Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh - Quyển 1 Chương 27: Ánh mắt tôi không mù!




Lưu Văn Văn đưa tay vuốt ve mái tóc dài bên tai, đôi mắt giống như nai con chấn kinh, vội vàng cúi đầu xuống: “Cảm ơn chị Nghê đã đến thăm em, em còn cho rằng chị đang trách em chứ?”



“Hi, làm sao có thể, tôi đã sớm quên mất chuyện đó rồi, nhưng mà công việc của tôi quá bận rộn, kéo dài đến hôm nay mới đến thăm cô được, thật là ngại quá!” Nghê Tiêu thẳng thắn vỗ vào bả vai của Lưu Văn Văn khiến cho cô ta thiếu chút nữa nằm sấp xuống.



Lam Thiểu Ba đúng lúc cầm lấy tay Nghê Tiêu: “Cô nhẹ tay một chút.”



Nghê Tiêu cũng không tức giận, cô cười không nói ngồi ở một bên, nhìn hình ảnh mọi người vui vẻ hòa thuận nói chuyện với Lưu Văn Văn.



Một lúc sau, Lưu Văn Văn muốn đi toilet một chuyến, Nghê Tiêu giành trước, tỏ vẻ muốn gánh vác trọng trách này.



Vì thế hai người phụ nữ đều có tâm tư riêng nhưng mặt ngoài lại hòa hòa khí khí dìu nhau vào trong toilet.



Lưu Văn Văn đi vào, Nghê Tiêu lập tức đẩy cô ta đến bên tường, dùng hai tay nhốt cô ta ở trong pham vi của mình, cô biết tư thế này sẽ làm cho người ta cảm thấy áp bách, Đan Diệc Thần không phải thích cảm giác này sao?.



Sắc mặt Lưu Văn Văn đại biến: “Chị muốn làm gì?”



Nghê Tiêu cười nhạt: “Thu hồi dáng vẻ vô tội của cô đi, Lưu Văn Văn, tôi luôn có gì thì nói thẳng cái đó, hôm nay đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi, trước đây cô và Đan Diệc Thần có quan hệ gì với nhau, tôi không xen vào, tôi biết những chứng cứ trong vụ kiện lần trước là do cô giở trò, tôi tưởng cô nên biết thu liễm bản thân mình một chút, không ngờ cô lại hắt cà phê vào người mình để đổ thừa cho tôi. Tôi không phải là đồ ngốc, có lần một lần hai sẽ dễ dàng có lần thứ ba, cô tốt nhất nên an phận một chút cho tôi, nếu không hậu quả cô tự gánh lấy” Cô nện một nắm tay vào tường ở bên cạnh Lưu Văn Văn, khí thế ngập trời.



Đợi đến khi Nghê Tiêu đi ra ngoài thì Lưu Văn Văn tức giận đến mức nổi điên, suýt nữa đã đập bể gương ở trong toilet.





Sau khi tất cà khôi phục lại bình tĩnh, cánh cửa toilet kế bên đột nhiên mở ra, Lặc Tư Thanh bước ra, trên mặt mang theo nụ cười có vẻ đăm chiêu.



Ngày sôm sau đi vào bệnh viện thăm, thì Lưu Văn Văn đã xuất hiện rồi, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì lại từ chối công việc làm luật sư ở văn phòng luật.



Lam Thiểu Ba vì thế phiền muộn suốt nửa ngày, Nghê Tiêu an ủi anh ta: “ Cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, nén bi thương a.”




Không có người âm thầm nhìn trộm nhất cử nhất động của mình, cô cảm thấy rất an tâm, nhưng lại không biết tất cả chỉ vừa mời bắt đầu.



Gần đây thành phố A bị cơn bão số bảy tập kích, toàn bộ thành phố giống như bị chon vùi trong biển nước, hỗn độn, không những hơi ẩm mù mịt, sắc trời âm u, đi ở trên đường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cây cối bị gãy, dây điện bị đứt, cột điện bị ngã, thậm chí nhiều tòa kiến trức còn bị sụp đ.



Thành phố luôn luôn xa hoa trụy lạc, bừng bừng sức sống, hiếm khi thấy xuất hiện tình cảnh lụi tàn, mà thân là tư lệnh quân khu, Đan Diệc Thần trở nên bận rộn hẳn lên, Nghê Tiêu vốn mừng thầm vì anh đi rồi cô có thể tự do, không ngờ ở một nơi khác, anh vẫn gây cho cô một khó khăn không nhỏ.



“ Nấu canh thật ngon chờ anh trở về” Mấy chữ ngắn gọn, ngay cả câu ân cần hỏi thăm cũng không có.



Nghê Tiêu phẫn hận tắt di động, sau một lúc oán giận, vẫn quyết định thực hiện tốt trách nhiệm của vị hôn thê.



Vì thế sau khi tan sở, cô quyết định lái xe đến chợ, căn cứ lời mẹ cô dặn, muốn nấu canh, thì phải dùng gà hầm mới ngon.




Chỗ chợ bán thịt gà, thịt vịt đông nghịt nhóm chị em tan tầm, tiếng gào thét của người bán hàng và tiếng cò kè mặc cả của các chị em, pha lẫn ở cùng một chỗ, Nghê Tiêu dẫm giày cao gót cao 7 tấc, cắn răng, hòa vào dòng người ồn ào này.



Cô cúi đầu bắt đầu công việc nghiên cứu những con gà trong lồng, cuối cùng chọn trúng một con gà ô, sau khi xách con gà ô không an phận vỗ cách phạch phạch ra khỏi chỗ bán gà, cô đi dạo chung quanh một vòng, cuối cùng cũng mua đầy nguyên liệu nấu ăn.



Ra khỏi chợ, cô đắc ý mang theo chiến lợi phẩm đi đến xe, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến cô suýt ngất, chiếc xe đang bình thường đột nhiên bị xì mất một lốp.



Nghê Tiêu sắc bén nhìn bốn phía, lập tức thấy mấy đứa nhỏ vừa chạy qua còn quay đầu cười một cách hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.



“Này, mấy đứa đứng lại cho chị!” Cô rống lên vài câu tượng trưng, nhưng lại ý thức được việc làm thật vô bổ, nên đành phải bất mãn đứng ở trên đường chờ xe.



Một chiếc BUICK màu xám lặng yên không tiếng động dừng ở ven đường, Nghê Tiêu vội vàng an ủi con gà mẹ trong tay, hoàn toàn không hề để ý đến sự xuất hiện của vai nam chủ vào trong mắt.




Phùng Tiểu Đình ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng thành công thu hút ánh nhìn của Nghê Tiêu.



“ Hóa ra là Phùng đại thiếu.” Cô cười giả một tiếng,vô cùng khách sáo nói.



Phùng Tiêu Đình đương nhiên nhìn thấy sự xa cách trên mặt cô, nhưng mà anh cũng không để ý, chỉ mở cửa xe, vẻ mặt cười nói: “Có cần tôi chở cô một đoạn không?”




Nghê Tiêu nhớ tới Đan Diệc Thần sắp về, cô lại là người không sợ trời không sợ đất, cho nên ngồi vào trong xe, để xem anh ta dám làm gì cô!



Dọc đường đi, Phùng Tiêu Đình cũng không nói chuyện, Nghê Tiêu quay mặt giả bộ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, gà mái trong tay lúc nào cũng kêu “ cục cục cục tác”. Sắc mặt Phùng Tiêu Đình dần dần có chút không tốt.



“ Nghê Tiêu, cô có thể đem con gà chết tiệt này ra chỗ khác đi không?” Anh che mũi, vẻ mặt chàn ghét nói.



Nghê Tiêu giơ tay lên, long gà bay đầy trời, nhẹ nhàng bay bay bên trong chiếc xen Buick, Phùng Tiêu Đình vẫy tay ngăn cản, trong lòng bắt đầu hối hận, vì sao anh lại mời cô ta lên xe cơ chứ!



Khi đèn đỏ ở giao lộ dọc đường, xe ngừng lại, Nghê Tiêu nhìn thấy có một đôi nam nữ đang ngồi bên trong chiếc xe đỗ giữa đường, người đàn ông thần sắc lạnh lùng, còn người phụ nữ bên canh lại khóc đến hoa lê đẫm mưa, bộ dạng không ngừng thút thít.



Mặc cho ai nhìn thấy cũng đều giống dáng vẻ của đôi tình nhân đang cãi nhau.



Nghê Tiêu dần cảm thấy tâm trạng của mình không tốt lắm, cô thu hồi ánh mắt nhìn con gà mái ở trong tay của mình, thì lửa trong lòng ngày càng lớn hơn.



Kỳ lạ là Phùng Tiêu Đình lại ở bên canh liên tục châm ngòi ly gián: “ Này, đó không phài là quân trường Đan sao? Tại sao người phụ nữ đó lại ở trên xe của anh ấy…”



“ Ánh mắt tôi không mù, không cần anh phải giải thích.” Cô hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.