Tulip Đen Huyền Bí

Tulip Đen Huyền Bí - Chương 10: Chuyện thần bí ngoài lề 1




Sau một buổi trưa không có gì đặc biệt, Luân Đôn thế kỷ 19 lại nổi lên sương mù, gió nhẹ thổi qua vườn hoa uất kim hương đủ loại sặc sỡ, hương thơm khắp chốn.



Giá trị vô giá của uất kim hương đen ánh tím, được gọi là “Faust”, một gốc cây nho nhỏ đã có giá trị mười bảng Anh, nhánh cây của nó, cũng có thể tách ra gây trồng thành gốc cây khác, lại càng cao đến một trăm bảng Anh, chỉ bởi vì nó gần giống với loại uất kim hương đen nhất.



Uất kim hương màu vàng nhạt “Bronze King”, mang theo sắc tím thì là Bronze “Louis XIV”, còn có một loại màu trắng tinh làm nền, trên đầu có lốm đốm lằn vân ngọn lửa đặc biệt, duyên dáng không có chút khuyết điểm nào, gây sững sờ cả Luân Đôn.



Hai người nam thanh nữ tú xấp xỉ 14 tuổi, 15 tuổi, vừa cười rộ rượt đuổi, vừa ngắm đông ngó tây, dường như đón lấy việc làm sẽ long trời lở đất bao nhiêu.



“Austin, cậu có chắc muốn làm thế không?” Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp giống như một con búp bê sứ ngồi xổm xuống, nhìn chàng trai có bề ngoài đẹp đẽ đem mấy gốc cây uất kim hương “Nữ hoàng bóng đêm” nhổ cả rễ lên.



Austin liếc mắt ngắm cô bé. “Nếu cậu sợ như thế, sao còn muốn lén để mình vào? Cũng không phải không biết quan hệ của cha cậu cùng cha mình”.



Khấu Nhi nhút nhát cầm lấy cái xới hoa, bắt đầu đào đất. Vâng, sự thật là cô cũng tò mò. Một lần vô tình núp ở trong tủ sách nghe lỏm được, mẹ của Austin và mẹ của cô nói đến chuyện vượt qua thời không, cô cùng Austin vẫn muốn thử nghiệm.



Thử nghiệm thế nào? Chính là Austin đem đồng hồ vàng khóa ở trong ngăn kéo bàn giấy của cha cậu ấy, nghĩ cách để lấy ra, cô thì nghĩ cách làm rõ xem mẹ cô chôn đồng hồ bạc ở đâu, đem hai cái đồng hồ vàng bạc đặt chung một chỗ, nghe nói phép lạ sẽ liền xảy ra –



“Mình mới không tin có cái chuyện xuyên qua thời không đâu! Các bà ấy chẳng qua là đang lừa người thôi”. Austin lạnh lùng giễu cợt.



“Lỡ như thật sự xảy ra, chúng ta làm thế nào?”



“Không làm thế nào cả, đương nhiên ở lại đó chơi một chút rồi về”.



Austin bĩu môi, đem cái xới hoa từ trong tay Khiết Nhi cướp trở về, đào tung đất lên, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tìm ra được đồng hồ bạc bị mẹ Khấu Nhi chôn.



Cả hai đều ngẩn ra một chút.



“Của cậu đâu nào?” Khấu Nhi e sợ hỏi.




“Đây nè”. Austin móc túi, tự mình lấy ra cái khóa từ trong ngăn kéo của cha tìm ra đồng hồ vàng.



“Austin, mình sẽ sợ…” Khấu Nhi ôm lấy thân mình.



“Thôi nào, cậu là người của dòng họ Charlemagne, thế nào ngay cả một chút máu lạnh của cha cậu mà cũng không di truyền lại sao?” Austin trợn tròn mắt.



Không quan tâm quỷ nhát gan nữa, cậu đem hai cái đồng hồ đặt ở trên lòng bàn tay, mò mẫm một lúc lâu nhưng chẳng có kết quả gì.




“Quả nhiên là lừa người ….” Austin lẩm bẩm.



“Cậu xem, bên cạnh có một cái nút nhỏ ấn, cái hình bánh răng kia, cậu có nhìn thấy không?” Khấu Nhi thận trọng chỉ tay.



Austin không nói mà chỉ liếc nhìn cô, ngón tay khẽ chạm vào cái nút ấn ẩn giấu bên trong mà Khiết Nhi phát hiện.



Tia sáng kỳ lạ, năng lượng mạnh mẽ, trải qua mười bốn năm sau, cuối cùng đã được phóng thích ra!



“Austin!” Khấu Nhi sợ hãi nép về phía Austin, nước mắt chảy xuống hốc mắt.



“Nhanh lên! Nắm chặt tay mình!” Austin xòe lòng bàn tay ra cho cô.



Hai bàn tay mềm mại non nớt, ở giữa không trung xiết chặt lẫn nhau, hai đôi mắt kinh hoàng nhìn nhau, vòng sáng màu vàng lóa mắt bao quanh hai người, kéo đến một không gian xa lạ khác.



Tích tắc, tích tắc. Đó, lại là một câu chuyện khác về tình yêu và thời không ……..