Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 86: Tiệc hẹn hò(1)




"Anh không thấy chuyện này quá kỳ lạ sao? Một tổng giám đốc công ty lớn lại chở một sinh viên nhỏ bé như tôi đến trường? Thẩm Quân Kỳ, tôi không muốn bị lên báo đâu. Anh đừng có mà nhiều chuyện nữa. Tôi đi đây."

Tiểu Chi nói vội vã sau đó đẩy mạnh cửa xe mà bước xuống. Bóng lưng cô gái nhỏ vội vàng chạy đi, gương mặt của Thẩm Quân Kỳ trong xe càng lúc càng trở nên đen hơn.

Thẩm Quân Kỳ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tiểu Chi một câu: 'Chiều tối nay có bữa tiệc gặp mặt với gia đình tôi. Lát tối tôi đón'.

Tiểu Chi hối hả chạy vào lớp học, vừa ngồi xuống ghế chưa yên thì đã thấy điện thoại trong túi vang lên. Tiểu Chi len lén lấy ra coi thử. Sau khi Tiểu Chi đọc xong tin nhắn của Thẩm Quân Kỳ thì nhăn cả mặt lại. Tiệc gặp gia đình?

Tiểu Chi thở dài, chán nản mà nằm dài ra sàn. Đúng rồi. Cô đã đồng ý làm vị hôn thê giả mạo của Thẩm Quân Kỳ, việc ra mắt gia đình chắc chắn không thể nào tránh khỏi được rồi. Nhờ ơn tin nhắn đó của Thẩm Quân Kỳ mà hôm nay Tiểu Chi lại không thể tập trung học hành được gì hết.

Đến khi Tiểu Chi học xong hối hả chạy ra khỏi cổng trường thì thấy Thẩm Quân Kỳ đang đứng tựa vào lưng xe mà xem đồng hồ.

Hai người hẹn nhau ở hẻm vắng bên hông trường, vào lúc năm giờ chiều.

“Đúng giờ đấy."

Thấy Tiểu Chi đã đến, Thẩm Quân Kỳ bỏ tay xuống nhìn cô rồi nói.

"Nói nhiều quá. Đi thôi."

Tiểu Chi nhàn nhạt đáp.

"Em định ăn mặc như vậy mà đi luôn sao?"

Thẩm Quân kỳ nhìn Tiểu Chi mà bất ngờ hỏi lại.

Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ hỏi vậy mới cúi xuống nhìn lại người mình. Tiểu Chi mặc đồ đi học, quần tây, áo sơ mi bình thường.

"Hôm nay tôi không có đem theo váy, hay là anh chở tôi ghé về nhà được không? Sau khi tôi thay đồ xong sẽ đến buổi tiệc sau.

Tiểu Chi cân nhắc một chút rồi đề nghị với Thẩm Quân Kỳ. "Em đi ra mắt bên nhà bạn trai mà không hề có chuẩn bị gì vậy hả?" Thẩm Quân Kỳ bắt bẻ lại.

“Ơ. Thế giờ anh muốn sao? Không thì anh đi một mình đi. Gọi thêm mấy cô người mẫu diễn viên gì đó mà đi cùng. Trong mối quan hệ của anh chắc cũng không thiếu đâu nhỉ?"

Tiểu Chi bắt đầu tức giận. Rõ ràng sáng ngày hôm nay anh ta mới nhắn tin cho cô bảo phải đi tiệc. Vậy mà giờ này còn trách móc cô?

"Hừ."

Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi chăm chú, sau đó hừ lạnh, không nói có đồng ý hay không mà chỉ quay lưng mở cửa xe.

"Lên xe đi"

Tiểu Chi liếc mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ, rồi cũng không nói gì nữa mà chui vào trong xe. Thẩm Quân Kỳ cũng nhanh chóng vào ghế ngồi, chiếc xe lập tức chạy đi.

Trong xe hai người đều im lặng, không khí ngột ngạt. Tiểu Chi bèn đeo tai phone vào nghe nhạc, rồi nhìn ra phía ngoài đường. Một mực không thèm để ý đến Thẩm Quân Kỳ nữa,

Sau khi chạy qua hai cái ngã tư Tiểu Chi liền cảm thấy không đúng, đây đâu phải đường về nhà cơ chứ?

"Anh đang đi đâu vậy?”

Tiểu Chi quay phắt người lại, nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi. Thế nhưng anh ta vẫn không thèm trả lời Tiểu Chi mà cứ tiếp tục chạy đi. Tiểu Chi tức giận cũng không thèm nói gì nữa. Cô mặc kệ vậy. Cùng lắm thì cô cứ mặc y như vầy vào buổi tiệc thôi. Đến lúc đó thì mất mặt ai cho biết. Xe chạy sau hai mươi phút thì dừng lại,

Tiểu Chi nhìn tòa trung tâm thương mại trước mặt, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tiểu Chi một lần nữa phải quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ. Anh ta vẫn dửng dưng như thường, hất mặt với Tiểu Chi:

"Xuống xe đi."

“Hôm nay anh dự tiệc ở trong đây à?" Tiểu Chi không nhịn được mà hỏi lại.

Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Tiểu Chi với vẻ khinh thường, ánh mắt như nhìn người ngốc. Sau đó anh chủ động bước xuống xe trước, rồi mở cửa kéo Tiểu Chi xuống xe theo. Thẩm Quân Kỳ dẫn Tiểu Chi đi thẳng vào bên trong trung tâm thương mại mà không giải thích thêm điều gì cho Tiểu Chi.

Cái người này im lặng đến nghiện luôn rồi à? Cả ngày thì mặt lạnh, hỏi thì không nói. Thật tức chết cô mà.

Tiểu Chi cố gắng đuổi theo kịp bước chân của Thẩm Quân Kỳ đi trước, trong lòng uất hận ngày một dâng cao.

Thẩm Quân Kỳ dẫn Tiểu Chi đi vào một cửa hàng sang trọng.

"Xin chào. Tôi có thể giúp được gì cho ngài ạ?" Có vẻ như Thẩm Quân Kỳ là một trong những khách quen ở nơi đây. Nên khi vừa bước vào cửa, người nhân viên đã nhanh nhẹn chào hỏi.

“Tìm cho cô ấy một chiếc váy thích hợp."

Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn người bán hàng rồi chỉ vào Tiểu Chi mà nói.

“Dạ. Mời tiểu thư đi theo tôi"

Cô gái bán hàng vui vẻ gật đầu chào rồi dẫn đường cho Tiểu Chi đi vào trong.

Tiểu Chi ngơ ngơ ngần ngần đi theo người con gái đó. Giờ cô mới hiểu ra ý của Thẩm Quân Kỳ muốn là gì. Anh muốn dẫn cô đi mua váy dự tiệc ư? Hừ, Lại thích phung phí nữa rồi. Tuy nhiên Tiểu Chi không nhịn được mà khen ngợi thẩm mỹ của Thẩm Quân Kỳ. Từ trước cô đã biết anh rất có khiếu về nghệ thuật thẩm mỹ. Nhưng không ngờ anh ta lại biết được cả những nơi như thế này. Cửa hàng mà Tiểu Chi đang đứng đây là một thương hiệu rất lạ, dành cho dòng thiết kế theo yêu cầu.

"Chị thích chiếc váy nào ạ?”

Một cô gái bán hàng trẻ hơn người khi nãy nói chuyện với Thẩm Quân Kỳ xuất hiện. Cô nàng chắc là tư vấn của cửa hàng. "Tất cả váy đều rất đẹp, tôi chưa biết phải chọn lựa cái nào."

Tiểu Chi nói thật lòng. Tiểu Chi cảm thấy có chút choáng ngợp. Hàng chục chiếc váy được trưng bày trên giá tròn. Những chiếc váy này đều thiết kế một cách rất đặc biệt. Tiểu Chi vuốt ve một chiếc váy. Chất vải mềm mại, màu trắng sữa với các đính kết tinh tế, có hoa nhỏ trên ngực. Thế nhưng khi nhìn đến giá tiền thì Tiểu Chi cảm thấy hơi khó thở. Tiểu Chi nhìn sang người bán hàng khó khăn hỏi:

"Này. Có chiếc váy nào giá bình dân hơn chút không?"

"Dạ?"

Người bán hàng có hơi ngần người ra, sau đó khi hiểu ý của Tiểu Chi thì khẽ cười.

“Chị không cần khiêm tốn vậy đâu ạ. Những chiếc váy này đều xứng đáng với chị. Thẩm tổng hoàn toàn có thể mua cả cửa hàng này. Chỉ cần chị thích"

Tiểu Chi nghe vậy chỉ có thể cười trừ. Tiểu Chi nhận ra được ánh mắt ganh tị của cô bé này khi nhìn cô. Cô thật sự muốn nói thẳng cho cô bé những tật xấu xa của Thẩm Quân Kỳ để cho bé vỡ mộng đi. Đừng nhìn gương mặt đẹp trai của Thẩm Quân Kỳ mà bị dụ, trong bụng anh ta là một đống trò âm hiểm, đáng ghét đó.

"Tiểu Chi. Xong chưa?" Giọng nói khó chịu của Thẩm Quân Kỳ đúng lúc vang lên như để minh chứng suy nghĩ trong lòng Tiểu Chi là đúng.

“Chờ chút. Sắp xong rồi đây."

Tiểu Chi nói với ra ngoài phía cửa, sau đó cầm đại một chiếc váy đưa cho cô bé bán hàng.

“Tôi chọn bộ này nhé."

“Chị có mắt nhìn đấy. Bộ này là thiết kế đặc biệt mới nhất trong năm nay"

Cô bé mắt sáng lên, tươi cười nhìn Tiểu Chi khen ngợi.

"À. Vâng.".

Tiểu Chi trả lời cho có rồi nhanh chóng đem theo bộ váy chui vào phòng thử đồ. Cô có nên nói là thật sự cô chỉ tiện tay chọn đại không đây?

Tiểu Chi cởi bỏ bộ đồ công sở đang mặc, thay vào chiếc váy mới chọn được. Chất lụa nhẹ nhàng quấn quanh eo của Tiểu Chi, bao bọc cơ thể cô lại. Tiểu Chi vuốt lại tóc mình một chút, sau đó mới bước ra khỏi phòng thay đồ đi về phía Thẩm Quân Kỳ.