Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 3: “Nghe rồi! Trông cũng đẹp trai!”




Tề Thiệp Giang không phải nghệ nhân hát nói chuyên nghiệp, nên đúng là không thể nghĩ ra cổ khúc. Sở dĩ lão Bạch nghe không ra, là bởi đoạn ban nãy anh xướng có bóng dáng hát nói, nhưng thực ra không phải bất cứ bài cổ khúc nào, mà là “Tử đệ thư”.

(Tử đệ thư: hát nói của dân tộc Mãn, Trung Quốc)

So với cổ khúc, anh cảm thấy làn điệu của “Tử đệ thư” hợp với bài hát này hơn.

“Tử đệ thư” là hình thức khúc nghệ mà con cháu Bát Kỳ trong Kinh thành sáng tạo ra, bởi vậy nên từ tên gọi, đề tài, ca từ đều rất nhã nhặn.

Thời của Tề Thiệp Giang, có rất ít người am hiểu, về cơ bản đã biến mất khỏi tầm nhìn đại chúng, gần như đã thất truyền, anh cũng nhờ cơ duyên trở thành đệ tử của một lão nghệ nhân, nên mới học được từ thầy.

Làn điệu của “Tử đệ thư” rất khó, ngay cả lão nghệ nhân kia cũng không nắm rõ, những gì ông biết đều đã truyền dạy lại cho Tề Thiệp Giang. Tiếc là Tề Thiệp Giang còn chưa kịp thu nhận đồ đệ, đã về chầu ông vải.

Tuy rằng “Tử đệ thư” đã thất truyền, nhưng nó còn một cách gọi khác, gọi là “Cổ từ xa xưa”.

Nó có nghĩa gì? Cổ ở đây chính là chỉ cổ khúc.

Sau này hát nói Kinh Vận, hát nói Hoa Lê, hát nói Hà Nam, trong lúc được sáng tạo cũng kế thừa một phần nhịp phách, khúc bản, văn bản của “Tử đệ thư”, bởi vậy nên “Tử đệ thư” mới có tên gọi khác là “Cổ từ xa xưa”.

Có thể xem “Tử đệ thư” như một nửa tiền thân của những cổ khúc này, giữa chúng có ngọn nguồn với nhau.

Có rất nhiều nội dung trong cổ khúc “Hà tất Tây sương”, ngay cả làn điệu cũng được học từ “Tử đệ thư”.

— Bởi vậy nên, không phải làn điệu Tề Thiệp Giang xướng nghe như hát nói, mà là hát nói nghe như Tề Thiệp Giang xướng “Tử đệ thư”.

Ngay cả cái gọi là phảng phất bóng dáng mục phái hát nói Hoa Mai mà huyền sư lão Bạch nhắc tới lại càng đơn giản hơn.

Trong quá trình phát triển của “Tử đệ thư” và cổ khúc đều học hỏi hấp thu các yếu tố hí khúc, Tề Thiệp Giang đã học hí kịch từ nhỏ, một trường phái lớn như vậy, không có cái bóng của nó được sao?

Đến cuối ca khúc, Tề Thiệp Giang lại xướng hai câu: “Bại sử quan đến tận tiết nghĩa, tân từ điền đi tận đa tình!”

Cũng đều phát triển từ “Tử đệ thư”, lúc này đây giữa anh và các nhạc công đã có được sự hiểu ngầm, họ phối hợp ăn ý với nhau, tuy rằng không hề quen biết, nhưng âm nhạc vốn có công thức hình thái.

Đến đoạn cuối, chỉ còn tiếng đàn tam, kèm âm cuối réo rắt của Tề Thiệp Giang, tiếng nhạc trong trẻo êm dịu từ từ lắng xuống.

Lão Bạch thu tay về, thế mà lại có cảm giác chưa đã, đồng thời nhìn thấy dưới ánh đèn chiếu, Tề Thiệp Giang lại quay đầu nhìn về phía họ khẽ gật đầu một cái.

Mấy người lão Bạch đều mỉm cười đáp lại, mặc dù mọi người không nói với nhau lời nào, nhưng đã hoàn thành một buổi hợp diễn đẹp đẽ.



Buổi biểu diễn kết thúc, Tề Thiệp Giang muốn tìm huyền sư nói chuyện, nhưng bị hai người Lý Kính bám phía sau hậu trường, không tránh họ được.

Hạ Nhất Vi và Lý Kính đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên với Tề Thiệp Giang, bọn họ cảm thấy trạng thái Tề Thiệp Giang bây giờ cứ như được thay da đổi thịt.

Hạ Nhất Vi debut lâu như vậy, bà hoàn toàn có thể cảm nhận được khí thế của Tề Thiệp Giang lúc lên sân khấu biểu diễn, trông anh rất ung dung thản nhiên.

Hồi đó bà debut không được như vậy, phải mất mấy năm, bà mới tìm được vị trí của mình.

Cho tới ngón giọng của Tề Thiệp Giang, bà chỉ hiểu biết có hạn về biểu diễn hát nói, chỉ nghĩ chắc có lẽ Tề Thiệp Giang từng luyện tập rồi, cái bà để ý hơn là —— nói con ruột như vậy có lẽ không hay lắm, nhưng trước đây Thiệp Giang biểu diễn chẳng có gì hay ho.

Nhưng ngày hôm nay không còn như vậy nữa.

Lẽ nào con nó đã được khai sáng chỉ trong một đêm?

Đợi đến khi Lý Kính nói cho Hạ Nhất Vi, Tề Thiệp Giang thực lòng muốn theo đuổi nghề tấu nói, Hạ Nhất Vi lại bối rối.

“Thiệp Giang à, mẹ có thể nhìn ra được con thích những thứ như… khúc nghệ, nhưng tấu nói không hợp với con đâu.” Hạ Nhất Vi uyển chuyển dùng từ, “Con có thể ra album mà, mấy câu hát ban nãy rất hay.”

Tề Thiệp Giang phản đối, “Đấy không phải nghề cũ của con.”

Hạ Nhất Vi, “Con mới tốt nghiệp chưa đến nửa năm, nghề cũ của con là học sinh mà.”

Tề Thiệp Giang: “………..”

Tề Thiệp Giang: “….Vâng, ý con là, nghề con thực sự yêu thích.”

Hạ Nhất Vi liên tục xua tay, “Lúc con mới tham gia chương trình, còn muốn tự dựa vào bản thân làm diễn viên, sao ước mơ của con thay đổi nhanh thế, để sau hẵng nói đi.”

Lý Kính cũng có ý này, thế nhưng ông nói chuyện hàm súc hơn, “Chúng ta vừa làm vừa xem thế nào.”

Tề Thiệp Giang nghe xong, chỉ có thể nói: “Chỉ cần cho con một cơ hội, con sẽ chứng minh cho mọi người xem.”

Lâu ngày mới thấu lòng người, hôm nay đã trễ rồi, nhưng sẽ có cơ hội thể hiện cho họ thấy.

Hạ Nhất Vi và Lý Kính nhìn nhau, đứa trẻ này có vẻ nghiêm túc, nhưng bọn họ thực sự không tưởng tượng được dáng vẻ Tề Thiệp Giang đi tấu nói…

….

Buổi biểu diễn của Hạ Nhất Vi không có bản quay chính thức, có khán giả dùng điện thoại quay lại một đoạn ngắn đăng lên mạng, trong đó đương nhiên cũng có đoạn Hạ Nhất Vi và Tề Thiệp Giang hợp xướng “Hà tất Tây sương”.

Mới đầu, mọi người còn bắt chước câu nói để đời của giọng ca chính ban nhạc Quan Sơn, đều nói: 【Nghe rồi, trông cũng đẹp trai.】

Cũng có fan của Tề Thiệp Giang xuất hiện, khen từ ánh đèn chiếu lên gương mặt idol, từ sợi tóc tới hàng mi, từ màu môi tới ngón tay, khen tỉ mỉ từng chi tiết một!

Sau đó dần dần có người cảm nhận được, mới yếu ớt tỏ ý: 【Sao mị thấy hát không tệ mà, đoạn này rất giàu cảm xúc.】

【Tui cũng thấy vậy á, đoạn này chắc là thêm vào này, hơn nữa cảm thấy rất giống cổ khúc chính thống.】

Dù sao mọi người cũng có ấn tượng sâu sắc với Tề Thiệp Giang ngày trước, tuy cảm thấy dễ nghe, nhưng vẫn chưa đủ.

Thế nhưng, đại đa số mọi người không am hiểu hát nói, đến cả huyền sư trong nghề cũng không nhận ra đây không phải hát nói mà là “Tử đệ thư”, thì càng không ngăn cản được có vài kẻ am hiểu nửa mùa lên tiếng: 【Cười ỉa với mấy đứa kêu là chính thống, cái thể loại quái gì đây, chả nghe ra được là loại hát nói nào, ngô không ra ngô khoai không ra khoai.】

Nhưng đó chỉ là số ít, đa số mọi người, dù là antifan cũng không phân biệt được tỏ ý rằng: 【Quy tắc cũ, mấy người nghe nhạc, tui liếm màn hình】, hoặc thảo luận lúc lên sân khấu Tề Thiệp Giang tự lấy mình ra pha trò, còn kéo cả mẹ vào.

… Chỉ sợ Hạ Nhất Vi tìm cho con trai một tay bút, muốn thay đổi hình tượng của anh ta!

(Tay bút: thường chỉ các cây viết trên mạng, những người am hiểu viết lách, nhưng mình nghĩ ở đây có lẽ là người lên kế hoạch)

..

Trong tòa nhà Dứa Media.

Công việc hôm nay là chụp ảnh, có Hạ Nhất Vi ở đây, chí ít không ai dám gây khó dễ cho Tề Thiệp Giang.

Với nhiếp ảnh gia mà nói, đây cũng không phải lần đầu tiên cô chụp Tề Thiệp Giang, bộ ảnh đầu tiên của Tề Thiệp Giang trong công ty do cô chụp, cô cũng là người chứng kiến hành trình mấy tháng làm sao ngắn ngủi vừa qua của Tề Thiệp Giang.

Cũng bởi không phải lần đầu tiên hợp tác, nên nhiếp ảnh gia nhanh chóng tìm ra được những nét đẹp của Tề Thiệp Giang. Nhưng hôm nay Tề Thiệp Giang vẫn khiến nhiếp ảnh gia phải ngạc nhiên, cảm giác như cả người đã thay đổi không ít.

Không phải là sự thay đổi trên gương mặt, mà là sự thay đổi nhỏ bé trong khí chất, dường như trên người đã lắng đọng lại không ít, nhưng tuyệt đối không phải lắng thành tro bụi, mà thần thái ngược lại toát lên linh khí, lúc nhìn vào ống kính, đôi mắt sáng đến lạ thường.

Cô suy nghĩ hồi lâu, có lẽ bởi trước đây nhìn Tề Thiệp Giang có vẻ u uất, chắc bây giờ đã tháo bỏ mọi khúc mắc —— trong tin đồn, nghe đồn anh và Hạ Nhất Vi có sự bất đồng chính kiến —— bởi vậy nên bây giờ khí sắc tốt lên chăng?

Hơn nữa cô cứ có cảm giác Tề Thiệp Giang có sự tương tác hơn trước đây, trước đây anh cũng khiêm nhường lịch sự, nhưng là do gia giáo, do lễ phép mà thành. Nhưng bây giờ thì khác, nếu muốn cô chỉ rõ cụ thể, cô lại không thể soi rõ từng chi tiết nhỏ.

Tề Thiệp Giang phấn khởi như vậy, thực ra là bởi được chụp ảnh mà, hồi trước chụp một bức ảnh nhỏ xíu, mà cũng đắt ơi là đắt, bây giờ chụp cái xong ngay, còn chụp được rất nhiều ảnh nữa.

Thậm chí anh còn chưa thấy đã, sau đó có nhân viên muốn chụp ảnh chung với anh, anh đều rất phối hợp, còn khen kỹ thuật chụp ảnh của người ta cừ ghê!!

..

Cuối cùng cũng xong công việc, Tề Thiệp Giang uống miếng nước, nói lời chào với các nhân viên, ngồi ở chỗ đã hẹn trước với Lý Kính, đợi ông tới đón mình.

Đương nhiên không phải ngày nào Lý Kính cũng tự mình đưa đón anh, bữa nay ông muốn dẫn Tề Thiệp Giang đi bàn chuyện công việc, tính cả thời gian Tề Thiệp Giang đợi, đã cách thời gian ông nói sẽ tới được nửa tiếng rồi.

Tề Thiệp Giang lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Lý Kính, nhưng anh nhìn chòng chọc điện thoại hồi lâu, lại lúng túng.

Tiêu rồi, quên béng mất gọi điện thoại ở chỗ nào rồi.

Những ký ức mà Tề Thiệp Giang được kế thừa quá vụn vặt, không bao gồm cách sử dụng điện thoại, mà với một người từ tám mươi năm trước xuyên tới mà nói, thứ này quá phức tạp.

Tề Thiệp Giang thực sự không có kiến thức cơ sở sử dụng điện thoại, từ điện thoại quay số nhảy thẳng lên điện thoại thông minh, nhảy cóc xa quá, muốn nắm rõ kiến thức, lại không dễ tìm sách hướng dẫn, trên đó toàn là chữ giản thể nữa chứ.

Tốt xấu gì cũng nhớ cách mở khóa, nhưng lại quên cách vào danh bạ.

Anh nhìn quanh khắp nơi, thấy đối diện có một người trẻ tuổi đi ngang qua đang dừng bước gọi điện thoại, Tề Thiệp Giang bèn đi tới, muốn thỉnh giáo một chút.

Chàng trai kia cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trông đẹp trai đáo để, lúc nói chuyện chân mày đen rậm hơi nhướng lên cao, chỉ là mái tóc hơi rối bời, còn đi dép, trông quá cẩu thả.

Người này cũng để ý Tề Thiệp Giang đi tới, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ quái, đưa mắt quan sát anh.

Tề Thiệp Giang đứng trước hắn ta, muốn đợi hắn nói chuyện điện thoại xong.

Chàng trai trẻ tuổi nhìn Tề Thiệp Giang một chút, đột nhiên che điện thoại, chau mày nói: “Làm gì hả?”

Tề Thiệp Giang không biết sao hắn lại nhìn mình như vậy, nhưng anh muốn hỏi chuyện, bèn tiến lên trước vài bước, nở nụ cười ngượng ngùng với hắn, bảo rằng: “Làm phiền rồi, tôi muốn nhờ anh giúp một chút chuyện.”

Anh nở nụ cười, ngũ quan lại càng thêm phần sinh động rạng rỡ, khiến người ta khó có thể từ chối.

Nhưng sắc mặt đối phương lại càng có vẻ kì lạ, còn quỷ dị nhìn anh ngừng nói một lúc, mới từ tốn bảo rằng: “Cậu nói đi.”

Tề Thiệp Giang đưa điện thoại ra: “Anh biết vào danh bạ thế nào không?”

Chàng trai trẻ: “………”

Tề Thiệp Giang chân thành nhìn hắn.

“…Phắc!” Ba giây sau chàng trai trẻ bật thốt lên một tiếng, xoay người bỏ đi, còn nói với điện thoại, “Không có gì, ban nãy có đứa tới gây sự.”

Tề Thiệp Giang cũng biết câu hỏi của mình trình độ hơi thấp, nhưng chàng trai này nóng tính thế. Anh đang nghĩ không biết có nên nhờ người khác hay không, thì thấy Lý Kính xuất hiện, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Lý Kính tới gần, vừa mở miệng ra đã hỏi: “Cháu nói gì với Trương Ước vậy? Sao vẻ mặt cậu ta lại như vậy?”

Tề Thiệp Giang nói qua loa: “Ban nãy điện thoại có chút vấn đề, cháu muốn hỏi anh ấy một chút.”

Lý Kính cạn lời, “Cháu không ghi thù à.”

Tề Thiệp Giang: “Thù cái gì ạ? Cháu từng gặp anh ta rồi à?”

Trong ký ức của anh không có chuyện này, hơn nữa nhìn dáng vẻ người kia cũng không giống đã quen biết từ trước.

Lý Kính ngạc nhiên: “Đương nhiên hai người chưa từng gặp nhau, nhưng cháu quên rồi à? Cái câu kinh điển “Nghe rồi, trông cũng đẹp trai” do cậu ta nói khởi xướng đấy. Cái tên này như vậy đấy, đến quản lý của cậu ta cũng bó tay rồi.”

Tề Thiệp Giang gần như lý giải được, lúc này mới rõ ràng. Bảo sao trông người kia quái gở như vậy, bảo sao lại cho rằng anh tới gây chuyện!