Tui Đời Nào Thích Cậu Ta

Chương 39






"A~~ Tôi siêu nhớ anh~~" Có người ép giọng nhại lại nghe hơi kỳ cục, khóe miệng còn hiện ra một nụ cười không rõ là có ý gì.

Hạ Kỳ Niên hoàn toàn không ngờ tới trong phòng vậy mà vẫn còn người khác, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái khe để chui xuống.

Sắc mặt Thịnh Tinh Hà đỏ rực, vỗ vỗ lưng cậu.

"Đứng lên! Cậu nặng muốn chết!"
"Sao anh không nói cho tôi biết trong phòng anh còn người khác chứ!" Hạ Kỳ Niên vẻ mặt bối rối đứng lên khỏi người Thịnh Tinh Hà, bởi vì quá gấp gáp, đầu gối trực tiếp đụng vào chỗ hạ bộ của người nào đó.

Hạ Kỳ Niên tự "A" một tiếng trước, hít một hơi khí lạnh.

"Thực xin lỗi xin lỗi..."
Tay chân luống cuống.

Thịnh Tinh Hà vỗ văng cái tay đang muốn vươn tới vị trí đũng quần của mình.

Nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu không có ai thì tính chuẩn bị làm gì thế?" Người vừa lên tiếng kia lại bồi thêm một câu.

Hạ Kỳ Niên nhìn qua theo phản xạ, người nói chuyện là một chị gái, phỏng chừng khoảng 30 tuổi, theo hình thể thì hẳn là tuyển thủ bộ môn tạ xích*, cánh tay còn thô hơn của cậu, tướng mạo hiền lành, tươi cười sang sảng chứ không giống kiểu cười của người có tính công chúa.

Cậu cười ha ha.

"Nào có làm gì, chỉ là lâu rồi không gặp nên tôi mới tới tìm anh tôi ôn chuyện đó mà."
"Vậy tụi này cũng không quấy rầy các người ôn chuyện nữa ha." Chị gái nói.

"Không có việc gì, không quấy rầy đâu." Thịnh Tinh Hà nói.

"Cậu ta chỉ thích làm bậy thôi."
Hạ Kỳ Niên sờ sờ mũi nhìn thoáng qua Thịnh Tinh Hà còn đang xoa mông, khẩn trương nói: "Anh bị ngã có đau không?"
Cậu đang muốn đưa tay qua xoa đã bị Thịnh Tinh Hà đánh rớt móng vuốt lần thứ hai.

"Không đau."
"Cậu em này là ai vậy?" Chị gái kia hỏi.

"Là học sinh tôi hướng dẫn lúc thực tập ở trường, cũng luyện nhảy cao, gọi là Hạ Kỳ Niên." Thịnh Tinh Hà nói.

"Nhìn ra mà, cặp chân dài này vừa nhìn đã biết là tổ nhảy cao rồi."
Thịnh Tinh Hà giới thiệu cho Hạ Kỳ Niên.

Người nói chuyện vừa rồi là đội trưởng đội tạ xích nữ tên Trương Ngọc Như, anh chàng bên cạnh là Tôn Hạo Dương của đội chạy nước rút, hơi mập một chút là bác sĩ Nghiêm Chính của tổ nhảy, người lớn tuổi đeo kính là huấn luyện viên mới của Thịnh Tinh Hà tên là Lâm Kiến Châu, nhìn rất hiền lành, còn người cao lớn cuối cùng là tuyển thủ nhảy cao Tần Hạc Hiên vẫn thường thấy trên TV.

Hạ Kỳ Niên nhớ đại khái tên của những người này, cơ bản đều theo thân hình mà phân biệt chức nghiệp của họ, mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn cậu, chỉ cần gọi anh chị là được.

Trên bàn bày một đống hộp bán mang đi, với sự hiểu biết của cậu đối với Thịnh Tinh Hà, đồng nghiệp mà hơn nửa đêm thế này còn có thể cùng tụ tập ở trong phòng ăn khuya thì quan hệ nhất định là đặc biệt tốt.

Lâm Kiến Châu đánh giá Hạ Kỳ Niên từ trên xuống dưới một phen.

"Cậu cao ít nhất cũng 1m96 chứ nhỉ?"
"Vâng." Hạ Kỳ Niên khẽ gật đầu.


"Hai ngày trước em mới đo, cao 1m98."
Thịnh Tinh Hà khiếp sợ trợn tròn hai mắt, giống như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh.

"Cậu sao lại cao lên!? Cậu đã năm thứ ba mà còn có thể cao thêm được nữa sao?"
"Đúng vậy." Hạ Kỳ Niên ưỡn thắt lưng, giơ tay lên so ngang đầu Thịnh Tinh Hà, người sau vừa vặn cao đến vị trí lông mày của cậu.

"Nói không chừng đời này tôi có thể phát triển đến 2m đó."
Thịnh Tinh Hà đặt mông ngồi xuống bên giường, dứt khoát tránh xa cậu ra.

Cái ban phúc này của ông trời vẫn còn chưa xong nữa à.

Ông trời có thể suy nghĩ cho sức khỏe tâm lý của đám người không được ban phước như họ một chút hay không!
"Luyện nhảy cao bao lâu rồi?" Lâm Kiến Châu lại hỏi.

"Hơn hai năm." Hạ Kỳ Niên nói.

"PB* bao nhiêu?"
"2m20."
*Personal best (PB) hay Personal record (PR): Thành tích cá nhân tốt nhất của một vận động viên.

Đối với một vận động viên chỉ mới luyện tập hơn hai năm mà nói, 2m20 đã là thành tích vô cùng xuất sắc, mỗi năm bộ môn nhảy cao cũng chỉ có một hai người đạt được tiêu chuẩn kiện tướng này, thậm chí có thể không có người nào.

Lâm Kiến Châu gật gật đầu, khen ngợi nói: "Rất tốt, Tinh Hà ở tuổi của cậu cũng đạt khoảng độ cao này, nhưng rõ ràng em ấy luyện lâu hơn cậu nhiều."
Thịnh Tinh Hà đã nhìn thấy sự kỳ vọng từ trong ánh mắt của Lâm Kiến Châu, tựa như tâm trạng của anh khi lần đầu tiên gặp Hạ Kỳ Niên vậy.

Anh cảm thấy Hạ Kỳ Niên cách mục tiêu gia nhập vào đội tuyển quốc gia không còn xa nữa.

"Trò giỏi hơn thầy mới tốt chứ ạ." Thịnh Tinh Hà nói.

"Nếu lớp người sau không thể vượt qua lớp người trước thì đội Trung Quốc chúng ta phải làm sao mới vươn ra quốc tế được?"
"Nói đúng lắm!" Lâm Kiến Châu vui mừng cười tươi.

"Nhưng anh vĩnh viễn đều là đàn anh tôi kính nể nhất." Hai mắt Hạ Kỳ Niên lấp lánh dưới ánh đèn, thoạt nhìn vừa chân thành lại vừa tha thiết.

"Không có người đi trước chỉ dẫn thì sao có người sau tiến bộ được."
Thịnh Tinh Hà nhịn không được nở nụ cười, Hạ Kỳ Niên giống như một chùm sáng giữa bầu trời đầy khói mù, vừa biết nhớ ơn lại còn biết vươn lên, rất dễ được lòng người.

"Đói bụng à? Cậu có muốn ăn chung với chúng tôi ở đây luôn không?" Lâm Kiến Châu hỏi.

"Phải đó." Thịnh Tinh Hà nhịn không được xoa xoa đầu Hạ Kỳ Niên.

"Có sủi cảo tôm cậu thích nữa đấy."
Vì Hạ Kỳ Niên cao lớn nên rất ít khi bị người ta xoa đầu, ngơ ngác gật gật đầu, bước đi cũng suýt chút thì tay chân đồng bên.

"Phần nào của anh?"
Phần sủi cảo trong tay Thịnh Tinh Hà chỉ vừa mới ăn một cái, anh đưa cái thìa trong bộ đồ ăn của mình cho Hạ Kỳ Niên.

"Cậu ăn trước đi, còn dư lại đưa cho tôi là được.
"Nếu không còn dư thì làm sao bây giờ?" Hạ Kỳ Niên gắp một cái nhét vào miệng.

"Không còn thì thôi, tôi còn có thể làm gì cậu?" Thịnh Tinh Hà nói.


"Ái chà chà!" Trương Ngọc Như bật cười.

"Làm anh người ta rồi thì khác hẳn à nha, trước kia sao tôi chưa từng thấy cậu khiêm tốn nhường nhịn như vậy hả?"
Hạ Kỳ Niên cúi đầu cười.

"Vậy bình thường anh ấy ở trước mặt các chị thì như thế nào?"
Trương Ngọc Như cười to: "Dù sao cũng không giống như lúc này."
Tần Hạc Hiên ngước mắt lên nói: "Cơ bản là không giống vậy với ai cả."
Thịnh Tinh Hà đạp anh ta một cước.

Trước kia Hạ Kỳ Niên chỉ được thấy các vận động viên hàng đầu trên báo chí, vẫn cảm thấy đội tuyển quốc gia đều sẽ giống như nghệ sĩ vậy, cứ bay tới bay lui khắp nơi, còn phải huấn luyện khép kín hoàn toàn, hành tung bí ẩn, tràn đầy cảm giác xa cách, trước ống kính thì phần lớn đều tương đối cao lãnh, nhưng hôm nay gặp được rồi thì ngược lại còn cảm thấy họ vừa đáng yêu lại vừa thân thiết.

Mọi người cũng sẽ thảo luận món nào ăn ngon, cũng tám về các tin đồn của các thành viên khác.

"Đối tượng Tiểu Bùi chính là cô gái lên căn cứ thăm cậu ta, cậu ta nhận tham gia show truyền hình cũng là vì để hợp tác với cô gái ấy đó, căn bản không nhận tiền luôn."
"Vậy cô ấy là con gái mà còn kiếm được nhiều hơn cậu ta nữa, bộ không có áp lực sao? Tôi thấy cậu ta bình thường rất nam tính mà."
"Đã là thời đại nào rồi, nữ kiếm được nhiều hơn nam là chuyện bình thường, bạn gái tôi mà kiếm được nhiều hơn tôi thì tôi mừng còn không kịp nữa là."
"Đó là tại da mặt cậu dày nha."
Hạ Kỳ Niên còn chưa bước chân vào xã hội, chỉ có thể nghe hiểu những gì bọn họ bàn chứ không thể thực sự cảm nhận được loại áp lực mà họ nói.

Áp lực trước mắt của cậu chỉ xuất phát từ việc làm thế nào nhảy được cao hơn để tiến vào đội ngũ chuyên nghiệp, không có liên quan gì đến tiền bạc, nhưng bị bọn họ nhắc tới như vậy, cậu lại cảm thấy thời gian tới mình nên tích góp thật tốt, bằng không sau này sẽ chăm sóc Thịnh Tinh Hà như thế nào.

"Anh bạn nhỏ, em có bạn gái chưa?" Trương Ngọc Như hỏi.

Hạ Kỳ Niên hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Cổ Thịnh Tinh Hà rụt lại.

"Người ta hỏi cậu, cậu nhìn tôi làm gì chứ?"
Hạ Kỳ Niên lắc đầu.

"Còn chưa có."
"Lớn lên đẹp trai như vậy mà không có bạn gái hả?" Trương Ngọc Như kinh ngạc nói: "Ở trong trường không có ai theo đuổi em sao?"
Hạ Kỳ Niên lại liếc mắt nhìn Thịnh Tinh Hà một cái nữa, người sau cũng đang nhìn cậu.

Cậu vội lắc đầu như điên.

"Không phải chứ?" Trương Ngọc Như nói: "Chắc chắn là cậu đang lừa người khác rồi."
Hạ Kỳ Niên gặm sủi cảo tôm, thành thật nói: "Người theo đuổi em không phải là người em thích..."
Trương Ngọc Như vỗ đùi một cái.

"Chị đây biết ngay mà! Vậy em thích kiểu người nào? Nhẹ nhàng hay thể thao?"
Người thích ở ngay bên cạnh, Hạ Kỳ Niên cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thẳng thắn nói: "Kết hợp cả hai đi, em thích lớn tuổi hơn một chút."
"À..." Trương Ngọc Như như ngộ ra điều gì.

"Cún sữa à, ài, bây giờ quả nhiên đều thịnh hành kiểu này, tụi chị cũng thích lớn tuổi hơn nữa, biết chăm sóc người khác."
Giống như có điểm nào đó bị chọc trúng, Hạ Kỳ Niên bỗng nhiên cãi lại.

"Em cũng biết chăm sóc người khác vậy, ai nói tuổi nhỏ thì không biết chứ?"
Trương Ngọc Như bật cười: "Chị không nói em không biết, mà là cảm giác như tuổi còn nhỏ quá."

Hạ Kỳ Niên sốt ruột nói: "Em không nhỏ, em cũng hai mươi tuổi rồi, không phải một thằng nhóc thúi, những gì các anh chị nói em đều hiểu hết."
"Thì vẫn là nhỏ nhất ở đây nha." Trương Ngọc Như nói.

"Chỉ có mấy đứa nhóc mới quan tâm đến việc người khác có coi mình là nhóc thúi hay không thôi."
Hạ Kỳ Niên càng nói càng cảm thấy nghẹn khuất*, nhưng lại không có cách nào phản bác.

*Nghẹn khuất: vừa bực tức vừa đuối lý.

Thịnh Tinh Hà nâng một cánh tay lên, không nhẹ không nặng nhéo lỗ tai cậu một cái.

"Nói cậu tuổi nhỏ cậu còn không vui sao? Cậu có biết tôi muốn trở lại tuổi của cậu đến thế nào không, không bị thương cũng không có bệnh, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi."
Hạ Kỳ Niên quay qua nhìn anh.

"Tôi còn muốn đổi với anh đây."
"Sao lại muốn đổi với tôi?"
Muốn trải nghiệm nhiều hơn một chút, có nhiều thành tựu hơn một chút, muốn chăm sóc anh, muốn trưởng thành hơn, muốn trở thành đối tượng đáng tin cậy, đáng để dựa vào trong mắt anh chứ không phải là đàn em, là nhóc thúi.

"Muốn nhảy qua 2m30."
"Cậu nhất định sẽ." Thịnh Tinh Hà cười nói.

"Cậu ưu tú hơn tôi nhiều."
Hạ Kỳ Niên nuốt sủi cảo xuống, quay sang nhìn anh.

"Anh cứ nói như vậy, lỡ đâu tôi không nhảy được thì sao? Chẳng phải là mất mặt anh à?"
"Sẽ không."
Trong tâm lý học có một từ được gọi là hiệu ứng kỳ vọng, đề cập đến hiện tượng giáo viên tha thiết hy vọng học sinh sẽ đạt được kết quả như mong muốn một cách kịch tính.

Khi một người nhận được sự tin tưởng và khen ngợi của người khác, anh ta sẽ cảm thấy như nhận được sự ủng hộ, do đó sẽ đạt được động lực tích cực tiến về trước, tâm lý được thoả mãn thì sẽ trở nên tự tin hơn, sẽ làm việc theo hướng mà người kia mong đợi để tránh làm người khác thất vọng.

Trước kia Biên Hãn Lâm từng nói, chỉ cần chịu cố gắng thì nhất định sẽ nhảy qua được mốc 2m30, nên anh vẫn một mực theo phương hướng đó mà mạnh dạn tiến lên.

Khuyến khích sẽ mang lại động lực cho mọi người tiến về phía trước, tất cả các ngành nghề và mọi lứa tuổi đều như thế.

"Cậu chắc chắn có thể nhảy qua." Thịnh Trinh Hà nói: "Tôi còn đặc biệt mong đợi ai đó có thể vượt qua tôi đây, tôi thích có đối thủ mạnh hơn mình."
Hạ Kỳ Niên đã nhận được cổ vũ rất lớn.

"Vậy anh hãy đợi đấy! Tôi chắc chắn sẽ vượt qua anh!"
Lâm Kiến Châu cười rộ lên.

"Vậy thì em phải cố lên thật nhiều đó."
Ăn xong đồ ăn khuya, mọi người lần lượt trở về phòng mình, gian phòng vốn ồn ào thoáng cái đã yên tĩnh lại.

Tầng khách sạn rất cao, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Hạ Kỳ Niên đứng trước cửa sổ, thật sự nhìn thấy được Trường Giang, nhưng khoảng cách giữa toà lầu này với toà lầu kia quá hẹp, cắt cánh sông thành một đường.

Thịnh Tinh Hà dọn hộp cơm dùng một lần trên bàn lại.

"Không phải cậu nói có đồ gì muốn tặng tôi sao? Đồ đâu?"
Hạ Kỳ Niên vỗ túi áo một cái mới nhớ ra trước khi đi mình đã thay áo khoác rồi.

"Tôi đi quá gấp quên lấy theo, đồ còn ở trong một cái áo khoác khác của tôi, ngày mai sẽ đem tới cho anh."
"Thứ tốt gì vậy?"
"Ngày mai sẽ biết."
Thịnh Tinh Hà lấy một bộ đồ ngủ từ trong vali ra, chuẩn bị rửa mặt, thấy Hạ Kỳ Niên đặt điện thoại di động lên bàn trà, mới đi tới nhìn lướt qua.

"Cậu làm gì vậy?"
Hạ Kỳ Niên mở livestream.

"Lần trước tôi đã nói tôi mà vượt một triệu fan thì sẽ mở livestream."
"Tốc độ tăng fan của cậu nhanh ghê, trước khi tôi ra nước ngoài thì hình như mới tám trăm ngàn thôi."

"Livestream ăn uống mấy lần, không hiểu sao lại tăng lên rất nhiều."
"Vậy cậu chọn thời gian nào mà người xem không nhiều lắm đi."
"Đâu có liên quan, có thể thu lại xem sau mà."
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Kỳ Niên phát sóng trực tiếp, trước đó vì quảng cáo đồ này nọ cũng đã làm hai lần rồi.

Giờ này là thời gian đi ngủ, lúc mới bắt đầu livestream cũng có bao nhiêu fan, nhưng phát một hồi thì lại có mấy trăm người lục tục vào xem, lập tức trở nên náo nhiệt.

Sau khi Hạ Kỳ Niên chào hỏi fan xong thì quay ống kính về phía Thịnh Tinh Hà, hào phóng giới thiệu: "Đây cũng là đàn anh đã tốt nghiệp từ trường chúng tôi, lần này là lần đầu tiên tôi tham gia thi đấu với anh ấy, bộ môn nhảy cao đã định vào hai giờ chiều ngày mốt, đến lúc đó tôi sẽ xem xem có thể ghi lại một đoạn video để đăng trực tiếp lên Weibo hay không."
- Được, được, được!
- Tôi đã mua vé rồi, hẹn gặp lại vào ngày mốt!
- Vì sao dân thể thao trường nhà người ta đều đẹp trai như vậy!!!
- QAQ Moá nó chứ cái vóc dáng này.

- A a a a a, Đàn anh cũng đẹp trai nữa! Giá trị nhan sắc cấp thần tiên!
- Có một sự thật: Bên cạnh anh chàng đẹp trai là những anh chàng đẹp trai khác.

Hạ Kỳ Niên cười cười.

"Rất đẹp trai đúng không, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai."
Thịnh Tinh Hà đang chuẩn bị cởi đồ, nghe thấy lời này lại ngượng ngùng thả tay xuống.

"Đồ ngốc."
"Ai~" Hạ Kỳ Niên quay đầu lại nói: "Tôi đang phát sóng trực tiếp đó, anh có thể cho tôi chút mặt mũi không?" Cậu nói xong lại nhìn về phía màn hình.

"Anh ấy mắng tôi nữa rồi."
Thịnh Tinh Hà: "Vậy chứ nên gọi cậu là gì? Cục cưng à?"
Hạ Kỳ Niên bật cười.

"Vậy thì khỏi."
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
- Cục cưng! Ngọt ngào ghê chưa!
- Phòng chỉ có một cái giường, hai người có chen nhau à?
"Không phải cùng một phòng, tôi và anh ấy không chung đội, anh ấy thuộc thành phố A, tôi thuộc thành phố B, đây là phòng của anh ấy."
Thịnh Tinh Hà đi tắm, Hạ Kỳ Niên vừa trò chuyện với fan vừa đi qua nằm liệt ra trên giường: "Tôi hơi buồn ngủ, mọi người còn chưa ngủ sao?"
- Xem anh livestream mà, anh trai ngốc!
- Tôi đã định đi ngủ rồi, nhưng nhìn thấy livestream tôi lại nhào lên!
Hạ Kỳ Niên dụi mắt một chút.

"Vậy mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng tôi cũng đến giờ phải nghỉ ngơi rồi."
- Được rồi! Ngủ ngon!
- Có giấc mơ đẹp nhé!
Lúc Thịnh Tinh Hà đi ra từ phòng tắm thì nhìn thấy Hạ Kỳ Niên nằm trên giường của anh, đắp chăn của anh, gối lên gối của anh, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng hoàn toàn giống y như đang ngủ, hơn nữa hình như còn ngủ rất say.

Điện thoại vẫn còn cầm trong tay, màn hình đã tối đen.

"Kết thúc livestream rồi?"
Hạ Kỳ Niên không nhúc nhích.

Thịnh Tinh Hà đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu.

"Cậu đây là chuẩn bị ở lại chỗ tôi sao? Còn không mau quay về ổ của mình mà ngủ đi."
Hạ Kỳ Niên thật sự đã ngủ thiếp đi rồi, nghe thấy thanh âm thì khẽ nhíu mày, xoay người chui vào trong chăn, nỉ non: "Lạnh quá, tôi không muốn trở về nữa."
"Cái gì chứ?" Thịnh Tinh Hà nắm tai cậu xách lên.

"Bên tiếp đón không xếp phòng cho cậu sao?"
"Có xếp rồi." Hạ Kỳ Niên buồn ngủ, miệng lẩm bẩm.

"Vu Thuận Bình ngủ mớ, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của tôi, tôi muốn ngủ với anh hà."
_ Hết chương 39 _.