dịch cùng Song Song lưu luyến không rời, thái hậu nở nụ cười, vô cùng thỏa mãn.

Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi cũng lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, núi băng cũng có một ngày tan chảy rồi sao?

Mà những người khác cũng rất biết điều quay mặt đi hướng khác.

Sở Dịch buông Song Song ra, xoay người đi nhanh hướng chỗ quân đội chạy đi.

Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi bay đến trước mặt Sở Dịch.

“Đại ca bảo trọng,có chuyện gì báo cho ta cùng Thạch Phi…” Tiêu Ngọc Long mở miệng nói,lúc này hắn đã không còn bộ dạng như trước, mà vô cùng thận trọng chân thành.

“Chúng ta chờ tin tức tốt của ngươi!” Thạch Phi vỗ vai Sở Dịch nói.

“Bảo trọng!” Sở Dịch ôm quyền hướng Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi nói lời từ biệt.

“ Xuất phát đi, trẫm chờ các ngươi chiến thắng trở về.” Hoàng đế lớn tiếng nói.

Ra lệnh một tiếng, đại đội nhân mã bắt đầu đi tới, Sở Dịch cưỡi ngựa theo ở phía sau.

Hoàng đế cùng thái hậu đã khởi giá về cung, Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi cũng trước sau rời đi. Chỉ còn một mình Song Song đứng trước cửa thành vẫn nhìn về hướng quân đội , thẳng đến trước mặt nhân mã chạy càng lúc càng xa, rồi không còn bóng dáng. Song Song nghĩ ngực trống trơn rồi, đau đớn quay về phủ.

“Phu nhân, người đã trở về.” Tiểu Ngọc nhìn Song Song thất thần mở miệng hỏi, đỡ nàng ngồi xuống, bưng một chen trà nóng cho nàng.

“Tiểu Ngọc, tướng quân đánh giặc rất lợi hại đúng không?” Song Song ánh mắt vô thần ngơ ngác hỏi Tiểu Ngọc mà giống như đang hỏi chính mình.

“Ai nha! Hóa ra phu nhân lo lắng cái này, tướng quân ra trận, mỗi lần đều là thắng lợi trở về, còn có, tướng quân võ công rất cao cường, trên chiến trường bách chiến bách thắng, người ta nói kẻ địch vừa nghe đến đại danh tướng quân đều phải run sợ. Ta nghĩ tướng quân rất nhanh sẽ trở về, phu nhân đừng buồn rầu chờ tướng quân trở về nha!” tiểu nha đầu lạc quan, cười hì hì nói với Song Song.

Song Song bị tiểu nha đầu chọc cho nở nụ cười, xuy một tiếng nói : “ Quỷ nha đầu, nghe ai nói thế, miệng chỉ biết nói bậy, sao có thể khoa trương như vậy?”

Tiểu nha đầu thấy Song Song không tin thì ủy khuất cực kì, tiếp tục nói: “Phu nhân, nô tỳ thực sự không nói bậy, tướng quân rất lợi hại, không tin ngài có thể hỏi Vương quản gia, hơn nữa trong thành ai mà không biết đại danh của tướng quân.”

Đúng vậy, chuyện của Sở Dịch Song Song cũng sớm nghe thấy, hay lo lắng của nàng thực sự chỉ là dư thừa, nàng cần phải tin tưởng năng lực của phu quân nàng, nhất định chàng sẽ chiến thắng trở về.

“Đúng, tướng quân nhà chúng ta rất lợi hại.” Tâm Tình Song Song đã trấn an một chút, giọng điệu cũng dễ chịu hơn.

“Được rồi phu nhân, vừa có người nhà ngài tới, đợi một lúc lâu không thấy ngài, đã trở về rồi.”

“ Là ai tới, cha ta sao?” Song Song vội vàng hỏi.

“Không phải, là một người tên Tiểu Hương cô nương, nói ngài có thời gian quay về phủ một chuyến, cụ thể cũng không nói chuyện gì, chỉ nhắn lại như thế.”

Song Song nghĩ hay là có chuyện gì, phụ thân thân thể không khỏe sao, trong lòng sốt ruột, nghĩ chạy nhanh trở về.

Song Song phân phó Tiểu Ngọc mua sắm một ít vật phẩm, vội vội vàng vàng chạy về Liễu phủ, vừa vào cửa đã nghe tiếng Tiểu Hương mừng rỡ : “Tiểu thư, ngài đã trở về, Tiểu Hương rất nhớ ngài!” rồi nhào tới trước mặt nàng.

“Nha đầu này, mãi không thay đổi tính tình lỗ mãng, sau này ai dám lấy ngươi!” Song Song bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói.

“ Nhân gia vui vẻ nên mới thế, sao lại nói nhân gia như vậy?” Tiểu Hương có chút không nghe theo, nhẹ giọng phản bác nói.

“Cha ta đâu?” Song Song vào cửa không thấy phụ thân liền mở miệng hỏi.

Chỉ thấy Tiểu Hương sắc mắt khẽ biến, tâm tình vui vẻ cũng vơi đi phân nửa. “Tiểu thư, lão gia thân thể không khỏe đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Đã mời đại phu tới chưa?” Song Song lo lắng hỏi.

“Đại phu đã tới,chỉ nói thân thể không khỏe cần tĩnh dưỡng.”

Song Song không đợi Tiểu Hương nói thêm gì nữa, đưa lễ vật giao cho Tiểu Hương, liền hướng gian phòng của Liễu Sĩ Viên đi tới. Vừa đẩy cửa vào đã bị mùi thảo dược xông vào mũi. Đi vào bên trong cũng không thấy bóng Liễu Sĩ Viên. Đang muốn đi tìm đã thấy Liễu Sĩ Viên từ bên ngoài đi vào, bước chân có chút tập tễnh. Song Song chạy lên trước đỡ cha.

“Cha, không phải nói cần nghỉ ngơi sao, thế nào lại đi ra?” Song Song nhìn phụ thân sắc mặt tái nhợt yêu thương nhắc.

Liễu Sĩ Viên nhìn Song Song, mỉm cười, mỏ miệng nói : “ Không sao, lớn tuổi thì phải có chút bệnh, tĩnh dưỡng một chút thì không có việc gì nữa.”

Song Song đỡ Liễu Sĩ Viên ngồi xuống ghế, lúc này Tiểu Hương cũng bưng ra trà cùng điểm tâm tới.

“Song Song, Sở Dịch đánh giặc ở phía bắc?” Liễu Sĩ Viên nhìn nữ nhi dò hỏi.

“Sao cha biết?” Song Song không đáp, hỏi lại.

“ Là ta nói cho lão gia, lúc đi phủ tướng quân có nghe người ta nói.” Tiểu Hương một bên nói chen vào.

“Đúng vậy cha, nữ nhi hôm qua mới biết.”

“ Vậy ngươi ở chỗ này thêm mấy ngày.” Liễu Sĩ Viên hướng Song Song nói.

“Cha, nữ nhi cũng nghĩ vậy, nhưng thân thể không khỏe sao không nói cho nữ nhi một tiếng, đều là nữ nhi bất hiếu.” Song Song nghĩ vô cùng hổ thẹn.

“Đã lập gia đình rồi, không nên hay về nhà, hơn nữa cũng không phải bệnh nặng” Liễu Sĩ Viên nhẹ nhàng an ủi Song Song.

“Dạ, nữ nhi đã biết, cha nghỉ ngơi một chút rồi dùng bữa tối.” Song Song nhìn phụ thân có chút cố sức, liền nói phụ thân nghỉ ngơi.

Song Song phái người về phủ tướng quân, nói cho Vương quản gia quản lí tốt mọi việc thường ngày, nàng tạm thời ở đây chăm sóc phụ thân.

Sở Dịch từng kể Vương quản gia trước đây hầu hạ cha mẹ Sở Dịch, sau khi cha mẹ hắn qua đời, tiếp tục ở lại trông coi phủ từ khi Sở Dịch lên núi học nghệ cho tớ bây giờ. Bởi vậy Song Song cũng tin tưởng Vương quản gia.

***

Đảo mắt đã hai tháng trôi qua, ngẩng đầu nhìn lá vàng rơi rụng, cành cây trơ trụi cô đơn trong gió , Song Song nhớ nhung khôn nguôi, không biết bao giờ bọn họ mới có thể gặp lại.

May mắn là một tháng qua thân thể phụ thân đã tốt hơn rất nhiều, làm cho Song Song yên tâm không ít.

Ở Liễu phủ gần hai tháng, hôm nay Song Song mới về phủ tướng quân, đón ở cửa là Tiểu Ngọc. Sau đó quản gia cùng chạy đi ra, vừa nhìn Song Song đã trở về, vội vàng sai người nhóm lửa trong phòng Song Song. Phủ lí vẫn như trước, chỉ khác là ở đây thiếu Sở Dịch, cũng lạnh lẽo hơn một phần.

( Lúc này thời gian là mùa đông nên quản gia mới sai đốt lửa trong phòng Song Song để sưởi ấm)

Song Song không khỏi đi tới “Hồ điệp cốc”, nơi này đã hai tháng không ai lai vãng, chỉ có bàn đu dây trong gió nhẹ nhàng đung đưa.

“Phu nhân, bên ngoài gió lớn, ngài trở về đi thôi.” Tiểu Ngọc ở phía sau nói.

Ngày thứ ba trở về phủ tướng quân, Song Song vào trong cung vấn an thái hậu, tiện thể cũng hỏi han tình hình chiến trận cùng tin tức ở biên cương, thái hậu chỉ nói cho nàng tình hình rất cật lực.

Song Song từ trong cung trở về lo lắng vô cùng, nàng không biết cật lực nghĩa là thế nào, nhưng nàng có thể đoán một phần là tình huống không tốt.

Nàng không có tin tức của hắn, cũng chẳng nhận được một bức thư nào, hai người dường như cắt đứt liên hệ.

“Dịch, chàng có mạnh khỏe, nói cho thiếp biết chàng có mạnh khỏe không? Chàng có biết thiếp nhớ chàng vô cùng?” Song Song gào thét trong lòng.

***

Qua nửa tháng hành quân, Sở Dịch cũng đã dẫn quân đội đến biên cảnh, khí trời đã từ từ lạnh hơn, lương thảo cùng củi đốt giữ ấm được đặc biệt quan tâm, Sở Dịch theo kinh nghiệm chiến trận, phải nắm được nhược điểm của quân địch.

Trước mắt một mảnh thảo nguyên, gọi là Ngạc hồ nhi thảo nguyên, “Lang tộc” sinh sống ở nơi này, chủ yếu lấy chăn thả mà sinh cơ, thỉnh thoảng cũng tấn công cư dân gần biên giới, giết người cướp của. Bọn họ quý trọng nhất là “Nguyên” cùng lương thảo, bởi vậy sở Dịch quyết định tấn công chiếm lấy “Nguyên” trước, rồi đến lương thảo, như vậy mới có thể thật sự kiềm chế được bọn họ, dân cư hai nước mới có thể an cư lạc nhiệp.

Mà “Nguyên” của Ngạc hồ nhi này chính là dòng nước đầu nguồn. Để đánh bại bọn họ, chiếm lấy “Nguyên” chỉ là mở đầu…

Phía tay phải biên cảnh có một con sông nhỏ, do hai con suối hợp dòng mà thành, chảy về hướng đông nam, dù chỉ là một con sông nhỏ nhưng lại chảy về phía Ngạc hồ nhi thảo nguyên, cư dân nơi đó chỉ dựa vào dòng nước này mà sống, nói cách khác, nó chính là Nguyên duy nhất của quân địch. Lang tộc đương nhiên cũng biết nước là sinh mệnh của bọn họ, bởi vậy tại nhánh của Nguyên canh gác rất nghiêm mật.

Sở dịch biết rõ một hồi chiến tranh đầu rơi máu chảy là không thể tránh khỏi.

Sau khi tham khảo các tướng lĩnh khác, mọi người đều nhất trí với cách tác chiến của chủ tướng. Sở Dịch ra lệnh, buổi tối ngày mai bất ngờ tập kích nơi có “Nguyên”, mọi người phải nhanh chóng chuẩn bị cho tốt.

Trong doanh trướng chỉ còn lại mình Sở Dịch, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng dáng nhỏ bé nơi quê nhà cách xa ngàn dặm, thê tử của hắn…

Ngày mai trận chiến sẽ bắt đầu…