Tui Đời Nào Thích Cậu Ta

Chương 26




Mưa bên ngoài cửa sổ không biết khi nào đã nhỏ hơn, âm thanh trở nên rất nhẹ và xa xôi.

Tí tách tí tách.

Giống như sắp tạnh.

Thịnh Tinh Hà chớp chớp hai mắt, muốn gắng gượng thêm một lát nữa, nhưng mí mắt mỗi lúc mỗi trở nên nặng nề thêm, bên tai là giọng Hạ Kỳ Niên nhỏ nhẹ thì thầm, tán gẫu chuyện thú vị xảy ra khi còn học tiểu học.

Tiếng cười càng ngày càng nhẹ, Hạ Kỳ Niên quay sang nhìn anh. "Anh buồn ngủ à?"

Thịnh Tinh Hà "Ừ" một tiếng.

"Vậy anh ngủ đi, tôi không nói nữa."

Thịnh Tinh Hà nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác người bên cạnh cử động, anh muốn mở mắt, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cũng không mở ngay ra.

Bên tai là tiếng hít thở đều đều, càng lúc càng tới gần, tim anh run lên, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Hạ Kỳ Niên đưa tay thay anh kéo chăn lên ngực, sau đó nằm trở về.

Động tác nhỏ dịu dàng này khiến mi tâm hơi nhíu lại của Thịnh Tinh Hà giãn ra, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi trong chớp mắt nghe thấy động tĩnh kia, trong đầu anh giống như bị sét đánh trúng, theo bản năng liên tưởng đến một ít hình ảnh.

Trán, chóp mũi hoặc môi, nhẹ nhàng chạm vào...

Những lời Hạ Kỳ Niên nói tối nay, cùng với ánh mắt mập mờ kia luôn khiến anh liên tưởng đến phương diện không nên nghĩ đến, nhưng may mắn không có gì xảy ra, bằng không anh thật sự không biết nên đối mặt với tình cảm này như thế nào.

Hai giờ sáng, tiếng mưa ngoài cửa sổ đã ngừng, người bên cạnh ngủ thiếp đi, tiếng hô hấp trở nên rất nặng.

Lúc này Hạ Kỳ Niên mới thoát Weibo, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu đã giả vờ ngủ vô số lần, cho nên trước khi dự mưu chuyện hôn trộm này, cậu phải phán đoán Thịnh Tinh Hà có phải đã ngủ thật hay không.

Lúc trước cậu dùng phần mềm theo dõi âm thanh sau khi mình ngủ nên đã phát hiện ra một quy luật thú vị, đó là sau khi thực sự ngủ rồi, tiếng hít thở sẽ trở nên nặng hơn trước khi ngủ, có quy luật hơn một chút.

Hạ Kỳ Niên xoay người, nằm úp sấp trên giường, lợi dụng sức mạnh hai khuỷu tay dịch từng chút từng chút về phía Thịnh Tinh Hà.

Đèn nhỏ ở đầu giường vẫn còn sáng, cậu có thể quan sát rõ ràng từng chi tiết trên mặt Thịnh Tinh Hà.

Bởi vì nằm nghiêng, mái tóc đều bị lộn xộn, nhưng tóc của anh nhìn có vẻ rất mềm mại.

Hạ Kỳ Niên nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt một chút, xúc cảm kia quả thật rất mềm, giống như là đang vuốt ve lưng mèo con.

Ngũ quan Thịnh Tinh Hà soi không ra khuyết điểm gì, thuộc loại kinh diễm mà chỉ cần bạn vô tình liếc mắt nhìn thấy một cái, sẽ phải lập tức quay đầu lại nhìn cho kỹ vẻ đẹp ấy, tuy dạo này do huấn luyện nên rõ ràng đã bị rám nắng một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh, ngược lại càng có vẻ nam tính hơn.

So với những người có làn da trắng nõn xinh đẹp, đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu, Hạ Kỳ Niên càng thích loại tuyển thủ thể thao tràn đầy sức mạnh này, lúc nào cũng phóng thích hoocmon nam dư thừa.

Cậu nín thở nhích tới từng chút từng chút.

20 cm.

10 cm.

5 cm.

Nhịp tim đập điên cuồng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, quả thực sắp nổ tung rồi.

Cậu nhắm mắt lại, nhanh chóng mổ vào mục tiêu, còn chưa kịp cảm nhận được cái gì đã sợ tới mức vội vàng lùi sang một bên, phủ chăn che kín đầu.

Chân tay cậu run rẩy vì căng thẳng quá mức.

Thật kích thích.

Hô hấp dần dần ổn định lại, cậu mới mở mắt ra trong bóng tối, liếm liếm môi.

Không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cảm thấy hương vị này có chút ngọt ngào, giống như đã đi vào một cửa hàng kẹo, ngay cả không khí hít vào cũng là hương vị ngọt ngào.

Cậu đấm mạnh ngực mình hai cái, chui ra khỏi chăn hít thở oxy, chăn vẫn còn đắp lên tới tận ót cậu như cũ.

Hôn môi sẽ gây nghiện, cậu nhìn môi Thịnh Tinh Hà mà cười ngây ngô một hồi lâu, lại nhích tới gần chạm vào.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Dương bị nghẹn tiểu mà tỉnh, cậu đi vệ sinh xong muốn liếc mắt nhìn một cái xem Thịnh Tinh Hà dậy chưa.

Vừa đẩy cửa phòng ra, hai mắt sau tròng kính đã trợn tròn.

"Wow ~" cậu ngạc nhiên cảm thán.

Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ chênh lệch rất rõ ràng với phòng khách.

Có lẽ là bởi vì nhiệt độ quá thấp nên hai người kia ôm nhau, chính xác mà nói thì là Hạ Kỳ Niên ôm người ta vào trong ngực.

Nửa bên giường hoàn toàn trống rỗng, một cái chăn trượt xuống đất, chỉ có một cái hơi mỏng đắp ở bên hông.

Bởi vì vấn đề góc độ nên cậu chỉ có thể nhìn thấy sau lưng Hạ Kỳ Niên và một cái chân chen ra từ giữa hai đùi cậu ta.

Lữ Dương đẩy kính, lại đến gần một chút, mới phát hiện thì ra hai người ngủ mặt đối mặt nhau.

Tay chân Hạ Kỳ Niên lần lượt đặt lên thắt lưng và đầu gối của Thịnh Tinh Hà, hai tay Thịnh Tinh Hà buông xuống tự nhiên, trán dựa sát ở cổ Hạ Kỳ Niên.

Tư thế ngủ của hai người làm cậu nhớ tới cặp trẻ song sinh đã thấy trên tin tức trước đó.

Lữ Dương rón ra rón rén đi tời bên mép giường, nhặt chăn trên mặt đất lên đắp cho hai người, lại chỉnh nhiệt độ điều hòa lên hai độ.

Điều khiển từ xa vừa ấn vào đã vang lên âm thanh, động tĩnh này ngược lại đánh thức Thịnh Tinh Hà.

Toàn bộ khuôn mặt của anh chôn trong ngực của người nào đó, chỉ có thể nhíu mày trong bóng tối.

Cái cổ cứng ngắc thoáng giật giật một chút, ý thức cùng ngũ giác của anh dần dần thức tỉnh, anh cảm giác dưới cổ mình không phải là gối đầu, mà là một cánh tay dài mảnh.

Trái tim giật thót, trong nháy mắt anh tỉnh hết cả người.

Lữ Dương chuồn rất nhanh, chờ Thịnh Tinh Hà mở hai mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cằm và yết hầu của Hạ Kỳ Niên.

Anh nửa ngửa đầu, muốn nâng tay dụi mắt một chút lại phát hiện cả cánh tay với bắp chân đều bị kẹp đến tê dại, trong bắp thịt như đang có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn, hoàn toàn không nhúc nhích được, ngũ quan thống khổ đến vặn lại cùng một chỗ.

Tư thế ôm nhau này làm cho đại não Thịnh Tinh Hà bị thiếu oxy, mặt đỏ bừng, bởi vì bắp chân của anh bị kẹp ở vị trí thật sự quá xấu hổ, thậm chí anh còn cảm giác được anh bạn nhỏ của người nào đó đang tinh thần phấn chấn, bừng bừng sức sống.

"Này!" Thịnh Tinh Hà nhấc đầu gối thúc một cái lên bụng Hạ Kỳ Niên.

"Á!" Hạ Kỳ Niên bừng tỉnh, mở mắt hét lớn: "Làm cái gì vậy?"

"Làm cái gì vậy." Thịnh Tinh Hà lạnh lẽo nhìn cậu. "Cậu coi lại tướng ngủ của mình đi, tôi sắp bị cậu lấn cho rớt xuống đất rồi."

Hạ Kỳ Niên chớp chớp mắt, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo lại.

Cậu theo bản năng lau khóe miệng, giải thích: "Tối hôm qua anh đá chăn, tôi đắp lại cho anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn đá, tôi đành phải ôm anh lại như vậy."

Cậu nói xong còn đặt tay chân lên người Thịnh Tinh Hà tái hiện lại tư thế, sau đó bị Thịnh Tinh Hà cho thêm một gối, phải gân cổ gào lên lần nữa.

"Tôi sai rồi!..."

Tuy cậu không biết mình sai chỗ nào, nhưng cả buổi sáng đều lẽo đẽo theo sau mông Thịnh Tinh Hà xin lỗi.

Rất nhiều lúc, cậu cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Thịnh Tinh Hà.

Rõ ràng là trai thẳng mà thần kinh còn mẫn cảm hơn một tên gay như cậu nữa, chỗ này không thể sờ, chỗ kia không thể đụng, hơi vượt qua ranh giới liền giống y như một con mèo, lập tức xù hết lông lên.

Là sợ bị một tên gay lợi dụng hay là sợ mình bị bẻ cong?

Hạ Kỳ Niên nhìn Thịnh Tinh Hà buồn bực đánh răng, nhẹ nhàng thở dài.

Không thể nào biết được câu trả lời.

Thịnh Tinh Hà rửa mặt xong, thuận tay kéo khăn mặt màu trắng phủ lên mặt lau hai cái, bỗng nhiên nghe thấy Hạ Kỳ Niên ở bên cạnh nói: "Khăn mặt của anh xài tốt ghê á."

Thịnh Tinh Hà ý thức được cái gì, mở bừng mắt quay phắt đầu lại.

Hai người nhìn nhau một giây, Hạ Kỳ Niên giống như thỏ nhìn thấy sói, nhấc chân bỏ chạy.

"Hạ Kỳ Niên! Cậu đứng lại đó cho tôi!" Thịnh Tinh Hà vứt khăn đuổi theo. "Mẹ nó! Rốt cuộc cậu dùng khăn mặt của tôi lau những chỗ nào!!?"

"Không nói cho anh biết đâu~"

Tới chết tôi mới nói cho anh biết!

Hai người từ căn hộ đánh tới tận cửa hàng bán đồ ăn sáng ở tầng dưới.

Đợi đến sau khi khai giảng, cuộc sống của Hạ Kỳ Niên thoáng cái trở nên bận rộn.

Mỗi buổi sáng cậu phải thức dậy lúc 5 giờ sáng, vội vàng rửa mặt, sau khi khởi động, tập thể dục hai giờ rồi mới lên lớp vào tám giờ.

Học viện phát thanh và dẫn chương trình cách khu thể thao rất xa, ban ngày có rất ít thời gian chạy tới huấn luyện, bình thường đều phải chờ khi kết thúc hết các môn học buổi chiều mới tới luyện tập chung với mọi người hai tiếng.

Hầu hết thời gian ban đêm cậu đều tự ngâm mình trong thư viện và phòng tự học.

Lên lớp học, huấn luyện, làm bài tập ở nhà, ngủ...

Ngày này qua ngày khác đều bận rộn như vậy.

Khi nhịp sống căng thẳng mà phong phú sẽ không dễ gì cảm thấy thời gian trôi qua, thường là khi giơ tay lên nhìn vào đồng hồ thì mới thấy hai giờ đã trôi qua rồi.

Dường như chỉ trong nháy mắt thì đã đón ngày cuối tuần đầu tiên sau khai giảng rồi, lại nháy mắt nữa, huấn luyện quân sự của đám sinh viên năm nhất đều đã kết thúc.

Khi Hạ Kỳ Niên gặp Lữ Dương lần nữa là vào cuối tháng 9.

Hôm đó là thứ Sáu, buổi chiều chỉ có một tiết phỏng vấn tin tức, cậu đã đến sân thể dục của trường từ rất sớm để tập luyện, lại phát hiện có một người đang đứng bên cạnh Thịnh Tinh Hà.

Lữ Dương chịu tội gần một tháng, cả người gầy đi một vòng lớn, hơn nữa còn thành công phơi thành một cục than đen, cả gương mặt dễ thấy nhất chính là tròng trắng mắt, lúc cậu ta quay đầu lại, Hạ Kỳ Niên nhìn chằm chằm mất vài giây, thiếu chút nữa không nhận ra.

"Sao lại phơi nắng tới nỗi này?" Vẻ mặt Hạ Kỳ Niên kinh ngạc. "Trên mũi còn bị lột da nữa."

Lữ Dương kéo khẩu trang trật xuống cằm lên lại. "Nói nhảm, anh ngon thì đi phơi dưới ánh mặt trời cả ngày thử xem, tôi thế này còn tốt chán, hai tuần trước cũng có dùng kem chống nắng, trưởng phòng kí túc xá của chúng tôi còn y như rắn đang thay da nữa kìa, lúc tôi giúp cậu ấy lột da ở cổ xuống còn có thể nhìn thấy mấy giọt máu nhỏ rướm ra. Để tôi cho anh coi ảnh, tôi có chụp lại nè..."

"Ai ai ai..." Trong đầu Hạ Kỳ Niên đã hiện lên hình ảnh kia, vẻ mặt ghét cay ghét đắng ngắt lời cậu ta. "Đủ rồi, tôi mới không thèm nhìn đâu, cậu tới đây làm gì vậy?"

Lữ Dương nhướn mày. "Anh tới làm cái gì thì tôi cũng tới làm cái đó."

Hạ Kỳ Niên cười ha ha. "Tôi tới đây luyện nhảy cao, cậu cũng luyện sao?"

Lữ Dương đương nhiên không có khả năng tới đây để luyện nhảy cao, mấy ngày trước cậu ta lướt vòng bạn bè của Thịnh Tinh Hà, trong lúc vô tình nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung ở quán mì, cảm thấy trong đó có một em gái bộ dạng đặc biệt hợp khẩu vị của mình, nên mới muốn đến nhìn người thật.

Thịnh Tinh Hà nhìn thấy Lưu Vũ Hàm đi vào, đụng cánh tay cậu ta: "Người cậu thích tới rồi kìa!"

"Này, chỉ mới nhìn rất vừa mắt thôi, còn chưa tăng lên tới trình độ thích nha." Lữ Dương sửa lại.

Thông thường khi những người trẻ tuổi nói tới từ "thích" và người họ thích thì luôn luôn lộ ra vẻ xấu hổ, loại da mặt dày như Lữ Dương cũng không ngoại lệ.

Hạ Kỳ Niên nhìn theo tầm mắt của cậu ta, thấy được đối tượng "vừa mắt" của cậu ta – Lưu Vũ Hàm.

Cái giống loài người thần kỳ mà mới nhìn không sao biết được là nam hay nữ, mọi người đều gọi cô nàng là hotboy khoa thể thao.

Bình thường là cô gái đặc biệt có duyên, bình thường hay xưng anh gọi em với các sinh viên thể thao trong đội điền kinh, cho nên đám con trai vớ vẩn cũng không dám tùy tiện trêu chọc cô.

Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải vỗ vai cậu. "Sao cậu lại nghĩ không thông như vậy, thích cô ấy và thích con trai có gì khác nhau đâu?"

"Anh không hiểu gì hết." Lữ Dương đẩy kính. "Anh không cảm thấy cô ấy rất ngầu sao? Có rất nhiều đặc tính mà nhiều cô gái khác không có."

Hạ Kỳ Niên cẩn thận đánh giá lại Lưu Vũ Hàm ở cách đó không xa, nhíu mày nói: "Đặc tính gì? Khí chất đàn ông hả?"

Thịnh Tinh Hà không nhịn được, bật cười.

Trương Đại Khí như một hồn ma, trôi ra sau lưng bọn họ, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì thế? Còn cười vui vẻ như vậy nữa."

"Nói một chút về mấy chuyện tình cảm thường gặp của tuổi vị thành niên." Thịnh Tinh Hà ôm cánh tay thản nhiên nói.

"Ồ?" Trương Đại Khí rất có hứng thú với mấy loại gút mắc tình cảm này, mặt mày hớn hở hẳn lên, tò mò nói: "Ai nha ai nha? Ai chia tay vậy?"

Lữ Dương quay đầu lại liếc cậu một cái rồi nhìn sang Thịnh Tinh Hà. "Người này là ai vậy?"

Thịnh Tinh Hà giới thiệu hai người với nhau.

"Cậu em cũng có hứng thú với nhảy cao hở?" Trương Đại Khí đánh giá cậu ta một lượt từ trên xuống dưới. "Tỷ lệ vóc người của cậu khẳng định không nhảy cao được đâu, không thì đến phòng bên cạnh luyện toàn năng đi, bên đó không có hạn chế chiều cao lắm, khoảng một mét tám cũng được rồi."

Hạ Kỳ Niên nói: "Cậu ấy không có hứng thú với nhảy cao, mà là hứng thú với bạn nữ trong nhóm nhảy cao của chúng ta đó."

"Ai vậy? Ai?"

"Người đẹp trai nhất đám." Hạ Kỳ Niên nói.

"Anh Hàm của chúng ta à?" Trương Đại Khí thoáng cái đã phản ứng lại liền. "Gan cậu cũng to thiệt à nghe."

"Cô ấy bao nhiêu tuổi vậy?" Lữ Dương hỏi.

Trương Đại Khí bấm ngón tay tính toán. "Cô ấy lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng không sao, nữ lớn hơn ba ôm gạch vàng mà."

Bị cậu ta nói như vậy, Lữ Dương quả thật có chút do dự, cũng không phải là cậu không thể chấp nhận tình chị em, mà là cậu biết rất nhiều cô gái không thích người nhỏ hơn mình, cảm thấy còn trẻ con chưa chín chắn.

"Vậy anh có biết hướng chọn bạn đời của cô ấy không. Có thể chấp nhận người nhỏ hơn mình không?" Lữ Dương hỏi.

"Cái này sao anh biết được?" Trương Đại Khí cười nói: "Nhưng mà anh luôn cảm thấy cổ có xu hướng chọn bạn đời nghiêng về giới nữ."

Lữ Dương quay qua nhìn Thịnh Tinh Hà. "Anh có thể tư vấn giúp tôi tđược không?"

"Tôi tư vấn?" Thịnh Tinh Hà chỉ vào mũi mình. "Không thích hợp lắm đâu."

Lữ Dương có chút chán nản, Trương Đại Khí an ủi: "Không có việc gì, để anh nói bóng nói gió một chút cho."

Hạ Kỳ Niên di chuyển đến cạnh Thịnh Tinh Hà, làm như lơ đãng hỏi: "Huấn luyện viên, vậy anh có thể tiếp nhận đối tượng lớn hơn anh rất nhiều hoặc nhỏ hơn anh rất nhiều không?"

"Vậy còn phải xem lớn bao nhiêu nhỏ bao nhiêu đã."

Hạ Kỳ Niên cảm thấy nếu báo luôn bảy tuổi thì rõ ràng quá rồi, thế nên mới dò xét lòng vòng: "Lớn hơn mười tuổi hoặc là nhỏ hơn...mười tuổi thì sao?"

Thịnh Tinh Hà nhìn bàn bóng bàn cách đó không xa, suy nghĩ một hồi lâu "Lớn hơn mười tuổi không thể tiếp nhận, lớn hơn khoảng ba tuổi thì còn được, nếu nhỏ hơn tôi mười tuổi, nghĩa là còn chưa trưởng thành, không thể chấp nhận được."

Hạ Kỳ Niên có chút nóng nảy. "Vậy, còn nhỏ hơn sáu tuổi thì sao?"

"Phải xem xem nói chuyện có hợp nhau không, tôi thích lý trí thành thục dễ giao tiếp, đôi khi chỉ cần một ánh mắt của tôi, đối phương đã có thể hiểu được ý của tôi là gì, trong cuộc sống có thể chăm sóc cho tôi một chút, thông cảm cho tôi một chút, chứ không cần tôi phải luôn chăm sóc người đó*."

*Ở đây Thịnh Tinh Hà dùng chữ他 – ngôi thứ ba số ít chỉ nam chứ không phải 她– ngôi thứ ba số ít chỉ nữ. Cả hai chữ này đều đọc là "tha".

"Chọn như vậy à..." Hạ Kỳ Niên nhỏ giọng lầm bầm.

Cậu mới vừa nghĩ đến đủ thể loại biểu hiện ngây thơ của mình trước mặt Thịnh Tinh Hà thôi đã nổi điên muốn tát cho mình vài cái.

Một khi đã bắt đầu nói về vấn đề tình cảm thầm mến và theo đuổi này, Trương Đại Khí không khỏi nhớ tới cái người miền Nam dịu dàng săn sóc lại lương thiện mà anh Niên đã nhắc đến lần trước ở KTV.

Đã khai giảng một tháng rồi, người nọ đến tột cùng là thần thánh phương nào cậu vẫn còn chưa hỏi thăm rõ ràng, bên cạnh Hạ Kỳ Niên cũng không có cô gái nào xuất hiện, vì thế mới quay qua hỏi: "Anh Niên, cô gái lần trước cậu nói kia đã theo đuổi được chưa?"

Tầm mắt Lữ Dương và Thịnh Tinh Hà đồng thời tia về cùng một chỗ.

Sắc mặt Hạ Kỳ Niên lập tức đỏ chót, chột dạ cao giọng: "Mẹ nó ai nói với cậu là tôi đang theo đuổi con gái? Trương Đại Khí cậu còn biết bịa đặt ghê quá ha!"

"Ài... Cậu coi cậu này, còn ngại thừa nhận nữa." Trương Đại Khí chỉ chỉ vào khuôn mặt nhỏ của cậu cười xấu xa. "Hôm đó ở KTV, chính tai tôi nghe đây, cậu nói có cô gái mình thích, mọi người đều có thể làm chứng."

Cậu ta duỗi dài cổ ra, đang chuẩn bị gọi Lưu Vũ Hàm tới làm chứng cho mình đã bị Hạ Kỳ Niên siết cổ quật ra đất.

Hạ Kỳ Niên sợ Thịnh Tinh Hà sẽ hiểu lầm gì, trước tiên ngồi lại giải thích: "Cậu ta bịa đặt lung tung đó, tôi chưa từng nói qua."

"Có trời đất chứng giám! Trương Đại Khí tôi chưa bao giờ gạt người!" Trương Đại Khí đứng lên khỏi mặt đất, gân cổ họng lên hô to: "Anh Hàm, cậu nói lần trước có phải cậu ấy ở KTV đã..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Hạ Kỳ Niên che miệng quát lớn: "Mẹ nó! Cậu có phải muốn chết hay không? Bịa đặt còn dám bịa lên tới trên đầu tôi."

Giờ khắc này cậu bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thịnh Tinh Hà lại thích loại người có thể đọc hiểu tâm tư đối phương chỉ bằng một ánh mắt, ánh mắt của cậu cũng sắp chọt mù Trương Đại Khí rồi, cậu ta còn mẹ nó nhìn không hiểu ý của cậu.

Quả thực là muốn điên rồi. Sắc mặt Thịnh Tinh Hà vẫn như thường, anh đứng dậy nói: "Tranh thủ thời gian khởi động đi, tôi còn có việc, hôm nay không có cách nào huấn luyện với các cậu."

"Anh đi đâu vậy?" Hạ Kỳ Niên ném Trương Đại Khí xuống, rất nhạy cảm hỏi.

"Đến bệnh viện trung ương một chuyến, mắt cá chân của tôi phải đi chụp hình." Thịnh Tinh Hà nói.

Hạ Kỳ Niên lo lắng nói: "Anh bị thương à?"

"Không phải, kiểm tra định kỳ mà thôi."

"À..." Sắc mặt Hạ Kỳ Niên còn có chút ửng đỏ, cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. "Vậy trên đường anh nhớ chú ý an toàn."

"Ừm."

Cả buổi chiều, Thịnh Tinh Hà hầu như đều ở trong nhà, lúc đi ra khỏi sân huấn luyện, bị ánh mặt trời làm chói mắt một chút.

Trong đầu không ngừng quanh quẩn hai câu nói của Trương Đại Khí.

Cái tên Trương Đại Khí này tuy rằng vừa ồn ào lại vừa nhiều chuyện nhưng còn không đến mức nói dối trong mấy chuyện thế này, hơn nữa Hạ Kỳ Niên lại có phản ứng chột dạ, trong lòng anh cũng đã có phán đoán.

Hạ Kỳ Niên hẳn là lưỡng tính, hoặc là, lúc trước nói thích đàn ông chỉ là đùa giỡn?

Cách thời gian cũng lâu như vậy rồi, anh đã không nhớ rõ nguyên văn lúc đó Hạ Kỳ Niên nói là gì.

Tin tức "Hạ Kỳ Niên có cô gái mình thích" đến vô cùng đột ngột, trong nháy mắt khiến cho anh cứng đờ, trái tim giống như bị mũi kim đâm nhẹ một cái, có cảm giác đau đớn.

Kinh nghiệm tình cảm của anh như mặt nước lặng, lần đầu tiên mời cảm nhận được loại cảm giác này.

Anh đã rất ngạc nhiên vì phản ứng đầu tiên của mình.

Rất hông nên như thế.

Cho dù Hạ Kỳ Niên đã có cô gái mình thích thì có quan hệ gì với anh đâu?

Từ góc độ thực tế mà xem, ở độ tuổi này của Hạ Kỳ Niên thì có cô gái mình thích hẳn cũng là một chuyện đáng để vui vẻ.

Như vậy còn tốt hơn là thích con trai.

Ít nhất không phải chịu sự chỉ trích và phân biệt đối xử, có thể đàng hoàng công khai nắm tay nhau mà yêu đương.

Rất tốt, không phải ư?

Thịnh Tinh Hà hít sâu một hơi, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm, hù cho anh co rụt cả hai vai.

"Huấn luyện viên."

"A?" Thịnh Tinh Hà quay đầu. "Cậu làm gì vậy?"

Hạ Kỳ Niên hai tay đút túi, bĩu môi, muốn nói lại thôi, trong lòng đã đem Trương Đại Khí ra bóp chết một vạn lần.

Thời cơ căn bản không đúng, cậu không dám tùy tiện tỏ tình.

Hai người im lặng nhìn nhau hai giây.

"Làm sao vậy?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi một lần nữa.

Hạ Kỳ Niên giơ tay sờ sờ gáy, giải thích: "Trương Đại Khí nói bậy đó, tôi căn bản không có theo đuổi con gài..."

Cậu vừa nhìn thấy mặt Thịnh Tinh Hà đã bắt đầu hồi hộp, đại não liều mạng tổ chức ngôn ngữ, muốn nói mình có người thích, nhưng không phải là con gái, lại bị Thịnh Tinh Hà cướp lời trước.

"Thời gian học đại học rất ngắn ngủi, nếu có cô gái mình thích thì nên tranh thủ đi, ra trường rồi muốn tìm đối tượng sẽ càng khó hơn."

Thịnh Tinh Hà đứng ngược sáng, nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.

Nụ cười thong dong, lời nói dịu dàng, những thứ đã từng chữa khỏi cho cậu lại đang làm cậu tổn thương.

Cuối cùng, cậu thở ra một hơi nhẹ nhàng, mỉm cười hỏi: "Anh không tò mò người tôi thích là ai ư?"

So với nghi vấn thì giọng điệu này của cậu khiến những lời này càng giống như chất vấn hơn.

Thịnh Tinh Hà gần như thốt lên: "Tại sao tôi phải tò mò?" Ngay sau đó lại thoải mái bổ sung một câu: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học tập và huấn luyện là được rồi."

"À." Hạ Kỳ Niên nghe vậy thì như hiểu ra điều gì, từng bước một, lùi về phía sau, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt giống như vậy. "Tôi biết rồi, tôi sẽ theo đuổi." Giọng nói của cậu nhẹ hơn bình thường nhiều, vì tự tin đã giảm xuống.

Thịnh Tinh Hà nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, bỗng nhiên không biết nên đáp lại thế nào.

"Huấn luyện viên." Hạ Kỳ Niên bỗng nhiên hô một tiếng, dừng bước. "Anh không tò mò cũng không vô dụng đâu, ngày nào đó tôi theo đuổi được rồi nhất định sẽ chia sẻ ngay với anh, nhớ cho chúng tôi một lời chúc phúc tốt đẹp đó!"

"Ừm." Thịnh Tinh Hà ngoài miệng tuy đồng ý như vậy, nhưng trong lòng lại không khỏi dâng lên một trận chua xót.

Thằng nhóc này thật sự là mẹ nó rất thiếu đánh.

_ Hết chương 26 _