Editor: Anne
Tiểu thiếu gia thấy cậu né hắn thì nước mắt rơi càng nhiều.
"Cậu có phải đang nghĩ tôi khóc rất ngu đúng không?" Tiểu thiếu gia chất vấn.
Ngư Đa Đa vốn dĩ định thành thật gật đầu nhưng nhìn nước mắt chảy ròng ròng trên mặt tiểu thiếu gia, mặc dù ngốc thì ngốc thật nhưng hắn thật sự hơi đáng thương.
Cậu nói dối: "Tôi không thấy cậu ngốc đâu."
Dù sao, dù sao cũng không giống bình thường.
Tiểu thiếu gia không tin: "Ánh mắt cậu nhìn tôi cứ như đang nhìn một thằng ngốc."
Ngư Đa Đa:...
Ngư Đa Đa vươn tay che mắt: "Được rồi, giờ không nhìn thấy nữa."
Cậu che kín mắt thì tiểu thiếu gia sẽ không bị ánh mắt của cậu làm tổn thương!
Tiểu thiếu gia nhìn cậu che mắt lập tức hiểu được ý cậu, càng suy sụp hơn.
Tiếng gào khóc suýt nữa làm điếc tai Ngư Đa Đa.
May mắn thay, trước khi Ngư Đa Đa bị tiếng thét của tiểu thiếu gia khủng bố thì quản gia và 120 đã đến.
"Thiếu gia Linh, cậu có sao không?!"
Quản gia luống cuống đỡ hai người ngồi dưới đất đi lên trên xe cấp cứu.
Trên xe cấp cứu, Ngư Đa Đa cũng kéo theo cái xe lăn bị hỏng.
Quản gia nhìn xe lăn lại nhìn thiếu niên xinh đẹp đang nằm trên giường nhỏ, cảm thấy áy náy.
"Cậu yên tâm, nhà chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho các chi phí y tế và bồi thường các tổn thất khác."
Quản gia an ủi thiếu niên bị thương và hứa bồi thường cho cậu nhiều lợi ích khác.
Ngư Đa Đa không nói gì.
Chỉ là sau khi quản gia nói xong thì cậu chỉ vào xe lăn: "Phải sửa lại cho tui đó."
Quản gia gật đầu một cách đương nhiên: "Cậu đi bệnh viện kiểm tra trước rồi tôi sẽ mua cho cậu xe lăn tự động đời mới nhất."
Ngư Đa Đa "ừm" một tiếng rồi đắp chăn đơn nghỉ ngơi.
Từ khi lên bờ tới giờ cậu chưa từng chợp mắt.
Ngư Đa Đa nhắm mắt nhưng tiểu thiếu gia thì không.
Hắn đáng thương ngồi trên giường, đôi mắt sưng húp nhìn quản gia: "Chú Lý, anh trai cháu sao rồi?"
"Đại thiếu gia đang nằm trong khoang điều trị ngủ đông."
Quản gia cầm khăn ướt lau mặt cho tiểu thiếu gia nhà mình: "Cháu đừng lo lắng quá, ông chủ còn đang ở đó, đại thiếu gia sẽ không sao."
Tiểu thiếu gia nhớ đến lần gọi video với anh trai mà lo lắng.
"Anh cả vẫn đang nói mê ạ?" Tiểu thiếu gia hỏi.
Quản gia nghĩ chút: "Giờ nói ít hơn rồi."
"Vẫn muốn nhảy xuống biển ạ?"
"Không nhảy."
Quản gia an ủi tiểu thiếu gia: "Bên đó có dàn bác sĩ hàng đầu, lại còn là đội ngũ bác sĩ chuyên chữa trị cho đại thiếu gia, có bọn họ thì đại thiếu chắc chắn bình an."
Tiểu thiếu gia được quản gia dỗ dành một lúc mới dỗ nín được.
Cậu ta dụi mắt, anh cả tốt như vậy thì sẽ thuận lợi đủ đường thôi!
Ngư Đa Đa nghe được hai người họ nói chuyện, cậu chỉ nhận rút ra được một tin tức về đại thiếu gia – Anh ta bị bệnh.
Xe cấp cứu đi thẳng qua các đèn giao thông đến bệnh viện rất nhanh.
Cả Ngư Đa Đa và tiểu thiếu gia đều được đưa đi kiểm tra toàn thân, cơ quan cơ thể người cá không giống với cơ thể con người lắm, sau khi kiểm tra, cậu bị đưa ngay vào phòng bệnh.
"Tình huống của bệnh nhân rất đặc biệt."
Bác sĩ nói với quản gia: "Thân thể cậu ấy khác với người bình thường."
Quản gia nhăn mày, hỏi trọng điểm: "Giờ cậu ấy có an toàn không?"
"An toàn."
Tai nạn xe cộ không gây ra quá nhiều tổn thương cho Ngư Đa Đa, nhưng cậu bị thương nhẹ.
Bác sĩ cầm tờ giấy khám bệnh rồi nói tiếp: "Cậu ấy an toàn, người chỉ cần nghỉ ngơi là được. Tôi muốn nói là nội tạng của cậu ấy không giống người thường —"
Chưa nói xong, quản gia đã cắt lời: "Thân thể đặc biệt của cậu ấy có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ này không?"
"Không liên quan."
Quản gia nghe được những lời này thì hơi mỉm cười: "Nếu cơ thể cậu ấy đặc biệt không phải do tai nạn xe tạo thành, hơn nữa vết thương của do tai nạn tạo thành của cậu ấy chỉ cần nghỉ ngơi thì tôi có thể lựa chọn để cậu ấy chỉ dưỡng bệnh được không?"
Bác sĩ ngẩn ra, chỉ có thể trả lời: "Được."
Được sự cho phép của bác sĩ, quản gia mời dàn y tế tốt nhất để chữa bệnh và chăm sóc cho Ngư Đa Đa.
Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia đâm người nên cậu ta rất quan tâm Ngư Đa Đa.
"Đa Đa, cậu đang ngủ hả?"
Trong phòng bệnh, tiểu thiếu gia còn đang quấn băng trắng quanh đầu lại đến nói chuyện với Ngư Đa Đa.
Ngư Đa Đa thấy cậu ta tới thì định giả vờ ngủ.
Tiểu thiếu gia cười hí hí ngồi xuống bên giường bệnh, đưa tay chọc má Ngư Đa Đa.
"Đa Đa, tôi biết cậu đang giả vờ ngủ." Thiếu gia nói bên tai cậu: "Tôi đến để cho cậu đỡ buồn, mở mắt nhìn tôi nè."
Ngư Đa Đa không mở mắt.
"Tôi mua cho cậu điện thoại di động á, là cái vật hình chữ nhật lần trước tôi chơi với cậu đó!"
Tiểu thiếu gia lấy điện thoại đời mới ra như đang khoe công: "Nhìn nè, đời mới nhất!"
Ngư Đa Đa:...
Ngư Đa Đa bỗng mở mắt.
Mấy hôm nay cậu bị nhốt trong phòng bệnh không được ra ngoài, vì thế cậu học được rất nhiều thứ qua TV.
Cùng với sự lảm nhàm mỗi ngày của tiểu thiếu gia, hiểu biết của Ngư Đa Đa đối với thế giới loài người ít nhất đã đạt mức bình thường.
Ngoại trừ xem TV, Ngư Đa Đa cũng chơi điện thoại.
Cái điện thoại mà thiếu gia chủ động đưa cậu rất thú vị.
"Cái này giá bao nhiêu?"
Ngư Đa Đa ngồi dậy, cầm điện thoại hỏi thiếu gia.
Tiểu thiếu gia tên là Tạ Linh, theo lời cậu ta thì nhà cậu ta rất giàu, nhà họ đứng đầu mấy bảng xếp hạng nhà giàu, còn cậu ta mặc dù là phú nhị đại khá ăn chơi nhưng rất có nguyên tắc và tốt bụng.
Thiếu gia phú nhị đại hào phóng xua tay: "Tôi không cần tiền, tặng cậu."
Ngư Đa Đa lắc đầu: "Tui sẽ không lợi dụng cậu."
Mặc dù cậu không phải một cá tốt nhưng cậu không muốn lợi dụng tên ngốc nhà giàu đời hai lắm tiền này.
"Cậu đâm dính tui nhưng cậu đã mời bác sĩ cho tui rồi, chúng ta giải quyết xong."
Ngư Đa Đa nói với cậu ta: "Sau khi xuất viện tui sẽ đi làm công trả tiền điện thoại cho cậu."
Tạ Linh chưa bao giờ đi làm công.
Vừa nghe thấy Ngư Đa Đa bảo sẽ đi làm công, cậu ta lập tức động lòng: "Cậu định đi làm gì? Tôi cũng chưa đi bắt đầu khai giảng, hay là chúng ta cùng đi làm đi."
Tạ Linh học cấp 3 ở nước ngoài nhưng gia đình cậu ta muốn cho cậu ta học Đại học trong nước. Giờ đang là giữa tháng sáu, đại học vẫn chưa bắt đầu.
Ngư Đa Đa không muốn đưa Tạ Linh đi cùng lắm.
Cái tên thiếu gia này quá gà, hai người cùng chơi game thì thiếu gia chỉ biết nạp tiền chứ chẳng được mạng người nào cả.
Nếu đi làm thêm thì không thiếu thiếu gia có làm nổi không.
"Đa Đa, bây giờ cậu không có tiền thì có thể đến nhà tôi ở."
Tạ Linh đề nghị với cậu: "Đến khi hai chúng ta làm thêm được tiền thì cậu có thể dọn ra ngoài thuê nhà mới á."
Hai người nói chuyện không ít, Tạ Linh cũng đã hiểu qua qua về tình huống của Ngư Đa Đa.
Lần đầu tiên vào thành phố, hình như ngày xưa cậu sống ở một vùng nông thôn rất xa, mặc dù sinh hoạt bình thường không hiểu lắm nhưng cậu học tập rất nhanh.
À đúng rồi, còn một điểm nữa, Đa Đa rất nghèo.
Thiếu gia chưa bao giờ nghèo, sau khi cậu ta thấy Ngư Đa Đa thì mới biết đúng là có người không có một xu nào trên người.
Haizz.
Nghèo đến nỗi cậu ta muốn cho cậu tiền.
Ngư Đa Đa ngồi trên giường suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
"Được."
Cậu mang khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc: "Tui đưa cậu đi làm thêm, cậu cho tui mượn nhà để ở!"
Sau khi kiếm được nhiều tiền thì cậu sẽ dọn ra ngoài ở.
Thấy lời đề nghị của mình được đồng ý, Tạ Linh cực kỳ vui vẻ.
"Ừm! Chúng ta sống chung và làm thêm chung!"
Tuyệt vời.
Trong những người bạn mà cậu ta làm quen từ khi về nước, cậu ta thích Đa Đa nhất!
Giờ được sống với làm thêm chung cùng Đa Đa, Tạ Linh rất hài lòng.
Ngư Đa Đa và Tạ Linh đạt được thỏa thuận, và sau đó hai người về thẳng biệt thự của Tạ Linh để hồi phục sức khỏe.
"Đa Đa, căn phòng này là của anh trai tôi, cậu không được vào đâu."
Tạ Linh giới thiệu với Ngư Đa Đa: "Anh tôi không thích người khác vào phòng và đụng vào đồ của ảnh. Ngoại trừ phòng này thì cậu có thể đi vào bất cứ chỗ nào cậu muốn."
"Tui biết rồi."
Ngư Đa Đa luôn nghe thấy Tạ Linh kể về anh trai cậu ta, vì vậy cậu khá ấn tượng với ảnh.
Ví dụ như anh ta rất cao, đẹp trai, có năng lực và quản lý rất nhiều công ty.
Ngoài ra, anh ta có tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, rất nhiều người theo đuổi anh ta nhưng ảnh đều không thích, đến giờ vẫn còn độc thân.
Tạ Linh còn nói rất nhiều, nói cả một việc.
Anh của cậu ta hình như có chút vấn đề về tâm thần, phải uống thuốc từ khi còn nhỏ, còn phải có cả đội ngũ y tế chuyên nghiệp chỉ phục vụ mình anh ta.
"Tạ Linh."
Sau khi ở biệt thự một lúc, Ngư Đa Đa bảo Tạ Linh bắt đầu đi kiếm việc: "Tui tìm được một công việc tốt trên mạng, đi thôi, đi làm."
Tạ Linh còn đang ngồi trên sofa chơi game, nghe vậy cậu ta còn hơi ngơ ra.
"Đa Đa, chúng ta không có bằng cấp, không phải có rất nhiều ông chủ không muốn chúng ta hả?"
Hai người trước đó đã tìm công việc một vòng nhưng rất nhiều ông chủ không muốn nhận họ.
Ngư Đa Đa đi đến với bộ quần áo mua từ quầy vỉa hè.
30 tệ một bộ, đó là tiền cậu kiếm được khi đi phát tờ rơi cả buổi chiều.
Bộ quần áo rẻ tiền và thô ráp ban đầu khi mặc trên người Ngư Đa Đa đều rất mới mẻ, đẹp đẽ thoải mái.
Cậu kéo Tạ Linh dậy, hơi nâng cằm, khuôn mặt tinh xảo thanh tú hơi kiêu ngạo.
"Tui tìm được công việc mới."
"Việc gì?"
"Quảng cáo!"
Ngư Đa Đa cho Tạ Linh xem một mẩu quảng cáo được đăng trong nhóm công việc bán thời gian trên điện thoại của cậu.
[Chụp quảng cáo, trả lương theo ngày, lương 300 tệ. Yêu cầu tuyển dụng: Ngoại hình ưa nhìn, cao trên 1m7, tính cách hoạt bát phóng khoáng không ngại ngùng, không gắt gỏng, kiên nhẫn trong quá trình quay chụp, có thể hợp tác để hoàn thành công việc.]
Dưới quảng cáo có phương thức liên hệ.
Ngư Đa Đa cho Tạ Linh xem quảng cáo rồi cho cậu ta xem cuộc trò chuyện.
Sau vài phút.
Tạ Linh giữ chặt Ngư Đa Đa không cho cậu đi: "Đa Đa, không được đi!"
Ngư Đa Đa suýt nữa bị giật ngã.
Cậu gạt tay Tạ Linh ra, quay đầu lại, khuôn mặt tròn trịa hung dữ nói với Tạ Linh: "Cậu muốn bị đánh hả!"
Tạ Linh đúng là đã bị cậu đánh rồi.
Mấy hôm trước hai người làm loạn với nhau, Tạ Linh nói không suy nghĩ đã chạm đến giới hạn của Ngư Đa Đa.
Ngư Đa Đa đã đánh cậu ta ngay tại chỗ.
Sau khi đánh nhau hai người còn chiến tranh lạnh một thời gian.
Nhưng cuối cùng Tạ Linh đi ra xin lỗi, không chỉ xin lỗi cậu ta còn cầm tay Ngư Đa Đa và xúc động rơi nước mắt: "Đa Đa, cậu là người đầu tiên đánh tôi ngoại trừ cha với anh trai."
"Tất cả mọi người đều nịnh nọt tôi, chỉ có cậu! Chỉ có cậu đối xử chân thành với tôi, lần trước tôi không nên nói vậy với cậu."
Ngư Đa Đa: "?"
Ngư Đa Đa ngơ ngác nhìn Tạ Linh đang kéo tay mình, trong đầu toàn dấu hỏi chấm.
Người ngu ngốc như này mà rơi xuống biển thì ngay cả cá mập cũng không thèm ăn.
"Tôi không muốn bị đánh."
Tạ Linh ném kí ức ra khỏi đầu, cậu ta tiếp tục ôm tay Ngư Đa Đa: "Đa Đa, chúng ta thật sự không thể quay quảng cáo này!"
"Vì sao không thể quay?"
Ngư Đa Đa khó hiểu: "Lương tận 300 tệ đó!"
Cậu phát tờ rơi cả buổi chiều cũng chỉ được 30 tệ thôi!
"Đây là quảng cáo của nam giới."
Tạ Linh thấp giọng giải thích: "Quảng cáo này là muốn nói đàn ông không được, phải dùng thuốc của bọn họ mới có thể lên được."
Ngư Đa Đa: "...."
Ngư Đa Đa ngẫm nghĩ nửa ngày mới hiểu được ý của Tạ Linh.
"Đàn ông không thể nói không được."
Tạ Linh phổ cập khoa học cho Ngư Đa Đa: "Đàn ông không được là không tìm được bạn gái đâu."
Ngư Đa Đa "Ồ" một tiếng.
Giây tiếp theo.
Cậu tự tin nói: "Vậy tui không cần tìm bạn gái, tui tìm bạn trai!"
Tạ Linh: "...."
Tạ Linh chỉ nghĩ cậu nói vớ vẩn.
"Đa Đa, cậu đừng manh động." Tạ Linh kéo cậu lên tầng: "Hôm nay có thể anh tôi sẽ kết thúc điều trị ngủ đông, đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm tình huống chút!"
Ngư Đa Đa: "Tui không đi!"
Cậu muốn đi kiếm tiền!
Tác giả có điều muốn nói:
Đa Đa: Không ai có thể ngăn cản tui kiếm tiền!
—------------------------------------------
#20/07/2022
#Anne