Từng Bước Bạc Tình

Từng Bước Bạc Tình - Chương 7




Bạc Hương cưỡi ngựa đi suốt ngày suốt đêm, không đến năm ngày đã đến Đồng Liêu quan ngoại. Chiến sự bùng nổ, ở tường thành, quân sĩ của Vân Nam vương đều đang chấn thủ, Bạc Hương phải quay ngựa hướng về phía rừng sâu mà đi, nàng nghĩ Tiêu Tị hẳn là phải ở đó xây dựng cơ sở tạm thời.



Hoàng hôn buông xuống, rừng cây mênh mông vô tận, Bạc Hương đi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh lửa phía xa xa. Nàng vui mừng quá mà không chú ý đến phía sau có bóng đen đang từ từ tiến tới. Nàng chỉ cảm thấy cổ tê rần, trước mắt tối sầm lại, cứ như vậy mà mất dần tri giác.



Bạc Hương bị tiếng vó ngựa rung trời làm tỉnh lại, nàng vốn bị hôn mê, giờ phút này còn bị ánh mặt trời thiêu đốt, thật sự làm nàng cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Nàng khó khăn mở mắt ra nhìn, cảnh tượng trước mắt làm nàng nhất thời thanh tỉnh.



Giờ phút này nàng đang đứng ở trên tường thanh cao ngất, trước mặt chính là đại quân của Tiêu Tị. Tiêu Tị so với trước kia đã gầy đi không ít, có thể thấy hai tháng vừa qua chàng đã phải vất vả như thế nào.



“Tiêu Tị, phu nhân của ngươi hiện đang ở trong tay ta, nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, bổn vương sẽ để nàng sống. Còn nếu như không…” Lời còn chưa dứt, một ánh kim quang đặt ngay trên cổ Bạc Hương, Vân Nam vương tiếp lời: “Bổn vương sẽ giết chết phu nhân xinh đẹp này của ngươi.”



Hô hấp của Bạc Hương bị kiềm hãm, trong lòng nàng đang kêu gào: Tiêu Tị, chàng đừng lại đây, chàng đừng nghe những gì hắn nói. Thế nhưng khi Tiêu Tị thật sự thờ ơ, nàng vẫn không nhịn được thất vọng.



“Tiêu Tị! Đây chính là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi thật sự sẽ không cứu nàng?”



Khoảng cách xa như vậy, rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn mà Bạc Hương dường như còn có thể cảm nhận được trong mắt hắn là một sự nghiêm nghị khó tả: “Nếu như bản tướng quân đầu hàng, bỏ lại tướng sĩ, bỏ lại an nguy quốc gia,… vậy chẳng phải phụ sự coi trọng của bệ hạ, của dân chúng hay sao? Phản bội lại quốc gia, như thế nào còn mặt mũi nhìn tổ tông? Bỏ nàng không tính là bỏ, vì xã tắc mà chết, mới là phu nhân của Tiêu Tị ta.”




Hắn hiên ngang lẫm liệt nói, phía dưới quân sĩ nhiệt huyết sôi trào. Xa xa đại quân nhất tề hô cao khẩu hiệu, Vân Nam vương thấp giọng chửi mắng, thế nhưng Bạc Hương một chút cũng đều không nghe thấy, trong trời đất chỉ còn lại câu nói kia của hắn, từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai.



Lời nói này ấy thậy sự làm tổn thương lòng người, nàng yêu Tiêu Tị không phải bởi vì diện mạo hiên ngang, cương nghị quyết đoán của hắn hay sao? Thế nhưng hôm nay vì sao khi nghe những lời nói ấy, nàng đau đớn giống như trái tim đang bị khoét thành từng mảnh?



Vân Nam vương chán nản, một đao hạ xuống. Bạc Hương theo bản năng tránh, nhưng một đao dữ tợn kia đã lưu lại ấn ký trên gương mặt nàng. Nàng bụm miệng hét lên, Vân Nam vương kiên nhẫn không nổi, một cước đá nàng xuống dưới thành.



Tiêu Tị khi tiến đến cửa thành, chỉ thấy Bạc Hương tử trên thành cao rơi xuống, trên mặt, trên người đều là máu. Hắn cũng không rõ nàng rơi chỗ nào.




“Tướng quân… Còn vào thành không?” Liệt phó tướng do dự hỏi, Tiêu Tị nhìn cổng thành vất vả lắm cuối cùng mới công phá được, mãi sau hắn nói: “Theo ta vào thành.”



Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, bên trong thành tiếng chém giết vang lên.



Bạc Hương gần như mất đi ý thức, miệng vết máu không được cầm lại, bụng thì quằn quại đau. Tiêu Tị, ta đau lắm, khắp người đều đau, nhưng rõ ràng nơi đau nhất lại là trái tim kia, trái tim vì chàng mà động tâm, vì chàng mà áy náy không thôi. Tiêu Tị, chàng ở nơi nào…




Hai mí mắt nặng trĩu cuối cùng khép lại, vầng thái dương phía xa kia thực ấm áp, thực chói lòa. Nước mắt nàng chảy xuống.



Trận chiến ở Đồng Liêu quan, Tiêu Tị lại toàn thắng, chờ đến khi hắn xử lý xong toàn bộ những kẻ phản loạn của Vân Nam vương thì cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, Liệt phó tướng nhắc nhở hắn một câu hắn mới nhớ đến Bạc Hương.



Thời điểm Tiêu Tị mang theo quân đến ngoài thành, không ai tìm ra thân ảnh của Bạc Hương.



“Tướng quân, có cần phái người đi tìm?”



“Không cần” Tiêu Tị nhìn cánh rừng phía xa, trong mắt đen tối không rõ cảm xúc. “Tại một nơi cao như thế ngã xuống…” Tiêu Tị dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi phái người quay về Kim Lăng nói cho Trần bá ở Tiêu gia lập cho nàng một cái bài vị đặt ở từ đường, còn lại chờ ta về sẽ giải quyết sau.”



Tảng đá bên đường vương vãi đầy ánh trăng, Tiêu Tị bước đi thập phần thong thả. Bỗng nhiên một tiếng đàn từ đâu truyền đến, kỳ ảo mà mờ mịt, dư vị ngân nga.



Mi tâm hắn rung động, nghiêng đầu nói với Liệt phó tướng: “Ngươi đi hỏi xem là ai đang gảy đàn.”