Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 7: Thế giới thứ nhất (7)




Tô Đoạn nằm bên cánh cửa sổ mở toang, cúi thấp đầu nhìn Tần Tri phía đằng xa.

Dung mạo Tần Tri tuấn tú, vì dinh dưỡng không đủ nên dáng người cao gầy, thoạt trông vô cùng tuấn tú. Hắn mặc một bộ gi lê đen trắng đứng giữa bụi hoa, đẹp tới nỗi nhìn mải mê.

Tô Đoạn là một gốc cây linh thảo sống mấy ngàn năm rồi, tất nhiên đã gặp biết bao chàng trai cô gái hoặc yêu quái có vẻ ngoài xuất chúng, trông đẹp hơn Tần Tri hẳn, tuy vậy cậu vẫn thấy Tần Tri trông thuận mắt hơn.

Lúc mới gặp cậu vẫn chưa có ấn tượng sâu sắc, quen nhau một thời gian thì cảm giác này đến một cách tự nhiên.

Có điều bây giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện này.

Trông dáng vẻ nhếch nhác của Tần Tri, hình như đang bị người ta bắt nạt thì phải?

Tần Tri ngẩng đầu lên nhìn nên cũng khiến người hầu đứng bên cạnh hắn chú ý, gã ngờ vực ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Tần Tri. Khi nhìn thấy Tô Đoạn đang nằm bên cửa sổ nhìn xuống, bỗng chốc sượng mặt.

Tần Tri không hơi đâu mà để ý gã, trái tim hắn như thắt lại khi trông thấy đầu cậu chủ nhỏ lắc lư bên cửa sổ.

Dẫu biết ngoài cửa sổ có hàng rào bảo vệ, bên dưới có bục đỡ, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tô Đoạn làm thế quá nguy hiểm.

Dù sao tay chân cậu chủ nhỏ luôn vụng về, lỡ bị đập vào đâu...

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phát sầu.

Hắn ngẩng đầu lên, cất cao giọng, hô to với Tô Đoạn vẫn đang thò đầu nhìn xuống: "Cậu chủ, đóng cửa sổ lại!"

Người hầu bên cạnh lộ vẻ mặt suy tư, rồi ra chiều khinh bỉ, như thể khinh bỉ hành vi lợi dụng mọi cơ hội để lấy lòng chủ của hắn vậy.

Tô Đoạn nhìn hắn rồi gật đầu đáp, nghe lời rụt người về, kéo rèm cửa sổ về rồi ngồi lên giường, từ lúc thò đầu ra ngoài đến giờ chẳng thèm nhìn người hầu bên cạnh lấy một lần.

Cậu biết Tần Tri sẽ nhanh chóng tới tìm cậu thôi, vì thế gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống ơi, cho tôi xem vừa rồi xảy ra chuyện gì được không?"

Hệ thống mở suốt ngày lập tức đáp: "Ok, ký chủ đợi lát nhé!"



Giây tiếp theo, một màn hình chỉ có Tô Đoạn nhìn thấy sáng lên, chiếu lại sự việc xảy ra hai phút trước cho Tô Đoạn xem.

Tần Tri đang cắt hoa, cúi xuống chọn những bông hoa đáng yêu nhất trong vô số bông, định mang vào phòng ngủ của Tô Đoạn để thay bó hoa đã cắm cả ngày hôm qua trong phòng cậu.

Hắn chưa bao giờ học kỹ năng cắm hoa chuyên nghiệp, cũng như không hiểu tầm quan trọng của việc phối màu và bố trí cao thấp. Hắn chỉ dựa vào cảm giác cẩn thận chọn ra một vài bông hoa mà hắn thấy hợp nhất thôi.

Hắn tập trung chọn đến nỗi không nhận ra có người đang tiến lại gần mình.

Ngay lúc hắn định đứng dậy, bỗng nhiên có người đụng phải lưng hắn, vì hắn đang cúi người, trên tay cầm hoa và kéo nên không thể giữ vững thăng bằng, không tự chủ ngã về trước, buộc phải quỳ một chân xuống đất, đóa hoa trên tay rơi hết xuống đất.

Có bông bị đập nát, có bông bị rớt vài cánh hoa, có bông bị dính bùn đất trở nên bẩn thỉu.

Tóm lại, bó hoa được chọn lựa kỹ càng nãy giờ đã trở thành một đống hỗn độn, không thể dùng được nữa.

Nhìn xuống những bông hoa rơi đầy đất, Tần Tri không nhặt lên mà chỉ nhặt chiếc kéo cắt hoa sắc bén bên cạnh, từ dưới đất đứng lên.

Hắn quay người nhìn kẻ đẩy mình.

Đó là một trong những người hầu chuyên chăm sóc vườn hoa của nhà Tô. Vì hắn thường chăm nom bên cạnh cậu chủ nhỏ, không có mấy cơ hội gặp gỡ nên Tần Tri không quen biết đối phương.

Nhưng gã rõ là biết Tần Tri, chẳng những biết mà còn đầy ác ý với hắn.

Bởi lẽ khi Tần Tri quay người, hắn trông thấy gã lộ ra vẻ mặt giễu cợt, giải thích cho có: "Ra là cậu à, bận mua vui cho cậu chủ nhỏ hả? Thế mà tôi tưởng có tên trộm nào bị mù dám trèo vào sân của nhà họ Tô, còn đắc ý vênh váo thế kia."

Gã đang mỉa mai hắn đấy ư?

Tần Tri không phải kẻ lão luyện trong việc đối nhân xử thế, nhưng loại chế giễu công khai thế này hắn vẫn nghe ra.

Chẳng qua hắn vẫn chưa kịp đáp lại, Tô Đoạn đã mở cửa sổ ra.

Hình ảnh trong màn hình dừng lại ở đây.

Tô Đoạn xem xong cẩn thận suy nghĩ, ấy rồi tìm thấy bóng dáng của người hầu đó trong góc trí nhớ của nguyên thân. Gã là người hầu đã làm việc lâu năm ở nhà họ Tô, trước đây phục trách dọn dẹp biệt thự, nhưng vừa mới đây bị chuyển sang làm việc ở vườn hoa.

Ngày đầu tiên xuyên đến đây cậu đã bị nứt xương cụt, ngay cả phòng mình còn chẳng ra bao giờ, đương nhiên cũng chưa bao giờ ra vườn hoa.

Đôi khi Tô Đoạn sẽ nhìn xuống vườn hoa đang khoe sắc qua ô cửa sổ đôi lần, nhưng không để tâm đến người hầu làm việc trong vườn nên không có ấn tượng sâu sắc về gã.

Hệ thống nói: "Theo tôi vừa phân tích hơn một ngàn ví dụ về xã hội loài người, một gia tộc lớn như nhà họ Tô, vì có quá nhiều người làm nên sẽ thường có một số quan hệ cá nhân phức tạp."

Lại là về quan hệ giữa người với người, Tô Đoạn thầm nghĩ cảm xúc của con người thật là nhức đầu.

Hệ thống: "Nói chung, người hầu mới không được hầu hạ bên người chủ ngay. Tuy Tô Đoạn gốc là người nắng mưa thất thường, vô cùng khó hòa hợp, nhưng nếu có thể làm cậu ấy vui vẻ thì sẽ rất có lợi cho mình. Vì vậy đa số người hầu đều nghĩ rằng phục vụ 'Tô Đoạn' là một công việc béo bở. Mà Tần Tri vừa đến đã được chăm bẵm cậu ấy nên đã dấy lên bất mãn của một số người hầu lâu năm trong nhà Tô, khiến anh ấy bị xa lánh."

Tô Đoạn nghe nói xong thì hỏi: "Bệnh của Tần Tri có liên quan gì đến những người hầu xa lánh anh ấy không?"

Hệ thống nói: "Mặc dù thông tin trong thế giới này không giải thích rõ ràng, nhưng dựa theo suy luận thông thường, chắc cũng có liên quan đó."

Tô Đoạn nghĩ ngợi, hỏi: "Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này phải không?"

Hệ thống dừng lại thoáng chốc, chắc đang kiểm tra thông tin, hơn mười giây sau mới trả lời: "Không phải, trước đó đã xảy ra mấy lần rồi."

Tô Đoạn không nói chuyện với hệ thống nữa, đứng dậy từ trên giường, mặc đồ ngủ đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.



Cậu vừa cẩn thận di chuyển bàn chải đánh răng hai lần thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ.

Miệng Tô Đoạn ngậm đầy bọt, nói không ra lời.

Nhưng nhờ Tô Đoạn rất ít khi nói chuyện nên Tần Tri đã thích nghi với kiểu hay không nghe thấy câu trả lời, dừng lại hơn mười giây rồi dùng âm lượng đủ để Tô Đoạn nghe được nói vọng vào từ ngoài cửa: "Cậu chủ ơi, tôi vào nhé."

Dù đối phương không nhìn thấy, Tô Đoạn vẫn gật đầu với mình trong gương.

Ngay sau đó là tiếng cửa mở, Tần Tri men theo tiếng động đi vào phòng tắm.

Tô Đoạn thấy mặt hắn trong gương, mặt mày chàng trai trẻ có những đường cong dịu dàng, không còn vẻ u ám vừa rồi nữa.

Vết bẩn trên người hắn cũng đã biến mất, chẳng mảy may tìm ra dấu vết nào, Tô Đoạn đoán rằng hắn đã thay quần áo mới trước khi lên đây.

Tần Tri đứng sau lưng cậu, lặng lẽ chờ cậu đánh răng nhổ bọt kem trong miệng ra, rồi lấy khăn giúp cậu lau sạch nước trên mặt.

Tô Đoạn hơi ngẩng đầu để hắn lau mặt mình.

Đến khi Tần Tri mặc quần áo cho cậu, Tô Đoạn cụp mắt hỏi hắn: "Hồi nãy có chuyện gì thế?"

Dù rằng đã biết ngọn nguồn sự việc từ hệ thống nhưng cậu vẫn muốn hỏi hắn đôi điều.

Tần Tri đang giúp cậu chỉnh lại cổ tay áo, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn cậu, giải thích đơn giản: "Lúc ra vườn hái hoa đụng phải người ta, xảy ra chút tranh chấp nhưng đã giải quyết rồi."

Hắn ra chiều bình tĩnh, chẳng hề nhắc về chuyện mình bị người ta cố ý đẩy ngã, còn bị chế giễu khó nghe. Như thể đang tường thuật một chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống đời thường.

Tô Đoạn mải miết nhìn mặt hắn hai giây, sau khi không nhìn ra chút cảm xúc nào, đành phải gật đầu ra chiều đã hiểu: "Ừ."

Cậu mím môi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Tần Tri trong chốc lát.

Cậu cảm thấy mình có vẻ hơi lơ là với Tần Tri, mỗi ngày hắn luôn tận tâm chăm bẵm cậu đến thế mà cậu lại bỏ qua nhiều chuyện về hắn. Nếu không nhờ hôm nay dậy sớm tình cờ nhìn thấy thì chẳng biết đến bao giờ cậu mới biết Tần Tri luôn bị người hầu xa lánh.

Hệ thống vội vàng nhận lỗi về mình: "Do tôi không làm tròn bổn phận, không quan sát kỹ càng mục tiêu. Nhờ ký chủ dậy sớm nên mới phát hiện, không thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhiệm vụ mất thôi."

Tô Đoạn muốn nói rằng không phải chỉ vì nhiệm vụ, hồi nãy cậu không nghĩ đến chuyện này thật mà... Ấy rồi thấy hệ thống chỉ nghĩ về nhiệm vụ nên hơi khó mở miệng, bèn thôi không nói gì cả.

Tần Chí xắn cổ tay áo gọn gàng như xếp những viên đậu hũ, để lộ cổ tay mảnh khảnh. Hắn nhìn thoáng qua đóa hoa màu tím trên tủ đầu giường sau một ngày đã lộ ra vẻ héo úa, bèn dịu giọng nói: "Ăn sáng xong tôi sẽ cắt một bó mới cho cậu nhé."

Tô Đoạn hiếm khi phản ứng nhanh, "Tôi đi với anh."

Nhưng Tần Tri không đồng ý lắm, chỉ nói: "Cậu chủ cần nghỉ ngơi cho khỏe."

Tô Đoạn rút cổ tay ra khỏi tay hắn, nói: "Ừm... Tôi không đau, muốn ra ngoài đi dạo."

Thật ra vẫn đau một xíu, nhưng bây giờ chuyện của Tần Tri, à không, nhiệm vụ quan trọng hơn.

Tần Tri làm người hầu không có quyền quyết định, nên sau bữa sáng, dưới sự kiên trì của Tô Đoạn, hắn đành dẫn cậu ra vườn cắt hoa.

Tay Tần Tri xách giỏ và cây kéo đi cách Tô Đoạn một đoạn, dẫn cậu vào bụi hoa.

Sáng nay vườn hoa vừa được tưới nước nên đá trên đường mòn vừa cứng vừa trơn, cánh hoa thấm nước rơi trên đường mòn càng làm con đường trơn trượt hơn, vì vậy chưa đi được mấy bước, cơ thể Tô Đoạn loạng choạng, lảo đà lảo đảo.



Sau đó cậu được Tần Tri luôn đứng đợi ôm vào lòng.

Tần Tri thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm khi ôm được người vào lòng.

Hắn biết thế nào cũng sẽ vậy.

Sau khi đỡ cậu chủ nhỏ dậy, hắn không dám để mặc cậu đi một mình nữa, dùng một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng cậu chủ nhỏ, đề phòng cậu lại ngã.

Thấy cậu chủ nhỏ không phản cảm, tay Tần Tri tăng thêm chút lực dựa vào gần hơn.

Chẳng qua đi được nửa đường, Tô Đoạn bỗng dừng lại rồi hơi cúi đầu, nhìn ven đường.

Vì đột ngột dừng lại nên lòng bàn tay Tần Tri chạm vào lưng Tô Đoạn, cánh tay hắn cứng đờ nhưng vẫn không lấy ra, chỉ nhìn theo tầm mắt của Tô Đoạn, thấy một bó hoa rơi rải rác ven đường mòn.

Ánh mắt Tô Đoạn dừng lại trên bó hoa một lúc.

Đấy là bó hoa bị đẩy rơi sáng nay, lúc ấy chắc là Tần Tri đang vội vã tìm cậu nên chưa dọn nó, mà người hầu vốn phụ trách giữ gìn vườn hoa sạch sẽ có lẽ đã bị cậu đột ngột lú đầu ra làm giật mình, cũng quên dọn nó.

Thế nên bó hoa này vẫn nằm ở đây.

Đã hơn một giờ trôi qua, trên bó hoa kia đã dính nhiều bùn đất hơn, rất đáng thương nằm nơi đó, trái ngược với những bông hoa tươi đẹp rực rỡ cắm rễ trên mảnh đất phì nhiêu bên cạnh.

Nhìn bó hoa đã héo úa trên đất, Tô Đoạn bình tĩnh nói: "Người kia đụng tới hoa của tôi, tôi giận. Bây giờ anh hãy đi báo quản gia đuổi việc anh ta đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Đoạn: Tui cảm thấy mình diễn rất hợp với hình tượng (Cây ngay không sợ chết đứng.jpg)

Tần Tri:... Ờ.