Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 95: Thế Giới Thứ Tư (10)




LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Nghiêm Thâm: "..."

Nhìn sự nghiêm túc chẳng nhầm đi đâu được trong đôi mắt đen láy của thanh niên tóc đen, giám đốc Nghiêm rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Hắn vừa nhanh chóng lên kế hoạch cho chàng trai trong đầu để cậu muốn làm gì thì làm, định cho cậu cảm nhận thế nào là một kim chủ đủ tiêu chuẩn, ngờ đâu vừa mới nói một câu dài, lời còn lại đều bị câu nói nghiêm túc "kiếm tiền quan trọng" của thanh niên phá hỏng hết.

Trong sự im lặng, hắn không khỏi nghĩ suy vì sao sự chú ý của Tô Đoạn luôn... Vượt xa dự đoán của hắn?

Là một bệnh nhân trong lúc tư duy sẽ hưng phấn và nóng nảy, Nghiêm Thâm cảm thấy tư duy của thanh niên trước mắt có vẻ khác với mình đôi chút.

Khi hắn lo lắng Tô Đoạn sẽ vì bệnh của hắn mà xa lánh hắn thì cậu cũng đang âm thầm lo lắng tác dụng phụ của thuốc hắn dùng, chẳng biết nên bảo cậu bất cẩn hay cẩn thận nữa. Rồi khi hắn định hứa hẹn tài nguyên và lợi ích với người kia, thanh niên tóc đen lại thể hiện như chuyện này chẳng liên quan đến mình mà chỉ một lòng một dạ quan tâm hắn có lỗ vốn hay chăng.

Phải kiếm tiền-

Là một thương nhiên có đủ kinh nghiệm, tất nhiên Nghiêm Thâm biết khoản đầu tư này gần như chắc chắn sẽ lỗ vốn, nhưng hắn giàu nên chẳng quan tâm chút tiền đó, chỉ muốn cho Tô Đoạn làm điều cậu muốn.

Hành vi vung tiền như rác để lấy lòng một người trông như do tâm trạng quá phấn khích trong lúc phát bệnh, nhưng không hiểu sao Nghiêm Thâm có cảm giác dù hắn không bị bệnh cũng sẽ quyết định giống như thế.

- Chỉ là sẽ biểu hiện khá trầm ổn thôi.

Dù thế nào đi nữa, từ góc độ người được hưởng lợi cuối cùng, Tô Đoạn không cần lo lắng những điều này.

Chỉ cần ngoan ngoãn được hắn cưng như trứng hứng như hoa là đủ.

Điểm chú ý của thanh niên tóc đen lần nào cũng khiến hắn không nói nên lời, Nghiêm Thâm cảm thấy hơi kinh ngạc và buồn cười, rồi bỗng cảm thấy ấm áp và có chút chua xót.

Chưa bao giờ có ai như vậy với hắn.

Cuộc sống với mẹ ở trong nước của Nghiêm Thâm thuở bé chẳng tốt đẹp gì cho cam. Sau này, khi được cha ruột đón ra nước ngoài, dẫu đã thoát khỏi cuộc sống mà hắn không muốn nhớ lại, nhưng lại gặp phải một cuộc sống mới đầy những cạnh tranh.

Có lẽ nhà giàu sang quyền thế vẫn còn đâu đó sự dịu dàng, nhưng với một kẻ bị đón về giữa chừng đã làm gián đoạn cuộc sống của người khác như hắn, thì điều đó dường như quá đỗi xa vời.

Khi hắn đứng ở vị trí cao nhất, bỗng dưng có rất nhiều người muốn thân cận với hắn, nhưng ít ai suy xét đến được mất khi tiếp cận kẻ mạnh hơn mình, và họ cũng chẳng quan tâm đến hoàn cảnh và khó xử trong công việc của Nghiêm Thâm, mục đích cuối cùng của họ chẳng qua chỉ là lợi dụng hắn để mưu cầu lợi ích cho bản thân mà thôi.

Tất nhiên, hắn chẳng đoái hoái tới họ, sẽ chỉ khiến hắn đề phòng họ nhiều hơn thôi.

Bởi vậy nên dần dà, Nghiêm Thâm đã quen suy xét và toan tính thiệt hơn cho bản thân, thế mà giờ đây bỗng đâu có một người đứng ở góc nhìn của hắn, ngước lên nghiêm túc và lo lắng sốt ruột hỏi đông hỏi tây, khiến hắn không quen lắm.

Như một bé hamster nhỏ xíu ngốc nghếch hết hạt dưa để gặm, phồng cái má chứa thức ăn quá đắt nên bảo hắn đừng đút cậu nữa.

... Sao lại ngoan vậy chứ, không biết nghĩ cho bản thân gì cả.

Có thể cậu đang ngụy trang nhưng-

Nhưng nhìn đôi mắt đen láy nghiêm túc và sạch sẽ vô ngần đó, suy đoán này vừa thoáng nảy lên đã nhanh chóng bị xua đi không để lại dấu vết.

Nghiêm Thâm thở dài trong lòng.

"Không s-"

Đặt tay thanh niên lên đầu gối rồi bao bọc lấy, Nghiêm Thâm kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, định cất lời giải thích những khoản đầu tư này chẳng quan trọng mấy với hắn, để thanh niên đừng quá để bụng.

Song hình như cậu biết hắn muốn nói gì, vừa nói được một chữ, cánh môi đã bị một cánh môi mềm mại khác chặn lại.

Đôi tay của thanh niên vẫn bị hắn nắm chặt, vùng không ra, thấy cấp bách bèn ngửa đầu lên, hơi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dùng miệng chặn lại câu nói chưa nói hết.

"Phải kiếm tiền." Vài giây sau, thanh niên bèn dời ra, nghiêng đầu nghiêm túc lặp lại vào tai hắn.

Giám đốc Nghiêm bị hamster nhỏ nhà mình chặn miệng buông lời đe dọa sợ đến nỗi tim đập loạn xạ, suy nghĩ vô cùng kiên quyết muốn cưng người ấy bất chấp nguyên tắc chẳng biết đã chạy đi đâu, trái tim đập mạnh đến nỗi sắp đau, khàn giọng nói: "... được, kiếm tiền."

Sau đó buông bàn tay đang bao lấy tay thanh niên ra, nâng cằm thanh niên cúi đầu hôn lên môi.

Dám đe dọa hắn thì phải dám trả giá đắt đấy.

...

Phải mất hơn mười phút để trả giá đắt. Nếu giữa lúc thấy mệt cũng không sao, dừng lại nghỉ một lúc rồi lại trả tiếp.

Từ bệnh viện đến biệt thự trong nước của Nghiêm Thâm không là bao xa. Chiếc xe Maybach màu đen chẳng mấy chốc đã lặng lẽ đỗ trước cửa biệt thự, im ắng, cây cảnh được chăm sóc rất tốt, trồng đầy cây mộc lan cao lớn mơn mởn.

Thời điểm này trùng với thời kỳ ra hoa của cây mộc lan. Những cành lá tươi tốt được bao phủ bởi những đóa hoa phớt hồng to, những đài hoa hồng phấn nối với cành nhẹ hẫng như sương, những cánh hoa hướng lên trên xòe ra mềm mại như những chú chim trắng muốt đậu trên cành vào ngày xuân.



Từng lớp bóng hoa rơi xuống cửa sổ xe, tuy cửa sổ xe không mở, nhưng hương hoa lặng thầm như đã lan tỏa truyền qua cửa sổ xe.

Hết sức hài hòa với những âm thanh thoáng qua thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong xe.

Người duy nhất bất ổn có lẽ là tài xế ngồi ghế trước không dám nhắc sếp đã về đến nhà: "..."

Người giàu kiếm tiền cũng không dễ chút nào, tài xế nghĩ thầm, tay đặt trên vô lăng run nhè nhẹ.

🧁🧁🧁

Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Thâm đến căn biệt thự này, bởi đây là lần đầu tiên hắn về nước sau hơn mười năm nên Hách Hữu đã giúp mua mọi thứ.

Ban đầu hắn không định ở lại lâu nên bố trí tương đối đơn giản, có vẻ hơi trống trải, đây cũng là ý của Nghiêm Thâm. Nhưng hiện tại hắn dự là sẽ thường trú, bố trí trong nhà không khỏi quá đỗi tùy ý, khiến người ta không hài lòng lắm.

Phải mau chóng mua một ít nội thất bổ sung vào thôi.

Để người đó ngồi chơi một mình trong biệt thự, Nghiêm Thâm đi ra ngoài sân gọi cho Hách Hữu báo bình an, vừa báo bình an vừa hỏi thân phận của người mà Tô Đoạn đã nói, rồi nói với đối phương rằng hắn định sửa sang lại biệt thự.

Hách Hữu lấy làm lạ: "Sao tự dưng đổi ý thế?"

Nghiêm Thâm đứng dưới gốc cây mộc lan trong sân, ngẩng đầu nhìn đóa hoa nở rộ trên đầu rồi nói: "Lần này về, tôi sẽ ở lại lâu hơn."

Hách Hữu: "Chẳng phải cậu bảo chậm nhất là cuối năm sẽ đi sao? Chi nhánh trong nước có vấn đề gì sao?"

Nghiêm Thâm: "Không, là chuyện riêng tư thôi."

Nghĩ đến người bị đối phương đưa đi khi rời khỏi nhà hàng, liên quan đến "chuyện riêng tư" này, trong đầu Hách Hữu chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: "..."

"Minh tinh nhỏ đó thì sao?" Im lặng một lúc, Hách Hữu hỏi: "Cậu mang cậu ấy đi đâu rồi?"

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khóe mắt trông thấy bóng dáng thanh niên đứng trước cửa sổ, Nghiêm Thâm xoay người qua, nhìn Tô Đoạn mà đáp: "Mang về nhà."

Thanh niên đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những bông hoa nở rậm rạp và tưng bừng trên đầu hắn, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng không hiểu sao hiện lên trong mắt Nghiêm Thâm là vẻ tủi thân.

Tủi thân...?

Nghiêm Thâm siết chặt điện thoại trong tay, định hỏi cậu làm sao thế.

Hách Hữu: "..."

Hách Hữu: "Ừ."

Nghiêm Thâm: "Hết rồi, cúp máy đây."

Hách Hữu: "... Nhớ uống thuốc nhé."

Anh vẫn lo Nghiêm Thâm sẽ làm gì con người ta.

Nghiêm Thâm không thích các mối quan hệ lằng nhằng giữa nam nam, và anh cũng chưa bao giờ thấy hắn yêu ai qua biết bao nhiêu năm quen biết nhau, nhưng chẳng phải có cái lý lẽ rằng người càng cấm dục lâu, một khi phá giới thì sẽ càng cầm thú ư?

Cái nết mỗi khi bị chạm vào chút xíu đã muốn đi tắm của Nghiêm Thâm, hôm nay sẽ cầm thú biết bao nhiêu đây?

Cả tâm hồn lẫn thân thể đều đổ dồn về phía chàng trai đang ló đầu ra trước cửa sổ nên không nghe thấy giọng điệu phức tạp của Hách Hữu, Nghiêm Thâm thuận miệng ừ một tiếng rồi tắt máy, cất hai bước về trước rời khỏi gốc cây, đi về phía cửa sổ, cách một tấm kính nhìn nhau.

Mặt đất trong nhà cao hơn ngoài sân nửa cầu thang, có lẽ khoảng nửa mét, nên hắn phải khẽ ngẩng đầu mới gặp được ánh mắt rũ xuống của thanh niên.

Cửa sổ kêu két két bị mở ra từ bên trong, Tô Đoạn thò đầu ra.

Nghiêm Thâm cất điện thoại vào túi quần, vươn đầu ngón tay chạm vào bầu má của Tô Đoạn, Tô Đoạn cúi thấp đầu để hắn sờ.

Gò má thanh niên mềm mại, nét phúng phính của trẻ con vẫn chưa phai đi, nhưng đường quai hàm rất mảnh nên khuôn mặt trông rất nhỏ nhắn.

Vuốt cằm hamster nhỏ, Nghiêm Thâm hỏi: "Sao thế? Không vui à?"

Dẫu là ai cũng không vui nổi khi thấy bạn đời của mình đứng dưới gốc cây đầy bộ phận sinh dục, Tô Đoạn theo phản xạ ngước mắt nhìn những đóa hoa ngọc lan vừa xinh đẹp vừa to.

- Nhất là sinh trưởng trông rất có ưu thế.

Nghiêm Thâm quay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu, trông thấy những bông hoa mộc lan trắng như tuyết đang nở rộ.

"Em thích à?" Hắn hỏi, "Nhờ người cắt một bó để trong phòng nhé?"

Tô Đoạn lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Không được không được, mấy hoa nhỏ thì không sao, nở thì nở, dù sao cậu cũng làm con người mấy đời, chỉ cần không bị hoa vây quanh, cậu sẽ không phản ứng quá nhiều.

Nhưng những bông hoa này mọc lộ liễu và lớn đến nỗi không có một chiếc lá nào che giấu nổi, theo phản xạ khiến cậu cảm thấy nguy cơ!

Nghiêm Thâm nhéo cằm cậu, đề phòng thanh niên lắc đến choáng đầu. Tuy không biết thanh niên lại đang nghĩ gì, nhưng vẫn thuận theo đáp: "Được, không cắt."

♥♡♥♡

Biệt thự có đầy đủ người hầu, mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu đáo. Nghiêm Thâm ôm thanh niên ngủ một buổi chiều, dậy thì ăn một bữa thanh đạm, rồi xử lý chút sự vụ do cấp dưới của công ty chi nhánh báo cáo lên, thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay, chẳng mấy chốc đã đến chín giờ tối, là thời gian chuẩn bị đi ngủ.

Kỳ thực bình thường Nghiêm Thâm không đi ngủ sớm như vậy, nhưng có thanh niên ở đây, không thể kéo thanh niên cùng mình thức khuya, với lại hắn cần ngủ đủ giấc để giữ tâm trạng ổn định trong lúc phát bệnh, thế là nhanh chóng rửa mặt rồi lên giường.

Tô Đoạn đi tắm trước, người đầy hơi ấm bước ra khỏi phòng tắm, ngọn tóc vẫn ướt nhẹp, Nghiêm Thâm lau đầu cho cậu một lát, thấy cần cổ thanh niên lộ ra, xanh quai xanh mảnh khảnh và bờ ngực trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện dưới đồ ngủ mỏng manh của cậu khiến bản thân hắn tự bốc lửa.

Chẳng biết do dục vọng của hắn tăng lên trong lúc bị bệnh hay vì người trong lòng vốn dễ dàng khơi dậy phản ứng của hắn nữa.

Cảm thấy nơi nào đó đau nhức vì bị quần siết chặt, giám đốc Nghiêm bình tĩnh vào phòng tắm giặt đồ rồi tắm nước lạnh, cả người tỏa ra hơi lạnh bước ra.

Chí ít hắn đã bình tĩnh lại.

Hiện tại hắn không kiểm soát được dục vọng, sợ lúc tình nồng sẽ tổn thương người ấy nên chẳng dám làm gì cậu.

Song vừa ngồi vào mép giường, vừa lấy khăn tắm trên cổ ra lau đầu thì cổ hắn đã bị chạm vào, theo sau là một cơ thể ấm áp áp lên lưng hắn.

Tô Đoạn bò ra khỏi chăn nằm trên lưng hắn, giơ tay sờ cái cổ lạnh ngắt của hắn, nghi hoặc hỏi: "Sao anh lạnh thế?"

"Người em nóng nè." Tô Đoạn nói, ôm chặt hắn hơn nữa. Cậu đã đắp chăn được một lát nên thân thể ấm áp, có thể sưởi ấm Nghiêm Thâm.

Nhưng hình như ấm quá đỗi, giám đốc Nghiêm chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bốc cháy từ toàn bộ lưng dính lấy nhau kín kẽ và cổ bị đầu ngón tay mềm mại chạm vào, chẳng mấy chốc mà đầu óc cũng sôi sục theo.

Tắm nước lạnh thật vô nghĩa.

___1/6/2024.16:01:43.___Chúc mừng mấy ní 2k6 thi xong kỳ thi THPTQG nha :3 Chúc mấy ní đậu NV1 hết nhé!