Từng Bước Xâm Chiếm

Chương 3




Lúc tiểu thư xinh đẹp Lena hỏi Lưu Phụng Kha vốn quen dùng hòm thư với Gmail, acc WeChat là gì, cậu thoáng sửng sốt một chút. Cậu biết mình trước giờ vẫn luôn tách rời với thời đại, nhưng quả thật hứng thú của cậu với mạng xã hội không sâu cho lắm, mỗi khi lên mạng cậu chỉ hoặc là kiểm tra cách làm luật hoặc luận văn, cũng từng tiếp xúc với diễn đàn xã hội khoa chính quy, nhưng sau đó dần dần cũng không cần nữa.

Cho nên khi cậu nói mình không dùng WeChat, vẻ mặt của tiểu thư Lena đầy kinh ngạc, cậu mới cảm thấy bất tiện từ tận đáy lòng. Vì không muốn ngày đầu tiên nhận chức đã quá lập dị, cậu tranh thủ lúc Chương Minh Khải mở cuộc họp nhỏ với phòng marketing, tự mình đăng ký một acc WeChat, kết bạn với Lena.

Rất nhanh sau đó, cậu đã bị kéo vào nhóm mới đổi sang một cái tên đầy nghiêm túc là “Khải Việt – tầng quản lý”. Lưu Phụng Kha suy nghĩ một chút, dùng tư thái của người mới mà mình thầm định nghĩa trong lòng phát ra một cái emo (mỉm cười). Đúng vậy, chính là cái mặt ha ha cao lãnh trào phúng* kia.

(*) tha thứ tui, nhưng mà có cái mặt đó sao =)))

Đám thảo dân đều bị sự cao lãnh của phu nhân tổng giám đốc dọa cho hai đầu gối mềm nhũn.

“Xin chào mọi người, tôi là Lưu Phụng Kha, hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức, hi vọng sau này mọi người chăm sóc nhiều hơn (mỉm cười)” Lưu Phụng Kha suy nghĩ một chút, phát ra câu này.

Trong nhóm náo nhiệt hẳn lên, mọi người mồm năm miệng mười bày tỏ sự hoan nghênh đối với Lưu Phụng Kha, các cô gái còn phát mấy emo động vật nhỏ đáng yêu hôn gió. Lưu Phụng Kha chưa từng tiếp xúc với điều này, trong nháy mắt bị đám mèo con cún con nhím con lật đổ, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Bên kia mấy người vẫn đang họp bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh. Chương Minh Khải mặc dù đang cùng với giám đốc bộ phận marketing, giám đốc bộ phận quảng cáo thảo luận vấn đề sản phẩm mới ra thị trường, nhưng vẫn luôn chia ra một chút tâm trí dành cho Lưu Phụng Kha ngồi ở bên cạnh. Anh vẫn nhìn Lưu Phụng Kha bình thường rất ít khi sử dụng điện thoại di động, đầu tiên là cau mày suy nghĩ cả nửa ngày nhìn điện thoại di động, sau đó đánh mấy dòng chữ, cuối cùng vui vẻ ra mặt, không khỏi có chút thất thần. Mấy vị giám đốc đều có mắt nhìn, thấy thảo luận đã tương đối rồi thì rối rít cáo từ, vừa ra khỏi cửa liền lấy điện thoại di động ra xem trò vui trong nhóm, rất nhanh đã đoán đại khái được tám chín phần mười sự tình.

Chương Minh Khải hỏi, “Đang chơi gì thế?”

Lưu Phụng Kha mang theo ba phần ý cười nói, “WeChat, vừa đăng ký, chơi vui lắm.”

“Đăng ký cho tớ một cái.” Chương Minh Khải nói.

“Được thôi.” Lưu Phụng Kha chẳng cảm thấy có gì không đúng cả.

Rất nhanh sau đó, mọi người trong nhóm trơ mắt nhìn phu nhân tổng giám đốc của họ kéo tổng giám đốc đại nhân vào trong nhóm.

Mọi người làm bộ như ta đang chăm chỉ làm việc ta chẳng biết gì hết, bên cạnh đó lại lập một nhóm mới không có hai chồng kia. Trong nhóm mới tên là “Không có tổng giám đốc”, mọi người quả thật sôi sùng sục, giám đốc bộ phận quảng cáo dạt dào tình cảm mà tả lại lúc mở cuộc họp tổng giám đốc hoa thức ngược cẩu điên dại nhìn chằm chằm hành vi của vợ, vài độc thân cẩu trong nhóm biểu thị chịu một kích chí mạng.

(*) hoa thức ngược cẩu 花式虐狗  đại ý giống như mấy người nổi tiếng (vd như trong Chúng ta yêu nhau đi ver Trung) làm mấy hành động tình tứ với nhau làm tan nát trái tim FA…

(*) độc thân cẩu 单身狗  cách dân Trung chỉ đám FA

Lưu Phụng Kha lấy acc mới của Chương Minh Khải kết bạn với mình, sau đó đưa điện thoại di động cho anh. Chương Minh Khải nhíu mày nói, “Cái này khác tin nhắn ở chỗ nào?”

Lưu Phụng Kha lập tức nghĩ đến mấy emo mà mọi người phát, nói, “Cậu chờ một chút.” Sau đó gửi qua cái emo gấu con hôn gió.

Chương Minh Khải nhìn Lưu Phụng Kha với ánh mắt có chút thâm trầm, nhưng trước khi Lưu Phụng Kha cảm thấy không được tự nhiên đã hỏi, “Lát nữa có lịch trình gì?”

Lưu Phụng Kha lập tức tắt WeChat, lấy ra tờ lịch trình, nói, “Nửa giờ nữa là bàn chuyện giá cả với tổng giám đốc Ngụy của Hàng Thần.” Sau đó bỗng nhiên ý thức được, hình như vừa nãy mình đang trong giờ làm việc mà chơi WeChat, vì vậy lập tức xin lỗi với mười phần thành ý, “Xin lỗi, vừa nãy tớ không nên chơi WeChat.”

Chương Minh Khải bỗng nhiên bật cười, không nhịn được sờ sờ đầu của Lưu Phụng Kha, anh muốn như vậy rất lâu rồi.

Lưu Phụng Kha rụt cổ một cái, cuối cùng vẫn không né tránh.

Một tuần cứ trôi qua bận rộn như vậy, nhưng Lưu Phụng Kha không cảm thấy uể oải lắm, có lẽ là do Chương Minh Khải quản lí công ty rất tốt, hơn nữa bản thân Chương Minh Khải cũng là một người rất dễ ở chung. Cuối tuần, Lưu Phụng Kha cùng mấy người bạn tốt trong nước tụ tập với nhau, tất cả mọi người nhao nhao bày tỏ muốn hóng hớt hành vi Lưu Phụng Kha chạy đến công ty của Chương Minh Khải làm việc.

“Nào nào nào mọi người nâng chén chúc mừng tiến sĩ Lưu của chúng ta chính thức nhào vào vòng ôm của ông chủ Chương!” Chung Vĩnh Tú chỉ sợ thiên hạ không loạn bị Lưu Phụng Kha đạp cho một phát.

“Cút!” Lưu Phụng Kha liếc xéo tên bạn xấu này.

Học lực cao nhất trong mấy người giờ đã được làm phó giáo sư, Bạch Lãng Đào nói, “Đừng xấu hổ a tiểu Kha, Chương thiếu có thể đợi được ngày này quả thật là sau cơn mưa trời lại sáng mà!” Ánh mắt của Quách Tường tràn đầy ý tứ sâu xa.

“Xuống địa ngục đi, không có văn hóa đừng có nói lung tung!” Lưu Phụng Kha lần đầu tiên đau đầu với đám bạn này của mình, người có ăn học mà đã mở miệng thật đúng là không thể chịu nổi nha!

Mấy người khác mồm năm miệng mười, đại ý đều là Chương Minh Khải rốt cuộc được đền bù mong muốn linh tinh gì đấy, cuối cùng cũng gợi lên nghi ngờ của Lưu Phụng Kha. Cậu nghe rồi cảm thấy chuyện có chút kì quái, có khả năng vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của mình, trong lòng nổi lên tràn ngập nghi vấn.

Mọi người đều làm học thuật, bình thường tửu lượng cũng không nhỏ, thế nhưng có thể cuộc rượu hôm nay làm mọi người có chút buông thả, cho nên say hết cả rồi. Lưu Phụng Kha ỷ vào bản thân đã đi làm kiếm ra tiền, cũng to gan đề nghị mọi người cùng nhau buông thả cho đã, vì vậy mấy người hẹn nhau vào cái ổ tiêu tiền lớn nhất —— câu lạc bộ suối nước nóng Kim Cương.(Diamond Hotspring Club)

Bọn họ là một nhóm bảy người, gia thế mỗi người đều không đơn giản, nhưng chưa một ai thật sự đến mấy câu lạc bộ như thế này. Lưu Phụng Kha thì khỏi nói, từ nhỏ gia phong nghiêm cẩn, thời gian rảnh cũng chỉ núp trong thư phòng làm bé ngoan, mấy thứ cơ bản khác đều là lần mò trong vòng học thuật, cực hạn của xã giao chính là vào quán cơm ăn cơm. Quan trọng hơn, ngoại trừ hai con cẩu độc thân Lưu Phụng Kha và Chung Vĩnh Tú, năm người kia đã thành gia lập nghiệp từ lâu, trong nhà có cọp cái giữ nhà. Cho nên trước cửa câu lạc bộ, bước chân của mấy đại lão gia lộ ra vẻ do dự. Lưu Phụng Kha lên cơn say, nói với mọi người, “Đã lâu không gặp, tớ mời khách!” Sau đó khí thế ngút trời đi vào.

Cô gái tiếp tân xinh đẹp mang theo nụ cười chuyên nghiệp tiến lên hỏi đã đặt trước chỗ chưa, Lưu Phụng Kha ngẩn người nói chưa. Cô gái tiếp tân để ý một chút liền biết mấy người này là lần đầu tiên tới chỗ như thế này, nụ cười nhiệt tình hơn không ít, lấy danh thiếp của mình ra nói sau này có thể gọi điện thoại trước. Lưu Phụng Kha vốn còn có chút ấm đầu giờ đã hơi tỉnh táo lại, lập tức hoảng sợ. Một đám người hơi thân bất do kỷ đã bị cô gái tiếp tân giải quyết, không hiểu sao mà vào gian cao cấp. Lưu Phụng Kha căng thẳng trong lòng, cảm giác có khả năng tiền trong thẻ không đủ.

Nhưng phòng riêng cao cấp đúng là khác hẳn, không như suối nước nóng lộ thiên ở dưới lầu, nơi này chú trọng sự riêng tư hơn, ngay cả phòng thay quần áo hay buồng tắm có vòi hoa sen đều là mỗi người một phòng, không giống với suối nước nóng cậu từng đi trước đây, một phòng chen chúc toàn người là người. Lưu Phụng Kha mơ mơ màng màng nghĩ. Cậu lắc lắc cái đầu nặng trình trịch, cảm giác say rượu dường như lại dâng lên, hơn nữa trong mấy người này tửu lượng của mình coi như là bình thường, lại bị bọn họ chuốc mấy lượt, bước đi cũng đã lung lay. Cậu mở nước lạnh ra dội lên người, cảm thấy giống như sắp hôn mê.

Lúc Chương Minh Khải nghe cấp dưới báo cáo nhìn thấy Lưu Phụng Kha ở câu lạc bộ suối nước nóng Kim Cương, ngoài phần lớn khiếp sợ là khó có thể tin. Anh xoa xoa trán, gọi điện cho giám đốc câu lạc bộ. Giám đốc nghe thấy thần long Chương đổng bình thường thấy đầu không thấy đuôi đích thân gọi điện tới, vội vàng tái mặt đem ghi chép và tất cả chi phí của nhóm người Lưu Phụng Kha báo cáo từng cái một. Chương Minh Khải nghe nói là ở phòng riêng cao cấp, nếp nhăn giữa hai lông mày hơi hơi giãn ra, dặn dò vài câu rồi vội vàng chạy đến câu lạc bộ.

Lưu Phụng Kha vào buồng tắm có vòi hoa sen thay quần bơi, khoác khăn tắm đi ra khỏi phòng thay quần áo. Nhưng trong phòng không có đám bạn kia, lúc cậu lấy điện thoại trong ngăn kéo ra định gọi giục mọi người, phát hiện trong di động có sáu tin nhắn ngắn, đều là từ mấy người kia, vậy mà lại đều là đột nhiên có việc đi trước! Lưu Phụng Kha căng thẳng trong lòng, não đã say thành một cục chỉ còn một ý nghĩ —— Những người này đi rồi, nhỡ đâu thẻ của mình không đủ tiền thì làm sao bây giờ! Cả người cậu cũng bối rối đứng ngây tại chỗ.

Bây giờ trả phòng còn kịp không nhỉ? Cậu lấy danh thiếp của cô gái tiếp tân vừa nãy ra.

Bỗng nhiên danh thiếp trong tay bị người ta lấy đi, cậu quay phắt đầu lại, “A!”

Chương Minh Khải nhíu mày nói, “Emily?”

Lưu Phụng Kha căn bản không nghĩ vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây, cậu tóm lấy Chương Minh Khải như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng nói, “Anh Khải, em không mang đủ tiền, anh có thể giang hồ cấp cứu hay không, về đến nhà em lập tức trả lại cho anh!”

Chương Minh Khải bị một tiếng gọi anh Khải vô cùng được lợi, nhất thời cái gì cũng lười so đo. Anh mặt không thay đổi đưa tay phủ lên tay Lưu Phụng Kha sờ sờ hai cái, nói, “Sau lưng tớ lén lút đến chỗ giải trí kiểu này, bản lĩnh cũng lớn nhỉ?”

Lưu Phụng Kha mượn rượu khóc lóc om sòm, thẳng thắn coi Chương Minh Khải như cha mình mà lắc lắc cánh tay đối phương, nói, “Giúp tớ một lần đi, tớ không muốn bị bắt ở đây cọ bồn tắm đâu a!”

Cơn giận của Chương Minh Khải lúc mới đến đã bay lên tận chín tầng mây rồi, sờ sờ mái tóc ẩm ướt của Lưu Phụng Kha, nhìn chằm chằm cổ áo tắm vì động tác mà hơi mở ra, nói với âm thanh có chút khàn khàn, “Gọi tiếng ‘anh’ nữa nghe xem nào.”

“Anh! Cậu là anh ruột của tớ!” Lưu Phụng Kha không chút do dự.

“Khỏi.” Chương Minh Khải đặt Lưu Phụng Kha lên ghế sô pha, bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt cậu.

Lưu Phụng Kha chẳng cảm thấy có gì không đúng cả, ngoan ngoãn ngồi đó chờ anh cởi, trong lòng nghĩ, tốt xấu gì cũng xem như là kéo cậu ấy xuống nước, ít nhất có thể san sẻ tiền phòng.

Chương Minh Khải rất hài lòng, anh biết Lưu Phụng Kha vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, cho nên cởi xong còn xoay qua chỗ khác phô bày cơ bụng của mình và một bộ phận cực kì đồ sộ khác. Lưu Phụng Kha sững sờ nhìn hai giây, sau đó, cậu kéo áo tắm của mình ra, nặn nặn miếng thịt mỡ trên cái bụng mềm của mình. Chương Minh Khải bị cảnh sắc trước mắt làm dao động, hung hăng nhìn chăm chăm da dẻ trắng như tuyết và hai điểm phấn nộn trên ngực Lưu Phụng Kha, cuống họng hơi bốc hỏa. Anh mặc niệm ba câu “Vẫn chưa phải lúc”, nhắm mắt lại quay người đi vào buồng tắm.

Lưu Phụng Kha dụi dụi mắt, cậu vừa vặn nhìn thấy chỗ đó của Chương Minh Khải cứng rồi thì phải? Nhưng size đó thật đúng là làm người ta hâm mộ chết mất, Lưu Phụng Kha chua xót nghĩ, sau đó tự giận mình mà chọt chọt cái bụng mềm nhũn.

Chương Minh Khải tắm xong đi ra, Lưu Phụng Kha đã mơ mơ màng màng ngủ trên ghế sô pha mất rồi. Phẩm chất say rượu của cậu luôn rất tốt, chưa bao giờ thêm phiền phức cho người khác, phương pháp để vượt qua say rượu chính là ngủ. Bởi vì lúc trước cùng giáo sư ra ngoài xã giao, lúc trở lại ký túc xá Chung Vĩnh Tú cũng đang đuổi luận văn, cho nên luyện thành kĩ năng say rượu yên tĩnh ngủ. Chương Minh Khải lấy ngón tay vuốt bờ môi non mềm của Lưu Phụng Kha, nhớ lại nụ hôn đầu mấy năm trước, trong ý cười mang theo sự dịu dàng. Anh nhẹ nhàng cúi người, ngậm lấy đôi môi ngày nhớ đêm mong, từ từ cọ xát, như là đang tuyên thệ sự kiên nhẫn cùng tình thế bắt buộc của mình.

Lưu Phụng Kha được hôn rất thoải mái, cậu ở trong mơ vô thức đáp lại, trúc trắc y như năm đó. Chương Minh Khải cầm lấy tay Lưu Phụng Kha, từng ngón từng ngón tay quấn lấy nhau, chặt chẽ dây dưa.

Rốt cục cũng hôn được rồi, anh đem áo khoác của đối phương khép lại, ôm người nhẹ nhàng đặt lên trên giường lớn, trân trọng kéo đối phương vào lòng ngực.