Tui Biến Thành Chóa Của Tình Địch

Chương 14: Chương 14




Hừ, bản chóa là một con chó bất khuất.

Cái đầu cao ngạo của bản chóa sẽ không dễ dàng hạ xuống!

"Ẳng..."

Tôi cố gắng đánh thức lương tri của Tình Địch.

Tình Địch cầm đồ đạc đi ngang qua tiện thể nhìn tôi, sau đó tiếp tục bước đi.

"Gâu!"

Tôi giận dữ kêu hai tiếng với người ấy.

"Loảng xoảng..."

Cái bát chóa bên trơi rơi xuống đất tạo ra âm thanh to lớn.

Toang! Tình Địch quay người lại!!

Tôi siêu đáng thương ngậm cái bát ăn cơm lên nhìn Tình Địch.

Người ấy để đồ đạc xuống, tâm lạnh như thiết.

"5 phút, ngày mai mày chỉ được ăn thức ăn cho chó trong 5 phút."

Tuyên bố xong hình phạt Tình Địch quay người đi vào phòng.

"Hu hu hu hu..."

Tại sao bản chóa lại phải theo một con sen vô tình như vậy!

Tôi lau nước mắt ngồi xổm đờ ra ngoài hành lang...

Được rồi, thật ra là tôi không có gì để làm, thực ra tôi đang tìm Lam Gâu Gâu.

Vừa rồi trước khi vào cửa Tình Địch nói anh ta vài câu khiến anh ta ngại ngùng đi chỗ khác.

Ặc, đi đâu rồi? Chúng ta vẫn còn thứ chưa ăn xong mà ~

Trên máy bay ngủ một mạch, tôi không mệt, trước đó cũng đã ăn no haha.

Nên bây giờ đang chán quá.

Tôi víu lên trên lan can bằng gỗ quan sát căn nhà này.

Đây là một ngôi nhà xinh đẹp với tường ngoài bằng gạch và mái dốc bằng gỗ.

Trong nhà được trang trí vô cùng đơn giản và thoải mái.

Đèn màu quýt ấm ám.

Tôi cảm thấy căn nhà này nhất định không phải của Tình Địch.

Với cái thẩm mỹ của người ấy...

Nhất định sẽ làm người khác mất hứng.

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu."

Một chuỗi tiếng chó sủa truyền đến từ bên ngoài.

Tôi cảnh giác nhìn xuống dưới lầu.

Khóa cửa xoay một vòng rồi mở ra.

Đê mờ! Đây đều là cái quái gì.

Sao lại có nhiều bản chóa như vậy!

Nhanh như chớp có bốn con chó nhỏ màu vàng nhạt tiến vào từ ngoài cửa.

Xúm lại cắn xé lăn lộn.

Trời ạ, đần hết chỗ nói.

"Gâu!"

Cuối cùng là một con shiba rất lớn tiến vào, nó vừa đến đã phát hiện ra bản chóa ở tầng hai.

Mắt nó sáng rực lên! Thật là dữ!

Tôi vội vàng chạy vào nhà, Tình Địch đang đứng trước bàn đọc sách.

"Gâu gâu gâu!"

Tình Địch! Có con shiba bự đe dọa bản chóa!

Có vẻ Tình Địch cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên đi tới.



"Tiểu Hạch Đào, đi theo tao."

"Áu..."

Nhưng bên dưới có con chó siêu dữ.

Tình Địch thấy tôi bất động lại nói.

"Sợ gì chứ, có tao ở đây rồi."

Thôi được.

Tôi đi theo Tình Địch.

"Gâu!"

Đm! Cái bóng nhanh như gió này là sao!

Bản chóa còn chưa kịp phản ứng đã bị xô ngã nhào xuống đất.

Sau đó là một trận cuồng liếm.

Giời ạ! Mày không được phá hỏng hình tượng của bản chóa!

Nước bọt dính trên người xấu lắm!

Nhưng...

Ê! Tôi giật giật mũi, hình như là một mùi vị sâu trong ký ức...

Không nhịn được liếm một cái.

Tôi thề.

Bản chóa không phải con chó tùy tiện đi liếm chó khác đâu!

Cíu với Tình Địch!

Trong lúc tôi bị chà đạp Tình Địch lại đứng ở ngoài cửa nói chuyện phiếm với người khác.

Là một người nước ngoài.

Đương nhiên tôi cũng không hiểu họ đang nói gì.

Sau khi người nước ngoài nói chuyện với Tình Địch xong lại nói gì đó với chó bự trên người tôi.

Shiba bự lập tức ngồi xuống bên cạnh.

"Tiểu Hạch Đào."

Ồ, tiếng Trung tốt đấy người anh em.

Mái tóc vàng của người đó được buộc sau đầu, đôi mắt như quả cầu thủy tinh, lông mày hơi xếch, cảm giác không hề dịu dàng.

"Gâu."

Tôi nhìn về phía Tình Địch.

Tình Địch tựa ở trên khung cửa, hiếm khi mỉm cười.

"Chris, nhiều như vậy Tiểu Hạch Đào nhất định không nhớ rõ Gala."

Mắt Thủy Tinh vẫn kiên trì giao lưu với tôi, anh vuốt đầu shiba bự, hỏi.

"Tiểu Hạch Đào, đây là Gala mẹ của mày, còn nhớ không?"

Tôi nhìn vào mắt shiba bự.

Trong lòng cảm thấy có lỗi.

Người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt chính là Tình Địch.

Hoàn toàn không biết chó gì hết.

"Ẳng?"

Tôi đi tới cọ chân Tình Địch.

"Thôi, có vẻ là không có ấn tượng gì."

Mắt Thủy Tinh nhún vai, nói không sao cả.

"Không sao, Gala cũng không nhớ rõ hahaha."

...

Anh bị đin đúng không?

Mắt Thủy Tinh để shiba bự và bốn shiba nhỏ ngồi song song dưới đất.

Ê, chúng mày nhìn giống nhau ghê, xếp theo chiều cao là làm cột Wifi được rồi đấy.

"Tiểu Hạch Đào."

Mắt Thủy Tinh giơ camera trong tay lên.

Tôi thấy hơi khờ nên giả vờ không hiểu.

"Nghe lời."

Tình Địch vỗ đầu tôi.

Hừ, tôi khoan thai bước tới đứng bên cạnh con shiba nhỏ nhất.

"Cậu nhìn chúng nó này, đúng là giống nhau như đúc."

Mắt Thủy Tinh quay đầu nói với Tình Địch.

Tình Địch gật đầu, vẻ mặt nhu hòa.

Từ lúc tới nơi này Tình Địch như đã thay đổi.

Sự thờ ơ trên khuôn mặt đã biến mất.

Cũng giống như căn phòng này, nụ cười đã xuất hiện nhiều hơn mấy tháng trước.

"Tiểu Hạch Đào, Văn Khương không chạy mất đâu, nhìn vào đây."

Tình Địch nhìn về phía tôi, cười ta tiếng.

Mắt Thủy Tinh thật đáng ghét.!

Nói chung là đồ ngốc.

Cuối cùng trước 12h tôi cũng có thể về lại ổ chó của mình.

Nằm sấp bên trong, tôi quả thực cảm động mún gớt nước mắt.

Nhất là khi tôi được ngủ trong phòng của Tình Địch ~

Há há.

"Cười ngu cái gì."



Tình Địch mặc đồ ngủ ngồi bên giường, ngay trước mặt tôi.

Vừa tắm xong nên toàn thân người ấy đều là khí mát lạnh.

Chậc, quá bảo thủ rồi.

Đã mùa hè rồi mà vẫn còn mặc áo dài quần dài, Tình Địch, anh không thấy nóng à?

Ánh mắt của tôi lướt từ khuôn mặt không thể soi mói của Tình Địch xuống dưới.

Cuối cùng rơi vào đôi chân trần đang giẫm lên thảm trải sàn.

"Áu ~"

Tôi dịch khỏi Tình Địch một chút rồi ghé vào chân người ấy.

Chân Tình Địch giật giật rồi cọ lên cổ bản chóa.

Vô cùng thoải mái!

"Đã được ngủ chung với tao rồi còn nhõng nhẽo."

"Gấu ~"

Bản chóa ngủ trong ổ chó ok!~

"Hay là mày muốn ngủ cùng Gala?"

Tình Địch nhếch môi, mắt hơi híp lại.

Cười đến mức bản chóa xuýt đầu váng mắt hoa.

Tình Địch, anh không được cười như vậy ở bên ngoài, biết chưa?

Ngay cả bản chóa không gần mỹ sắc còn cảm thấy...

Trong lòng rung động!

Nhưng nếu bình thường Tình Địch có thể cười như vậy thì tốt rồi.

"Đi ngủ."

Tình Địch nghiêm mặt co chân lên giường.

Bầu không khí tốt đẹp biết bao!

Nhạt nhẽo!

Tôi ai oán nhìn Tình Địch, bất đắc dĩ quay lại ổ chó.

Tắt đèn, trong phòng đen kịt một màu.

Ầy, bóng lưng gầy yếu trong truyền thuyết đâu?

Bản chóa muốn xem!

Trong lúc tôi chộn rộn...

Trên giường đột nhiên truyền đến giọng nói hài lòng của Tình Địch.

"Tiểu Hạch Đào, mùa đông dùng mày để ủ ấm chân cũng không tệ."

Ừ hứ ~~

Tôi nằm lại, trong lòng thỏa mãn.

Đã thấy được chỗ tốt của bản chóa rồi ha!

"Đương nhiên, nếu không nghe lời sẽ biến mày thành dép lông!"

Á.

Tôi thấy trái tim thủy tinh của mình vỡ thành từng mảnh.

"Ờm, hai ngày là xong rồi, rất nhanh sẽ về."

"Tình huống khẩn cấp, tôi cũng không còn cách nào... Tắm suối nước nóng? Được..."

Suối nước nóng!!

Cơn gắt ngủ khi rời giường của bản chóa tiêu tán ngay trong hai chữ này.

Mở mắt ra, tôi đứng lên nhanh chóng chạy về phía Tình Địch đang đứng bên cửa sổ, người ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Gâu!"

Tình Địch nghe tiếng quay đầu.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của người ấy tôi phải thắng gấp.

Nhưng không quá thành công, lăn thẳng đến bên mắt cá chân của Tình Địch.

"Tôi không cười... Được, đến lúc đó sẽ thông báo cho cậu... Tạm biệt."

Tình Địch cúp điện thoại xong dùng chân xoa lên bụng tôi.

"Giả chết à?"

Tôi nằm bẹp trên đất lé mắt nhìn Tình Địch.

Lừa dối! Vậy mà anh bảo không cười?!

Anh chỉ biết tính toán với chó như vậy sao, không biết an ủi động viên gì à?

Tình Địch không hề xấu hổ khi lời nói dối bị vạch trần, vẻ mặt thản nhiên.

"Mày ngửi thấy mùi thơm không?"

Tôi nhanh chóng đánh hơi.

Dường như... thật sự có, ôi chao!

Tôi lăn lộn đứng dậy hào hứng chạy về phía cửa.

Nhảy lên, đm với không tới?

Éc...

Chốt cửa ở chỗ mấy người kỳ thị chiều cao của bản chóa đấy ư?

Khi tôi đang tức giận Tình Địch lại đi mở cửa, cúi đầu nhìn sang.

"Còn không đi?"

Hừ!

Tôi xum xoe chạy xuống dưới lầu.

Thịt thịt ~ bản chóa tới đây!

Áu áu thật hạnh phúc.



Đúng là không nghĩ đến....

Lần đầu tiên bản chóa được ăn nhiều thịt như vậy lại là trong bát của chó nhà người khác.

"Bình thường cậu không cho nó ăn thịt à?"

Mắt Thủy Tinh nghi hoặc.

Tình Địch nhìn một dàn shiba đang ăn thịt trong bếp, giọng nói có vẻ không chắc chắn.

"Không phải trên mạng nói không được à?"

"Oh, cái gì? Charles cũng thường nói tin Baidu có thể bất tử nhưng khi có bệnh anh ấy vừa xem đã nói mình sẽ chết."

Mắt Thủy Tinh nói giỡn.

"..."

Tình Địch vẻ mặt một lời khó nói hết.

"Tiểu Hạch Đào không ăn thịt cũng rất khỏe mạnh..."

Nói xong liền ngừng lại, đôi mắt đang nhìn tôi lại hiện lên vẻ hổ thẹn.

"Cậu xem, nó còn nhỏ hơn các anh chị em một vòng."

Mắt Thủy Tinh khoa tay múa chân nói.

Ê! Tôi vội vàng ăn xong thịt sau đó chạy đến bên chân Tình Địch.

"Gâu!"

Tình Địch, thật ra tôi không nhất định phải ăn thịt đâu!

Thỉnh thoảng bản chóa mới thèm một chút xíu thôi.

"Cho tôi thực đơn của tụi nó đi!"

Tình Địch ôm tôi lên, suy nghĩ rồi nói.

Mắt Thủy Tinh tỏ vẻ hài lòng rồi nói với Tình Địch.

"Tôi thấy không chỉ nó cần thực đơn mà cậu cũng rất cần đó Văn Khương."

Tay Tình Địch dừng một chút, cười khổ.

"Tôi nào ăn được, chờ qua khoảng thời gian này đã!"

Mắt Thủy Tinh cũng không còn ý định khuyên nữa.

?!!

Các người không biết kiên trì là phẩm chất ưu tú của nhân loại à?

Bữa sáng vừa xong Lam Gâu Gâu liền tới.

Mắt Thủy Tinh đưa tất cả shiba đã đeo xích cho anh ta.

À, trong đó cũng bao gồm bản chóa.

Nhưng khác ở chỗ, dây xích của bản chóa là theo kiểu Tình Địch.

"Chơi vui nhé Tiểu Hạch Đào."

Tình Địch cười híp mắt.

Chơi cái quần!!

Có bản lĩnh thì đừng kéo bản chóa nhá Lam Gâu Gâu, xem tôi cắn anh hong!

"Gâu ~ Gấu gâu gâu ~ Gấu!"

Vì vậy bản chóa sủa như điên từ trong nhà ra đến bên ngoài.

Khun cảnh vô cùng đồ sộ.

Ban đầu bản chóa còn giữ vững vẻ thờ ơ.

Nhưng mà!!! Mẹ ơi thực sự quá sung sướng rồi! Bản chóa yêu chết sân chơi dành cho thú cưng!

Cách nhà mười phút đi đường có một khu vui chơi rất lớn dành cho chó.

Vừa tới đó Lam Gâu Gâu liền thả chó.

Áu áu!!!

Tôi lao vào và vui chơi

Bản chó này cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường!