Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu

Chương 1




1.

Tôi, nữ quỷ xinh đẹp nhất trong toàn bộ hoang địa này.

Tôi có một khuôn mặt trắng bệch của người chết, một đôi mắt tối đen không tròng trắng, màu môi tím đậm thời thượng, mái tóc dài qua đầu gối tuyệt đẹp, váy dài màu trắng đẹp độc nhất vô nhị, hơn nữa tôi còn không có 'jiojio'.

(jiojio: chân - ngôn ngữ mạng)

Khuôn mặt này, dáng người này, quần áo này.

Tôi thực sự là một 'quỷ tình trong mộng'.

(Xuất phát từ cách nói 'người tình trong mộng', ở đây cô ấy không phải là người mà là quỷ)

Đáng tiếc là không có bóng quỷ nào khác quanh đây để thưởng thức vẻ đẹp của tôi.

Kể từ khi có ý thức, tôi đã là một con quỷ lang thang trong vùng đất hoang dã này.

Vùng đất hoang cằn cỗi, trống rỗng và vô tận.

Thân thể quỷ rất nhẹ, tôi có thể một lần nhảy hẳn ba dặm, tăng thêm hai dặm khi gió xuôi, gió ngược thì lại giảm đi hai dặm.

Tôi chỉ nhảy, nhảy và bay bay xung quanh, bỗng nhiên tôi đã tìm thấy một nơi có quỷ khí.

Nhìn thấy đồng loại, tôi lấy chiếc gương nhỏ mang theo bên mình ra, kiểm tra kỹ lưỡng lớp trang điểm ác quỷ của mình, không có vấn đề gì, vẫn là một 'quỷ tình trong mộng' vĩ đại.

Tôi hơi khẩn trương ngượng ngùng, định tiến lên chào hỏi bọn họ, vô cùng có nghi thức nhảy một cái...

Ô, không

Phiêu quá mất rồi.

Tôi duỗi tóc cuốn quanh một chiếc cọc gỗ vừa ngang qua, thật vất vả mới dừng lại được.

Nơi có quỷ khí là nơi tốt, có núi có nước, còn có cọc gỗ, không giống những nơi khác đều là đồng khô cỏ cháy.

Những con quỷ khác không thấy tôi bay qua, vẫn đang ở đó bàn luận.

Tôi ở cách đó không xa nên dù muốn hay không vẫn nghe thấy.

Bọn họ đang thảo luận, làm thế nào để cho đám người chơi mới này thăng cấp.

Người chơi?

'Get' được điểm mấu chốt, tôi nghiêng đầu lên nghe ngóng, tiếp theo tôi nghe được bọn họ tiết lộ, đây là cuốn tiểu thuyết kinh dị siêu nhiên với mạch truyện vô tận.

(Get: bắt được, nắm được; từ nguyên bản)

Nó được thiết lập để bắt ngẫu nhiên người chơi từ thế giới thật đến thế giới trò chơi. Sau khi hoàn thành đủ các phó bản, bạn có thể quay lại thế giới thật, hơn nữa còn giàu lên nhanh chóng. Nếu bạn không vượt qua cấp độ, bạn không bao giờ có thể quay lại, ở lại làm chất dinh dưỡng để nuôi thế giới trò chơi.

Hoang địa này là một phó bản sơ cấp.

Bọn họ đều là NPC ở trong đó.

Hả?

Vậy tôi là gì?

2.

Tôi hỏi thành tiếng.

Mấy bạn quỷ đồng loại nghe được âm thanh, mới phát hiện giữa bọn họ có nhiều hơn một cái đầu quỷ.

"A a a a có quỷ a!"

Sau khi nhốn nháo tại chỗ một lúc, bọn họ ôm chặt lấy nhau và run lẩy bẩy.

Thân thể của tôi cũng đi theo, xoa xoa cổ, ha ha, ngay cả quỷ cũng có thể bị dọa sợ, tôi đắc ý vô cùng: "Tôi cũng cảm thấy, bộ dạng tôi rất dọa quỷ nè."

Nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, bọn họ từ từ lấy lại tinh thần, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút đáng xấu hổ, vì vậy nhìn tôi mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.

(Mũi không phải mũi, mắt không phải mắt: mặt mày nhăn nhó, cau có, thể hiện sự không hài lòng, giận dữ hoặc khinh miệt đối với ai đó)

Boss nhỏ của phó bản hỏi: "Cô hồn dã quỷ từ đâu ra?"

Tôi thành thật khai báo: "Thì...bay qua thôi."

"Bay qua từ đâu?"

"Bên ngoài."

"Bên ngoài trông như thế nào?"

"Một mảnh hoang vu, bằng phẳng rộng rãi."

Lũ quỷ nói: "Gạt quỷ hả."

Boss nhỏ của phó bản: "Đây là biên giới của phó bản, không có quỷ nào có thể ra ngoài."

Tôi: "Ồ."

Tôi túm một lọn tóc quấn quấn, nhỏ giọng: "Nhưng tôi là bay từ bên ngoài vào đó nha."

Lũ quỷ không tin, hơn nữa còn phổ cập cho tôi một chút về phân loại quỷ NPC trong phó bản, không có một loại quỷ nào có thể ra khỏi khỏi biên giới của phó bản hết.

Một là quỷ nguyên sinh, có chỉ số thông minh, có cốt truyện, thuộc quản lý của Vua phó bản, và là một NPC chính thức.

Loại còn lại là quỷ thứ cấp, là người chơi sau khi chết thì oán khí ngưng tụ lại, không có chỉ số thông minh, không có cốt truyện, không có ai quản lý, thậm chí còn không được tính là NPC.

"Vậy tôi đây có chỉ số thông minh, nhưng không có cốt truyện thì gọi là cái gì?"

Lũ quỷ rơi vào trầm tư.

- --Mỗi cái mặt đều trưng ra vẻ rối rắm đến vặn vẹo.

Cuối cùng cũng nghĩ ra một từ mới phù hợp với tôi: "Cô có thể...là một NPC hoang dã lang thang chăng?"

"Chà, vậy tôi khác gì các anh chứ?"

Boss nhỏ của phó bản đắc ý nói: "Bọn tôi có biên chế, có tiền lương, là NPC chính thức."

Tiền lương là gì?

Có ăn được không?

Con ngươi đen nhánh của tôi lộ vẻ chờ mong, hưng phấn mà xoa tay, ngượng ngùng mà lễ phép hỏi: "Tôi có thể gia nhập với các anh không?"

3.

Im lặng trong chốc lát.

Sau đó, lũ quỷ cười to.

"Muốn ăn rắm ấy? Quỷ là loài có số lượng nhiều nhất, chiếm một lượng lớn trong vương quốc NPC, đều là thông qua đánh giá nghiêm ngặt tuyển chọn, nhất định phải có thực lực đủ mạnh. Cô tay chân nhỏ bé, gặp phải những người chơi hung dữ có thể đuổi cô chạy đó."

"Nếu cô nói cô là chủng loại thiểu số, là ác quỷ hay là ác thần, còn có thể cân nhắc."

Tôi bất ngờ hiểu rõ: "Vậy phải lợi hại như thế nào mới có thể làm NPC chính thức?"

Boss nhỏ của Phó bản trợn trắng mắt: "Cô quá yếu, chỉ một tay của tôi cũng có thể đ..."

Nhìn boss nhỏ bị quạt bay xa mười dặm, tôi chột dạ thu tay về, không nghĩ tới quạt anh ta ra xa như thế vậy, nhưng quả thật tôi không khống chế được mà.

Tôi vốn dĩ chỉ định quạt anh ta ra xa một dặm.

Lũ quỷ trợn mắt sững sờ.

Vua phó bản nghe tin chạy tới, che đi cục u to trên trán: "Kẻ đáng ch/ết nào lại dùng boss nhỏ đập ông?"

"Là cô ta!" Sau khi được lũ quỷ xác nhận, vua phó bản cuối cùng cũng chú ý đến tôi.

Bất ngờ không kịp đề phòng đã gặp phải lãnh đạo, tôi rất là thấp thỏm, gãi đầu: "Tôi, tôi không cố ý, tôi không ngờ hắn lại không chịu nổi cú đánh như vậy. Tôi có thể đánh thắng được anh ta rồi, bây giờ có thể trở thành NPC chính thức rồi chứ?"

Vua phó bản: "Cái gì mà NPC chính thức, NPC chính thức bọn ta đều có thẻ nhân viên..."

Tôi nhặt thẻ nhân viên mà anh ta làm rơi, đeo vào cổ và nhìn vua phó bản với vẻ mặt mong đợi: "Bây giờ tôi là nhân viên chính thức rồi phải không?"

Boss nhỏ cuối cùng cũng khập khiễng trở về: "Ông chủ, chính cô ta quạt tôi bay ra xa mười dặm!"

Vua phó bản "vút" một cái nhảy ra xa, ý thức được con quỷ xa lạ này khủng bố đến nhường nào, rụt rè e sợ đáp: "Được, được, cho cô làm chính thức." Lau mồ hôi lạnh.

Mắt tôi sáng lên.

Tôi cũng "vút" một cái bay đi, 5 phút sau kéo trở về một cái bát lớn rộng ba thước, gõ bát chờ mong không thôi: "Ông chủ, mau phát tiền lương mau phát tiền lương đi nào, ngài đã 5 phút không phát tiền lương rồi đó!"