"Anh la hét cái gì chứ?” Tiểu Chi bị tiếng la của Thẩm Quân Kỳ làm cho thấy phiền nên liền bịt chặt tai lại. "Không phải do anh cứ nói chuyện úp úp, mở mở không rõ ràng hay sao? Rốt cuộc anh muốn nói gì thì nói ra lẹ đi, đừng có vòng vo mãi như vậy nữa."
"Tôi muốn cô tránh xa khỏi những tên con trai khác một chút. Cái người con trai trong hội trường đó cũng không được thân thiết nữa"
Thẩm Quân Kỳ nghiêm mặt mà nói,
"Ơ? Tại sao chứ? Tân Quân là bạn của tôi mà"
Tiểu Chi cảm thấy rất khó hiểu. Rốt cuộc thì cái người đàn ông này đang có vấn đề gì vậy chứ? Cô chơi với ai thì có liên quan gì tới Thẩm Quân Kỳ mà anh ta lại muốn quản cô.
"Bạn bè? Bạn bè gì lại có thể đứng sát cạnh nhau như vậy chứ? Nhìn qua chẳng giống bạn bè chút nào cả."
Thẩm Quân Kỳ nhăn cả mặt lại vừa nghĩ đến hình ảnh Tiểu Chi đứng sát người con trai khi nãy là đã cảm thấy không thoải mái rồi.
"Thế theo anh thì như thế nào mới giống bạn bè. "
Tiểu Chi đột nhiên hỏi lại, mắt nhìn về Thẩm Quân Kỳ khẽ sâu hơi. Thẩm Quân Kỳ nghe câu hỏi của Tiểu Chi thì khẽ chột dạ. Anh không hiểu vì sao Tiểu Chi lại hỏi anh như vậy. Trong một chốc bỗng dưng Thẩm Quân Kỳ cũng không biết phải trả lời với Tiểu Chi thế nào cả.
“Thẩm Quân Kỳ. Hình như anh đang quản chuyện của tôi hơi quá rồi đấy. Tôi muốn kết bạn với ai là chuyện của tôi, anh ý kiến vào làm gì?"
Tiểu Chi liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ, ánh mắt nhếch lên đầy ý tứ. "Còn nữa, tôi và Tân Quân dù cho có thân thiết với nhau đến mức nào thì cũng có liên quan gì tới anh? Vì sao anh lại phải cấm tôi chơi với cậu ấy? Thẩm Quân Kỳ, anh đừng nói với tôi là anh đang ghen nha?"
Tiểu Chi hỏi Thẩm Quân Kỳ nhưng lại cảm thấy không chắc chắn lắm.
"Không phải "
Thẩm Quân Kỳ vội vàng hét lớn lên chối bỏ, thế nhưng hành động này của anh lại làm cho Tiểu Chi cảm thấy nghi ngờ hơn nữa.
“Ai thèm ghen với tên nhóc đó chứ? Không, tại sao tôi phải ghen, Tiểu Chi, tôi chẳng qua chỉ là cảm thấy không thoải mái. Cô không quên về cuộc giao dịch giữa tôi và cô rồi đấy
chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi mà hỏi lại, lần này thì đến phiên Tiểu Chi câm nín không trả lời được.
"Theo giao kèo thì rõ ràng cô là vợ chưa cưới của tôi. Thế nhưng cô lại không ý tứ mà vô tư thân cận với người khác như vậy. Tôi nhìn thấy thì đương nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái rồi. Không đúng sao? Nếu người ngoài nhìn vào sẽ trêu chọc tôi đang bị cắm sừng đó. Cô thấy tôi còn không để tâm được sao?" Thẩm Quân Kỳ tiếp tục giải thích về lý do cho những khó chịu trong lòng mình.
“Thế nhưng anh đâu có cho tôi nói với ai về chuyện tôi và anh sắp kết hôn đâu. Anh cũng vậy. Do đó chẳng có ai biết về mối quan hệ của tôi và anh cả. Họ không biết tôi là vợ chưa cưới của anh, tôi có thân thiết với ai thì liên quan gì tới anh chứ?"
Tiểu Chi cãi lại. Chuyện giao kèo giữa cô và Thẩm Quân Kỳ là bí mật. Ngoại trừ mẹ của Thẩm Quân Kỳ ra thì gần như không có ai biết cả. Người đàn ông này đang lo lắng ở đâu đâu vậy nhỉ?
“Nhưng tôi nhìn thấy, tôi không được thoải mái. Tiểu Chi, cô cũng cần có tự giác của một người vợ chưa cưới một chút chứ. Tôi và cô hợp tác cả đôi bên cùng có lợi. Cô cần cẩn trọng hành động của mình lại đi."
Thẩm Quân Kỳ vẫn cứ khăng khăng nói, đổ lỗi về phía Tiểu Chi. Tiểu Chi có hơi tức giận, nhưng ngẩm nghĩ lại thì thấy Thẩm Quân Kỳ cũng nói đúng. Cô ở trong giao kèo là vợ chưa cưới của Thẩm Quân Kỳ, không nên có những hành động thân mật với những bạn nam khác.
Nhưng không đúng, cô với Tân Quân thì có thân mật gì đâu chứ?
Sao tự dưng lại bị Thẩm Quân Kỳ nói như vậy nhỉ? Tiểu Chi ngẳm nghĩ thật kỹ lại xem vì sao Thẩm Quân Kỳ lại có cái suy nghĩ này. "Cô nghe chưa hả?"
Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi không nói chuyện gì hết thì lập tức giận dữ mà nhắc lại. Cái cô ngốc này lại nghĩ đi đâu rồi không biết. Truyện Teen Hay
“Nghe rồi. Nghe rồi mà"
Tiểu Chi đang suy nghĩ mà bị Thẩm Quân Kỳ cắt ngang cảm thấy rất phiền. Cô bực bội mà vùng vẫy nói, sau đó dựa hẳn vào lưng xe, không thèm suy nghĩ nữa.
"Được rồi. Tôi sẽ chú ý không thân cận quá với Tân Quân nữa. Đúng ý anh chưa?"
"Tôi sẽ theo dõi để kiểm tra cô đã"
Thẩm Quân Kỳ liếc Tiểu Chi một cái, sau đó cũng ngồi ngăn ngắn lại vào trong ghế lái. Anh khởi động xe chạy đi.
“Chúng ta lại đi đâu nữa đây?"
Tiểu Chi thấy Thẩm Quân Kỳ lái xe chạy đi thì liền cất giọng hỏi, "Đi ăn, tôi đói lắm rồi đây này.” Thẩm Quân Kỳ tỉnh bơ trả lời, giống như chuyện hai người gây gỗ khi nãy chưa từng xảy ra.
Tiểu Chi cảm thấy cạn lời với Thẩm Quân Kỳ, thôi thì mặc kệ anh ta vậy. Có người bao ăn miễn phí, Tiểu Chi cũng không ngu gì mà từ chối.
Chiếc xe cứ chạy bon bon trên đường, đến trước cửa nhà hàng quen thuộc thì Thẩm Quân Kỳ dừng xe lại. Tiểu Chi cũng chủ động bước xuống xe, rồi đi theo sau lưng của Thẩm Quân Kỳ vào trong nhà hàng,
Hai người đi đến một bàn đã chuẩn bị trước, ngồi xuống. Tiểu Chi nhàm chán mà uống nước lọc mặc kệ Thẩm Quân Kỳ muốn gọi món gì thì gọi, cô không ý kiến. Và quả thật Thẩm Quân Kỳ cũng chẳng thèm hỏi xem Tiểu Chi ăn gì. Anh ta cứ tự kêu các món ăn mình thích, sau đó thì đóng quyển menu lại đưa cho người phục vụ.
"Nhiêu đó đủ rồi. Nhờ chuẩn bị nhanh một chút giúp tôi." Thẩm Quân Kỳ lịch sự nói. Người phục vụ mỉm cười sau đó cúi chào rời đi. Tiểu Chi cảm thấy rất tức giận. Cái tên này quả thật có thể phớt lờ cô, anh ta định không cho cô ăn chung hay gì. “Sao anh không đưa menu cho tôi chọn món hả?" Tiểu Chi bực mình mà trừng mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ hỏi lại.
"Không cần thiết." Thẩm Quân Kỳ ung dung ngồi trên ghế, nghe thấy câu hỏi của Tiểu Chi thì lên tiếng.
' Đương nhiên chọn món em thích ăn rồi '. Tuy nhiên lời nói này anh không nói ra.
“Sao lại không cần thiết? Anh đưa tôi đến đây chỉ nhìn ăn anh rồi về à? Anh không cho tôi ăn thì đưa tôi đến đây làm gì hả?” Tiểu Chi đập mạnh tay lên bàn rồi nói. Tính khí của Tiểu Chi bình thường cũng rất hòa nhã. Thế nhưng lúc nãy vừa mới casting không tốt, lại gây nhau với Thẩm Quân Kỳ, giờ đây anh ta còn không muốn cho cô ăn. Tiểu Chi quả thật không thể vui vẻ nổi nữa rồi.
"Ai bảo với cô là tôi sẽ không cho cô ăn?" Thẩm Quân Kỳ nhíu chặt mày, nhìn về cô nàng trước mặt anh mà mắng. “Trong đầu cô lúc nào cũng thích suy nghĩ lung tung vậy à? Những món mà cô thích tôi đều gọi hết cả rồi. Lát bọn họ đem thức ăn ra là có thể thoải thích mà ăn rồi nên không cần gọi thêm nữa làm gì."
“Anh gọi đồ ăn cho tôi rồi à?” Tiểu Chi bất ngờ.
"Dạ vâng. Đã gọi rồi. Kính mời tiểu thư ngồi yên chờ thức ăn được bưng ra giúp tôi"
Thẩm Quân Kỳ thở dài, bất lực trước cô nàng trước mặt. "Hi hi. Được rồi, cảm ơn anh"
Tiểu Chi vừa nghe thấy là mình gần được ăn thì lập tức trở nên vui vẻ. Cô cười hì hì rồi cảm ơn Thẩm Quân Kỳ, hai cẳng chân vui vẻ mà đá qua đá lại.
Khi nãy do quá buồn vì việc casting tệ nên Tiểu Chi không thấy đói, giờ ngửi mùi thức ăn thơm phức trong nhà hàng cô mới nhận ra mình thật sự quá đói rồi.