" Là điều kiện gì anh nói đi".
" Tiểu Chi, em nghe cho rõ đây. Điều kiện của tôi chính là em đồng ý sự theo đuổi của tôi, đồng ý làm bạn gái của tôi".
" Cái gì? Anh có biết mình đang nói gì không?"
Cô tưởng rằng anh sẽ đưa ra điều kiện nào đó để hành hạ cô, không ngờ anh lại nói những câu thế này, khiến cô sắp hoá đá luôn.
" Anh bị hâm à?"
" Em không bị cận mà sao không nhìn ra anh thích em?"
Cô lại chấn động lần nữa, anh hôm nay đột nhiên nói với cô lời này là ý gì đây. Không lẽ lại bày trò châm chọc cô.
" Này. Thẩm Quân Kỳ. Anh nghiêm túc đi, có phải anh định giở trò gì đúng không?".
Anh thật sự hết cách với cô, cô thật sự không nhìn ra anh đang nghiêm túc sao?
Điều này mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thật ra anh rất thích cô, từ lúc nào anh cũng không biết. Vốn dĩ tính chuẩn bị cho cô một buổi tỏ tình bất ngờ, nào ngờ lại bắt gặp cô và Tân Quân nói chuyện vui vẻ thân mật với nhau, khiến anh tức điên lên được.
Bất đắc dĩ lắm nên anh mới nói ra.
" Anh không đùa. Là lời thật lòng đó. Anh hay nổi cáu, hay ghen khi em nói chuyện với người con trai khác cũng chỉ vì anh thích em mà thôi.".
" Tôi, tôi..."
" Vậy em có đồng ý điều kiện này không?"
" Tôi...tôi cần thời gian suy nghĩ".
" Được. Chỉ cần em không ghét bỏ sự theo đuổi của anh là được. Vậy chúng ta về nhà thôi".<code> Sáng hôm sau, cô vẫn như mọi ngày đi đến trường học. Trên lớp cô không tập trung được chỉ suy nghĩ đến những lời nói của Thẩm Quân Kỳ. Đến khi tan học, khi Tiểu Chi bước ra khỏi cổng trường thì lại thấy chiếc xe của Thẩm Quân Kỳ đậu sẵn trước cổng. Tiểu Chi làm như không thấy mà bỏ đi ngang, thế nhưng Thẩm Quân Kỳ lập tức bước xuống xe mà kéo tay cô lại. "Anh làm gì vậy hả?" Tiểu Chi khó hiểu mà hỏi. Thẩm Quân Kỳ vẫn lầm lầm lì lì mà kéo Tiểu Chi đi thẳng. Thẩm Quân Kỳ đẩy Tiểu Chi vào trong xe, rồi chở cô về lại nhà của anh ta. Xe thắng trước cửa nhà của Thẩm Quân Kỳ, Tiểu Chi lề mề bước xuống xe rồi đứng lại. Nhìn căn nhà to lớn trước mặt, bỗng dưng cô không muốn bước vào trong đó chút nào. "Sao không vào nhà đi?" Thế nhưng Thẩm Quân Kỳ đã không cho phép Tiểu Chi chạy trốn, anh nắm lấy tay cô mà cùng đi vào nhà. Tiểu Chi cảm thấy xong rồi. Cô hết đường chạy trốn được rồi. Đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà của Thẩm Quân Kỳ, nên cũng không còn là xa lạ lắm. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay Thẩm Quân Kỳ bật cười, nhìn Tiểu Chi bước từng bước miễn cưỡng. "Ai biết được anh chứ?" Tiểu Chi liếc xéo Thẩm Quân Kỳ, nói ra bực dọc của cả ngày hôm nay. "Anh cứ luôn hành động kỳ quái." "Hành động kỳ quái?" Thẩm Quân Kỳ nhắc lại lời của Tiểu Chi. “Tôi thấy không có hành động nào của tôi được gọi là kỳ quái hết á." "Thế những trò của anh hôm nay là gì? Tự dưng lại đến trường đón tôi tan học làm gì?” Tiểu Chi bước mạnh đến sô pha, ngồi mạnh xuống. Mặt mày nhăn nhó không vui. Thẩm Quân Kỳ cũng bước đến sô pha nhưng không ngồi xuống, anh chống cả hai tay lên thành ghế, áp mặt sát vào mặt Tiểu Chi. "Tiểu Chi. Trước giờ em có từng hẹn hò với người nào khác chưa?" Thẩm Quân Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi. "Hả?" Tiểu Chi nghe câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ mà ngẩn người ra. Lúc còn trẻ có thời gian chơi bời, yêu đương qua lại với nhiều đứa con trai khác. Thế nhưng đó chỉ là kiểu yêu đương con nít, cô chưa bao giờ làm những điều vượt quá ranh giới với những người đó. Nghĩ kỹ lại thì cô chưa từng có một mối tình đúng nghĩa nào cả. "Tôi hỏi em trước đến giờ từng yêu đương nghiêm túc với ai chưa?" Thẩm Quân Kỳ vẫn tiếp tục truy hỏi Tiểu Chi. Tiểu Chi lập tức giật mình, quay mặt đi tránh ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ, nhanh chóng chống chế: "Có chứ. Đương nhiên là có rồi. Có nhiều là đằng khác. Chẳng phải anh cũng biết rõ điều đó sao" “Thật không?" Thẩm Quân Kỳ vẫn chưa chịu tin. "Thật" Tiểu Chi nói một cách chắc chắn, rồi nghĩ đến điều gì đó cô lại khẽ cúi đầu xuống. “Anh lại hỏi điều vô nghĩa này làm gì chứ?" Trong lòng Tiểu Chi có chút bối rối, Tiểu Chi không hiểu sao Thẩm Quân Kỳ đột nhiên lại hỏi cô câu này. "Em nói dối. Trước đây em chưa từng yêu thật lòng" Giọng nói kiên định của Thẩm Quân Kỳ vang lên khiến Tiểu Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nơi đó tràn đầy sự tin tưởng vào lời nói của mình. "Vì sao anh lại có thể khẳng định như vậy?” Tiểu Chi không hiểu Thẩm Quân Kỳ dựa vào đâu mà lại khẳng định như vậy. Anh lấy gì đảm bảo rằng cô chưa từng yêu ai? “Tôi cảm nhận được. Tiểu Chi. Em luôn ngại ngùng trốn tránh tôi." Thẩm Quân Kỳ nhoẻn miệng cười, đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Tiểu Chi đầy cưng chiều. Động tác của anh cực kỳ gây sát thương với Tiểu Chi. “Em bối rối không biết phải đối diện với tình yêu của tôi như thế nào. Vì vậy em lựa chọn chạy trốn. Điều đó nói với tôi rằng đây là lần đầu tiên em biết đến cảm giác này." Tiểu Chi mở to mắt nhìn gương mặt dịu dàng của Thẩm Quân Kỳ, lời anh nói khiến Tiểu Chi có chút sợ hãi. Đúng như lời Thẩm Quân Kỳ nói sao? Nếu như vậy chẳng phải cô cũng đang bắt đầu đáp lại tình yêu của anh rồi. Cô yêu Thẩm Quân Kỳ sao? "Không thể nào." Tiểu Chi đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt hoảng loạn. Cô tự nói với bản thân mình không thể như thế được. Chỉ là cô cảm thấy khó chịu với những hành động của Thẩm Quân Kỳ mà thôi. “Em sao vậy?" Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi trở nên kích động như vậy thì lập tức lo lắng, tiến đến muốn chạm vào tay cô. Thế nhưng lại bị Tiểu Chi đẩy ra. Cô không cho anh đụng vào cô. Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi trở nên như vậy thì càng thấy lo lắng hơn: “Em ổn không đó?" "Tôi không sao. Tôi muốn đi tắm. Đúng. Hôm nay mệt quá rồi. Tôi muốn đi tắm trước. Được không?" Ánh mắt Tiểu Chi đảo loạn, cô kiếm đại một lý do để có thể tránh mặt Thẩm Quân Kỳ một lát. Cô cần phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình trước khi tiếp tục nói chuyện với Thẩm Quân Kỳ, “Được thôi. Em đi tắm trước đi" Thẩm Quân Kỳ lập tức đồng ý với lời đề nghị của Tiểu Chi. "Vậy tôi đi tắm đây. Bye anh" Tiểu Chi nói nhanh rồi cắm đầu chạy thẳng về phía phòng tắm. "Tiểu Chi" Thẩm Quân Kỳ lại gọi cô lại. "Chuyện gì?" Tiểu Chi khó chịu quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ, gương mặt đầy thắc mắc. Người đàn ông này lại muốn giở trò gì nữa đây. "Tôi đã nói là muốn đi tắm trước rồi mà. Nếu có gì muốn nói thì lát hãy nói.” Tiểu Chi cằn nhằn. “Tôi chỉ muốn nhắc em, hướng em đang đi là cửa chính, không phải hướng đi vào phòng tắm đâu." Thẩm Quân kỳ thấy Tiểu Chi tức giận với mình liền dở khóc dở cười. Anh chỉ muốn nhắc cô đi sai đường thôi mà. Vì sao lại bị cô tỏ ra khó chịu thế chứ? “A. Tôi xin lỗi." Tiểu Chi cúi đầu, khẽ nói. Cô nhắm mắt lại, thở dài trong lòng. Đầu óc cô dạo này cứ thế nào ấy. Cư xử cứ như con ngốc. "Không sao. Em đi tắm nước nóng cho khỏe đi" Thẩm Quân Kỳ bước đến khẽ vỗ vỗ đầu Tiểu Chi như trấn an một đứa trẻ. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng. “Dạ vâng" Tiểu Chi được Thẩm Quân Kỳ vỗ đầu, không hiểu sao tâm trạng lại cảm thấy bình ổn hơn rất nhiều. Những kích động, khó chịu trong lòng cô đã dần vơi bớt. Cô ngước nhìn lên Thẩm Quân Kỳ, nói một câu thật lòng mình: “Cảm ơn anh" Chẳng vì lý do gì cả. Chỉ là trong lúc này Tiểu Chi cảm thấy rất biết ơn Thẩm Quân Kỳ. “Ừ. Cảm động quá." Thẩm Quân Kỳ đầu tiên là ngớ người ra vì câu nói của Tiểu Chi, sau đó lại phì cười. Trong lòng anh có một luồng ấm áp dần lan tỏa: “Tiểu Chi. Em mau đi tắm đi. Nếu còn không mau đi thì tôi sợ sẽ không thả em đi được nữa đâu." "Hả?" Tiểu Chi có chút không hiểu câu nói của Thẩm Quân Kỳ. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Thẩm Quân Kỳ lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh. Mặt cô lập tức nóng lên: "Đồ... đồ ngựa giống. Sao lúc nào cũng có thể động kinh vậy hả?" Tiểu Chi mắng chửi xong sau đó lập tức co giò bỏ chạy thẳng về phía nhà tắm, không dám quay mặt lại nữa. Thẩm Quân Kỳ thì lại được một trận cười lớn. “Tỉnh lại đi Tiểu Chi. Tỉnh lại." Tiểu Chi nhìn mình trong gương, vỗ mạnh lên hai má. Cô muốn mình có thể bình tĩnh lại.</code>