Về đến khách sạn, Chúc Tân Nguyệt nhẹ nhàng cắm bó hoa vào bình và khẽ chạm vào những cánh hoa trắng muốt.
Hệ thống thường ít khi lên tiếng, trừ khi bàn về số phận của nguyên chủ, nhưng lần này lại bỗng nhiên cất giọng: [Ký chủ.]
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi với vẻ tò mò.
[Có vẻ cô đã hiểu lầm một điều.]
Hệ thống dừng lại giây lát,
[Cô không phải là người chọn trở thành nữ phụ Chúc Tân Nguyệt, mà chính 'Chúc Tân Nguyệt' đã chọn cô.]
Chúc Tân Nguyệt nhíu mày, khó hiểu trước lời nói của hệ thống.
Nếu nó đang nói về thời điểm đầu tiên cô được chọn giữa cái c.h.ế.t và việc trở thành nữ phụ trong tiểu thuyết, thì bất kể lựa chọn nào, cô đều sẽ chọn không chết. Ai lại không muốn sống chứ?
[Cô là ký chủ đầu tiên dám nhấn nút tạm dừng ngay khi nguyên chủ sắp đi đến kết cục bi thảm.]
Giọng của hệ thống vang lên, mang theo âm sắc nhẹ nhàng:
[Bởi vậy, Chúc Tân Nguyệt trong thế giới ấy vẫn chưa thực sự chết.]
Cửa sổ kính bên ban công chợt lóe sáng, hiện ra như một cánh cửa giao hòa giữa hai thế giới, và hình ảnh bên ngoài chuyển thành khung cảnh phòng bệnh viện của một thực tại khác.
Chúc Tân Nguyệt tiến lại gần cửa sổ, tò mò nhìn qua lớp kính, và thấy một người phụ nữ giống hệt mình đang nằm yên lặng trên giường bệnh.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Cô áp tay lên cửa kính, muốn nhìn cho rõ hơn.
Họ trông giống nhau đến mức không thể tin nổi, nhưng khi quan sát kỹ, vẫn có những điểm khác biệt tinh tế.
Đuôi mắt và lông mày của Chúc Tân Nguyệt mang vẻ mềm mại hơn; đặc biệt lông mày, màu sắc nhẹ nhàng, nếu không được tô đậm bằng chì thì sẽ có phần nhợt nhạt.
Ngược lại, người phụ nữ trên giường có lông mày rõ nét hơn, đỉnh mày sắc sảo, khi nhíu lại, đuôi mày như lưỡi kiếm, trông đầy cá tính và phóng khoáng.
Chúc Tân Nguyệt có thể dễ dàng tưởng tượng, nếu cô ấy tỉnh dậy, sẽ mang hình dáng của một chiến binh nhỏ với áo choàng bay bổng, tay cầm thanh bảo kiếm.
Chúc Tân Nguyệt không có chị em gái ở thế giới cũ, chỉ có anh trai và em trai. Nhưng cô cảm thấy nếu có một người chị em gái, hẳn sẽ như thế này.
Nếu cô có chị em gái... cô hy vọng người đó không giống mình; quá lý trí sẽ trở nên lạnh lùng, quá nhạy cảm dễ làm mình tổn thương, và nếu quá chịu đựng, sẽ lại trở thành người vô cảm.
Chúc Tân Nguyệt chìm đắm trong những suy tư, bỗng nhớ lại lời Kỷ Lâm Dục đã nói:
"Miễn là em yêu bản thân mình."
Hóa ra, cô chưa bao giờ thực sự yêu chính mình.
"Phải làm thế nào để cô ấy tỉnh dậy?"
Chúc Tân Nguyệt nghiêm túc hỏi.
Hệ thống trả lời:
[Hãy thực hiện ước nguyện của cô ấy.]
Và đó chính là lý do mà hệ thống không bận tâm liệu những thay đổi của Chúc Tân Nguyệt có làm xáo trộn mối tình của các nhân vật chính trong tiểu thuyết hay không; điều duy nhất nó quan tâm là liệu Chúc Tân Nguyệt có thể giúp nguyên chủ thực hiện ước nguyện và mang lại sự hồi sinh cho cô.
Chúc Tân Nguyệt nắm chặt bàn tay, trong lòng cô đã nhận ra điều gì đó rõ ràng.
Ngay lúc ấy, một tiếng gõ cửa vang lên, khiến cảnh tượng của căn phòng bệnh trong cửa sổ kính biến mất, trả lại không gian yên tĩnh ban đầu.
Trấn tĩnh lại tinh thần, Chúc Tân Nguyệt mở cửa.
Kỷ Thanh Nguyên đứng bên ngoài, cầm theo điện thoại và bộ chuyển đổi của cô, vẻ mặt có chút sốt ruột.
"Lúc nãy gõ cửa mà không thấy em, em đi đâu vậy?"
Kỷ Thanh Nguyên hỏi, giọng điệu tỏ rõ sự tò mò.
Nhận lấy điện thoại từ tay anh, Chúc Tân Nguyệt chân thành trả lời:
"Em đi mua sắm quần áo với anh Lâm Dục."
Kỷ Thanh Nguyên nheo mắt, nhìn cô bước vào phòng. Khi anh định tiến vào, ánh mắt sắc lạnh từ phía Chúc Tân Nguyệt khiến anh lập tức dừng bước, rụt chân lại và đứng yên ngoài cửa. Một tay anh tựa vào khung cửa, nghiêng người nhìn vào trong.
"Tân Nguyệt, chuyện của hai chúng ta đừng kéo anh trai tôi vào được không?"
Kỷ Thanh Nguyên nhấn mạnh.
Anh lướt mắt qua hành lang vắng vẻ, rồi hỏi:
"Tôi có vài điều muốn trao đổi với em. Có thể vào không?"
Nếu là trước đây, anh đã đơn giản mà bước thẳng vào, nhưng giờ đây, không khí giữa họ khiến anh cảm thấy cần phải khách sáo hơn. Xét cho cùng, tình cảm của họ là gì, mà lại phải câu nệ như vậy?
Chúc Tân Nguyệt ngước nhìn anh một chút rồi khẽ gật đầu.
"Vào đi."
Kỷ Thanh Nguyên nhẹ nhõm thở phào, bước vào phòng và khép cửa lại cẩn thận, dường như sợ cô đổi ý đuổi anh ra ngoài.
Hành động của anh khiến Chúc Tân Nguyệt không nhịn được cười, chỉ tay về chiếc ghế sofa bên cạnh:
"Ngồi đó đi."
Cảm thấy có chút ngượng ngùng, Kỷ Thanh Nguyên tuân theo yêu cầu của cô, hạ mình xuống chiếc sofa với vẻ nghiêm túc như một học sinh đang chịu sự giám sát, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi. Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt nghiêng của cô, khi cô chìm đắm trong màn hình điện thoại, trong lòng anh lại văng vẳng một nỗi bứt rứt khó tả.
"Tôi biết rằng em từng tỏ tình với anh trai tôi chỉ để chọc tức tôi, chứ không phải vì yêu thật lòng."
Kỳ thực, Kỷ Thanh Nguyên đã muốn nói chuyện với Chúc Tân Nguyệt từ lâu nhưng chưa tìm được thời điểm thuận lợi.
Nghe vậy, Chúc Tân Nguyệt ngừng lướt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Kỷ Thanh Nguyên cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt sâu thẳm của cô. Dù vậy, sau khi quyết định đến đây, anh phải thành thật, ngay cả khi điều đó khiến anh cảm thấy bối rối.
"Tôi đã suy nghĩ lại, và nhận ra rằng không thể cứ dựa vào việc em thích tôi mà xem mọi điều tốt đẹp em làm cho tôi là lẽ hiển nhiên. Trước đây... Tôi đã có lỗi với em."
"Chúng ta có thể quay lại như xưa không?"
Anh không giấu được sự lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm còn giọng nói lại trở nên yếu ớt.
Chúc Tân Nguyệt đặt điện thoại xuống, quay người lại đối diện với anh, vẫn ngồi xếp bằng trên thảm.
Dù vị trí giữa họ một cao một thấp, nhưng thực sự quyền chủ động lại nằm trong tay Chúc Tân Nguyệt.
"Tôi không còn thích anh nữa."