Từng Bước Trộm Tâm

Chương 37: Tập kích ngực




Lưu Lê lôi kéo Lưu Mặc một đường chạy thẳng, thời điểm đi ngang qua một cửa tiệm ngọc bích thì đột nhiên ngừng lại. Quan trọng là khi nàng dừng lại, liền lập tức nắm lấy ống tay áo của Lưu Mặc, nhém một chút đã tạo thành"sự cố giao thông". Từ trong lồng ngực móc ra nửa mảnh ngọc bội, Lưu Lê giơ móng vuốt trực tiếp đưa vào trong y phục của Lưu Mặc, sờ qua sờ lại. Không ít người đi đường bị cử chỉ lớn mật như vậy của Lưu Lê làm cho kinh sợ, thầm cảm thán thói đời ngày sau, ngay cả Brokeback* cũng thật tự nhiên làm chuyện ấy ngoài đường thế này.

* Brokeback Mountain (Chuyện tình sau núi): Một bộ phim đồng tính nam của Mỹ do đạo diễn Lý An thực hiện, phim Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx, Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980.

"Công...công tử....Ngươi muốn làm gì vậy?!" Lưu Mặc bị nàng sờ mó, gương mặt lập tức nóng rang, bắt được tay nàng từ trong y phục này lấy ra. Nhiều người đang nhìn như vậy, thật sự là quá mất mặt mà!!!

"Nửa mảnh ngọc bội kia đâu? Chính là tín vật, cái tín vật kia ấy!" Lưu Lê cầm lấy nửa mảnh ngọc bội trong tay nàng lúc ẩn lúc hiện, làm cho Lưu Mặc nhìn theo choáng váng cả đầu óc, một hồi thật lâu sau mới từ trong tay áo lấy ra một vật tương tự như tín vật Cái Bang mà ban đầu Lưu Lê đưa cho nàng, nói: "Công tử, ngài muốn thì cứ trực tiếp nói ra, đâu cần phải làm vậy, sờ tới sờ lui như vậy chứ....Đây là trên đường cái nữa...Muốn sờ, cũng phải trở về mà sờ a!"

Phốc. Lưu Lê bị bộ dạng ủy khuất như vậy của Lưu Mặc làm nàng cảm thấy muốn phun máu. Nàng nhận lấy nửa mảnh ngọc trong tay Lưu Mặc, xoa hai má trắng tinh của nàng, nói: "Ta vừa nãy có chút gấp gáp, ta đối với ngươi...thật sự không có hứng thú. Yên tâm đi, muốn sờ, cũng phải nhường thê tử của ngươi sờ. Ở chỗ này đợi ta, ta đi vào trong một chút sẽ ra ngay."

Một câu thê tử, Lưu Lê thỏa mãn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mặc trong nháy mắt trở nên phấn hồng. Nàng đi vào tiệm ngọc bích, đem hai mảnh ngọc hợp lại thành một, đặt ở trên quầy, hỏi: "Ông chủ, ta muốn hỏi ngài có biện pháp nào để ngọc bội kia khôi phục lại hình dáng trước kia không? Ta không cẩn thận làm vỡ thành hai mảnh rồi."

"Cái này..." Chưởng quỹ tiệm ngọc bích cầm lấy miếng ngọc xem tơi xem lui, trầm tư chốc lát, nói: "Có thể thì có thể, nhưng bất quá hợp lại sẽ không có biện pháp khôi phục như xưa. Ngày nhìn thử xem, vết nứt này bị vỡ vài mảnh ngọc nhỏ, cho dù hợp lại, cũng là bên cao bên thấp không đều nhau."

"Ông chủ, ngươi có thể đem cái vết nứt kia chỉnh trang lại một chút cho đẹp chút, đừng để lộ quá rõ ràng."

"Chỉnh trang lại một chút? Không biết công tử muốn thêm thứ gì để làm đẹp hình thức đây?" Chưởng quỹ từ trong quầy lấy ra mấy thứ như ngọc bội có màu sắc không sai biệt lắm với ngọc bội bị vỡ, để cho Lưu Lê chọn lựa.

"Vậy miếng này đi." Lưu Lê từ bên trong lựa ra miếng ngọc bội thuần trắng, nói: "Ông chủ, ngươi có thể lấy miếng ngọc này đập nát mài nhuyễn thành bột, ngoại trừ sửa ở vết nứt, còn có thể phân khắp những nơi khác của ngọc bội kia, khiến nó đều đều một chút. Như vậy, hẳn là không thể nhìn ra được gì."

"Vậy thì xử lý y theo lời của công tử. Bất quá công tử, ngọc bội này cũng là ngọc bội tốt của tiệm, giá tiền cũng không rẻ. Hơn nữa hợp ngọc là công việc cũng cần kỹ thuật, ngài xem giá tiền?" Chưởng quỹ chính là nhận tiền rồi mới nhận người, không có giá tiền thích hợp thì không thể tận tâm tận lực vì ngươi làm việc. Dù sao, thế đạo nơi này là như vậy, có mấy người không yêu tiền chứ?!

"Tiền không phải là vấn đề." Lưu Lê rất sảng khoái từ trong tay áo lấy ra tấm ngân phiếu đặt lên trên quầy, tiền cũng không phải là của nàng, là của Lăng Mỵ Như thuận tay đưa cho nàng. Cho nên, ẩn ý coi như là xài nhiều hơn nữa cũng không có nửa điểm cảm giác đau lòng.

Làm ăn sợ nhất đúng là thấy không được tiền, hôm nay tiền đến trước mặt, chưởng quỹ lập tức gia tăng nụ cười, nhận lấy tấm ngân phiếu kia, nói: "Có tiền thì là chuyện dễ làm. Công tử là người sảng khoái, ngài yên tâm, mấy ngày nữa ngài cứ lại đây, ta bảo đảm sẽ trả lại ngài miếng ngọc bội vừa lòng ngài nhất."

"Chưởng quỹ, tiền này là ta thanh toán cho ngươi, dù sao cũng phải viết biên lai cho ta chứ? Tránh cho ta lại lấy ngươi lại không nhận người, hoặc là trực tiếp đem ta biến thành người qua đường. Nói thế này, tiền ngọc bội ngươi cũng đã thu, mà ta cũng chỉ ăn hoàng liên câm nín có khổ cũng không nói ra được!" Lưu lê vừa móc ra mảnh ngọc mà Tần Hạo đưa cho nàng ở trước mặt hắn lắc lư, cười nói: "Bất quá, ta cũng không sợ ngươi hãm hại ta. Nếu quả thật hãm hại rồi, ta tìm Vũ vương tới để giảng đạo lý cho ngươi nghe, cũng tốt mà. Ngài nói xem, đúng không?

Vừa nghe nhắc đến Vũ vương, nụ cười trên môi chưởng quỹ tiệm ngọc bích chợt cứng lại. Hắn nhìn ra Lưu Lê là một công tử có tiền, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới nàng lại quen biết đến Vũ vương. Người của Hoàng gia không phải là người mà đám thường dân như họ động vào được, ho khan mấy cái liền, chưỡng quỹ lập tức khen lấy khen để, nói: "Công tử lớn lên thật tuấn mỹ vô cùng, gương mặt chính là chiêu bài, nơi nào còn cần dùng biên lai chứ? Chỉ cần công tử đứng thứ nhất, ta đảm bảo, đừng nói Lạc Tĩnh thành mà chính cả đại Tần triều cũng khó tìm ra được người tuấn mỹ giống như công tử đây. Ngài yên tâm, ta vốn lấy làm ăn làm gốc, cũng không làm những việc tư lợi tổn hại đến uy tín đâu."

"Ha ha, vậy thì tốt. Ta xem chưởng quỹ ngươi cũng không giống loại người tự chuốc họa vào thân đâu." Lưu Lê nhếch khóe miệng, đi ra khỏi cửa liền lui lại mấy bước trở lại, nói: "Ta mấy ngày nữa sẽ ghé lấy, hy vọng chưởng quỹ ngươi nhớ thật kỹ khuôn mặt này của ta a, tránh cho nhìn lầm người. Cứ như vậy đi, ta còn có việc đi trước."

Đi ra khỏi tiệm ngọc bích, Lưu Lê hướng Lưu Mặc đang cúi đầu cắn móng tay kẽo kiệt, vỗ tay ra hiệu cho nàng. Hai người ở trước tiệm ngọc bích mua được hai xâu hồ lô ngào đường, vừa ăn vừa hướng về phía hang ở Cái Bang đi.

Chuyện của ngọc bội đã gải quyết xong, tảng đá lớn trong lòng của Lưu Lê cũng rơi xuống, đối với nhân vật muốn tranh đoạt chứ bang chủ của nàng, hỏa khí cũng đã tắt hơn phân nửa. Nàng cũng không gấp gì, nhưng Lưu Mặc thì gấp gáp vô cùng. Nếu không đem pho tượng Phật đang trú tại địa bàn của các nàng đi, e rằng những ngày tháng an nhàn của các nàng cũng không còn nữa.

Kẻ chậm rãi, người gấp gáp tiêu sái đi đến hang ổ Cái Bang, hồ lô trên tay của Lưu Mặc kể cả đụng cũng chưa đụng đến một viên nào. Có thể nói thế này, nàng rất muốn ăn, chỉ là vừa muốn ăn đã bị Lưu Lê định đoạt lấy. Một câu "ngươi không ăn thì đừng lãng phí", một ngụm một viên tất cả đều nuốt xuống. Hồ lô thì ăn sạch, Lưu Lê cùng Lưu Mặc cũng vừa đi tới cửa phòng. Còn chưa đi vào, chỉ nghe thấy một giọng nữ nói chuyện vênh váo tự đắc truyền tới: "Đây đều là đồ ăn gì a! Các ngươi cho Bang chủ tương lai của mình ăn cơm thế này sao! Ngươi nhìn đi, món nên có thịt thì không có thịt, không nên để thì lại để nhiều như vậy, ăn cho chết sao!"

Ông nội ngươi, còn chưa làm Bang chủ! Đã láo lếu thì này! Lưu Lê bên ngoài nghe được thì tức giận, dùng sức đánh mạnh cửa phòng mở ra. Vốn định cho nàng ta nghe được câu kinh thiên động địa, quỷ thần đều khiếp "Lão nương mới thật sự là Bang chủ, ngươi cút đi cho ta.". Nhưng lời nói chưa sinh sôi ra khỏi miệng thì được nuốt xuống, bởi vì cô gái trước mắt thật sự làm nàng không thể thốt ra lời thô tục được.

Dung nhân kia là thế nào nhỉ, giống như một nữ nhân tuyệt diễm từ trong bức họa bước ra, hiển thị rõ ung dung sang trọng quý phái, lông mày như lá liễu, mặt tựa như phù dung xinh đẹp, một thân màu hồng phấn, tóc mai cùng tóc dài màu đen tùy ý bay đến trước ngực, mà phía sau lại dùng dây đỏ chỉ đơn giản cột tóc lên. Nữ nhân như vậy, vốn không nên ở chỗ này, chính là ở trong nhà mà nói chuyện tục khí như thế này.

Lưu Lê cùng nữ nhân đó đồng thời nhìn nhau, nàng cũng lấy ánh mắt đánh giá nhìn Lưu Lê. Không khí có chút quỷ dị, hai người không che mặt dùng ánh mắt "thâm tình" giống như người yêu xa cách nhau gặp lại nhìn nhau, mọi thứ xung quanh mình đều khỏi thể lọt vào mắt các nàng. Hồi lâu, không biết người nào không biết tốt xấu liền lên tiếng ho khan, đem trạng thái suy nghĩ "thâm tình" của hai người kéo ra.

"Bang chủ!" Có bang chúng cẩn thận hô một câu, Bang chủ rốt cuộc cũng trở lại rồi, cứu tinh của bọn họ tới rồi.

"Ai là Bang chủ? Là ngươi sao?" Nữ nhân mặc y phục phấn hồng chỉ vào Lưu Lê, nhận định cái gật đầu xác nhận của nàng, sau đó tiến lên thêm mấy bước, cuối cùng cách Lưu Lê khoảng cách không tới nửa thước liền dừng lại. Khoảng cách mập mờ như vậy, nghênh đón không phải là nụ hôn. Mà là, nữ nhân đó ngó chừng mặt Lưu Lê một lúc lâu, giơi hai tay lên dùng sức mà vuốt ve mặt Lưu Lê, để cho khuôn mặt tuấn mỹ trở nên vặn vẹo bất thường.

"Ngô....Ê!" Lưu Lê lui lại về phía sau mấy bước, xoa đôi má có chút hồng, nói: "Ngươi bị động kinh hả! Đầu bị cửa kẹp hay bị con lừa đá! Bộ ngươi không có mặt mũi sao? Sao không xoa của mình đi!!!"

"Ngươi là Bang chủ? Ngươi là Bang chủ? Ngươi thật sự là Bang chủ? Hóa ra Bang chủ của Cái Bang lại là bộ dạng này a!" Nữ nhân này tựa như chưa từng thấy qua Bang chủ trong truyền thuyết bộ dáng ra sao, đem Lưu Lê hóa thành người ngoài hành tinh cứ như vậy đổi tới đổi lui, thẳng đem nàng ấy có chút choáng váng đầu óc, hai tay liền đặt trên ngực của Lưu Lê, một bộ dạng hiểu rõ, nở nụ cười: "Ha, nguyên lai là bộ dạng này a!"

Đột nhiên bị người khác tập kích ngực, gương mặt Lưu Lê thoáng đỏ bừng. Cho dù nữ nhân trước mắt xinh đẹp đến kỳ cục, giờ phút này cũng không ảnh hưởng đến lửa giận đang trào ra của nàng. Nàng không chút lưu tình nắm lấy bàn tay của nữ nhân kia, nói: "Ngươi đến từ đâu! Ở đây náo loạn lâu như vậy cũng đã đủ rồi! Thức thời thì đi nhanh đi, không nên ép ta tự mình đuổi ngươi đi ra ngoài!!!"

"Ơ, ngươi sao lại tức giận? Chưa từng nghe người đến đều là khách sao? Ta nếu đã tới tức là khách của các ngươi, ngươi thân là Bang chủ chẳng những không chiêu đãi ta cho tốt, ngược lại muốn đuổi ta ra ngoài, đây thực sự không có gì để nói sao? Hơn nữa, là Cái Bang các người thu nhận người khác cho nên ta mới tới đây, ta hảo tâm tới cửa nhà người làm Bang chủ, các ngươi lại còn đối với ta như vậy...Hừ, Cái Bang cũng chẳng qua là thế này sao!" Vị nữ nhân không chút nào đem lời nói của Lưu Lê là quan trọng, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

"Thật sự ngại quá, chúng ta không chiêu đãi loại người bị mất não ở trước cửa nhà trôi dạt làm khách. Ngươi tâm tính lương thiện muốn làm Bang chủ? Vậy thì càng ngại hơn, nơi này của chúng ta đã có Bang chủ rồi, đó chính là ta đây. Còn nữa, ta thuận tiện nói thêm một câu, nơi này của chúng ta, từ Phó Bang chủ, rồi đến bang chúng cũng đã đầy đủ người rồi. Trừ vị trí Phó Bang chủ phu nhân kia, vị Phó Bang chủ bên kia còn thiếu phu nhân đấy! Ngươi nếu thật sự muốn làm Phó Bang chủ phu nhân thì liền ở lại đi." Lưu Lê hừ lạnh nói, một tay xách lấy Lưu Mặc đến bên người mình, chỉ về phía nàng ta nói: "Như thế nào, Phó Bang chủ phu nhân?"

"Công....Công tử...Ta...Ta mới không cần nàng ta!" Lưu Mặc nhỏ giọng kháng nghị nói.

"Ta cũng không phải có ý không tốt, ta không làm Phó Bang chủ phu nhân đâu. Ngươi đã nói các ngươi từ Bang chủ đến Phó Bang chủ rồi đến bang chúng đều đã đủ người rồi. Ta đây liền làm Bang chủ phu nhân cũng được, thế nào? Ta coi ngươi miễn cưỡng cũng xứng đôi với ta. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Phu quân, ta có chút đói bụng, ngươi dẫn ta đi ra ngoài ăn cái gì đi?" Nữ nhân mặc y phục phấn hồng nhếch khóe môi, nghiêng nước nghiêng thành, chọc người khác mắt loạn tâm mê.

_____Hết chương 37____