Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: @Lệ Diệp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Niệm Niệm đeo cặp sách cùng ra cửa với Cố Lẫm.

Cố Lẫm nhìn chằm chằm cặp sách của cô, nhấp môi mỏng, trong con ngươi đen có vài phần không vui.

Hôm nay lại không đi học, tiểu nha đầu còn mang theo cặp sách làm cái gì, chẳng lẽ phong thư tình kia cô còn đặt ở cặp sách, muốn mang theo bên mình?

Nhan Niệm Niệm không biết anh suy nghĩ cái gì, thấy anh nhìn cặp sách của mình, giải thích nói: "Em mang theo bản gốc của mấy bản nhạc kia, là từ khúc bản thân em làm từ nhỏ đến lớn, đặt ở trong nhà không yên tâm. Sau này em tới trường học thì để ở biệt thự nhỏ bên kia." Rương hành lý của cô thật sự không có gì khiến Liễu Như Chân có thể mơ ước, nhưng mà bản khúc phổ này là bảo bối cô âu yếm, cô không muốn để Liễu Như Chân nhìn thấy, càng không muốn bị Cố Dao chiếm lấy.

Mày Cố Lẫm nhăn lại, "Ngày mai chúng ta liền đem biệt thự nhỏ thu thập cho tốt, em có cái đồ vật quan trọng gì đều để tới bên kia, nơi đó ngày thường chỉ có dì Tiết cùng một người bảo vệ, đều là người của ông ngoại, rất an toàn, em coi như là địa bàn của chính em đi."

Xe rời khỏi nội thành, hướng tới ngoại ô mà đi, Cố Lẫm một bên lái xe một bên giải thích cho cô: "Ông ngoại ở tại ngoại ô, tuy rằng một người ở có chút tịch mịch, nhưng ông ấy thích không khí ở ngoại ô, gần đấy còn ở mấy người bạn già của ông ấy, biệt thự cũng dựa gần, lái xe vài phút liền đến, bọn họ thường thường tụ họp ở bên nhau."

Nhan Niệm Niệm chưa có đi qua nơi đó của Giang lão gia tử, hơn nữa, kiếp trước cô ở nhà họ Cố, Liễu Như Chân cũng chỉ ở ngày ăn tết cùng đại thọ của lão gia tử mới đi qua đó, Cố Đồng Bằng đến đó có thường xuyên hay không cô cũng không biết.

Mặc kệ là Liễu Như Chân có ý kiến gì với Giang lão gia tử, hay là Giang lão gia tử không muốn thấy Liễu Như Chân, dù sao quan hệ của bọn họ không phải rất thân cận.

Nhan Niệm Niệm cảm thấy điểm này cũng không kỳ lạ, cho dù Liễu Như Chân đoan trang hào phóng, nhưng đối với lão gia tử mà nói, nhìn thấy bà ta khẳng định sẽ nhớ tới đứa con gái mất sớm của mình, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.

Lại nói tiếp, đánh giá về Cố Đồng Bằng cũng không tệ lắm, mọi người đều nói ông ta trọng tình trọng nghĩa, sau khi vợ qua đời ông ta tuân thủ tám năm, vẫn luôn không có ý tứ tái giá, sau này Cố Lẫm bị thương, ông ta mười phần đau lòng, vì chăm sóc tốt cho con trai, lúc này mới cưới Liễu Như Chân.

Đối với cái cách nói này, Nhan Niệm Niệm giữ lại thái độ.

Cố Đồng Bằng và Cố Lẫm cũng không thân mật, vừa không yêu thương cũng không nghiêm khắc, thật sự có chút xa cách giống như người xa lạ, hơn nữa Cố Đồng Bằng cũng không quan tâm Cố Lẫm chút nào, mặc kệ là bạn bè anh qua lại hay là học tập, một chút cũng không giống bộ dáng một người cha nên có.

Đương nhiên, có lẽ Cố Lẫm khi còn nhỏ bọn họ vẫn là một cặp cha con thân mật, sau khi bị thương Cố Đồng Bằng dần dần thất vọng cũng có khả năng.

Xuất phát từ nhà họ Cố lái xe một giờ, tới ngoại ô rồi.

Nơi Giang lão gia tử ở đặc biệt lớn, cơ hồ xem như là một trang viên, chỗ cổng lớn còn có bảo vệ canh gác.

Xe Cố Lẫm từ cổng lớn bắt đầu tiến vào, Nhan Niệm Niệm còn tưởng rằng đây là một cái tiểu khu, có rất nhiều cái loại biệt thự này, đi vào bên trong mới phát hiện chỉ có một mình nhà họ Giang ở, bởi vì chỉ có một đống nhà chính, một bên có nhà phụ, còn có hoa viên cùng hồ nhân tạo.

Nhan Niệm Niệm còn nghĩ rằng một mình lão gia tử ở đây, trong nhà khẳng định rất an tĩnh, không nghĩ tới còn chưa vào cửa, liền nghe được một trận âm thanh náo nhiệt.

Nhan Niệm Niệm: "......" Giống như đang hát tuồng.

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, "Ông ngoại thích kinh kịch (*), bạn già của ông ấy cũng thích cái này, thường thường bọn họ tới cùng nhau xướng một đoạn."

(*) Kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.

chapter content



(Ảnh minh họa)

Quả nhiên, vừa vào cửa liền thấy năm sáu lão nhân ngồi vây quanh ở bên nhau, có kéo nhị (*), có đánh bản, còn có xướng.

(*) Nhị: Loại nhạc cụ dùng để hoà tấu trong kinh kịch.

Quản gia cười chào đón, "Tiểu thiếu gia tới."

Mấy lão nhân đều ngừng lại, "U, hôm nay tiểu tử Lẫm tới sớm, còn nghĩ rằng giữa trưa nó mới đến đó."

Giang lão gia tử vẫy tay, "Lại đây, hôm nay mang bạn tới đây?"

Cố Lẫm mang theo Nhan Niệm Niệm qua đó, "Ông ngoại, đây là Nhan Niệm Niệm, Niệm Niệm, đây là ông ngoại."

"Ngoại ——" Nhan Niệm Niệm thiếu chút nữa theo anh hô lên "Ông ngoại", may mắn kịp thời phanh lại, sốt ruột một cái đem đầu lưỡi cũng cắn một chút, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên, "Giang gia gia khỏe."

Hiển nhiên Giang lão gia tử biết Nhan Niệm Niệm là ai, hơi kinh ngạc chớp mắt một cái, cười nói: "Tới rồi thì coi như nhà mình, đừng khách khí."

Một nhóm lão nhân ở bên trong có chút chưa đã thèm, "Vậy hôm nay liền xướng đến đây trước đi, chúng ta lần sau lại tụ họp."

Cố Lẫm vội nói: "Ông ngoại mọi người tiếp tục, không thể để cháu tới liền làm gián đoạn mọi người." Bình thường anh đều giữa trưa mới tới, hôm nay mang theo tiểu nha đầu cho nên cố ý tới sớm.

Mấy lão nhân bên trong xua xua tay, cười nói: "Quên đi, cái hoá trang này xướng ra mọi người cũng không thích, nếu là cái tiểu nha đầu này đóng vai, kia mới là khuynh quốc khuynh thành như Trình Tuyết Nga đó." Nói rồi, ông ấy tiếc nuối mà nhìn nhìn Nhan Niệm Niệm, người trẻ tuổi đều không yêu kinh kịch, tiểu nha đầu cho dù đóng vai cũng sẽ không xướng nha.

Đôi mắt vừa tròn lại sáng của Nhan Niệm Niệm cười cong lên, "Vậy...... Cháu đóng vai cho ngài nhìn xem?"

"U!" Lão nhân kinh ngạc hỏi: "Cháu biết Trình Tuyết Nga?"

Đầu nhỏ của Nhan Niệm Niệm gật gật, "Ừm, cháu cũng thích 《 phượng còn sào 》, nghe qua rất nhiều lần đó."

Nếu cô chỉ ở thời điểm vào cửa nghe xong hai câu là có thể nói ra tên kịch này này, hiển nhiên là quen thuộc. Giang lão gia tử tức khắc hứng thú, "Tới tới, trước xướng một đoạn nghe một chút." Thích nghe là một chuyện, có thể xướng hay không cũng chính là một chuyện khác.

Từ nhỏ đến lớn Nhan Niệm Niệm cũng không biết lên sân khấu bao nhiêu lần, một chút cũng không luống cuống, duyên dáng yêu kiều hướng về phía bên trong vừa đứng, tay xếp thành hình hoa lan bày một tư thế, "Vốn là phải theo mẫu thân vào kinh tị nạn, nữ nhi gia đi lung tung thật là xấu hổ......"

"Oa nha nha nha ——" một lão nhân kinh ngạc mà nhạc cụ cũng chưa đuổi kịp, kêu lên, "Cháu có phải là một đoàn khúc nghệ (*) gì hay không?! Làm sao lại xướng tốt đến như vậy?"

(*) Khúc nghệ: Nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian.

Nhan Niệm Niệm cười nói: "Không phải, cháu chỉ là yêu thích không chuyên thôi."

Mấy lão nhân hiếm lạ mà không được, ồn ào suy nghĩ để Nhan Niệm Niệm đóng vai, "Lão Giang nơi này của ông không phải có quần áo sao, cho tiểu nha đầu mặc vào thử xem."

Mấy cái người này đều là người yêu thích kinh kịch, không chỉ có nhạc cụ, trong nhà còn có trang phục diễn kịch.

Giang lão gia tử cho người đem quần áo lấy ra, "Da mặt của tiểu nha đầu rất mềm, không cần trang điểm đi?"

Mấy lão nhân cũng đều gật đầu, khuôn mặt nhỏ kia vừa trắng lại mềm, mềm đến có thể véo ra nước, bọn họ cũng không nỡ để cô trang điểm lớp phấn dày đặc, rất sợ mặt cô bị thương.

Nhan Niệm Niệm thay diễn phục, cô kéo tay áo lắc lắc, bộ dáng rất là tò mò.

"Như thế nào, Niệm Niệm chưa từng mặc diễn phục?" Giang lão gia tử thấy cô xướng tốt đến như vậy, còn nghĩ rằng khẳng định cô là khách mời từng lên sân khấu biểu diễn.

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Chưa từng mặc qua, diễn phục này còn khá xinh đẹp."

Đây là một bộ diễn phục màu xanh, tôn lên khuôn mặt nhỏ trong suốt như tuyết của cô, Giang lão gia tử cùng mấy bạn già đều đặc biệt vừa lòng, "Được rồi, diễn phục này chỉ có mặc ở trên người con bé, mới được coi thật sự là Trình Tuyết Nga, mặc ở trên người chúng ta, chỉ có thể coi là Trình Tuyết Nhan!"

Một người khác cười nói: "Đừng coi trọng bản thân, ngay cả Trình Tuyết Nhạn cũng không phải, chỉ có thể coi là đại phu nhân!"

Mọi người cười vang.

Cố Lẫm không biết Phượng còn Sào là cái gì, tự nhiên cũng nghe không hiểu bọn họ chê cười, nhưng tiểu nha đầu thật là đẹp mắt, mặc diễn phục dịu dàng đứng ở nơi đó, tựa như một tiểu thư khuê các ở cổ đại.

Ngón tay cô xếp thành hình hoa lan, xướng cái gì "Ngày ấy hắn tới đem nô lừa......" Âm thanh của cô mượt mà nhẹ nhàng, bởi vì tiếng nói có chút sàn sạt, giọng hát có vẻ thú vị đậm đà, lại mang theo tinh tế tươi mát đặc biệt của cô.

Cố Lẫm không thích kinh kịch, anh cảm thấy ê ê a a mà nghe khiến người ta sốt ruột, chính là nhìn Nhan Niệm Niệm, anh cảm thấy bản thân có thể nghe một trăm năm!

Nếu anh là Chu Thiên Tuế trong phim, cũng sẽ hận không thể đem cái "Trình Tuyết Nga" xinh đẹp ngoan ngoãn này lừa tới trong lòng ngực.

Không đúng, anh so với Chu Thiên Tuế cầu mà không được kia hạnh phúc hơn nhiều, tiểu nha đầu vốn dĩ chính là của anh, căn bản không cần lừa!

Giang lão gia tử tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc cháu ngoại vài lần, trong lòng thở dài: Tiểu tử ngốc, nhanh như vậy liền rơi vào rồi!

Ông ấy đau lòng cháu ngoại ngốc nghếch của mình, lại cảm thấy một trận may mắn. Đứa nhỏ này càng ngày càng lạnh nhạt, ngay cả ông ấy cũng chỉ thân cận một chút, cùng Cố Đồng Bằng cũng chưa từng nói chuyện, càng đừng nói Liễu Như Chân.

Đứa cháu ngoại ngốc nghếch này cũng sắp đủ mười tám tuổi, cũng không gặp được người con gái nào anh quá thích, xem ánh mắt anh nhìn tiểu nhà đầu người ta, kia tuyệt đối là động tâm.

Cố Lẫm ôm cánh tay ngồi ở sô pha, hai chân dài duỗi thẳng, lười biếng mà vắt chéo ở một chỗ.

Chờ bọn họ xướng xong một đoạn, anh đứng lên, bưng chén nước đưa đến trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Niệm Niệm, uống cho đỡ khát."

Mấy bạn già thỏa mãn đến hai mắt phát sáng, "Tiểu nha đầu xướng đến thật quá tốt! Còn có thể khác không?"

Nhan Niệm Niệm nhấp miếng nước, "Còn có Quý Phi say rượu, khóa lân túi, tam nương dạy con, Mục Quế Anh đại xé trời môn trận gì đó."

"Ai u!" Một lão nhân hưng phấn đến xoa xoa tay, "Chúng ta ——"

Ông ấy do dự một chút, cười ha ha, "Chúng ta liền không quấy rầy ông cháu lão Giang, lần sau, tiểu nha đầu, lần sau cháu tới chúng ta lại xướng được không?" Bọn họ cùng Giang lão gia tử đều là bạn bè già nhiều năm, trước nay chưa thấy qua Nhan Niệm Niệm, hiển nhiên là lần đầu tiểu nha đầu tới cửa, lại là Cố Lẫm mang tới đây, này liền có chút thú vị khác. Cho dù bọn họ hận không thể nghe tiểu nha đầu lại xướng nhiều hơn vài đoạn, cũng không nên liên tục quấy rầy.

Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Được ạ." Tuy rằng bản thân cô cũng không biết lần sau khi nào lại đến, nhưng loại hiện trường có người đáp diễn có người đệm nhạc này, cô cũng rất thích.

Mấy bạn già đi rồi, Giang lão gia tử cùng Cố Lẫm, Nhan Niệm Niệm ngồi nói chuyện phiếm, lão gia tử không có gặng hỏi tình huống gia đình hay lý lịch sinh hoạt gì đó của Nhan Niệm Niệm, cười tủm tỉm hỏi cô đã quen sinh hoạt ở Yến Thành hay chưa, nếu là gặp phải cái khó khăn gì, liền tìm Cố Lẫm giúp đỡ.

"Ông ngoại," Cố Lẫm nói: "Cháu cùng Niệm Niệm chuẩn bị đem biệt thự nhỏ bên cạnh trường học bố trí lại lần nữa một chút, tầng hai biến thành hai gian phòng ngủ cùng một gian phòng đàn một gian thư phòng, phòng đàn cho Niệm Niệm luyện đàn, thư phòng cháu học tập, Niệm Niệm còn có thể bổ túc môn học cho cháu."

Lão gia tử rất là kinh hỉ, "Tiểu tử thúi chịu học tập nha!"

"Vậy cũng đúng!" Cố Lẫm liếc nhìn Nhan Niệm Niệm một cái, "Cháu muốn thi đại học." Tốt nhất là đại học cách cô không xa.

Lão gia tử vừa thấy liền biết cháu ngoại chịu học tập cùng tiểu nha đầu có quan hệ, mặc kệ là cái nguyên nhân gì, dù sao đây là chuyện tốt.

Tiểu nha đầu này thật đúng là một của quý, lớn lên đẹp, tính tình ngoan ngoãn, biết hát tuồng, còn có thể mang theo cháu ngoại vươn lên, mấu chốt là, cháu ngoại thích cô.

Ăn cơm trưa xong, lão gia tử muốn nghỉ trưa, Cố Lẫm hỏi: "Niệm Niệm muốn ngủ một lát hay không? Trên tầng có phòng."

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Em muốn đi bộ một chút." Cô muốn nhìn nơi lão gia tử hoạt động một chút, lưu ý một chút cuối cùng là nơi nào sẽ xảy ra vấn đề.

Cố Lẫm mang theo Nhan Niệm Niệm ra cửa, đi ra hoa viên phía trước.

Hiện tại là đầu thu, hoa trong hoa viên nở đến tốt nhất, Nhan Niệm Niệm một bên xem hoa, một bên lặng lẽ quan sát đến cái giá dây đằng, còn nhẹ nhàng dùng tay kéo kéo, phát hiện rất rắn chắc, hẳn là người ngã xuống sẽ không đến hỏng.

Cố Lẫm nhận được hoa cũng không nhiều lắm, hễ là biết tên anh liền nói một tiếng với Nhan Niệm Niệm.

Đường trong hoa viên lót đá cuội, đường mòn chỉ cho phép người sóng vai đi qua.

Cố Lẫm đi ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm, cánh tay của hai người dường như muốn dán ở bên nhau, anh cảm giác chỉ cần thân thể của bản thân hơi nghiêng sang một chút, là có thể đụng tới cô.

Anh làm bộ lơ đãng mà giơ tay chỉ chỉ một nhánh cúc hoa, "Cái này hình như gọi là dao đài ngọc phượng." Thời điểm cánh tay buông xuống, anh cố ý không có thu liễm, động tác hơi lớn một chút, mu bàn tay anh nhẹ nhàng ma sát tới trên cổ tay của Nhan Niệm Niệm.

Trong lòng Cố Lẫm nhảy dựng, tuy rằng thời điểm lần đó đắp đá cho cô, anh đã từng nắm cổ tay của cô, nhưng hiện tại hai người sóng vai đi ở trong hoa viên, tình hình khác biệt rất lớn, nếu là anh cầm tay cô, vậy xem như là dắt tay!

Cố Lẫm lén lút vươn một ngón tay, thử thăm dò duỗi về phía cổ tay của Nhan Niệm Niệm.

Lập tức sắp đụng tới cổ tay non mịn của Nhan Niệm Niệm, cô đột nhiên giơ một ngón tay lên, "Cái bàn nhỏ kia là làm gì đó?"

Cố Lẫm: "......"

Rốt cuộc là tiểu nha đầu phát hiện mưu đồ của anh, cố ý tránh khỏi anh, hay là thuần túy đúng lúc?

Anh cúi đầu thật sâu mà nhìn cô một cái, lúc này mới theo tay cô chỉ nhìn qua đó.

Cô chỉ chính là kia phiến hồ nhân tạo, bên hồ dùng tấm ván gỗ dựng thành một sân phơi nhỏ duỗi đến trên mặt nước, rộng một mét, dài hai ba thước, thật ra chính là một cái cầu tàu (*) nhỏ đặc biệt.

(*) Cầu tàu: Cầu tàu; cầu xếp dỡ hàng hoá (ở nhà ga, bếp cảng, mỏ hoặc nhà máy.)

"Cái kia nha, đó là chỗ gia gia câu cá."

"Em qua đó nhìn xem!" Nhan Niệm Niệm nói xong, chạy chậm rời đi.

Cố Lẫm nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, nheo đôi mắt lại.

Tuy rằng tiểu nha đầu biểu hiện đến giống như không nhận thấy được động tác của anh, chính là nhìn bước chân của cô lại có chút hoảng loạn, còn có vừa rồi khi nói chuyện, khuôn mặt nhỏ cũng có chút hồng.

Tiểu nha đầu...... Thẹn thùng.

Cố Lẫm nhéo nhéo ngón tay vừa rồi thiếu chút nữa thực hiện được, môi mỏng hơi hơi cong lên.

Nhan Niệm Niệm tim đập đến cực nhanh, cô cảm giác được, vừa rồi là Cố Lẫm muốn dắt tay cô.

Quá nhanh!

Với anh mà nói, hai người vừa mới quen biết năm sáu ngày mà thôi.

Nhan Niệm Niệm vẫn luôn chạy đến tới chỗ cầu tàu mới dừng lại, cô quay đầu lại nhìn, bước chân Cố Lẫm dài, chậm rì rì mà đi tới.

Nhan Niệm Niệm xoay người, che ngực lại, trộm mà thở phào nhẹ nhõm.

Miễn cưỡng bình tĩnh lại, lúc này cô mới nhớ tới vừa rồi thời điểm chạy tới đây, tiếng vang dưới chân giống như có chút không đúng lắm.

Nhan Niệm Niệm cúi đầu, tấm ván gỗ lót trên cầu tàu thật sự chỉnh tề, nhìn không ra cái gì.

"Lão gia tử rốt cuộc có phải xảy ra chuyện ở chỗ này hay không đây?" Nhan Niệm Niệm nghi hoặc mà bước đi hai bước, cũng không cảm giác được cái gì không thích hợp.

Cô ngồi xổm cúi đầu xuống, giữ lực, nhảy dựng lên lại rơi xuống thật mạnh.

Thứ nhất là cảm thấy tiếng vang có chút kỳ lạ, thứ hai, "Răng rắc ——" một tiếng, cầu tàu nhỏ trực tiếp đứt gãy, Nhan Niệm Niệm kinh hô một tiếng, rớt vào trong nước.

"Anh trai!" Một tiếng gọi chỉ ra một nửa, toàn bộ Nhan Niệm Niệm liền bị bao phủ.

Nước lạnh băng từ bốn phương tám hướng vây quanh cô, cô chưa kịp đóng miệng lại, bị uống một ngụm to nước.

Nhan Niệm Niệm luống cuống, cô liều mạng duỗi chân, hai cái cánh tay cũng không hề có kết cấu mà giãy dụa, lại cảm giác bản thân cách mặt nước càng ngày càng xa, cô cảm thấy ngực có chút buồn, tựa hồ sắp không thở nổi, cô muốn hô hấp, lại bị nước rót vào xoang mũi, cái mũi tức khắc vừa chua xót lại chát, nước mắt cô lập tức bị sặc ra.

Cô thấy tóc dài của mình nhẹ nhàng bay lên, giống như là thủy tảo. Cô thấy cây cột chống đỡ phía dưới cầu tàu chặt đứt, cầu tàu dài hai ba mét, bên ngoài một mét trực tiếp chui vào trong nước.

Cô thấy có bóng dáng một người, từ không trung nhảy xuống, hai tay mạnh mẽ bơi xuống nước, người liền đến trước mặt cô.

Cặp cánh tay kia ôm lấy cô.

Ấm áp rắn chắc.

Khiến cho người ta vô cùng an tâm.