Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 8




EDITOR: LAM

Cửa hàng trà sữa mà Triển Minh làm thêm nằm ở một khu phố buôn bán sầm uất gần khu vực Thất Trung, có trung tâm mua sắm lẫn rạp chiếu phim, buổi tối vô cùng náo nhiệt.

Đêm nay Triển Minh vẫn như cũ làm từ sáu giờ đến mười giờ, bên ngoài cửa tiệm vẫn luôn có người xếp hàng, lợi nhuận rất tốt.

Sau mười giờ hắn mới rảnh tay mà dùng di động. Triển Minh ngồi trên xe điện, đem tin nhắn chưa đọc mở ra nhìn. Nhóm chat “Anh Triển và đàn em của anh ấy” bình thường đều được hắn để chế độ im lặng, bởi vì Lâm Tiểu Bân tám quá nhiều. Ngoài ý muốn chính là Cố Kỳ Nam nhắn cho hắn những mười mấy tin.

Wechat của Cố Kỳ Nam vốn chẳng có nick name lẫn avatar, Lâm Tiểu Bân phán tài khoản của cậu trông cứ vô hồn kiểu gì ấy. Ngày hôm nay Cố Kỳ Nam cuối cùng cũng thay ảnh đại diện sẵn tiện sửa luôn biệt danh, vấn đề ở chỗ nick name lại đặt là Đàn Em 3.

Triển Minh hạn hán lời.

Avatar này Triển Minh nhìn thấy quen quen, phóng to lên nhìn kĩ thì mới biết đó là ảnh chụp hắn giành chiến thắng ở trong PUBG, tay cầm súng bắn tỉa nhắm thẳng vào màn hình.

Cố Kỳ Nam làm gì vậy trời? Ảnh đại diện không lấy hình của mình lại dùng ảnh trong game của hắn để làm chi?

Triển Minh lướt đọc từng tin một.

Cố Kỳ Nam nhắn cho hắn từ lúc năm giờ chiều đến giờ.

Đàn Em 3: Quần áo giặt xong rồi, em về nhà đây, anh Triển.

Đàn Em 3: Giặt sạch lắm luôn, Lâm Tiểu Bân không lấy tiền của em, làm sao bây giờ?

Đàn Em 3: Em về tới nhà rồi, anh Triển.

Đàn Em 3: Anh chắc là bận lắm nhỉ? Hông cần trả lời lại em đâu.

Đàn Em 3: Anh Triển, ngày mai em mang áo khoác lên trường trả lại anh nhé.

Đàn Em 3: Anh Triển, áo của anh lớn quá, anh làm cách nào cao được như thế?

Đàn Em 3: Anh Triển, sao anh lại lợi hại quá vậy? Anh có luyện qua Taekwondo, Tán Thủ (*) hay Quyền Anh gì không?

(*) Tán Thủ: Tán Thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Bản thân môn Tán Thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán Thủ Thể Thao, Tán Thủ Dân Sự, Tán Thủ Quân Sự (Theo Wiki).

Đàn Em 3: Em có báo danh vào một lớp học Taekwondo, học được 10 buổi nhưng sao chẳng có tác dụng gì.

Đàn Em 3: Anh Triển, buổi tối gió nhiều, anh có lạnh không?

Đàn Em 3: Anh Triển, anh làm thêm về trễ vậy bài tập phải làm sao?

Triển Minh phát hiện chính mình cũng nhận không ra hai chữ “Anh Triển” này nữa rồi.

Đêm khuya gió lớn thổi vù vù, Triển Minh chỉ mặc mỗi cái áo thun chữ T màu đen, lái xe điện quả thực có hơi lạnh. Nhưng hắn làm sao nói ra? Còn phải ra dáng một ông anh cả đây này.

Dao A Dao: Không luyện.

Dao A Dao: Không lạnh.

Dao A Dao: Không làm.

Dao A Dao: Cậu sửa lại cái nick của cậu cho tôi.

Lúc về đến nhà trong phòng khách đã chẳng còn ai. Chú thím của hắn đi làm mệt nhọc nên ngủ rất sớm. Nhưng mà phòng của chị em họ Triển Minh vẫn còn sáng đèn, khi hắn bước vào vừa khéo đụng phải đứa em họ đi ra rót nước.

Em họ liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Nhớ khóa trái cửa.”

Triển Minh lập tức khóa lại.

Đứa em họ mỉa mai, “Thật hâm mộ quá mà, không cần thi đại học, sách cũng chẳng cần xem.”

Triển Minh và Triển Nhuệ cùng học Thất Trung, hắn ban Tự Nhiên còn nó ban Xã Hội, cách nhau cả tám con phố, nước sông không phạm nước giếng. Triển Nhuệ sợ người khác biết mình và đầu gấu Triển Minh là họ hàng nên chưa bao giờ chủ động nhắc tới hắn.

Triển Nhuệ thành tích không tốt, sang năm thi đại học có thể đậu được chính quy hay không vẫn còn là một vấn đề. Bản thân gã áp lực rất lớn, mỗi ngày đều thức khuya học bài. Ngủ không ngon nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.

Triển Minh mặc kệ nó, trở về phòng lấy quần áo tắm rửa.

Lúc đang tắm Triển Nhuệ lại tới gõ cửa, hắn vặn nhỏ lại vòi nước liền nghe tiếng càm ràm, “Ngày nào cũng nửa đêm mới tắm, ồn chết mất! Không để người ta học à?”

Triển Minh không thèm trả lời, hắn đoán thằng nhãi này bài tập làm chưa xong nên mới giận cá chém thớt. Rửa mặt xong Triển Minh trở về phòng, leo lên giường nghịch di động.

3: Em sửa lại rồi nè.

Triển Minh câm nín, hắn nhấn vào danh mục biệt danh của Cố Kỳ Nam, suy nghĩ một chút, đổi thành Tiểu Nam Tử.

Giữa cả bầy đàn em, một mình Lâm Tiểu Bân tự biên tự diễn tới mấy chục cái tin. Hắn kéo Cố Kỳ Nam vào nhóm rồi ép cậu ấy phải đổi nick thành Đàn Em 3. Sau đó Lâm Tiểu Bân liên tục spam muốn Cố Kỳ Nam chụp bài tập Hóa gửi lên nhóm để hắn chép. Qua mấy chục tin như thế Cố Kỳ Nam mới chụp gửi lên.

Tiểu Nam Tử: Bài tập phải tự mình làm mới tốt, có thể củng cố thêm nền tảng kiến thức.

Tiểu Nam Tử: Nếu cảm thấy bài tập khó quá thì chuyển sang làm những câu đơn giản trước.

Đàn Em 1:Mi đừng nói nữa, ngay cả câu dễ nhất anh mày còn không biết làm đây này! Tặng mi 🌹 để tay thêm ngát hương. Hoa ngài đây cũng tặng rồi, mau đi ngủ đi!

Tiểu Nam Tử: [Hình Ảnh]

Tiểu Nam Tử: Tớ đã đánh dấu mấy dạng đề đơn giản rồi này.

Đàn Em 2: Em ba, bài tập Vật Lý hôm nay đã làm chưa? Chụp lại đáp án bài cuối cho anh xem với, anh không biết làm.

Tiểu Nam Tử: [Hình Ảnh]

Đàn Em 2: Chỗ này sao lại dùng công thức đấy?

Đàn Em 1: Thế quái nào lại gọi luôn là em ba??? @Đàn Em 3 mi mới gia nhập nhóm sao lại cứ như thân quen lắm rồi??? Trực tiếp nhận luôn vị trí em ba là sao???

Tiểu Nam Tử: [Chat voice]

Đàn Em 1: Không đúng, Anh Triển là anh cả, tao là anh hai, Đàn Em 3 phải là em bốn chứ? @Đàn Em 2 mày chưa tốt nghiệp toán tiểu học hay gì?

Đàn Em 2: 👍 Thì ra là vậy! Nhóm này may mà có em ba gia nhập mới thấy được ánh mặt trời, kì thi tháng lần này tao nhất định có tiến bộ.

Đàn Em 1:... Được lắm, tao với anh Triển out đây, bọn bây cứ vui vẻ thảo luận đi.

Triển Minh vẫn đang theo dõi nhưng lại không biết phải trả lời thế nào, hắn có bao giờ làm bài tập đâu, đành phải thoát Wechat, chuẩn bị chơi một ván game rồi đi ngủ.

Cố Kỳ Nam lại gửi cho hắn một cái tin.

Tiểu Nam Tử: Anh Triển, anh ngủ chưa?

Dao A Dao: Chưa.

Triển Minh nhìn dòng ‘đang nhập văn bản‘, dòm tới nửa ngày tới tận khi khung chat không hiện thông báo nữa, mười phút sau Cố Kỳ Nam mới nhắn lại.

Tiểu Nam Tử: Anh Triển, em chỉ muốn nói là em không làm chuyện gì ghê tởm hết.

Dao A Dao: Biết đến.

Tiểu Nam Tử: Anh tin em sao?

Dao A Dao: Não tôi vẫn còn.

Lần này lại qua cả buổi Cố Kỳ Nam mới gửi tin đến.

Tiểu Nam Tử: Cảm ơn anh Triển!

Tiểu Nam Tử: Anh Triển lợi hại vô cùng!

Tiểu Nam Tử: Anh Triển là người tốt!

Tiểu Nam Tử: Anh Triển, em có thể làm đàn em của anh không?

Dao A Dao: …

Tiểu Nam Tử: Thế là có hay không? Chỉ là em không biết đánh nhau… Nhưng mà em có học qua, em học Taekwondo những mười buổi lận!

Dao A Dao: Cậu đừng có học mấy cái thói xấu đó của Lâm Tiểu Bân, nhận đàn em, cậu nghĩ tôi là xã hội đen chắc?

Tiểu Nam Tử: Ồ…

Triển Minh cảm giác chữ ồ này của nhóc cùng bàn mang theo chút mất mất nên mới bổ sung thêm một câu.

Dao A Dao: Sau này cứ đi theo ba người bọn tôi mà chơi.

Tiểu Nam Tử: Được!

Tiểu Nam Tử: Nhưng em không thể thường xuyên theo mọi người chơi game được, em có rất nhiều đề bài chưa làm xong…

Dao A Dao: …

Giờ truy bài sáng ngày hôm sau, Lâm Tiểu Bân điên cuồng chép bài tập, Ngô Uyên im lặng đọc sách, Triển Minh lật tới lật lui sách Tiếng Anh từ những trang đầu tiên, bắt đầu ghi nhớ từng từ đơn.

Cố Kỳ Nam cầm một cuốn sách Tiếng Anh nâng cao, nhỏ giọng đọc.

Nhóm học sinh cá biệt của ban năm hôm nay đặc biệt hài hòa.

Lúc Trương Minh đi tới thậm chí còn không thể tin vào mắt mình.

“Rất tốt, khi thầy vắng mặt lớp chúng mình vẫn rất giữ kỉ luật!”

Trương Minh vừa lên tiếng, toàn bộ người ban năm đều quay lại nhìn. Vương Việt giấu không kịp bị Trương Minh bắt được tịch thu luôn điện thoại di động.

“Trừ Vương Việt ra.”

“Thưa thầy!” Vương Việt đứng lên, “Em không có chơi điện thoại!”

“Thầy biết, là di động chơi em.” Trương Minh trả lời.

Cả lớp cười vang.

Vương Việt còn muốn nói thêm gì đó liền bị Trương Minh phất tay, “Có gì muốn chia sẻ thì cứ lên văn phòng từ từ mà nói, thầy rửa tai lắng nghe.”

“Thầy ơi, sao thầy đã đi làm lại rồi?” Lớp trưởng hỏi.

“Không đi làm thầy cạp đất mà ăn à?” Trương Minh vặn ngược lại.

Những người khác lại bắt đầu cười ha ha, nhất là Lâm Tiểu Bân, cười đặc biệt vui vẻ, cười vô cùng sảng khoái.

Sau khi kết thúc giờ truy bài, Vương Việt ngay lập tức bị gọi đến văn phòng để phê bình.

Lâm Tiểu Bân vui sướng khi thấy người gặp họa, “May mà có nhóc bàn bên cho tao mượn vở chép bài, nếu không tao khẳng định tao cũng là một trong số những đứa bị bắt vì chơi di động.”

Lâm Tiểu Bân vui vẻ suốt hai tiết, đến giờ ra chơi cả bốn người đang tính trốn ra một góc sân để chơi game thì lại bị Trương Minh đứng ở cầu thang tóm ngay tại trận.

“Tất cả theo thầy tới văn phòng.” Trương Minh nói.”Tháng này mấy đứa chưa lần nào tới sân tập thể dục lúc ra chơi phải không?” Trương Minh hỏi.

Cố Kỳ Nam gật đầu, “Dạ phải.”

Ba người còn lại nhìn Cố Kỳ Nam như nhìn đứa ngu si.

Cố Kỳ Nam: “?”

Trương Minh lại hỏi, “Sao không đi? Có biết là lớp bởi vì bốn người tụi em không tham gia mà bị trừ rất nhiều điểm tác phong và kỉ luật không? Nửa cái học kỳ lớp chưa nhận được một cái cờ luân lưu nào!”

Cố Kỳ Nam, “Thầy ơi, cờ luân lưu quan trọng đến vậy cơ ạ?”

Những người khác lại tiếp tục dòm Cố Kỳ Nam như dòm kẻ đần.

Cố Kỳ Nam: “?”

Trương Minh nghẹn lại, ông thật sự hoài nghi Cố Kỳ Nam là do đứt mấy dây thần kinh nên mới bị bạo lực học đường ở Nhất Trung.

Trương Minh, “Cố Kỳ Nam em đứng yên đó, lát nữa sẽ tới phiên em.”

Trương Minh, “Ba người tụi em, lúc trước thầy vắng mặt nên không tính sổ với mấy đứa. Hiên tại thầy trở lại, mấy đứa coi liệu hồn với thầy. Thầy đã nói đi nói lại nhiều lần. Nếu đã đến trường thì phải làm tròn bổn phận của mình, đến lượt thì phải trực nhật, giờ ra chơi phải tập thể dục, có bài tập thì làm. Chúng ta cứ như thế an ổn, bình lặng đợi tới năm sau thì thi vào đại học, thuận lợi tốt nghiệp, có thể học cao thêm nữa thì càng tốt, không được sao?”

Triển Minh, “Vâng ạ.”

Ngô Uyên, “Vâng ạ.”

Lâm Tiểu Bân, “Vâng ạ.”

Trương Minh là tuýp người rất dễ chịu, bình thường đám Triển Minh cũng không lên cơn với ông ấy bởi vì một khi Trương Minh mà bắt đầu thao thao bất tuyệt thì ổng thật sự có thể đem cái thao thao bất tuyệt ấy dìm chết mi.

“Được rồi, ba đứa đi trước đi, riêng Cố Kỳ Nam ở lại.”

Cố Kỳ Nam mở to cặp mắt đen như mực nhìn ba người Triển Minh rời khỏi văn phòng, bộ dáng y hệt con vật nhỏ bị bỏ rơi.

Triển Minh thốt ra, “Sẽ mua một chai trà chanh về cho cậu.”

“Được ạ!” Cố Kỳ Nam phấn khích nói.

Trưng Minh tức giận, “Nói cái gì vậy hả? Đi mau lên!”. Ổng cố gắng bình tĩnh lại rồi nói với Cố Kỳ Nam, “Thầy sẽ đổi chỗ ngồi cho em.”