Sáng sớm hôm sau, Chúc Tân Nguyệt đã có mặt tại địa điểm thử vai. Đây là tòa nhà được Tập đoàn Tấn Huyễn xây dựng riêng cho công ty sản xuất điện ảnh, với mỗi tầng đảm nhiệm một chức năng khác nhau.
Cô cùng trợ lý bước vào thang máy, đi lên tầng 10, nơi diễn ra buổi thử vai. Trong thang máy, hầu hết những người đi cùng đều là các diễn viên cũng đến để thử sức.
Vừa bước ra khỏi thang máy, ánh mắt của cô liền bị thu hút bởi biển chỉ dẫn ghi rõ địa điểm thử vai "Đào Hoa Nguyên", dẫn lối cho các diễn viên. Mùi nước hoa hòa lẫn trong không khí khiến cô không khỏi nhăn mặt, phải bịt mũi và hắt hơi liên tiếp hai cái, khiến những người xung quanh vội vàng tránh xa.
Chúc Tân Nguyệt nhanh chóng đeo khẩu trang và cùng trợ lý tiến về nơi thử vai. Dọc đường, cô không thể không chú ý đến sự hiện diện của vô số gương mặt xinh đẹp, mỹ nam mỹ nữ nơi đây. Quả thật, giới giải trí quy tụ hàng loạt ngôi sao; tất cả các diễn viên có mặt đều là những cái tên nổi bật, từng toả sáng trên các bảng xếp hạng nổi tiếng và sở hữu kinh nghiệm dày dạn trong lĩnh vực diễn xuất.
"Trời ơi! Lần đầu thấy nhiều người như vậy!"
"Nghe nói cả những nhà đầu tư lớn cũng đến đây!"
"Quả thật hoành tráng, cứ như mình tham gia vòng thử vai cho vai nữ chính ấy!"
Hai nữ diễn viên vừa rời khỏi phòng thử vai, họ đang trao đổi về trải nghiệm của mình. Dù nội dung cuộc trò chuyện không rõ ràng, nhưng Chúc Tân Nguyệt không thể không cảm thấy hồi hộp trong lòng. Điều đó khiến cô cảm thấy tâm trạng không được tốt lắm.
Cô điền xong phiếu phỏng vấn và nộp cho nhân viên, nhận thẻ số thứ tự rồi ngồi chờ ở hành lang, cố gắng trấn tĩnh lại.
"Số 30, Chúc Tân Nguyệt!"
Nhân viên gọi tên và ra hiệu cho cô vào phòng phỏng vấn.
Chúc Tân Nguyệt đứng dậy, tháo khẩu trang trước khi bước vào. Ngay khi vừa vào, cô nhìn thấy phía trước là một màn hình xanh lá cùng với một chiếc máy quay đặt ở giữa phòng. Nhân viên lại ra hiệu cho cô tiến lên trước máy quay.
Khi ngẩng đầu lên, lòng cô chợt khựng lại khi nhận ra người quen đang ngồi ở sau máy quay. Mặc dù phía bàn dài có rất nhiều người không quen biết, nhưng giữa phòng, hai gương mặt đặc biệt thu hút sự chú ý của cô; một là đạo diễn của bộ phim "Đào Hoa Nguyên", một là Kỷ Lâm Dục, người đang chăm chú đọc kịch bản.
Kỷ Thanh Nguyên đội một chiếc mũ lưỡi trai, ban đầu đang mải mê với chiếc điện thoại của mình.
Khi nhận ra sự có mặt của Chúc Tân Nguyệt, anh ngẩng đầu lên, cất điện thoại đi, nhẹ nhàng nhấc vành mũ, và dành cho cô một nụ cười ấm áp. Sau đó nghiêng người về phía đạo diễn và thì thầm điều gì đó.
Đạo diễn gật đầu và hỏi Chúc Tân Nguyệt:
"Em đã xem qua kịch bản chưa?"
"Rồi ạ," cô đáp.
"Diễn thử cảnh trước khi c.h.ế.t đi."
Khi nghe lời chỉ định, Chúc Tân Nguyệt nhận thấy Kỷ Lâm Dục từ phía sau máy quay ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh dõi theo cô. Ánh mắt ấy rất bình tĩnh, lạnh lẽo như lần đầu họ gặp gỡ, mang đến cảm giác thấu tận tâm can.
Kỷ Lâm Dục trong công việc hoàn toàn khác xa với con người thật của anh. Anh trở nên lạnh lùng và hoàn toàn không có một chút cảm xúc.
Cô biết nếu không thể diễn tốt, khả năng bị thay thế là rất cao.
"Tôi..." Chúc Tân Nguyệt run rẩy, ánh mắt cô dán chặt về phía trước, bất ngờ nước mắt bắt đầu ướt đẫm:
"Tôi chưa kịp báo cáo với nhị trưởng lão..."
Giọng nói của cô mang theo nỗi uất ức, tiếc nuối cùng nỗi sợ hãi về cái chết. Nước mắt chỉ đọng lại ở khóe mi, không rơi xuống mà khiến đôi mắt cô đỏ ngầu.
Kỷ Lâm Dục chăm chú quan sát cô gái trước máy quay, vô thức siết chặt kịch bản trong tay.
Khó có thể xác định được đây là diễn xuất hay thật lòng.
"Tốt lắm!"
Đạo diễn không kìm được phấn khích và vỗ tay. Kỷ Thanh Nguyên ngồi bên cạnh cũng trông bất ngờ, ánh mắt tán thưởng dành cho cô.
Chúc Tân Nguyệt cúi đầu, nhân viên bên cạnh tiến tới đưa cho cô khăn giấy.
"Cảm ơn, cảm ơn" Cô nói, giọng vẫn còn nấc nghẹn.
Sau khi hoàn thành buổi thử vai, Chúc Tân Nguyệt bước ra ngoài. Kỷ Lâm Dục nhìn theo bóng lưng cô, đứng dậy và trao đổi với đạo diễn một lúc trước khi rời đi.
Kỷ Thanh Nguyên vẫn ngồi lại, tiếp tục phỏng vấn với đạo diễn, ánh mắt hướng theo anh trai, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Tiếp theo, sẽ phỏng vấn nữ chính. Thanh Nguyên, cậu giúp em ấy diễn thử nhé,"
Đạo diễn nói và vỗ vào vai Kỷ Thanh Nguyên. Kỷ Thanh Nguyên bừng tỉnh, nở một nụ cười đáp:
"Vâng ạ."
Ra khỏi phòng phỏng vấn, Kỷ Lâm Dục không thấy đâu bóng dáng Chúc Tân Nguyệt đâu. Điều đó khiến anh cảm thấy kỳ lạ, dù không rõ lý do là gì nhưng anh vẫn thấy cần phải tìm cô.
Sau khi đi một vòng quanh hành lang tấp nập, nơi các diễn viên đang xếp hàng mà không thấy cô, anh quyết định chuyển sang hành lang yên tĩnh hơn. Khi đi qua thang máy, anh dừng lại nghĩ có thể cô đã rời đi.
Khi quay người định rời đi, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng nấc nhẹ, phát ra từ cầu thang bộ.
Kỷ Lâm Dục tiến về phía cầu thang, dừng lại trước cánh cửa chống cháy đang mở hé, và thấy cô co ro lại, ngồi trên bậc thang, vùi mặt vào đầu gối mà khóc lặng lẽ.
Anh nắm chặt tay, cảm giác bất an tràn ngập.