Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 62: Giận dỗi vô lý (3)




"Hôm tôi vừa mới đi công tác về, chẳng phải em vừa gặp mặt tôi liền tỏ thái độ không thích rồi sao? Tôi chẳng hiểu em bị gì cả

luôn ấy."

Thẩm Quân kỳ nhìn Hàm Chi mà oán trách cô.

Hàm Chi nghe đến đó thì cảm thấy khó nói nên lời. "Anh cảm thấy oan ức lắm sao?"

"Ừ. Anh cảm thấy không hiểu tại sao em lại giận dỗi, hôm nay chọc em tí thôi thì em cũng giận. Con gái bọn em dễ giận như vậy

à?"

Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Hàm Chi, có chút bất lực.

Hàm Chi cúi đầu nhìn vào bàn tay mình. Chuyện hôm trước cô không tươi cười chào đón Thẩm Quân Kỳ là bởi vì cô đã thấy anh ta lúc ở trong trung tâm thương mại. Hàm Chi cảm thấy Thẩm Quân Kỳ lừa dối mình bảo là đi công tác nhưng cuối cùng lại đi với gái. Vì vậy mà thái độ của cô lúc gặp mặt mới đầy bài xích như vậy.

Thế nhưng bây giờ khi Thẩm Quân Kỳ hỏi thẳng cô vì sao lại giận dỗi Hàm Chi lại không nói lên lời. Tính ra thì anh ta có đi công tác thật hay là đi chơi với gái thì cũng có liên quan gì tới cô đâu chứ? Cô lấy tư cách gì để mà giận dỗi anh ta? Hơn nữa là vì sao cô lại phải giận dỗi Thẩm Quân Kỳ vì lý do đó? Hàm Chi thật sự không hiểu nổi mình nên cũng chẳng thể trả lời được câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ.

“Sao thế? Sao lại im lặng không nói gì nữa rồi?" Thẩm Quân Kỳ hỏi xong ngồi chờ một lúc lâu nhưng lại chẳng thấy người con gái bên cạnh lên tiếng. Anh quay qua hỏi lại thì thấy cô nàng đang nhìn chăm chăm vào tay của mình, tâm khẽ động.

"Tay em vẫn còn đau à?"

Thẩm Quân Kỳ đưa tay ra nắm nhẹ lấy bàn tay của cô trong khi ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mặt của Hàm Chi. Anh cẩn thận và dịu dàng như đang hỏi ý Hàm Chi xem có thể cầm được không? Hàm Chi cũng không biểu cảm gì hết. Thẩm Quân Kỳ có thêm tự tin để hành động một cách tự nhiên hơn. Thẩm Quân Kỳ nghiêng người qua, nắm lấy cổ tay của Hàm Chi bị đỏ do khi nãy anh đã nắm thô lỗ, khẽ thổi nhẹ lên đó. Hơi gió phả vào da thịt của Hàm Chi khiến cô cảm giác hơi ngứa ngứa nên muốn rụt tay lại.

"Anh làm đau em à?"

Thẩm Quân Kỳ lập tức lo lắng hỏi. Hàm Chi nhìn Thẩm Quân Kỳ, sau đó không hiểu vì sao lại không rụt tay lại nữa. Cô cứ để mặc Thẩm Quân Kỳ nắm tay cô, thổi thổi vết sưng nơi cổ tay cô "Còn đau nữa không?"

Trong không gian tĩnh lặng nhỏ hẹp ở trong xe, giọng nói trầm thấp của Thẩm Quân Kỳ lại quan tâm hỏi han Hàm Chi một lần nữa.

Hàm Chi lắc lắc đầu, thật ra thì cổ tay của cô đã không còn đau từ lâu rồi mà. Chẳng qua là do cô không biết phải đối mặt như thế

nào với Thẩm Quân Kỳ nên không mở miệng được thôi.

"Ừ."

"Hết đau rồi thì trả lời câu hỏi của anh được chưa?"

Thẩm Quân Kỳ mỉm cười, nhìn Hàm Chi vẫn tiếp tục quay về truy hỏi vấn đề khi nãy, khóe miệng Hàm Chi giật giật, người đàn ông này cứ nhất quyết không buông câu hỏi đó hay sao chứ? Hàm Chi thở dài thườn thượt.

"Đợt đó anh đi công tác rồi về thẳng nhà luôn à?" Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng Hàm Chi cũng mở miệng hỏi Thẩm Quân Kỳ.

“Ừ. Đúng vậy. Đáp xuống sân bay là anh về nhà ngay đấy. Cả người mệt chết được. Anh không ngờ vừa vào nhà rồi lại bị em bạo hành ngay. Tiểu Chi. Em ra tay ác thật luôn ấy, hôm sau anh đi tắm còn thấy ê ẩm cả người luôn mà "

Thẩm Quân Kỳ lắc lắc đầu mà kể lại cảm nhận của mình ngày hôm đó. Bàn tay của anh vẫn không buông cổ tay của Hàm Chi ra. Ngón cái di chuyển qua lại trên làn da của cô khẽ xoa nắn. “Anh nói dối".

Hàm Chi bực mình mà kéo cổ tay về, không cho Thẩm Quân Kỳ nắm lấy tay cô nữa.

“Hôm đó rõ ràng tôi đã thấy anh đi với người khác trong trung tâm thương mại mà, mua đồ, cười nói vui vẻ với nhau. Sau đó đến tối thì anh mới về nhà. Hừ. Lại đảm bảo đi công tác xong về thẳng nhà? Anh rõ ràng cũng chạm mặt tôi nhưng khi về nhà lại giả vờ như không có gì, giả tạo ân ân ái ái trước mặt cho bác Phúc coi. Tôi cảm thấy trong lòng không được thoải mái nên tức giận cấu vào lưng anh thôi."

Giọng Hàm Chi khàn khàn mà tố cáo Thẩm Quân Kỳ. Cô thật sự không hiểu vì sao Thẩm Quân Kỳ rõ ràng là tội nghiệt đầy mình, cả người toàn mùi son phấn của phụ nữ. Nhưng trước mặt cô lại không tự giác biết điều mà còn phô bày ra bản thân anh giống như một người oan ức lắm? Rõ ràng Thẩm Quân Kỳ là một tên đàn ông nguy hiểm, một ác ma nhưng lại muốn ở trước mặt cô trở thành một cậu bé ngây thơ, một người đàn ông tỉ mỉ quan tâm đến cô? Thật nực cười.

Thẩm Quân Kỳ nghe Hàm Chi nói xong thì khẽ sững sờ. Sau đó anh lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hàm Chi thấy thái độ của Thẩm Quân Kỳ thay đổi như vậy thì chẳng hiểu chuyện gì hết. Nhưng có một điều là cô cảm thấy cực kỳ, cực kỳ không vui.

Gương mặt của Hàm Chi càng ngày càng đen thui, người đàn ông trước mặt vẫn không ngừng cười. Nhiệt độ trong phòng ngày một xuống thấp, càng trở nên lạnh hơn. Thẩm Quân Kỳ vẫn đang cười mà không đoái hoài gì tới cảm xúc của Hàm Chi "Thẩm Quân Kỳ. Anh bị điên hả?".

Hàm Chi tức giận hét lớn lên, sau đó đập mạnh vào người anh. Hay lắm, vừa nãy không phải Thẩm Quân Kỳ nói Hàm Chi tức giận vô lý như vậy sao?

"Anh xin lỗi mà. Em đừng giận"

Thẩm Quân Kỳ cố gắng nín cơn cười của mình lại, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô nàng đang giận dỗi bên cạnh rồi nói.

"Buông ra"

Hàm Chi hất mạnh tay của Thẩm Quân Kỳ, không cho anh nắm tay như lúc nãy nữa.

"Mở cửa"

Hàm Chi lạnh lùng nói.

"Được rồi mà. Chúng ta đang nói chuyện bình thường mà. Có gì từ từ nói"

Thẩm Quân Kỳ đưa tay quẹt qua mi mắt, khi nãy cười quá mà chảy cả nước mắt.